Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan

Chương 12




Sắc mặt Trưởng Tôn Hi hơi hơi trắng bệch.

Quý phi nương nương? Vậy sau lưng nàng còn không phải là Sở vương sao? Sở vương dẫn Nguyễn Lục Nhi đi, rốt cuộc tính làm cái gì đây? Mình bất quá chỉ ngẫu nhiên đắc tội hắn, hắn hại mình một lần còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục gây sóng to gió lớn mới vừa lòng chăng? Vậy Nguyễn Lục Nhi, có phải đã biết quá nhiều chuyện của nguyên chủ không?.

“Linh Tê.” Thái Tử Phi đẩy đẩy nàng, hỏi: “Nguyễn Lục Nhi là ai? Có liên quan gì đến muội?”

Trưởng Tôn Hi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Truy cứu việc này, từ cái tát Nam Cung ma ma đánh Nguyễn Lục Nhi, không……, trước đó còn có chuyện nguyên chủ tự sát! Rốt cuộc vì sao nguyên chủ tự sát? Có liên quan đến đôi vợ chồng Đông Cung này không? Vậy cái ngọc bội kia lại là của ai? Mình rốt cuộc cần trả lời như thế nào, mới không gây lỗi? Quả thực giống như mang châm trên lưng.

“Thái Tử Phi.” Phó Trinh không biết xuất phát từ suy xét nào, lại tiếp lời nói, “Nguyễn nữ quan là người ở cùng phòng với Trưởng Tôn nữ quan, trước đó các nàng có chút hiểu lầm. Ta vốn đã an bài xong xuôi, để Nguyễn nữ quan dưỡng bệnh một thời gian, chờ đến lúc Nam Cung ma ma ra cung, lại mang người đi ra ngoài luôn.” Thở dài, “Không nghĩ tới……”

Thái Tử Phi nhìn như tính tình thẳng thắn, nhưng rốt cuộc cũng là người từ nhỏ đã lớn lên trong vòng công khanh hầu môn. Mấy lời nói loanh quanh lòng vòng này, thực mau liền nghe hiểu được, không khỏi bực nói: “Lão thất hắn muốn làm cái gì?! Chẳng lẽ bởi vì Nguyễn nữ quan cùng Linh Tê có xích mích, một hai phải tìm cớ gán ghép tội danh?”

Phó Trinh nói: “Hơn nữa, đều là do nô tỳ từ tâm nương tay.” Liếc nhìn Thái Tử một cái, thần sắc tự trách, “Nếu nô tỳ xử trí Nguyễn nữ quan sớm một chút, cũng sẽ……, cũng sẽ không gặp phải phiền toái này.”

Trưởng Tôn Hi nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Chiêu Hoài Thái Tử, chợt hiểu được. Chỉ sợ Sở vương giờ phút này, đã không đơn giản là muốn tính kế mình nữa rồi. Rốt cuộc hắn muốn ép chết một nữ quan nho nhỏ, thật sự dễ như trở bàn tay, chỉ cần mình rời khỏi Đông Cung, hắn liền có cơ hội xuống tay.

Hắn mang Nguyễn Lục Nhi đi, hơn phân nửa là mưu đồ hướng tới Chiêu Hoài Thái Tử rồi!

Hôm qua hắn cũng ở Đông Cung, biết Chiêu Hoài Thái Tử cứu mình, lại nghe nói mình là biểu muội Thái Tử Phi, khó tránh khỏi nổi lên tâm tư khác. Nếu Sở vương lấy mình làm cái cớ, chưa nói mình và Chiêu Hoài Thái Tử có quan hệ gì, chỉ cần bôi nhọ thanh danh Thái Tử, ---- vậy sự tình đã có thể nháo quá độ.

Thái Tử Phi lại thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Quả thực hỗn trướng!”

Chiêu Hoài Thái Tử vẫn bình tĩnh thong dong, chỉ là hơi hơi nhíu mày, “Quỳnh Hoa, việc này cô không tiện ra mặt can thiệp. Nếu bị người có tâm lợi dụng, nháo ra tin đồn cô và Sở vương tranh nữ nhân, vậy có thể rất khó nghe.”

Tranh nữ nhân? Trưởng Tôn Hi nghe vậy cả kinh.

Thái Tử Phi nghiêng đầu nhìn nhìn biểu muội, thiên tư quốc sắc, thanh lệ vô song, quả thật trăm dặm mới tìm được một đại mỹ nhân như thế, đích xác rất dễ tạo nên mấy lời đồn như thế này. Rốt cuộc thanh danh Thái Tử quan trọng hơn, nàng đã không màng đến việc tức giận Phó Trinh, lập tức hỏi: “Vậy theo ý Thái Tử điện hạ, phải làm sao đây?”

“Để cô nghĩ xem.” Chiêu Hoài Thái Tử có chút trầm ngâm, “Chuyện này, vẫn là nàng nên trở về tìm Đại Cô mẫu thương nghị một chút. Rốt cuộc Trưởng Tôn nữ quan vẫn là cháu ngoại gái của bà, vạn nhất có việc, bà ra tay giúp đỡ cũng là hợp tình hợp lý, càng sẽ không gặp phải mấy tin đồn vớ vẩn.”

Thái Tử Phi không nghi ngờ hắn, “Được! Ta trở về tìm nương.” Xoay người nắm lấy tay Trưởng Tôn Hi, “Linh Tê, muội đừng sợ. Dù tay Sở vương và Quý phi nương nương dài đến mấy cũng có giới hạn, không dám duỗi đến Đông Cung. Muội tạm thời cứ an tâm ở lại Đông Cung, không cần về Tư Nhạc Tư.”

Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng.”

Quan tâm của Thái Tử Phi là thật là giả tạm thời không bàn tới, nhưng Phần Quốc trưởng công chúa……, nếu bà ta đã cưỡng ép nguyên chủ tiến cung, chỉ sợ là vô cùng không thích nguyên chủ. Vậy bà ta sẽ ra tay tương trợ sao? Có lẽ, tuy rằng bà ta không muốn xuất đầu vì mình, nhưng là vì Thái Tử Phi cùng Thái Tử, cũng không thể ngồi yên không nhìn đến.

Chỉ mong bà ta sẽ thuận tay cứu giúp mình một phen.

“Ta đi trước.” Thái Tử Phi vô cùng lo lắng, kêu đám người Chi Hương vội vàng rời đi.

Chiêu Hoài Thái Tử nhàn nhạt nâng mí mắt lên, “Các ngươi cùng cô đi thư phòng một chuyến.”

Phó Trinh đáp: “Dạ vâng.”

Trưởng Tôn Hi nhanh chóng đi theo.

Trong lòng hiểu rõ, mình đây là đã mang đến phiền toái cho Chiêu Hoài Thái Tử. Hôm qua hắn cứu mình, chưa nói báo đáp, ngược lại còn gây phiền hà, chờ mọi việc an ổn cũng nên tạ tội một phen.

Tới thư phòng, Chiêu Hoài Thái Tử lại nói: “Phó Tư Nhạc ở lại bên ngoài, chuyện có quan hệ đến Nguyễn nữ quan, cô muốn đơn độc dò hỏi Trưởng Tôn nữ quan.”

Phó Trinh không nói nhiều, dừng ngay bước chân.

Đơn độc? Trưởng Tôn Hi không khỏi nhảy dựng trong lòng.

Hiểu biết của mình với Nguyễn Lục Nhi cũng không nhiều, đến lúc bị dò hỏi, đừng đến nỗi không trả lời được.

Còn có... còn có... vạn nhất Chiêu Hoài Thái Tử có liên quan đến nguyên chủ thì sao? Chờ đến lúc nếu hắn hỏi những lời tư mật giữa hai người, mình sao có thể đáp được đây? Tâm tình không khỏi khẩn trương lên.

Nhưng bước chân lại không dám chần chờ, đi theo vào cửa.

Thư phòng của Chiêu Hoài Thái Tử bố trí rất ngăn nắp sạch sẽ, phòng trong phần lớn là gỗ tử đàn sơn đen, vách tường màu tuyết trắng, chung quanh cơ hồ không có vật trang trí. Chỉ ngẫu nhiên có hai, ba bức hoành, cùng với đồ án rồng bốn móng, hiển lộ thân phận bất phàm của chủ nhân, chỉ có trữ quân một quốc gia mới có thể dùng đồ vật dạng này.

Trưởng Tôn Hi đi bước một hướng vào trong.

Trong âm thầm, như có một loại áp lực vô hình đánh thẳng vào người.

Nàng cúi đầu nhìn đá xanh bóng loáng như gương trên mặt đất, càng đi, càng cảm thấy hơi lạnh bức người. Dường như Chiêu Hoài Thái Tử đã trút đi bề ngoài ôn hòa, loại sát khí ngầm này, tuy rằng không bừa bãi ương ngạnh như Sở vương, nhưng lại rét lạnh vô cùng, làm người sinh ra ảo giác.

“Thái Tử điện hạ……?” Trưởng Tôn Hi thử gọi một tiếng.

Chiêu Hoài Thái Tử không để ý tới nàng, vẫn đi về phía trước, sau đó xuyên qua một tấm bình phòng tám cánh nho nhỏ, thì mới dừng lại.

Trong một góc phòng, đặt một cái lư hương thụy thú đằng vân* mạ vàng, bên trong hương khói lượn lờ, hương vị trầm thủy hương nhàn nhạt phát tán, làm không khí càng thêm có vẻ yên tĩnh u tịch.

*Thụy thú: là tên gọi những con thú mang lại điều phúc lành ở thời Trung Hoa cổ đại, có 4 đặc trưng tiêu biểu của loài linh thú: có vảy giống loài cá, có cánh giống loài chim, có đuôi giống loài dã thú và có giáp cứng giống loài giáp xác.

** Thụy thú đằng vân: thụy thú cỡi mây

Trưởng Tôn Hi thoáng có vài phần khẩn trương, nhìn qua.

Hắn tựa hồ rất thích màu trắng, vẫn mặc áo gấm màu tuyết trắng, ngay cả Quỳ long văn màu vàng hạnh cũng thực nhạt nhẽo. Thoạt nhìn càng là bạch y thắng tuyết*, khí độ cao hoa, nhưng trong đó, lại lộ ra hơi lạnh liên miên không dứt.

*bạch y thắng tuyết: y phục trắng hơn cả tuyết

Chiêu Hoài Thái Tử ngồi trầm ngâm trên ghế bành một lúc lâu, rồi mỉm cười nói: “Ngồi xuống rồi nói.” Thần sắc rất là ôn hòa, tựa hồ lại trở về vị trữ quân ôn tồn lễ độ kia.

“Dạ, tạ Thái Tử điện hạ ân điển.” Trưởng Tôn Hi nói cảm tạ, lại không dám ngồi.

Chiêu Hoài Thái Tử cười nói: “Hôm qua cô không biết ngươi là biểu muội của Thái Tử Phi, có chút thất lễ. Nếu đã là thân thích, lại không có người ngoài, ngươi thật sự không cần câu nệ như thế.”

Hắn nói như thế, Trưởng Tôn Hi đành phải theo lời ngồi xuống.

Chiêu Hoài Thái Tử hỏi: “Ngươi và Nguyễn nữ quan có hiểu lầm gì?”

Không hỏi cái khác? Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

Thoạt nhìn, Chiêu Hoài Thái Tử và nguyên chủ cũng không quen biết, bằng không ở riêng một chỗ như thế, tự nhiên sẽ hỏi chút chuyện khác. Chẳng lẽ……, biểu muội gả thay trong miệng Thái Tử Phi, chỉ là lên kiệu hoa? Để nguyên chủ tham gia xong một loạt nghi thức, tới lúc động phòng, liền có thể thay đổi lại cho nhau? Thái Tử Phi bị rắn cắn, hơn phân nửa là không đi được, nhưng hẳn là không đến mức ốm đau không dậy nổi.

Ngàn vạn loại ý niệm hiện lên trong đầu, lại không dám trì hoãn, châm chước trả lời: “Tính tình Nguyễn nữ quan có chút nóng nảy, bởi vì ta, nàng ăn một trận dạy dỗ của Nam Cung ma ma, cho nên trong lòng bất mãn.”

Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười, “Nói cách khác, chỉ là một ít khóe miệng mà thôi.”

Trưởng Tôn Hi nhanh chóng cân nhắc.

Phó Trinh đưa mình tới Đông Cung, hẳn là muốn nhìn Thái Tử điện hạ phủ nhận quen biết mình, vậy nàng……, có nói với Thái Tử chuyện khác không? Tỷ như chuyện tự sát, tỷ như ngọc bội, mình phải trả lời như thế nào mới không sai đây.

Đang lúc cân nhắc, một tiểu thái giám bưng trà tiến vào.

Chiêu Hoài Thái Tử nhận trà uống một ngụm, giương mắt nhìn nàng, “Không nóng vội.” Chỉ chỉ chén trà trên bàn trà nhỏ bên người nàng “Ngươi cũng nếm thử Vụ Ngân Châm này xem, bình tĩnh trước đã.” Bộ dáng rất là dễ nói chuyện.

Vụ Ngân Châm? Loại trà hôm qua Sở vương muốn uống? Trưởng Tôn Hi biết khẳng định hiếm khó, chỉ là không có tâm tư nhấm nháp, chỉ phúc phúc người, “Đa tạ Thái Tử điện hạ ban thưởng.”

Chiêu Hoài Thái Tử ngước mắt nhìn về phía nàng, hỏi: “Như thế nào, ngươi không thích uống Vụ Ngân Châm?” Cười cười, “Cô nhớ Thái Tử Phi thích uống Long Tỉnh, cũng mang cho ngươi một chén trà Long Tỉnh vậy.”

Quá khách khí đi? Trong lòng Trưởng Tôn Hi cảm thấy quái dị.

Vừa định nói “Không cần tốn công”, tiểu thái giám bên cạnh cũng đã đi ra ngoài.

“Cô nhớ rõ, Đại Cô mẫu thích uống trà Lục An.” Chiêu Hoài Thái Tử giương mắt nhìn về phía nàng, mặt chứa ý cười, cứ nói chuyện tào lao trong nhà, “Đại dượng, ừm, hình như thích nhất trà xanh Lục An……”

Trong mắt hắn, lập loè một mảnh quang mang kỳ dị.


Trưởng Tôn Hi nhìn đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như vực kia, như có một cơn lốc xoáy, lộ ra quang mang khiến hồn phách người run sợ. Đang khoảnh khắc trong lòng bất an, phía sau bỗng nhiên có người tới. Quay đầu qua nhìn lại, không phải tiểu thái giám vừa bưng trà kia, mà là Phó Trinh mặc một bộ cung trang màu lam nhạt, ---- không biết sao, biểu tình nàng thoạt nhìn hơi cổ quái.

“Phó Tư Nhạc……”

Một câu Trưởng Tôn Hi còn chưa nói xong, liền bị đối phương bưng kín miệng, nàng muốn kêu……, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh “Ô ô”, tiếp theo đầu váng mắt hoa, cả người đều mềm nhũn ra.

Trong chớp mất trước khi mất đi tri giác cuối cùng.

Nàng thấy Chiêu Hoài Thái Tử đã sải bước đi tới, bạch y tung bay như tuyết, ôm chặt chính mình, còn sau đó……, đã lâm vào bóng tối vô biên vô hạn, cái gì cũng không biết.

Gió thổi thật mạnh, rèm châu đong đưa như tinh quang lập loè.

Sau bình phong gỗ tử đàn khảm lưu li năm màu, trên ghế dài, một phu nhân y phục thâm cung hoa lệ ngồi dựa nghiêng. Trên đầu nàng châu ngọc vờn quanh, trên mặt trang điểm tinh xảo, trong tay ôm một con mèo trắng như tuyết, thần thái lười biếng cười nói: “Nha đầu kia, bổn cung đã mang lại đây cho ngươi.”

“Đa tạ mẫu phi lo lắng.” Trả lời, là Sở vương Ân Thiếu Hạo mặc một bộ trường bào màu tím nhạt.

Hoắc quý phi gợi khóe miệng lên cười, “Bổn cung thấy, nha đầu kia bộ dạng chẳng ra làm sao, chỉ có vài phần thủy tú, thật sự không coi là tuyệt sắc.” Trong mắt biểu lộ khinh thường cùng khó hiểu, “Ngươi rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào?”

Ân Thiếu Hạo cười cười, “Bất quá ngẫu nhiên gặp qua một lần, thấy cũng mới mẻ.”

“Aiz.” Hoắc quý phi liền thở dài, ngồi dậy, tùy ý ném con mèo trên mặt đất, “Ngươi nha, cũng không cần hồ nháo quá mức.” Hơi mang vài phần bất mãn nói: “Hoàng Thượng tuy rằng mặc kệ mấy việc này, nhưng lại là một hạt sạn trong mắt đám ngự sử kia, thu liễm lại đi.”

Ân Thiếu Hạo cười nói: “Mẫu phi yên tâm, nhi tử sẽ không gây phiền toái.”

“Được rồi.” Hoắc quý phi hất cằm, hồng bảo thạch trên thái dương không ngừng đong đưa, “Bất quá chỉ là một nữ quan nho nhỏ mới tiến cung, ngươi muốn như thế nào, thì cứ làm như thế.” Phất phất tay, “Đi nhanh đi.”

“Đa tạ mẫu phi thành toàn.” Ân Thiếu Hạo cười khom người, sau đó mang theo bộ dáng nôn nóng đi ra ngoài.

Hoắc quý phi phía sau hắn cười lạnh một tiếng.

Bên cạnh có một đại cung nữ tiến lên, thấp giọng nói: “Quý phi nương nương, Sở vương điện hạ cứ luôn muốn người như vậy……” Ngữ khí rất là lo lắng, “Chỉ sợ dừng trong mắt mấy người có tâm, Quý phi nương nương cũng có chỗ không phải. Thứ lỗi cho nô tỳ nói một câu quá giới hạn, Sở vương điện hạ có thể có ngày hôm nay toàn dựa vào nương nương, nương nương là đại ân nhân của hắn, thật sự không cần dung túng hắn như thế.”

“Ngươi biết cái gì?” Hoắc quý phi bĩu môi, “Hắn trưởng thành rồi, không còn ở tuổi tác có thể lấy kẹo đường là có thể dỗ được. Bổn cung lại không phải mẹ ruột hắn……” Nói đến chỗ này, hơi hơi ngừng lại một chút, “Tóm lại, không phải trong bụng mình bò ra, cũng không thể khắng khít được.”

“Chỉ là……”

“Trong lòng bổn cung hiểu rõ.” Hoắc quý phi thở dài: “Hiện giờ tuổi tác lão thất đã không nhỏ, là thời điểm nên nghênh thú vương phi. Loại thời điểm mấu chốt này, bổn cung cũng không thể nháo chuyện khiến hắn xa lạ. Tốt xấu gì……, định ra hôn sự của hắn trước đã, để Như Ngọc vui vẻ làm Sở vương phi rồi nói.”

“Nữ tử bên cạnh Sở vương điện hạ đã không ít.” Cung nữ kia lo lắng nói: “Chờ sau khi Hoắc nhị tiểu thư gả qua, đối mặt với thị thiếp đầy cả phủ chẳng phải sẽ phiền lòng sao? Đến lúc đó, chỉ sợ còn oán người cô mẫu như nương nương, không có quản giáo tốt Sở vương điện hạ nữa đó.”

“Chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Hoa Nô.” Hoắc quý phi giơ tay che mặt, nở nụ cười ha hả, “Trên đời này, nào có nam nhân chân chính nào chỉ yêu lấy một người? Mà càng sẽ xem nữ nhân như món đồ chơi giống lão thất, ba ngày hai bữa lại đổi một người, càng sẽ không bị nữ nhân nào mị hoặc.” Khóe miệng hơi cong, “Sau này ngôi vị vương phi của Như Ngọc chúng ta, mới có thể càng vững chắc.”

Hoa Nô nghĩ nghĩ, “Nương nương nói cũng có đạo lý.”

“Thích nữ sắc, thì như thế nào?” Hoắc quý phi vẻ mặt không để bụng, gợi khóe miệng lên, “Tương lai để Như Ngọc tìm thêm mấy nữ tử mỹ mão, cho hắn thu phòng là được, bất quá trong vương phủ phải nuôi thêm vài người mà thôi.”

Hoa Nô nhẹ nhàng gật đầu.

Hoắc quý phi lại nói: “Qua mấy ngày nữa, ngươi gọi Như Ngọc tiến cung một chuyến.”

Thời gian hai chủ tớ nói chuyện trong cung, Ân Thiếu Hạo đã tới sau điện, sau đó dưới sự dẫn dắt của cung nữ chỗ Hoắc quý phi, đi đến một gian phòng hẻo lánh u tĩnh. Một tiểu thái giám bên người hắn, lấy bạc ra, thưởng cho cung nữ dẫn đường, sau đó liền đứng ở cửa canh gác, hiển nhiên là đã làm quen loại sự tình này.

Ân Thiếu Hạo mặt đầy ý cười tiến lên, đẩy cửa mà vào.

Hắn tiến vào phòng, nụ cười trên mặt liền biến mất không còn tung tích.

Đi vào trong, xuyên qua rèm châu thủy tinh, bên trong có một cái giường đệm được sắp xếp chỉnh tề. Nguyễn Lục Nhi thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, trên đầu không có thoa hoàn, chỉ gắn một đóa hoa lụa kiều nộn mềm mại màu hoa hồng. Ở trên người nàng, còn lộ ra mùi hương nhàn nhạt mới tắm gội xong, biểu tình khẩn trương, không biết làm sao đứng ở mép giường.

Từ lúc nàng bị Nam Cung ma ma canh chừng “dưỡng bệnh” về sau, không có thời khắc nào, là không nghĩ có một cơ hội có thể ra ngoài. Nhưng lại không thể ngờ được, sẽ dùng tới phương thức quỷ dị ly kỳ thế này! Quý phi nương nương lại đây muốn người, cung nữ lại lột mình sạch sẽ, tắm sạch trong ngoài, sau đó để lại nơi này.

---- nói là Sở vương điện hạ sẽ tới đây.

Việc này còn có cái gì không rõ? Là muốn thị tẩm mình a.

Chỉ là kỳ quái, vô duyên vô cớ Sở vương sao lại để mắt tới mình? Chính là trước mắt, Nguyễn Lục Nhi cũng không kịp cân nhắc tỉ mỉ được, chỉ cảm thấy đây là cơ hội duy nhất rời khỏi Tư Nhạc Tư, nhất định phải nắm thật chắc.

Cho nên tráng lá gan tiến lên, quỳ xuống nói: “Nô tỳ gặp qua Sở vương điện hạ.”

Ân Thiếu Hạo chậm rãi đi về trước, khi cách nàng không đến một thước thì ngừng lại.

Nguyễn Lục Nhi nhìn thân ảnh cao lớn tuấn mỹ kia tới gần, nhìn trên áo choàng hắn thêu đầy đồ mãng văn, lại bị hơi thở nam tử nhàn nhạt bao phủ, không khỏi mặt đỏ tim đập. Trong lòng nàng khẩn trương không chịu nổi, lại sợ quá mức xấu hổ sẽ khiến người không thích. Cho nên nỗ lực cổ vũ mình, e sợ nói: “Điện, điện hạ, nô tỳ là lần đầu……”

Ân Thiếu Hạo nhẹ phun một tiếng, “Ha hả.”

Nguyễn Lục Nhi bị hắn cười đến không thể hiểu được, không dám nói tiếp.

“Lần đầu?” Ân Thiếu Hạo nhấm nuốt những lời này trong miệng, không hề báo trước đạp một chân qua, đường đường một cái chân ấm áp, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn! Khẩu khí vô cùng trào phúng, “Bổn vương đến mức đói bụng ăn quàng vậy hả?”

“A!” Nguyễn Lục Nhi ôm ngực, nằm trên mặt đất thống khổ kêu thảm thiết lên, kêu rên nói: “Đau, đau……” Trong miệng còn chưa kêu xong, lại bị dẫm ở bả vai, “Khụ khụ, Sở vương điện hạ tha mạng……”

Ân Thiếu Hạo trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lẽo nói: “Chuyện Trưởng Tôn Hi, một chữ đều không được giấu bổn vương.”