Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan

Chương 19




Phong thành tìm mèo? Ân Thiếu Hạo híp hai mắt lại, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Ha hả, chỉ có Phần Quốc trưởng công chúa mới làm được ra chuyện này!

Vị Đại Cô mẫu này thân phận không tầm thường, không chỉ có thân phận trưởng nữ của tiên đế và Triệu thái hậu, hơn nữa còn là trưởng tỷ, phía sau lại có Triệu gia cùng Hứa gia chống lưng, cho nên Hoàng Thượng cũng phải nhường nàng một, hai phần.

Năm đó tiên đế kỳ vọng vào Ẩn Thái Tử cực cao, tự mình dạy dỗ, cẩn thận bồi dưỡng, đã định sẵn là đế vương đời kế tiếp. Sau khi Ẩn Thái Tử bệnh chết, tiên đế chịu đủ đả kích cũng ngã bệnh theo. Đại Cô mẫu liền trích máu viết thư, sau đó chân trần cầu nguyện với trời cao, nguyện lấy thân thay cha, gánh vác hết thảy tai ách bệnh tật cho tiên đế.

Không chỉ có như thế, nàng còn cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc tiên đế hơn một tháng, cho đến lúc té xỉu trước giường.

Tiên đế vốn dĩ đã rất thương tâm vì cái chết của Ẩn Thái Tử, lại thấy đích trưởng nữ mệt đến hôn mê, trong lòng càng thêm hưởng thụ.

Cho nên hạ chỉ tiến phong đích trưởng nữ là Phần Quốc công chúa, lúc ấy lễ sắc phong to lớn phô trương, tình huống chưa bao giờ có, giống như lễ nghi Hoàng Hậu, đã là tôn vinh cực hạn nữ tử trên đời có thể hưởng thụ. Sau đó tiên đế lại tốn mười vạn (100.000) lượng bạc, xây dựng cho nàng một khu nhà xa hoa lộng lẫy, phủ Phần Quốc công chúa kim ngọc huy hoàng.

Dù vậy, tiên đế vẫn cứ cảm thấy chưa đủ yêu thương với đích trưởng nữ.

Vốn dựa theo tổ chế hoàng thất, chư vị hoàng tử được ban tầm vạn hộ (10.000) thực ấp*, nhưng thật ban chỉ có một ngàn, còn công chúa sau khi xuất giá sẽ được ban 3000 hộ, nhưng thật ban chỉ có ba trăm. Còn tiên đế thì sao? Cư nhiên đem toàn bộ Tùy quận ban cho Phần Quốc công chúa, Thống huyện mười sáu, ngoài mặt 30 vạn hộ (300.000) thực ấp, trên thực tế còn nhiều hơn thế.

*Thực ấp: Ấp thang mộc hay thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ

---- ước chừng là hơn công chúa khác gấp mười lần!

Hơn nữa còn lấy danh bảo hộ an nguy Phần Quốc công chúa, ban thưởng 600 Phiêu Kị hộ vệ.

Mặc kệ những thúc thúc đó của mình, hay là các huynh đệ, mặc dù là Chiêu Hoài Thái Tử hiện giờ, không một ai có thể hưởng được loại tôn vinh đãi ngộ bực này. Hơn nữa có Định Quốc công phủ Triệu gia mang theo danh "Triệu nửa triều", phủ Phụ Quốc Công Hứa gia, có thể nói......, chỉ cần Phần Quốc trưởng công chúa không đi mưu nghịch tạo phản, muốn làm cái gì đều được.

Trước mắt nói là phong thành tìm mèo, trên thực tế khẳng định là tìm kiếm Trưởng Tôn Hi.

Lông mày Ân Thiếu Hạo càng nhăn càng chặt.

Không phải nói Đại Cô mẫu không thích Trưởng Tôn Hi, tự mình đưa nàng vào cung sao? Trước đó còn nghe Vô Ưu nói, Thái Tử Phi vì Trưởng Tôn Hi còn tranh luận với Đại Cô mẫu, khiến Đại Cô mẫu nổi giận đi mất.

Theo lý thuyết, Đại Cô mẫu hẳn rất chán ghét Trưởng Tôn Hi mới đúng.

Vậy Đại Cô mẫu là bởi vì bị Thái Tử Phi năn nỉ, bất đắc dĩ, mới phong thành tìm kiếm Trưởng Tôn Hi? Hay là mặt lạnh tâm nóng, trên thực tế vẫn đau lòng cháu ngoại gái? Nghe nói, năm đó lúc toàn bộ phủ Tĩnh Quốc công bị hủy diệt, Đại Cô mẫu đã vì chuyện Trưởng Tôn gia chạy đến Kim Loan Điện, nháo một trận với phụ hoàng.

Ân Thiếu Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Trong lòng có chút dao động không chừng, vì nàng, đắc tội Phần Quốc trưởng công chúa khẳng định không có lời. Hơn nữa nữ nhân này da thực dày, vừa mạnh miệng vừa có thể chống đối, mặc kệ dùng thủ đoạn nào đều hỏi không ra, giữ lại cũng vô dụng.

Sau khi cân nhắc, Ân Thiếu Hạo thực mau đưa ra quyết định.

Đang lúc hắn muốn mở miệng phân phó, lại có tiểu thái giám bay nhanh chạy tới, thần sắc còn muốn hoảng loạn hơn so với tiểu thái giám trước, "Không hay rồi! Sở vương điện hạ, Phần Quốc phò mã dẫn Phiêu Kị thị vệ của trưởng công chúa, giới nghiêm toàn bộ đường phố xung quanh đây, đang kiểm tra từng nhà một phía bên này."

Mí mắt Ân Thiếu Hạo nhẹ nhàng giật giật.

Phần Quốc phò mã đã cho người phong tỏa đường phố, chính là lập tức sẽ tìm tới đây, cho dù mình tính giết Trưởng Tôn Hi, cũng không có khả năng lập tức cho biến thành bùn, để hủy hết dấu vết. Hơn nữa giở trò giết cháu gái ngoại hắn trước mặt Phần Quốc phò mã, chọc hắn bực, cho dù Đại Cô mẫu không dây dưa bởi chuyện này, nhưng người Hứa gia cũng sẽ gây phiền toái cho mình, cho nên người là không thể giết.

Hắn xoay người tiến lên, kéo Trưởng Tôn Hi tới ghế dựa ngồi xuống, hai cái ba cái, nhanh chóng xé nát, lột sạch lớp áo cung nữ bên ngoài. Sau đó ném xuống gầm giường, cười nói: "Cữu cữu ngươi tới đón ngươi."

Khẩu khí kia, nói đúng như đối phương là tới làm khách.

Trưởng Tôn Hi nhìn cũng chưa liếc hắn một cái.

Ân Thiếu Hạo vừa không bực, cũng không nóng nảy, mà cho người mang một bộ cờ vây lại đây, một chốc đã bày lên bàn. Chờ đến khi ván cờ hắn đặt được một nửa, bên ngoài đột nhiên ồn ào lên, có người quát: "Phần Quốc trưởng công chúa bị lạc mèo, muốn kiểm tra từng nhà, chủ nhân nơi này là ai? Mau ra đây."

Bên cạnh cửa, sắc mặt mấy thái giám đều trắng bệch ra.

Ân Thiếu Hạo nhẹ nhàng ném cờ đen trên tay xuống, "Lộp cộp", dừng một tiếng giòn tan trong hộp cờ, sau đó thong thả ung dung cười đi ra ngoài. Tiến lên chắp tay với Hứa giới, xem như lễ vãn bối, "Đại dượng."

Hứa Giới nghe vậy sắc mặt tối sầm.

Phàm là lúc Sở vương gọi người gọi đến thân thiết, hơn phân nửa là không có chuyện tốt. Hơn nữa nghe Quỳnh Hoa nói Sở vương dây dưa không dứt với Linh Tê, mười phần có hết tám chín phần, Linh Tê là ở trong tay hắn! Trong lòng tuy rằng hận không thể xé nát đối phương, nhưng lại đang giả trang trước mọi người, cũng không thể nói cháu ngoại gái bị bắt cóc.

Cho nên cố nén lửa giận ngút trời, nói: "Trưởng công chúa bị lạc mèo, ta tới tìm xem."

Ân Thiếu Hạo cười nói: "Đại dượng đừng nóng vội, để bọn nô tài phía dưới đi tìm là được." Chỉ chỉ buồng trong, "Nếu đã tới nơi này, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp được, đi vào uống ly trà xanh giải khát trước, nghỉ chân một chút."

Lúc này, Hứa Giới đã trăm phần trăm khẳng định cháu ngoại gái ở ngay nơi đây! Sở vương không phải kẻ ngu dốt, sẽ không thể không nhìn ra phong thành tìm mèo có kỳ quặc, càng sẽ không vô cớ chậm trễ mình tìm người. Từ trên xuống dưới đánh giá đối phương một phen, hắn tựa hồ không có vẻ lo lắng bất an, có phải đã nói rõ, hắn......, còn chưa động tay động chân với Linh Tê hay không?

Trong lòng gấp đến độ như kiến bò loạn trên chảo nóng.

Nhưng vẫn không thể biểu lộ ra bên ngoài, chỉ có thể nói theo: "Được, vậy vào uống ly trà trước."

"Mời." Ân Thiếu Hạo giơ tay cung kính.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hứa Giới vào cửa vừa nhìn, quả nhiên là cháu ngoại gái ngồi ở ghế dựa bên trong. Muốn bước nhanh tiến lên, nhưng lập tức dừng chân, hướng tới ngoài cửa phất phất tay, "Đều lui ra hết đi! Ta và Sở vương điện hạ cần thanh tĩnh trò chuyện một lát."

Người chung quanh như thủy triều lùi sạch sẽ không còn ai.

Hứa Giới nhanh chóng đóng cửa lại, tiến lên nói: "Linh Tê, con có chuyện gì không?"

Loại ánh mắt quan tâm này phát ra từ tâm can, không khác gì Thái Tử Phi.

Nước mắt Trưởng Tôn Hi lập tức rớt xuống.

"Sao vậy?" Hứa Giới quan tâm sẽ bị loạn, vội vàng hỏi: "Có phải hắn đã làm gì con không? Hả, con nói đi, cữu cữu ở chỗ này, đừng sợ." Thậm chí không thèm nổi nóng với Sở vương, ngay cả mắt cũng không nháy nôn nóng nhìn cháu ngoại gái.

"Không có." Trưởng Tôn Hi suy yếu mở miệng, không ngờ có người thật lòng lo lắng cho mình, lau lau nước mắt, "Cữu cữu, con không có việc gì."

Hứa Giới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liến thoắng nói: "Không có việc gì thì tốt rồi, tốt rồi." Lúc này mới nhớ tới nổi nóng với Sở vương, "Ngươi bắt cóc Linh Tê đến nơi này, là có ý gì? Thật quá đáng, chẳng coi ai ra gì!"

Ân Thiếu Hạo cười trừ nói: "Đại dượng đừng nóng giận, thật sự......" Một bộ dạng ngượng ngùng, "Bổn vương thấy bộ dáng Trưởng Tôn nữ quan xinh đẹp hơn người, liền nổi lòng ái mộ, cho nên mời đến đây uống trà tâm sự." Lại nói: "Nàng thực không cao hứng, cho nên bổn vương cũng không dám ủy khuất nàng, vẫn luôn đối đãi cẩn thận......"

Lòng ái mộ? Đối đãi cẩn thận? Trưởng Tôn Hi nghe được cảm thấy ghê tởm, đánh gãy lời hắn, "Ta khát, ngươi rót cho ta ly trà."

Ân Thiếu Hạo nghe vậy ngạc nhiên.

Hắn do dự một lát, xoay người đi châm trà cho nàng.

Trưởng Tôn Hi là thật sự rất khát nước, chờ trà tới, từng ngụm từng ngụm uống một hơi, uống liên tiếp ba ly, cuối cùng mới cảm thấy đỡ hơn. Nghỉ ngơi một lát, lại đưa chén trà qua, "Lại rót một ly."

Biểu hiện của nàng quá mức bình tĩnh đạm nhiên, quỷ dị nói không nên lời.

Hứa Giới cũng ngây ngẩn cả người.

Ân Thiếu Hạo nhìn trong mắt cũng cảm thấy quái quái. Bất quá việc đã đến nước này, giáp mặt gây chuyện cũng không phải hành động sáng suốt. Phiêu Kị hộ vệ của Đại Cô mẫu còn ở bên ngoài, chưa biết chừng nàng khóc lóc kể lể lên, phò mã phát hỏa, ---- tuy rằng không đến mức giết mình, nhưng ỷ vào là thân phận trưởng bối đánh mình một trận, cũng rất có khả năng.

Hừ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

Tuy rằng cuộc đời chưa bao giờ bị người cứ mãi sai sử như vậy, nhưng vẫn nhịn, xoay người lại đi.

Ân Thiếu Hạo đổ trà mang lại đây, cười nói: "Uống đi, còn có......"

Một câu chưa nói xong, Trưởng Tôn Hi đã hất thẳng nước trà vào mặt hắn! Nước trà, lá trà, vương vãi trên đầu trên mặt Sở vương điện hạ, tích tích, nước trà màu xanh nhạt theo đường cong trên mặt hắn, tụ thành một đường mỏng chạy thẳng xuống dưới, làm trước ngực hắn ướt một mảng lớn, chật vật vô cùng.

Ân Thiếu Hạo tức khắc giận tím mặt, "Ngươi......, lớn mật!!"

"Lớn mật?" Trưởng Tôn Hi cười khẽ, "Ha hả, vậy ngươi bắt cóc cháu ngoại gái Phần Quốc phò mã, biểu muội Thái Tử Phi, nữ quan đã được đăng ký tại danh sách trong cung, thì không lớn mật sao? Ngươi năm lần bảy lượt muốn giết ta, thì không lớn mật sao?"

Dù sao không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng, sau này ngay cả mặt nạ cũng không muốn đeo nữa.

Hứa Giới khiếp sợ nói: "Linh Tê, hắn muốn giết con?!"


Ân Thiếu Hạo giơ tay lau mặt một phen, sắc mặt âm trầm, không nói.

Trưởng Tôn Hi hơi cắn cắn răng, ánh mắt như dao bén nhọn nhìn thẳng hắn, "Ngươi cho rằng ngươi là hoàng tử, ta là cỏ rác, cho nên muốn giết liền giết? Ngươi cho rằng ngươi là đao, ta là thịt, nên phải mặc ngươi xâu xé? Ngươi cho rằng ta là nữ tử nhu nhược, nên sợ tới mức một câu cũng nói không nên lời?" Một trận cười to, "Ha ha......"

Nụ cười tươi kia lộ ra oán hận nói không hết, cùng với ý định ngọc đá cùng nát.

Ân Thiếu Hạo xưa nay là một người trời không sợ, đất không sợ, ỷ vào dưỡng mẫu Hoắc quý phi, cho dù là chòm râu ngoài miệng lão hổ, hắn cũng dám cạo sạch, từ nhỏ chính là hỗn thế ma vương lớn lên. Mà giờ phút này, lại có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía không sao hiểu được.

Trưởng Tôn Hi không hề nhìn hắn, quay đầu nói với Phần Quốc phò mã: "Cữu cữu, chúng ta đi."

Phần Quốc phò mã tuy rằng có rất nhiều lửa giận cùng nghi vấn, nhưng cũng biết, nơi này thật sự không nên ở lâu. Cho nên để người nâng cỗ kiệu vào sân, đuổi lui cung nhân thị vệ, đưa cháu ngoại gái cùng rời đi, không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào nhanh chóng rời khỏi đây.

Ân Thiếu Hạo đứng một mình hồi lâu trong phòng.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên thái dương vẫn luôn giật giật không ngừng, như muốn ăn thịt người.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bên trong phủ Phần Quốc trưởng công chúa, hậu viện.

Một trận gió nhẹ thổi qua.

Lá cây nửa xanh nửa vàng trên cây bay xuống lả tả, như nước mưa từ trên trời rơi xuống.

Triệu ma ma khom lưng phủi đi lá cây trên ghế đá, lại lót một tấm khăn, đỡ chủ tử ngồi xuống, sau đó nói: "Nếu trưởng công chúa không thích nàng, cần gì phải phái người đi tìm nàng trở về? Nếu để nô tỳ nói, như vậy cứ phất tay mặc kệ, rốt cuộc không nghe không thấy chẳng phải bớt lo? Cho dù Thái Tử Phi khóc lóc mấy ngày, năm rộng tháng dài, sau này tự nhiên cũng sẽ quên."

"Ếch ngồi đáy giếng!" Hiện tại tâm tình Phần Quốc trưởng công chúa không tốt, la mắng tâm phúc cũng không giữ chút thể diện nào, "Tất nhiên là sống chết của nha đầu kia không quan trọng, ta cũng không thích gặp nàng. Chính là Quỳnh Hoa là Thái Tử Phi a, phía sau phò mã còn có phủ Phụ Quốc Công Hứa gia, ---- chẳng lẽ muốn ta vì Linh Tê, đắc tội hết với hai cha con bọn họ?"

Triệu ma ma vội vàng nhận sai, "Dạ, do nô tỳ nghĩ thiển cận."

Phần Quốc trưởng công chúa thở dài, "Hơn nữa, dù sao Quỳnh Hoa cũng là thịt trên người ta rơi xuống. Ngươi xem vừa nãy nàng khóc thành bộ dáng quỷ quái gì rồi, như vậy có thể mấy ngày sẽ quên được không? Nàng và Linh Tê cùng nhau lớn lên, còn thân hơn chị em ruột, nếu nha đầu kia có bất trắc gì, Quỳnh Hoa khẳng định là sẽ bệnh nặng một hồi." Mang ra vài phần bực bội, vài phần buồn bực, "Nếu hôm nay ta không ra tay tìm người, trong lòng Quỳnh Hoa khẳng định sẽ oán trách ta."

Cái này đề cập đến Thái Tử Phi có chút bất hiếu, Triệu ma ma không dám đáp lời.

Phần Quốc trưởng công chúa lại nói: "Ta và Quỳnh Hoa vẫn luôn không thân cận. Cũng trách ta, lúc còn trẻ chỉ lo giận dỗi, có chút xa cách nàng. Ta cẩn thận suy nghĩ, cứ luôn xa lạ như vậy thực sự kỳ cục, không bằng thừa cơ hội này, bồi dưỡng lại quan hệ của hai mẹ con ta cũng tốt."

Lần trước, mình còn không kiềm chế được đánh nữ nhi một bạt tai, thật sự quá mức xúc động.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tình cảm hai mẹ con sẽ phải mất sạch.

"Chỉ là......" Triệu ma ma chần chờ nói: "Mặc dù trưởng công chúa có tấm lòng yêu thương Thái Tử Phi, vậy cũng không cần tìm phiền toái cho bản thân a." Đè thấp thanh âm, "Trưởng công chúa có thể qua loa phái hộ vệ tìm khắp đường cái, nhưng có tìm được hay không, ai có thể bảo đảm đâu? Cho dù tìm được rồi, cũng không nhất thiết tìm được người còn sống a."

Phần Quốc trưởng công chúa nghe vậy ngạc nhiên.

Triệu ma ma nói tiếp: "Một đại khuê nữ trong sạch, bị người bắt cóc, luẩn quẩn trong lòng tự sát cũng không kỳ quái." Ánh mắt săn sóc chủ tử, "Nếu như thế, sau này lỗ tai trưởng công chúa cũng sẽ thanh tịnh."

Phần Quốc trưởng công chúa cân nhắc một lát, lắc đầu, "Không được."

Triệu ma ma khó hiểu, "Vì sao không được?"

"Aiz." Phần Quốc trưởng công chúa nhẹ nhàng tự giễu, "Ta xưa nay đều có thanh danh ương ngạnh bừa bãi, tàn nhẫn âm độc, người chết trên tay cũng xác thực không ít. Huống chi, trước đó khi ta tức giận, còn chính miệng nói muốn bóp chết Linh Tê." Không khỏi cười lạnh, "Cho nên a, đừng nói là ta thật sự ép chết nàng, cho dù người khác ép chết, chỉ sợ Quỳnh Hoa cũng đều hoài nghi ta, hận ta."

"Này......" Triệu ma ma giật mình, không có lời gì để nói.

Phần Quốc trưởng công chúa vén vén sợi tóc trên thái dương, bởi vì giơ tay, vòng bích sắc xanh trên cổ tay sáng lấp lánh, như nước chảy trượt xuống. Khiến cho da thịt được bảo dưỡng thoả đáng của nàng trắng như tuyết, mặt mày lập lòe tinh quang, "Thôi, nếu Quỳnh Hoa thích nàng, vậy giữ lại, cứ xem như nuôi một con chó, hay một con mèo là được."

"Thật quá tiện nghi cho nàng." Triệu ma ma bất đắc dĩ thở dài, sau đó lo lắng nói: "Chỉ là rốt cuộc nàng có dính dáng đến việc kia, vạn nhất không kín miệng, nói cho Thái Tử Phi......, thật không tốt lắm."

"Nàng dám?!" Phần Quốc trưởng công chúa nhướng mày cười khẽ, ngữ khí bừa bãi, "Chẳng lẽ chán sống?" Vẻ mặt không để bụng, "Không phải nàng bị chứng thất hồn gì sao? Ha hả, ngay cả Thái Tử cũng không dám đắc tội, chẳng lẽ còn dám đắc tội ta? Nghĩ đến nàng cũng không ngốc, sẽ không lấy tánh mạng mình ra giận dỗi. Hơn nữa, ngươi nhìn thái độ Thái Tử Phi đối với ta đi, liền biết Linh Tê không dám nói hươu nói vượn."

Triệu ma ma gật đầu, "Chắc vậy."

Phần Quốc trưởng công chúa cười cười, "Huống hồ, ta còn có một tính toán không tồi."

Triệu ma ma cười nói: "Xin trưởng công chúa nói rõ."

"Nha đầu Linh Tê này, khuôn mặt đích xác tốt hơn người khác nhiều. Dù sao năm đó nương nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, còn cha nàng lại......" Thanh âm Phần Quốc trưởng công chúa dừng một chút, như là nhớ tới chuyện không thoải mái nào đó, nói thẳng tới nửa đoạn sau, "Tóm lại, nàng có một khuôn mặt tuyệt sắc như vậy, giữ nàng lại cũng không phải chuyện xấu."

nhamy111: gòi nhan, tui nghi bà trưởng công chúa này đơn phương ba nu9, nên bả ghét lây nu9

"Chẳng lẽ có gì tác dụng khác?"

"Nhan sắc tốt, giữ lại hầu hạ Thái Tử, giúp Quỳnh Hoa cố sủng a." Phần Quốc trưởng công chúa nhẹ nhàng cười, "Ta thấy Thái Tử nha, cũng có vài phần ý tứ như vậy với Linh Tê. Nam nhân mà, đều là thấy mỹ nhân liền không kiềm chế được, hơn phân nửa sẽ động tâm, cho nên ngày đó mới lén lút dùng bí dược." Tiện mồm mắng: "Cũng là một tên hạ lưu!"

Sắc mặt Triệu ma ma kinh hãi, "Cố sủng?" Sắc mặt chần chờ, "Biện pháp này, tuy rằng cũng là không tồi. Nhưng......, vạn nhất nàng sinh nhi tử phải làm sao bây giờ? Tương lai chẳng phải là khiến Thái Tử Phi khó xử?"

Phần Quốc trưởng công chúa liếc mắt một cái, ánh mắt khắc sâu, "Linh Tê từ nhỏ thân mình đã có chút yếu ớt, thời gian này lại rơi xuống nước, còn bị người bắt cóc, tự nhiên càng thêm hư nhược rồi." Thanh âm chuyển lạnh lẽo, quả quyết nói: "Nàng sẽ không có hài tử."

Triệu ma ma tức khắc hiểu được, cười, "Trưởng công chúa nói có lý."

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***