Ân Thiếu Hạo cũng không biết mình về vương phủ như thế nào, một đường mơ màng, như đạp lên mây.
Toàn đầu óc hắn đều là bức tranh mơ hồ.
Giờ phút này bình tĩnh ngẫm lại, thời gian Phi lăng sụp xuống có điểm kỳ lạ, bức tranh cũng có khả năng b·ị đ·ánh tráo, ---- loại chuyện này không có gì làm không được, phụ hoàng lại có thể làm được! Không phải không có khả năng.
Nhưng mà, hết thảy đều có thể làm giả, nhưng ký ức của mình thì không thể làm giả.
Trong trí nhớ, bộ dáng mẫu phi chính là bộ dáng trên tranh, rất giống Trưởng Tôn Hi, vậy bức tranh kia hẳn là thật sự! Nói cách khác, mẫu phi thật sự có liên quan đến Trưởng Tôn Hi.
Cũng có khả năng, phụ hoàng vô cùng ái mộ thân mẫu Trưởng Tôn Hi, cho nên tìm một nữ tử giống nàng tiến cung làm phi, đó chính mình mẫu phi. Nếu mẫu thân là đường tỷ muội của Hứa thị, hay biểu tỷ muội gì đó, như vậy Trưởng Tôn Hi chính là biểu muội của mình; nếu mẫu thân và Hứa thị không có bất luận quan hệ nào, chỉ có bộ dáng giống nhau, như vậy Trưởng Tôn Hi vẫn là Trưởng Tôn Hi lúc trước.
Nhưng, còn có một loại khả năng khác.
Mẫu phi chính là Hứa thị được gả vào Trưởng Tôn gia, mình và Trưởng Tôn Hi cùng mẫu thân. Phụ hoàng thấy sắc nảy lòng tham lâm hạnh vợ thần tử, mẫu phi sinh mình trước, để nữ tử trong cung nuôi thay, sau đó lại cùng trượng phu sinh Trưởng Tôn Hi. Còn phụ hoàng, thật sự là không thể chấp nhận dùng chung một nữ nhân cùng thần tử, cho nên liền……
Dứt khoát diệt Trưởng Tôn gia, đoạt mẫu phi vào cung phong phi tần.
Mẫu phi bởi vì vấn đề trong sạch bị người lên án, bị người khinh thường, thế cho nên bị người tùy ý phác sát! Đương nhiên, cũng có thể là phụ hoàng chơi chán rồi, lại cảm thấy nữ nhân này ảnh hưởng đến thanh danh hắn, dứt khoát nén đau hạ sát! Cho nên mẫu phi mới có thể mất sớm.
Loại khả năng này tựa hồ lớn hơn một ít.
Nói cách khác, vì sao toàn bộ người Trưởng Tôn gia đều ch•ết sạch, nhưng giữ lại một mình Trưởng Tôn Hi? Vì sao Trưởng Tôn Hi được nuôi ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa? Hết thảy mọi việc, đều là kết quả bởi vì Phần Quốc phò mã cầu tình. Phần Quốc trưởng công chúa biết nguyên nhân trong đó, chán ghét mẫu phi một nữ hầu hai chồng, chán ghét Trưởng Tôn Hi, cho nên đưa nàng vào cung làm nữ quan.
Hiện giờ phụ hoàng thấy Trưởng Tôn Hi, thấy nàng tuổi trẻ mạo mỹ, cực kỳ giống mẫu phi khi còn trẻ, cho nên vẫn luôn giữ lại bảo hộ bên người. Thậm chí phụ hoàng từng động ý niệm muốn nạp nàng làm phi, nhưng bởi vì đã từng nạp mẫu phi, không thể xuống tay với Trưởng Tôn Hi, cho nên vẫn còn do dự.
Mà phụ hoàng thấy mình vẫn luôn dây dưa Trưởng Tôn Hi, khó mà nói ra mấy chuyện gièm pha đó, đành phải mau chóng tứ hôn cho mình, muốn cho mình ch·ết tâm dây dưa muội muội. Bởi vì hiệu quả không tốt, vì thế lại nghĩ ra biện pháp khiến Phi lăng sụp, làm mình tự đoán ra chân tướng, hoàn toàn chặt đứt ý niệm theo đuổi Trưởng Tôn Hi!
Cứ suy tính như vậy, càng nghĩ càng hợp tình hợp lý.
---- càng nghĩ tâm càng lạnh.
Ân Thiếu Hạo có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, trong lòng như bị ném vào chảo dầu!
Nếu Trưởng Tôn Hi thật là muội muội cùng mẹ khác cha với mình, lúc trước mình luôn mãi dây dưa với nàng, còn……, còn làm chuyện thân mật như vậy với nàng, chẳng phải là không bằng cầm thú?! Tưởng tượng đến đây, dạ dày cứ như sóng cuộn biển gầm muốn n·ôn m·ửa. Chính là ngược dòng câu chuyện đến ngọn nguồn, sở dĩ mình dây dưa mãi với Trưởng Tôn Hi, đó là bởi vì nàng đã từng câu dẫn mình ở thanh nhã tiểu trúc.
Không, không đúng! Khi đó, nàng như là bị người đánh thuốc mê đưa lại đây, có khả năng nàng cũng là người bị hại.
Ân Thiếu Hạo bỗng nhiên dựng đứng lên từ ghế dựa.
Hắn mở to đôi mắt phượng thật dài, bên trong ẩn chứa vô hạn phẫn nộ cùng sát khí, như một thanh hàn kiếm đợi lệnh ra khỏi chiếc vỏ băng sương, mũi nhọn sắc bén rợn người!
Khó trách Phần Quốc trưởng công chúa muốn cho Trưởng Tôn Hi ăn thuốc mê, đưa đến trên giường cho mình hưởng dụng, nàng……, nàng đã sớm biết lai lịch Trưởng Tôn Hi! Là nàng cố ý, muốn cho muội muội và mình làm thành loại chuyện này, muốn mình biến thành súc sinh heo chó không bằng! Không chỉ có như thế, nàng còn cố ý lại đưa muội muội vào trong cung.
Mình dây dưa không thôi với muội muội, cầm thú như thế, trong lòng Phần Quốc trưởng công chúa nhất định vui vẻ như nở hoa! Chỉ cần mình thật sự làm ra loại chuyện này với muội muội, không chỉ huỷ hoại muội muội, cũng huỷ hoại mình, không bao giờ có thể tr•anh ch•ấp với Chiêu Hoài Thái Tử được nữa.
---- thì ra là thế.
Lúc trước không rõ, mình xưa nay có tiếng phong lưu bên ngoài, thêm một nữ nhân, thiếu một nữ nhân, căn bản không tính là gì. Phần Quốc trưởng công chúa tùy tiện quăng một nữ nhân cho mình, có ích lợi gì? Thì ra lại ẩn giấu tâm địa ác độc như thế, thủ đoạn vô sỉ như thế!
Hận này, thù này, thề không đội trời chung nàng!
Ân Thiếu Hạo đang hận Phần Quốc trưởng công chúa đến nghiến răng nghiến lợi.
Một bên khác, Trưởng Tôn Hi đối với những việc xấu xa của Phần Quốc trưởng công chúa, lại có chút khó có thể mở miệng. Chẳng lẽ phải trực tiếp nói với Thái Tử Phi, mẹ ngươi vụn trộm với người, còn sinh ra một tiểu nghiệt chủng. Thái Tử Phi sẽ không cho rằng mình điên rồi chứ? Sao có thể tin tưởng? Nhưng nếu không nói, lại luôn cảm thấy không yên tâm.
Trong lòng rối rắm, cứ tiếp tục nói chuyện phiếm, Chiêu Hoài Thái Tử cùng Thái Tử Phi nên trở về Đông Cung.
“Linh Tê, gần đây nhìn muội có vẻ gầy hơn?” Thái Tử Phi duỗi tay, vuốt ve gương mặt biểu muội, “Ăn nhiều một chút.”
Trưởng Tôn Hi đang thất thần, hoảng sợ, tay run lên liền làm nghiêng chén trà.
“Ai nha.” Thái Tử Phi phủi phủi váy mình, nhìn một mảng thấm ướt trên đó, tức cười nói: “Nghĩ cái gì vậy? Nhìn muội xem, làm ướt váy của ta rồi, thật là muốn ký đầu muội quá.”
“Xin lỗi.” Trưởng Tôn Hi nhanh chóng móc khăn ra, lau cho nàng, “Đều do ta không cẩn thận.”
“Thôi, thôi.” Thái Tử Phi liên tục xua tay, “Mùa đông váy dày, bên trong còn vài lớp mà, không có gì đáng ngại.”
“Như vậy sao được? Bên ngoài có gió, hơn nữa không chừng sẽ có tuyết nữa.” Trưởng Tôn Hi hướng tới Chi Hương nói: “Mau đi, về Đông Cung lấy một bộ váy sạch sẽ lại đây.” Tâm tư đột nhiên vừa động, lại nói: “Biểu tỷ, váy ướt, sợ là có hơi nước, truyền thái y lại đây bắt mạch bình an cho tỷ đi.”
“Ai nha, không cần phiền vậy đâu.”
Trưởng Tôn Hi chớp chớp mắt, khẽ cười nói: “Chờ thái y đi đi về về, tốn chút thời gian, chúng ta lại nói chuyện được thêm một lát.”
Thái Tử Phi nghe xong buồn cười, cũng cười, “Muội nha, quỷ nghịch ngợm.”
Trưởng Tôn Hi lại đứng dậy, “Ta đi nói Thái Tử điện hạ một tiếng, miễn dọa hắn sợ.” Ra phòng kề, trong lòng không khỏi thổn thức một hồi. Thái Tử Phi không bố trí phòng vệ với mình, không phải bởi vì nàng ngốc, mà bởi vì nàng vô cùng tin tưởng mình. Cho nên cùng một đạo lý, Thái Tử Phi cũng sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi Hứa Tường, rốt cuộc trong mắt nàng, đó chính là muội muội ruột thịt.
Nguyên nhân chính là như thế, ngược lại càng không thể yên tâm.
Trưởng Tôn Hi đi tẩm các, cười nói: “Thái Tử điện hạ, nô tỳ có chuyện muốn nói riêng với người.”
Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử hiện lên ngoài ý muốn, thần sắc trước sau như một vẫn ôn tồn lễ độ, chậm rãi đi ra.
Giang Lăng Vương ở trên giường vội la lên: “Các ngươi muốn nói riêng gì vậy?”
“Đừng nói bậy.” Trưởng Tôn Hi cười nói: “Là chuyện liên quan Thái Tử Phi, ngươi nằm đi.” Dẫn Thái Tử đi đến hẻm nhỏ bên cạnh, tránh người qua lại: “Vừa rồi ta làm ướt váy biểu tỷ, sợ nàng bị cảm lạnh, đã truyền thái y lại đây một chuyến. Cố ý nói với Thái Tử điện hạ một tiếng, miễn cho nghe được thái y lại đây bị dọa, biểu tỷ không có việc gì.”
Chỉ là cái này? Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày, cảm thấy biểu tỷ muội các nàng không có việc gì cứ tìm việc, thật kĩ quá mức.
“Còn có.” Trưởng Tôn Hi tiến đến gần hơn chút, nhanh chóng nói nhỏ, “Có chuyện ta thực lo lắng, nhưng lại không tiện nói với biểu tỷ, thỉnh cầu Thái Tử điện hạ lưu ý.”
Chiêu Hoài Thái Tử thấy thần sắc nàng trịnh trọng, nhẹ nhàng gật đầu, “Ngươi nói.”
Trưởng Tôn Hi cắn răng một cái, “Lần trước Phần Quốc trưởng công chúa tới Ngự Thư Phòng đại náo, muốn gi·ết ta, không được lại cho người ở Đông Cung làm bánh trôi có độc. Hết thảy việc này, đều là……” Rũ mi mắt xuống, “Bởi vì phụ thân Hứa Tường không phải cữu cữu.”
Sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử đột nhiên biến đổi, “Ngươi nói cái gì?!”
“Bởi vì ta đã biết bí mật này của mợ, cho nên nàng mới muốn gi·ết ta.” Trưởng Tôn Hi nói dối, nhưng logic lại là thuận lý thành chương.
Sắc mặt Chiêu Hoài Thái Tử trầm xuống, “Không thể hồ ngôn loạn ngữ.”
“Không dám.” Trưởng Tôn Hi nghiêm mặt nói: “Thái Tử điện hạ nếu không tin, có thể cho đi hỏi cữu cữu một chút, hỏi người phụ thân Tường Nhi rốt cuộc là ai?” Phần Quốc phò mã không có khả năng ngốc đến mức đeo nón xanh, cũng không biết, “Hiện tại biểu tỷ đang có mang, ta sợ một khi nàng biết khí giận công tâm, lại sợ nàng không biết, vạn nhất xảy ra sơ suất gì.”
Thái Tử Phi tính tình đơn thuần, mà Chiêu Hoài Thái Tử người này nhìn như ôn hòa, dễ tiếp cận, kỳ thật lòng dạ thâm hậu, làm chuyện gì cũng sẽ không hề nương tay. Chỉ cần hắn để tâm, cho dù Hứa Tường có chút tâm tư, cũng nháo không ra sóng gió nào.
Chiêu Hoài Thái Tử hơi hơi nhíu mày, tuy rằng biết nàng không khả năng nói dối loại chuyện này ở đây, nhưng vẫn khó có thể tin.
Nhưng nghĩ lại, khả năng đúng thật bởi vì Hứa Tường không phải nữ nhi Phần Quốc phò mã, không phải huyết mạch Hứa gia, cho nên mới b·ị b·ắt nuôi trong hoàng thất. Nói cách khác, y theo tính tình từ ái, cũng như quan tâm đại nữ nhi của Phần Quốc phò mã, sao lại chẳng hề quan tâm tiểu nữ nhi? Xem ra là sự thật.
Đang muốn hỏi cẩn thận một chút, bên ngoài bỗng nhiên có một cung nhân tới truyền lời, “Khởi bẩm Thái Tử điện hạ, Sở vương điện hạ lại đây.”
Trưởng Tôn Hi lập tức muốn tìm nơi lảng tránh, nhưng không kịp.
Ân Thiếu Hạo lập tức đi đến từ cửa.
Vừa vào cửa, liền thấy nàng ở riêng cùng Chiêu Hoài Thái Tử, lại vẫn ở riêng bên nhau! Tức khắc cảm thấy có một luồng m•áu hu•yết xông thẳng lên đầu, hít thở thật sâu một hơi, mới nhịn xuống được.
Chiêu Hoài Thái Tử đi qua phía trước, mỉm cười nói: “Thất đệ.” Chắn Trưởng Tôn Hi ở phía sau.
Ân Thiếu Hạo lại trực tiếp tránh hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, “Ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Trưởng Tôn Hi lui về phía sau nói: “Mời Sở vương điện hạ nói.”
Ân Thiếu Hạo thấy nàng liên tục lui về phía sau, trong lòng sốt ruột, duỗi tay muốn tiến lên ôm nàng lại đây.
“Thất đệ.” Chiêu Hoài Thái Tử tiến lên ngăn trở hắn, lại lần nữa ngăn Trưởng Tôn Hi ở phía sau, không vui nói: “Ngươi đừng xằng bậy, nơi này cũng không phải là Ngọc Túy cung. Ngươi lại chèo kéo lung tung như vậy, cô lập tức kéo ngươi đến lý luận trước mặt phụ hoàng.”
Bên này động tĩnh quá lớn, Thái Tử Phi nghe tiếng cũng đuổi lại đây.
Vừa thấy lại là Sở vương đang dây dưa biểu muội, không khỏi bực nói: “Lão thất! Ngươi lại nổi điên có phải hay không?! Ngươi dám chạm vào Linh Tê, đừng trách ta không khách khí với ngươi.”
Trưởng Tôn Hi lo lắng nàng có thai, sợ đụng chạm, vội nói: “Biểu tỷ, tỷ đừng tới chỗ này, hài tử trong bụng quan trọng, mau trở về nghỉ ngơi.”
Thái Tử Phi lại không nghe, trực tiếp đĩnh bụng chắn trước người biểu muội, nhìn về phía Sở vương khiêu khích nói: “Ngươi lại qua đây một bước, chính là muốn mưu hại hoàng trữ tương lai!”
Trưởng Tôn Hi cũng không dám để nàng đứng ở phía trước, vạn nhất Sở vương thật sự nổi điên, chạm vào bụng nàng, cho dù mình bị thiên đao vạn quả cũng không đền hết tội. Cho nên mau chóng ngăn trở nàng, sốt ruột nói: “Biểu tỷ! Tỷ mau lui về sau, ta không có việc gì, tỷ đừng tham gia.”
Chiêu Hoài Thái Tử lo lắng hài tử càng sốt ruột, bất chấp bộ dáng ngày thường văn nhã, trực tiếp gọi người: “Mau lên! Đưa Sở vương ra ngoài điện.” Hắn phất tay, thái giám Đông Cung cũng vội vàng lên lôi kéo.
Ân Thiếu Hạo hô: “Buông ra! Bổn vương thật sự có chuyện quan trọng.”
Trưởng Tôn Hi há có thể tin tưởng hắn? Kéo Thái Tử Phi đi hướng phía sau.
Các cung nhân dùng sức lôi kéo Sở vương, Chiêu Hoài Thái Tử cũng dùng sức, hắn một người khó địch mọi người, hơn nữa cũng lo lắng chạm vào khiến Thái Tử Phi b·ị th·ương, ---- không phải cố kỵ đứa cháu nhỏ này, mà là lo lắng phụ hoàng bên kia sẽ nổi trận lôi đình, cho nên không dám động võ, cuối cùng bị người kéo ra ngoài.