Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan

Chương 17




Không giết mình? Hay là……? Trưởng Tôn Hi ngờ vực trong lòng không thôi.

Ân Thiếu Hạo từ giày lấy ra một cái ống đánh lửa, thổi, đưa cho nàng, “Cầm.” Sau đó bắt lấy cái tay khác của nàng, đẩy lên phía trước, hướng tới miệng mật đạo tối đen, “Đi xuống.”

Trưởng Tôn Hi cuối cùng cũng hiểu ra.

Không phải không giết mình, mà là hắn muốn tìm hiểu mật đạo này một chút, lại lo lắng có nguy hiểm, cần mình làm tấm đệm thịt người đi trước mở đường. Ha hả……, cũng đúng, lúc này mới phù hợp tác phong hành sự xưa nay của Sở vương. Thôi, thôi, xem như tới thế giới này chơi một chuyến, trước khi chết lại chơi trò chơi mật đạo một lần cũng được.

Duy nhất không bỏ được chính là, Thái Tử Phi bên kia khẳng định lo lắng muốn hỏng rồi.

Chờ lúc nàng tìm được thi thể của mình, sẽ có bao nhiêu thương tâm a? Không, thậm chí ngay cả thi thể đều tìm không thấy! Nếu Sở vương có ý định muốn giết mình, sao lại ngây ngốc giữ lại chứng cứ? Khẳng định hủy thi diệt tích.

Aiz……, Thái Tử Phi, thương cho tấm lòng yêu thương biểu muội của nàng.

“Đừng nhúc nhích.” Ân Thiếu Hạo dán mặt vào bên tai nàng, thấp giọng nói: “Bổn vương tạm thời không giết ngươi, nhưng cũng không ngại vẽ cho ngươi vài đường trên mặt, thành thật chút, mau đi về phía trước đi!”

Theo hắn, không có nữ nhân nào không để bụng dung nhan của mình, huống chi còn là một đại mỹ nhân.

Đáng tiếc Trưởng Tôn Hi thấy rõ mình sắp chết, mặt có sẹo hay không có sẹo, hủy dung hay không hủy dung, còn cái gì đáng để ý đâu? Chỉ là không muốn trước khi chết chịu tội nhiều như vậy, không hé răng, cầm ống đánh lửa từng bước một đi xuống bậc thang.

Ở phía trước, hình như là một cái đường hầm đen tối nhỏ hẹp, dài hun hút.

Trưởng Tôn Hi đờ đẫn đi về phía trước, thân thể một người cao lớn ấm áp dán phía sau, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim hắn. Tuy rằng hắn cầm dao nhỏ, lại chuẩn bị giết mình, nhưng có người đi theo, ngược lại cũng không cảm thấy quá sợ hãi nữa. Cứ đi, cứ đi, mật đạo giống như không có điểm cuối, không khỏi dừng bước chân, “…… Còn đi sao?”

Thanh âm nàng nhu hòa, không có bất luận hoảng sợ sướt mướt nào.

Trong lúc nhất thời, ngược lại Ân Thiếu Hạo cũng quên mình vốn muốn giết nàng, đối phương là con tin trong tay mình, ngược lại cảm giác như bạn đồng hành muốn thương lượng với mình một chút. Hắn chần chờ một lát, “Đi đi, nếu phía trước có biến cố liền lui về.”

Là có biến cố hắn sẽ đẩy mình ra chắn đao, hắn lui về sao? Trưởng Tôn Hi cười chua xót, tiếp tục đi về phía trước.

Aiz, dù sao mặc kệ bị kiếm của Sở vương giết chết, hay bị người khác giết chết, đều là chết! Có lẽ bên kia mật đạo có người, chờ bọn họ và Sở vương đánh nhau, có lẽ mình còn có thể tìm được một đường sống. Cũng không thể mỗi người đều muốn giết mình chứ? Nếu vận khí tốt hơn chút, gặp được người chịu nịnh bợ Đông Cung thì tốt rồi.

Mật đạo dài hẹp, đen như mực, nhưng có chút thấp.

Vóc người Ân Thiếu Hạo cao đành phải khom lưng, cảm giác rất là không thoải mái, một đường nhíu mày. Hơn nữa không chỉ có như thế, mật đạo này còn đặc biệt dài, ---- tính tính thời gian, tính tính khoảng cách, có thể đã ra khỏi tiểu viện.

Như vậy, cuối cùng sẽ thông tới đâu?

Giương mắt nhìn mật đạo đen như mực trước mắt, ngầm lộ ra nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Lúc trước khi mình gặp được nàng, thần trí nàng cũng không thanh tỉnh, như là bị người hạ dược, hơn phân nửa chính là bị người đưa từ mật đạo lại đây! Bằng không một tiểu thư khuê các như nàng, xuất hiện ở tiểu viện, thật sự kỳ quái.

Nếu nàng bị người hãm hại, lại hôn mê, như vậy hẳn là không biết mật đạo này mới đúng, còn nàng hiện giờ vẫn luôn an tĩnh, bộ dạng giống như một chút đều không sợ hãi.

Có lẽ, nàng vốn dĩ đã biết mật đạo này. Có khả năng là cố ý dùng mê dược, giả trang thành bộ dạng bị người hãm hại, nếu may mắn có thể lấy chút đồng tình trước mặt mình, sau đó có thể được giữ lại bên người mình.

nhamy111: cha nội Sở vương này bị ố vờ thinh king má ưi, nghĩ vậy mà ổng cũng tự nghĩ ra được 🤣

Nàng cư nhiên nói bị chứng thất hồn gì đó?! Cho rằng như vậy, liền có thể tránh né mình dò hỏi.

Thời gian ngắn ngủi, trong đầu Ân Thiếu Hạo hiện lên vô số ý niệm, thậm chí có khoảnh khắc, muốn trực tiếp dùng kiếm giết nữ nhân này, sau đó xoay người trở về. Nhưng hắn do dự mãi, biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục đi về phía trước.

Trước sau ước chừng dùng ba mươi phút thời gian, cuối cùng mới đi đến cuối.

Trưởng Tôn Hi dừng bước chân, quay đầu lại nói: “Muốn đi lên sao?”

Ân Thiếu Hạo trợn mắt liếc nàng một cái, “Đã đi đến nơi này, còn không đi lên? Ngươi cho là tới dạo chơi mật đạo sao?” Dùng sức đẩy nàng hướng lên trên, trên bậc thang, phía trước bị một tấm ván gỗ chặn ngang. Duỗi tay sờ sờ, sờ đến cơ quan, vị trí này không khác lắm với đầu mật đạo bên kia, thật cẩn thận vặn ra.

Trưởng Tôn Hi bị hắn đẩy lên phía trước, phụ kéo thanh chắn ra, bên trong lộ ra một chồng y phục màu sắc rực rỡ.

---- vậy mà lại là cái tủ y phục.

Ân Thiếu Hạo duỗi tay vòng qua cổ nàng, đi trước xem xét, có khóa! Trong lòng cân nhắc mở ra như thế nào, một chân đá văng động tĩnh quá lớn, vạn nhất bên ngoài có người thì phải làm sao? Khoảnh khắc hắn rũ mắt cân nhắc, phát hiện người trong lòng ngực rút rút sang bên cạnh, trong mắt nàng, tràn ngập chán ghét.

Nàng ghét bỏ mình? Ha hả, mình còn chưa ghét bỏ nàng đâu.

Bất quá bây giờ không khí thật sự quỷ dị, không chừng sẽ phát sinh chuyện, thật không rảnh lo nổi giận với một nha đầu.

Ân Thiếu Hạo do dự, rút kiếm, cắm qua kẹt cửa tủ quần áo phía trước, sau đó đột nhiên dùng chút lực, ---- dựa vào bảo kiếm chém sắt như chém bùn, bản thân lại tập võ, cắt đứt khóa trong nháy mắt! Sau đó động tác nhanh chóng, không chờ khóa rơi xuống đất, đã trực tiếp duỗi tay đẩy cửa tiếp được.

Từ đầu tới đuôi, chỉ phát ra một tiếng “Cùm cụp” trầm đục, dứt khoát lưu loát.

Này……, chờ lát nữa phải phục hồi lại thế nào đây? Trưởng Tôn Hi lắp bắp kinh hãi.

“Đi.” Ân Thiếu Hạo mở tủ, đẩy Trưởng Tôn Hi đi ra ngoài.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Nơi này, như là gian phòng ngủ u tĩnh.

Hoàn toàn khác biệt với gian phòng diễm quang bắn ra bốn phía ở đầu bên kia, bên này bố trí rất là thanh nhã, gia cụ bằng gỗ tử đàn sơn đen, giường mạ vàng to rộng, đều để lộ ra phẩm vị của chủ nhân. Trên mặt đất lót gạch đá xanh bóng loáng như gương, miêu tả khái quát hoa văn sắc vàng tinh tế, điệu thấp mà xa hoa. Góc tường còn đặt một cái lò Bác Sơn thụy thú bốn chân mạ vàng, thủ công tinh xảo vô cùng, mỗi loại đồ vật trong phòng đều không phải vật phàm.

Trưởng Tôn Hi tinh tế đánh giá.

Đệm giường hoa văn trúc diệp thanh nhã, chăn màu hồng cánh sen, màn lụa hai tầng màu đỏ trong suốt, hoa văn trên đó thêu thùa phức tạp, quang mang lay động, sinh ra một mảnh tinh quang lập lòe màu hồng nhạt.

Tựa hồ……, có chút cảm giác dường đã từng quen biết.

Ân Thiếu Hạo kéo nàng một cái, thấp giọng trách mắng: “Chạy loạn cái gì? Lại đây.”

---- đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Trưởng Tôn Hi bị hắn lôi kéo, xuyên qua bình phong mười hai tấm bằng gỗ tử đàn khảm lưu li, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, xuyên thấu qua song sa tinh tế, có thể nhìn thấy một mảnh cảnh tượng mông lung bên ngoài.

Trong viện, không gian vô cùng rộng lớn, hai bên còn bố trí vườn hoa tách biệt, ở giữa đứng sừng sững một tòa núi giả, phía dưới có một vòng ao nhỏ vây quanh, bên trong hẳn là có nước, còn có mấy con cá chép màu đỏ đang bơi lội. Thoạt nhìn, như là đình viện riêng của hào môn vọng tộc, nhưng không biết sao, chung quanh thế nhưng một hạ nhân đều không có.

Đây là chỗ nào? Đối với Trưởng Tôn Hi mà nói, bộ dáng mấy tòa nhà cổ đại đều không khác lắm.

Tiện đà không khỏi tự giễu, thật rảnh quá mà, quản nơi này là chỗ nào làm gì? Sắp chết đến nơi rồi, còn cân nhắc những chuyện đã qua của nguyên chủ làm cái gì? Không bằng ngẫm lại, rốt cuộc là nên an tĩnh nhận lấy cái chết? Hay là bất chấp hô to một hơi.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt Sở vương đại biến.

Hai mắt Ân Thiếu Hạo híp lại, lạnh băng, sắc bén, dường như chủy thủ làm từ phiến băng mỏng lộ ra tia lạnh, làm người nhìn không tự kìm hãm được toàn thân phát run. Không biết nghĩ đến cái gì, hoặc là……, phát hiện cái gì? Cảm xúc rõ ràng thay đổi rất lớn, thế cho nên trên tay không tự kìm hãm được càng nắm càng chặt, làm nàng đau đến nhịn không được sắp kêu ra tiếng.

“Buông ta ra.” Trưởng Tôn Hi nhỏ giọng năn nỉ, “Tay của ta sắp bị ngươi bóp gãy rồi.”

Ân Thiếu Hạo giống như không nghe thấy, căn bản là nhìn cũng không có liếc nàng một cái.

Trưởng Tôn Hi thật sự đau đến không thể nhịn được nữa, trong lòng hạ quyết tâm, dù sao sớm hay muộn phải bị hắn giết, hà tất trước khi chết lại chịu hắn hành hạ như vậy? Vì thế đột nhiên cúi đầu, nhắm ngay miệng vết thương vừa rồi bị trâm vàng cắt qua trên tay hắn, hung hăng cắn xuống, ---- dùng hết sức lực và hận ý toàn thân vốn có!

Ân Thiếu Hạo ăn đau, mới bừng tỉnh lại.

Hắn cúi đầu nhìn vết máu đỏ tươi trên tay, đau nhíu mày thật chặt, giơ tay đánh xuống sau ót nàng một cái thật mạnh! Khiến nàng té xỉu trên mặt đất, thấp giọng trào phúng nói: “Còn cắn người? Cầm tinh con chó à.”

Chỉ chớp mắt, trước mặt hiện lên một đoạn ký ức khi còn nhỏ……

Năm ấy.... năm ấy mình và Chiêu Hoài Thái Tử lớn hơn mình một tuổi, đang chơi rượt bắt trong sân, vui đùa ầm ĩ, mình không cẩn thận, suýt nữa đụng vào núi giả. Chiêu Hoài Thái Tử duỗi tay kéo một phen, hô: “Thất đệ coi chừng!” Cuối cùng mình không có bị đụng trúng, còn hắn lại mất đi thăng bằng, đụng vào khiến trán rách một miếng da.

“Ngũ hoàng huynh, huynh có đau không? Đều tại đệ.”

“Không đau.” Hắn nhịn đau nỗ lực mỉm cười, “Không sao, chúng ta là huynh đệ mà……”

Huynh đệ? Những ngày như vậy sẽ không quay lại.

Môi mỏng của Ân Thiếu Hạo gợi lên độ cong, tuyệt đẹp dị thường.

Khi đó tuổi tác hai người đều quá nhỏ, còn chưa biết, ---- thiên gia không có phụ tử, hoàng thất không có huynh đệ! Còn nhớ, lúc ấy thiếu niên Việt Vương đã trưởng thành đứng bên cạnh, nghe xong lời này, nhẹ nhàng khỉn mũi cười nhạo một tiếng. Lúc ấy mình căn bản không hiểu, không hiểu hắn đang cười nhạo cái gì.


Buồn bã thoáng qua trong lòng Ân Thiếu Hạo, nhưng rất nhanh biến mất không còn dấu vết. Sau đó thu hồi tâm tư, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi này, miễn cho lát nữa có người tới lại phiền toái.

Chờ hắn quay đầu lại, đột nhiên phát hiện đã có sẵn một phiền toái.

Vị mỹ kiều nương đang nằm ngất xỉu trên mặt đất kia, không thể đi đường. Đừng nói giờ phút này mình sửa lại chủ ý, tạm thời không muốn giết nàng, cho dù muốn giết, cũng không thể để thi thể tại nơi đây!

Ân Thiếu Hạo cau mày, tiến lên hai bước, ôm ngang Trưởng Tôn Hi lên.

Thiếu nữ thân thể vừa nhu vừa mềm, mang theo mùi hương nhàn nhạt, như đóa u lan nở rộ giữa góc sân đêm muộn. Giờ phút này nàng nhắm mắt lại, lông mi mảnh dài, phác họa trên mặt một đường cong như trăng non, khiến da thịt trắng nõn như ngọc. Trên cổ, còn dấu tay vừa nãy bị bóp cổ lưu lại, nhàn nhạt phiếm hồng, thoạt nhìn càng thêm nhu nhược đáng thương.

Như đóa thược dược mang theo sương sớm, khiến người thương tiếc.

Ánh mắt Ân Thiếu Hạo lập lòe, trong lòng nhẹ động.

Bởi vì bộ dạng nàng tốt hơn người khác một chút, cho nên……, trước thì câu dẫn mình, sau lại câu dẫn Thái Tử! Ỷ vào vài phần nhan sắc, liền nhận định nam nhân đều phải phủ phục dưới váy nàng, thật là buồn cười vô cùng!

Hắn nhanh chóng cúi thấp người chui vào tủ, quay trở về mật đạo.

Bản thân Trưởng Tôn Hi tương đối tinh tế nhu nhược, thậm chí còn có chút ốm, kỳ thật cũng không tính nặng. Nhưng vóc dáng Ân Thiếu Hạo quá mức cao lớn, một đường cúi đầu, khom lưng trong mật đạo, hơn nữa khoảng cách thật sự không ngắn, thời gian dài, liền có chút mỏi eo đau lưng. Hắn cúi đầu nhìn một cái, hừ lạnh nói: “Thật là phiền toái!”

Nếu không phải còn có chuyện muốn hỏi nên mới giữ lại tánh mạng nàng, thì đã sớm trực tiếp xử trí.

Kỳ thật cũng không có gì để hỏi mà? Hắn lại không khỏi ngẩn ra.

Dù sao hỏi tới hỏi lui, đơn giản là bản thân nàng muốn câu dẫn nam nhân, hay ¹Phần Quốc trưởng công chúa, Thái Tử Phi phái nàng câu dẫn nam nhân, chỉ khác nhau một chút mà thôi.

Vậy còn giữ nàng lại làm cái gì? Thôi vậy, sống hay chết cũng không thể ném ở chỗ này, đi ra khỏi đây trước rồi tính.

Ân Thiếu Hạo một đường ôm người đi, khi đến được cửa mật đạo bên kia, đã hơi hơi thở dốc, cánh tay cũng ê ẩm, trên trán càng là một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn ném Trưởng Tôn Hi trên giường, gọi người tiến vào.

Vào được một tiểu thái giám, cúi thấp đầu, “Điện hạ, có gì phân phó?” Dư quang khóe mắt quét đến nữ tử hôn mê trên giường, lại nghe thanh âm chủ tử thở dốc không ngừng, tức khắc lĩnh ngộ, ---- đây là chủ tử xong xuôi chuyện chính sự nên mệt.

Lại nhìn dưới chân, vụn gỗ từng đoạn, khóa đồng rơi xuống, thật là một mảnh hỗn độn.

Này……, hình như có chút kịch liệt nha.

Ân Thiếu Hạo nhìn ánh mắt tiểu thái giám lập loè, trách mắng: “Nhìn cái gì?!” Dùng mũi chân đá đá khóa đồng trên mặt đất, “Mau cầm lấy đi tìm một thợ mở khóa, mua cái cùng loại về đây.” Chỉ vào tủ y phục, “Đi sang đầu bên kia bóp khóa lại đàng hoàng, còn tủ bên này cũng sửa lại, đừng để lại dấu vết.”

Tiểu thái giám nghiêng đầu đi nhìn nhìn, không khỏi ngơ ngẩn.

Ân Thiếu Hạo lạnh lùng nói: “Làm không xong việc, mang đầu ngươi về đây.”

Tiểu thái giám sợ tới mức run rẩy, chạy nhanh đi.

Ân Thiếu Hạo lại cho người mang một chậu nước trong tiến vào, hắn ném khăn vào, nhún nhún nước lại vớt ra, “Bẹp……”, Trực tiếp ném trên mặt Trưởng Tôn Hi! Bản thân ngồi xuống bên cạnh, bắt chéo chân, nhàn nhã chờ nàng thức tỉnh.

Trưởng Tôn Hi chỉ là nhất thời bị đánh ngất, cũng không phải trúng thuốc, bị nước lạnh ập tới tức khắc ho sặc sụa, “Khụ, khụ khụ……” Từng ngụm từng ngụm thở dốc, sau một lúc lâu mới bình phục một ít, chậm rãi quay đầu nhìn qua bên cạnh.

Người ở chính diện đang mỉm cười nhìn mình.

Có ý tứ gì? Không giết? Hay là trước khi chết, lại đùa chơi với mình một phen.

Đang lúc mê mang, một tiểu thái giám bên ngoài vội vã tiến vào. Đi đến trước mặt Sở vương, đưa gần lỗ tai nói nhỏ vài câu, Sở vương nhíu nhíu mày, lại vẫy tay dặn dò vài câu, không biết đang nói cái gì.

Bất quá khi tiểu thái giám kia rời khỏi cửa, lại nhìn lướt qua giường.

Có phải Thái Tử Phi tới tìm mình không? Trong lòng Trưởng Tôn Hi không khỏi vui mừng.

Ân Thiếu Hạo đầu tiên là cau mày, bộ dáng như là có chút đau đầu, tiện đà thấy trong mắt nàng toát ra vẻ vui mừng, lại cười khẽ, “Ngươi bớt mơ đi! Nếu ngươi nghĩ có người tới cứu ngươi, cho dù nghĩ đến sang năm, cũng là uổng phí.”

Trưởng Tôn Hi mím môi không nói.

Ân Thiếu Hạo kỳ thật cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi vì mới nghe được tin tức, Phần Quốc phò mã đã mang theo hộ viện ra phủ trưởng công chúa, ---- tự nhiên là Thái Tử Phi tìm không thấy biểu muội, về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, để phụ thân ra ngoài tìm người.

Xem ra……, phải đổi một chỗ khác.

Tiểu thái giám bên ngoài lại khẽ tiến vào, bỏ một bộ y phục cung nữ xuống.

Ân Thiếu Hạo nhướng mày nhìn về phía nàng, “Mặc vào, cùng bổn vương đi.” Phần Quốc phò mã đang tìm người, mình lại mang theo một người trang điểm tiểu thư ra cửa, thật sự là quá mức lộ liễu, không bằng cho nàng giả dạng làm thị nữ của mình, che mắt người ngoài.

Trong lòng Trưởng Tôn Hi đều là mình sắp chết, sắp chết, nơi nào còn chịu để ý tới hắn? Chẳng lẽ chết ở chỗ này, với chết ở nơi khác có khác biệt lớn nào sao? Cho nên chỉ làm như không nghe thấy.

Ân Thiếu Hạo đợi một lát, không khỏi nổi nóng, ba bước hai bước đi đến trước giường hỏi: “Ngươi mặc hay không mặc?” Thấy nàng vẫn không hé răng, châm chọc nói: “Lỗ tai ngươi điếc sao?” Đáng tiếc cho dù hắn nói thế nào, đối phương cũng không phản ứng.

Trưởng Tôn Hi dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Ân Thiếu Hạo tức giận đến mức thái dương nổi gân xanh, nhưng thời gian lại chờ không được. Đành phải nắm tay nàng lên, ngang ngược thô lỗ xỏ vào tay áo y phục, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cư nhiên để bổn vương tự mình mặc y phục cho ngươi, cũng không sợ ngươi phúc mỏng, chết sớm hả!”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***