Ngư Trường Hoàng Kim

Chương 18




Vừa nghe có gấu thì trong lòng Tần Thì Âu vừa mừng lại vừa sợ.

Hắn chưa từng thấy qua gấu, bây giờ thì cuối cùng có thể nhìn thấy loài động vật có vú đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn này, làm sao có thể không mừng?

Nhưng nhiều hơn nữa là giật mình, con bà nó, bây giờ xung quanh chính là một mảnh rừng cây hoang dã, ở chỗ này gặp phải gấu chó cũng không phải là chuyện tốt gì.

Tần Thì Âu phản ứng rất nhanh, hắn biết rõ vào lúc đối mặt với loại quái vật lớn như gấu nâu Bắc Mĩ này, nếu như trong tay ngươi không có vài loại đại sát khí như súng đạn ria Shotgun M870, trên căn bản là chắc chắn sẽ bị thịt, cho nên nếu muốn mạng sống vậy thì chỉ có thể tránh né.

Cho nên, hắn nhanh chóng kéo lại Auerbach rồi thấp giọng nói: "Leo cây! Chúng ta leo lên trên cây đi!"

Auerbach cẩn thận lui về sau, nói: "Không có khả năng, gấu nâu cũng biết leo cây, hơn nữa nếu như là gấu nâu đực trưởng thành, chúng có thể đem cây ở đây đụng gẫy!"

Gấu nâu vào mùa xuân là không dễ trêu chọc nhất, bởi vì chúng vừa mới ngủ đông tỉnh lại nên tính tình táo bạo vô cùng. Ngoài ra bởi vì một cái mùa đông không ăn gì, mà mùa xuân cũng ít đồ ăn nên lúc này chúng tự nhiên đói khát khó nhịn, tuyệt đối sẽ không ngại bắt loài người đến ăn ngon một bữa.

Ở trong ánh mắt lo lắng của hai người, một cái đầu lông xù màu nâu đen xuất hiện ở phía trên thác nước nhỏ.

Cái đầu màu nâu đen đại khái lớn bằng quả bóng đá, hai con mắt ngăm đen tỏa sáng, bộ lông đầu ướt sũng, nó thò ra nham thạch nhìn xuống, nhìn thấy Tần Thì Âu cùng Auerbach, lập tức rụt trở về.

Thấy vậy, Auerbach nở nụ cười, nói: "Nguyên lai là một con gấu con."

"Gấu con lại có tiếng kêu vang dội như vậy?" Tần Thì Âu hỏi.

"Chỉ có thể nói con gấu này trời sinh tiếng lớn, hơn nữa vừa nãy đoán chừng là nó tại dùng hết sức thét lên, cho nên mới lớn tiếng như vậy." Auerbach giải thích nói.

Không phải gấu nâu trưởng thành nên Auerbach cũng không cảm thấy đáng sợ, bất quá hắn còn là tranh thủ thời gian dẫn Tần Thì Âu rời đi, bởi vì bình thường thì bên người gấu con đều có gấu nâu mẹ bảo vệ.

Tần Thì Âu còn muốn đến gần nhìn xem con gấu con này, nhưng xem bộ dạng của Auerbach thì cái chủ ý này hiển nhiên không thực tế.

Tiếc nuối thở dài một hơi, Tần Thì Âu không ngừng quay đầu lại, sau mấy lần thì nhìn thấy cái đầu nhỏ của con gấu con này từ trên thác nước lộ ra lần nữa, chớp chớp đôi mắt nhỏ ngăm đen nhìn xem hắn và Auerbach.

Tựa hồ con gấu con này biết rõ Tần Thì Âu cùng Auerbach là sợ hãi chính mình mới tránh đi đấy, nó đợi hai người đi hơi xa một chút, liền dùng chân trước chống lấy tầng nham thạch ở trên thác nước từ từ dựng thân lên, hướng về phía hai người dùng sức thét lên: "Ngao ngao! Ô ô!! Ngao ngao! Ô ô!!"

Con gấu con này cũng không lớn lắm, thân hình rất là to mọng, đầu cùng thân thể đều là tròn vo, giống như một quả cầu nhỏ chồng chất lên một quả cầu lớn.

Tần Thì Âu rất ưa thích những tiểu tử như vậy, liền nhịn không được đi trở về muốn đến gần để xem.

Kết quả nhìn thấy Tần Thì Âu chạy trở lại, con gấu con kia liền tranh thủ thời gian im lặng, ngốc núc ních nháy mắt mấy cái, trong chớp mắt liền từ phía trên thác nước biến mất không thấy gì nữa, vừa chạy vừa kêu thảm thiết, lại bị Tần Thì Âu hù đến...

Tần Thì Âu nhịn không được bật cười lên, Auerbach cũng ý vị lắc đầu, nói: "Ta lần đầu tiên gặp phải gấu nhát gan như vậy."

Chỉ mới một ngày nhưng ở dưới sự nỗ lực của mọi người, ngư trường được quét dọn không sai biệt lắm, còn lại chính là tiệc tối chúc mừng.

Ngay ở trước mặt biệt thự, ở giữa hai khỏa cây phong, Tần Thì Âu đã chuẩn bị lượng lớn rượu thịt đến khao những người bạn nầy.

Hickson được hắn mời tới, đem theo dụng cụ chuyên môn, ngoài ra Sago còn tìm người mang tới một cái lò nướng, tự hào đối với Tần Thì Âu nói: "BOSS, ta mời ngươi nếm thử thịt nướng sở trường của gia tộc Sachsen!"

Tần Thì Âu rất thích ăn thịt nướng, cho nên rất là chờ mong, nhưng mà đợi đến sau khi vỉ nướng được mang lên, hắn nhịn không được hít sâu một hơi.

Hình dạng của cái vỉ này rất lớn, chỉ riêng cái xiên nướng thịt liền dài hơn một thước!

Sago nướng thịt dùng không phải là lò nướng, mà là nướng bằng khung, cái giá đỡ cách mặt đất một thước rưỡi, giống như cái giá của súng máy khổng lồ. Lượng lớn than lửa cùng củi chồng chất ở mặt dưới, một cái máy quạt gió kéo tới, mở điện về sau, ngọn lửa liền lập tức 'Ầm ầm' bay lên.

Lúc này nửa phiến thịt heo đã được chuẩn bị tốt bị giơ lên tới, Sago một tay cầm một cái xiên sắt, giống như là súng lục trực tiếp xuyên qua thịt heo, sau đó mang lên trên kệ nướng bắt đầu nướng.

Tần Thì Âu gãi gãi đầu, thật sự là tinh khiết đàn ông, làm đồ nướng đều bưu hãn như vậy, bất quá nửa phiến thịt dày như vậy, lúc nào mới có thể nướng chín? Đợi cho nướng chín bên trong thì không phải bên ngoài đều hóa thành than cốc sao?

Kết quả, Sago cũng không có trở mình nướng hai mặt, hắn dùng lửa đốt cháy phần mỡ ở sau của thịt heo, như vậy dầu trơn hòa tan, liền có một cổ mùi thơm truyền ra.

Sago lắc lư nửa phiến thịt heo trong tay giống như là đang lắc một chiếc xe của trẻ em, cố gắng làm cho nó bị nóng đều đều. Sau đó hắn tìm người đến thay hắn giơ thịt heo, chính mình thì đi lật lại nửa miếng thịt nướng.

Nhưng mà nửa phiến thịt heo này quá lớn một chút, vậy mà người nơi này đều khống chế không được, có một tiểu tử thân hình không kém hơn Sago đi tới giơ lên một hồi, rất nhanh thì hai cánh tay liền mệt mỏi đến chịu không nổi trực run lên.

Tần Thì Âu bóp bóp nắm tay, nói: "Để ta tới."

Tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi theo dõi hắn, nhưng Tần Thì Âu vẫn là đầy đủ lòng tin, Hải Thần Chi Tâm đối với tố chất thân thể của hắn có cải tạo rất lớn, nhất là sức mạnh. Đừng thấy hình thể của hắn cùng trước kia không khác nhau lắm, nhưng sức bật cùng sức chịu đựng đã có khác biệt như ngày với đêm.

Không cần giải thích, hắn trực tiếp tiến lên nhận lấy hai cái khoan sắt, đang ở trong tiếng kinh hô của mọi người, vững vàng đen gác lên trên ngọn lửa.

Sau đó, liên tục vang lên âm thanh ủng hộ vang dội, chấn động đến ngọn lửa đều không ngừng phiêu đãng.

Vì vậy Tần Thì Âu mang lấy cái xiên sắt, Sago thì bắt đầu đem gia vị bôi lên, theo dầu ô liu cùng đồ gia vị thấm vào thịt heo, mùi thơm càng ngày càng nồng nặc. Đợi đến lúc tầng ngoài thịt heo được nướng thành màu hoàng kim óng ánh, Sago dùng đao xẻ thịt bò cắt xuống thịt, một bàn bàn thịt nướng cứ như vậy ra lò.

Về sau có người đến thay cho Tần Thì Âu, hắn giơ lên chén rượu, nói: "Cảm ơn mọi người hôm nay tới giúp ta thanh lý ngư trường, đến đây đi, bọn tiểu nhị, cùng nhau uống chén này, để cho chúng ta cùng một chỗ nghênh đón mùa xuân của ngư trường Đại Tần!"

Mọi người giơ chén rượu lên, Sago đột nhiên nói ra: "Không, Tần, cái này không phải là quy củ của chúng ta, ngươi không thể đơn giản uống chén rượu này, thét lên! Thét lên!! Thét lên!!!"

Tại hắn dưới sự dẫn dắt, một chuyến tiểu tử đi theo ồn ào, kêu lên: "Thét lên! Thét lên!"

Khu Newfoundland không giống như những tỉnh khác của Canada, tuy nhiên ngôn ngữ của chính phủ ở đây cũng là tiếng Anh, nhưng ngữ pháp cùng âm điệu đều có chỗ thay đổi, kết hợp một ít tiếng Pháp. Cho nên dù Tần Thì Âu lúc đại học nổi danh vì sử dụng tiếng Anh xuất sắc, ở chỗ này chỉ có thể đi trao đổi bình thường.

Tần Thì Âu cũng nghe không hiểu toàn bộ câu nói của Sago, nhất thời có chút mờ mịt, ngốc núc ních nhìn xem có người đem lên một con cá tuyết Thái Bình Dương đoán chừng là hôm nay vừa mới bắt đi lên.

Đem cá tuyết Thái Bình Dương cất kỹ, Sago cho Tần Thì Âu rót một ly rượu có ánh sáng màu vàng nhạt, nói cho hắn biết: "Ngươi trước hôn môi miệng cá năm giây, sau đó đem rượu này một hơi uống cạn sạch, BOSS, sau đó party mới có thể bắt đầu."

Mặc dù Tần Thì Âu rất thích ăn cá tuyết Thái Bình Dương, hơn nữa ngư trường của hắn sau này còn nhất định dùng cá tuyết Thái Bình Dương làm chủ. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn muốn hôn môi với quái vật mỏ nhọn này.

Gượng cười, Tần Thì Âu nói sang chuyện khác, nói: "Đây là rượu gì? Sago, ngươi cũng biết, ta chỉ thích uống rượu vang đá (Ice Wine)."

Sago cười hắc hắc nói: "Đây là một loại đặc sản khác của trấn Farewell, rượu Rum —— thét lên!"

Tần Thì Âu mới không muốn đem nụ hôn đầu tiên đưa cho một con cá chết sau đó đi uống loại rượu cao độ này, hắn muốn chạy, nhưng bị người vây quanh rồi, ngay cả Auerbach đều tiến lên ngăn hắn: "Tần, đây đúng là quy củ trấn Farewell, đến đây đi!"

Đều nói tới mức như vậy rồi, Tần Thì Âu còn có thể làm thế nào?

Hắn chỉ có thể cười khổ ngồi xổm người xuống, con mắt cùng con mắt tuyết Thái Bình Dương đối mặt, bỉu môi cùng miệng cá tuyết Thái Bình Dương hôn môi cùng nhau, lúc này mọi người bắt đầu đếm ngược: "5, 4, 3, 2, 1..."

"Ah, đáng chết!" Tần Thì Âu biết rõ những người này đùa giỡn hắn, năm giây về sau lập tức rút lui ra.

Tiếp theo, Sago đem một ly rượu Rum đưa tới cạnh môi của hắn, hắn bưng lên rượu hướng mọi người ý bảo, ngửa đầu liền nốc xuống dưới!

"Oa ah!!!" Rượu mạnh vào trong bụng, Tần Thì Âu nhịn không được hét lên, hắn cuối cùng biết rõ vì cái gì rượu này gọi 'Thét lên' rồi, sau khi uống xong, người quả thực sẽ thét lên.

Trước kia trên cái miệng của hắn tất cả đều là mùi của cá tuyết Thái Bình Dương, đã muốn rất kích thích, nhưng đợi rượu mạnh tiến vào miệng của hắn, hắn cảm giác đầu lưỡi của mình bắt đầu trực tiếp thiêu đốt, sau đó lửa cháy bừng bừng từ cổ họng một đường đốt tới trong bụng, đã muốn phân biệt không xuất ra là mùi cá càng nồng hay là rượu mạnh càng cay.

"Rống rống! Hoan nghênh đi vào tòa đảo ở biên giới của thế giới phương Tây!" Một đoàn người thét lên theo, tiệc tối rốt cục bắt đầu rồi.