Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 51: Nhà họ hồ Sụp đổ




Phố phường huyên náo hết ba ngày, mọi chuyện về cơ bản đã kết thúc.

Hồ Kiêu và ba con trai của lão đều bị tống giam để bộ Hình hội thẩm. Vợ và con gái đều bị giám sát, gia sản bị tịch biên hết.

Chuyện xấu bỗng ập tới, tất nhiên Hồ Kiêu không dễ dàng thừa nhận. Vài ngày sau, bộ Hình dâng tấu nói Hồ Kiêu liều chết không nhận tội, chỉ nói mình có công với triều đình và mắng chửi Hoàng đế qua cầu rút ván.

Thẩm Huyền Ninh xem tấu chương xong không nói gì, cũng không vội vàng trả lời mà ra lệnh cho Sở Tễ: “Mang binh đi xử lý đám tư binh của lão ta.”

Nuôi dưỡng tư binh vẫn luôn được xem là tội lớn, mà tham gia tư binh cũng là việc trái pháp luật. Sau khi Thẩm Huyền Ninh cân nhắc, cố ý khai ân, nói với Sở Tễ: “Dân chúng áo vải đâu hiểu mấy chuyện ấy, Hồ Kiêu hứa cho họ bổng lộc, bọn họ muốn nuôi sống gia đình sẽ theo lão ta. Sau khi khanh tới, ai chống cự cứ xử trảm tại chỗ, nhưng những người khác thì hãy chiêu quân cho họ có cơ hội đền tội.”

Đương nhiên, đó là nói đám bá tánh bị Hồ Kiêu dụ dỗ, còn bọn tướng cầm đầu thì không thể tha được, hễ một người làm thì cả nhà sẽ bị tra xét.

Sở Tễ nhận lệnh, sáng sớm ngày hôm sau liền dẫn binh ra khỏi thành, tất tả ngược xuôi hơn một tháng mới trở về.

Lần này, chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực, tội danh mưu phản tày đình Hồ Kiêu không muốn nhận cũng phải nhận.

Trong đêm khuya, Thẩm Huyền Ninh ngồi trên giường La Hán phê duyệt tấu chương, Tô Ngâm đứng cạnh ngáp ngắn ngáp dài nhưng không chịu đi ngủ. Y ngẫm nghĩ, thuyết phục nàng ngồi xuống phía đối diện, gối đầu lên bàn mà ngủ một giấc, nàng nghe lời.

Sau khi nàng ngủ, y lén lút ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.

Sau đó, y còn cúi đầu hôn nàng.

Nếu y cứ thế bảo nàng tựa vào lòng y mà ngủ, nàng chắc chắn không chịu, cứ lo sẽ làm y chậm trễ chính sự. Thẩm Huyền Ninh hơi bực bội về chuyện này, cảm thấy có nhiều lúc nàng hiền huệ một cách quá đáng, nhưng không có cách nào nói cho nàng hay.

Nếu ghét bỏ sự hiền huệ của nàng, y sẽ trở thành hôn quân. Nếu y thành hôn quân, sau này chẳng phải nàng sẽ làm một yêu hậu danh xứng với thực hay sao?

Vậy nên y chỉ biết lén làm như vậy. Thật sự chuyện này cũng không chậm trễ chính sự, y cảm thấy có nàng trong ngực, y còn đọc tấu chương nhanh hơn là khác.

Tô Ngâm cứ thế ngủ hơn một canh giờ mới tỉnh, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, rất nhanh nhìn rõ người trước mặt.

“……Hoàng thượng đáng ghét.” Nàng ngáp một cái rồi khe khẽ mắng yêu, Thẩm Huyền Ninh cười khì, ôm lấy bả vai nàng, lấy tay vỗ nhè nhẹ: “Ta muốn ở cạnh nàng một lúc, sao nàng vừa mở mắt đã mắng ta thế?”

“………” Tô Ngâm không hé răng, cũng không nhúc nhích, dựa vào ngực y mà nghỉ ngơi.

Nàng cũng thích ở bên y nên mới không về phòng ngủ. Nói tới chuyện này nàng lại thấy hơi buồn, vì sau này làm Hoàng hậu, nàng chắc chắn không thể ngày ngày ở cung Càn Thanh như bây giờ nữa, thời gian gặp y sẽ giảm đi rất nhiều.

Quả thật nàng cũng có thể tự tìm niềm vui cho bản thân, không đến nỗi bớt đi thời gian ở cạnh y thì không sống nổi. Nhưng nhiều năm nay, nàng đã quen với việc hễ có gì cần nói với y là y luôn ở bên, nghĩ tới sau này không thể không giữ những lời ấy tới khi gặp y mới có thể nói, nàng bỗng thấy không thích ứng nổi.

Vì thế, Thẩm Huyền Ninh đang xem tấu chương bỗng cảm thấy cánh tay trái của mình bị nàng ôm chặt.

Y nghiêng đầu sang nhìn nàng, sườn má nàng đang cọ trên cánh tay y.

“Sao thế?” Y phì cười, giọng Tô Ngâm có chút ấm ức, “Ta nhớ chàng.”

“?” Thẩm Huyền Ninh ngẩn ra, “Không phải ta đang ở đây sao?”

“Dạ.” Nàng gật đầu, lại nói, “Nhưng hễ ta nghĩ tới chuyện sau này sống ở cung Khôn Ninh không thể tới ngự tiền nữa là lại bắt đầu thấy nhớ chàng.”

Nàng hiếm khi nói mấy lời ngọt ngào như vậy khiến Thẩm Huyền Ninh phải nhìn nàng bằng cặp mắt kinh ngạc mất một lúc.

Tô Ngâm lại không phát hiện ra, thấy y không nói gì, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn y: “Sao thế?”

Y đột nhiên nghiêng người, ôm nàng mà hôn một cái thật mạnh.

“Khi nào làm Hoàng hậu mà nàng vẫn nguyện ý tới ngự tiền thì càng tốt chứ sao.” Y nói, “Nếu không ta sẽ thấy cung Càn Thanh thiếu vắng gì đó.”



Ngoài cung, sau mấy ngày cầm binh lên đường, khi quay về phủ Sở Tễ bỗng thấy cực kỳ mệt mỏi.

Chàng vừa về tới giường, Vũ Trúc vội vàng tới giúp chàng cởi giày, vừa cởi vừa nói: “Tướng quân đừng vội ngủ ngay, tốt xấu gì thì cũng phải thay bộ đồ sạch sẽ chứ?”

“Kệ đi, mệt chết.” Sở Tễ vùi mặt vào gối mềm, nói với giọng rầu rĩ. Vũ Trúc bật cười, đang định cầm giày chàng đi ra thì chàng lại đột nhiên nhìn nàng.

Vũ Trúc nhận ra chàng đang nhìn mình bèn dừng bước, chàng nhỏm người dậy, vươn tay về phía nàng: “Lại đây.”

Vũ Trúc ngẩn người, đặt giày sang một bên, đi tới đan tay mình vào tay chàng.

Sở Tễ nắm lấy tay nàng, trầm giọng đề nghị: “Ta cưới nàng nhé.”

Vũ Trúc khiếp sợ, vội rụt tay lại như bị điện giật.

“Tướng quân ngài…” Nàng do dự nhìn chàng chòng chọc cả buổi, cố đoán ý chàng, “Ý ngài là… cho nô tỳ một danh phận?”

Sở Tễ cười nhạt: “Ý ta là để nàng làm tướng quân phu nhân.”

Vũ Trúc cứng đờ người trước mặt chàng, mãi mà vẫn không thốt nên lời. Sở Tễ muốn kéo nàng ngồi xuống nhưng chân nàng lại chẳng chịu nghe lời.

“Một ngày ta chưa cưới vợ, mẫu thân sẽ còn lo lắng.” Chàng thở dài, “Còn nếu ta cưới người khác thì nàng lại không vui.”

Vũ Trúc bỗng run lên, lắc đầu với vẻ ngỡ ngàng: “Nô tỳ sao lại không vui cơ chứ…”

Sở Tễ hơi nghiêng đầu sang, nghiêm túc đánh giá nàng: “Trác Mã khiến nàng buồn rầu.”

Vậy nên thật ra chàng muốn nói chuyện này?

Vũ Trúc lập tức tỉnh táo lại, niềm vui sướng vừa dâng trào trong nỗi ngạc nhiên lập tức bị dập tắt. Nàng cúi đầu, mím môi: “Nô tỳ biết sai rồi.”

“…….. Ta không có ý này.” Sở Tễ cười khẽ, để chân trần đứng dậy ôm nàng, “Chỉ là đến hôm đó ta mới biết được tâm tư của nàng. Mấy hôm nay dẫn binh ra ngoài, ta đã cân nhắc kỹ càng, thấy ta không thể không có nàng.”

Chàng từng thích Tô Ngâm nên sau đó từng thấy ghen tỵ với Hoàng thượng, vì Tô Ngâm và y chẳng giấu nhau điều gì. Nhưng chàng vẫn luôn xem nhẹ chuyện thật ra bên cạnh chàng cũng có một người như thế.

Nàng không xinh đẹp bằng Tô Ngâm, chắc cũng chẳng bì nổi với Tô Ngâm về vốn hiểu biết, nhưng đối với chàng mà nói, nếu bàn về chuyện ở bên ai thoải mái hơn thì chẳng ai sánh kịp nàng.

Chẳng qua chàng đã xem đó là thói quen, hễ khi nào chàng cần thì nàng đều ở bên, vậy nên chưa từng nghĩ xem nàng có vị trí thế nào trong lòng chàng.

Sau khi chàng ngẫm nghĩ về chuyện này, chợt cảm thấy vô cùng may mắn khi ngày xưa mình và Tô Ngâm đã kết thúc. Nếu không, một khi hai người thành hôn, nàng phải chịu thiệt thòi mà Tô Ngâm cũng thế.

Thấy Vũ Trúc không mở miệng, Sở Tễ hơi sốt ruột: “Rốt cuộc nàng có muốn gả cho ta không? Nếu nàng không muốn thì ta…”

“Ta muốn!” Vũ Trúc vội đáp, sau khi nói xong thì mặt đỏ bừng bừng.

Hẳn là nàng nên tỏ ra rụt rè hơn, đáng tiếc giờ có làm gì cũng đã chậm.



Bốn ngày sau, Hoàng đế hạ chỉ trị tội nhà họ Hồ, ban chết cho Hồ Kiêu và đám con trai cùng cháu trai đã thành niên của lão, những kẻ chưa thành niên thì bị lưu đày tám trăm dặm, vợ con bị phân tới phòng giặt, đám gia quyến còn lại bị trục xuất khỏi kinh thành, đến chết không được phép quay lại.

Còn Nghi phi bị phế đi chức vị.

Địa vị hiển hách của một nhà Hồ thị cứ thế sụp đổ. Sau đó, một số chuyện vụn vặt trong triều từ từ được xử lý, mọi người nhất thời đều bận rộn.

Ngày thứ năm, Phùng Thâm nhận được tấu chương của Thẩm Huyền Tông. Phùng Thâm đặt bản tấu lên bàn Hoàng đế, Thẩm Huyền Ninh liếc nhìn phong thư, cảm thấy trước mắt bận rộn, tạm thời không rảnh để tâm tới hắn nên gác tấu chương này sang một bên.

Bảy tám ngày sau đó, mỗi ngày Thẩm Huyền Tông đều dâng tấu.

Những tấu chương này đều không được đưa tới bàn Hoàng đế vì bọn thái giám ngự tiền là những kẻ rất tinh ý, thấy y bỏ qua không xem bản tấu đầu nên cứ thế cất mấy bản tấu sau đi. Sau đó, đến khi Tô Ngâm tự mình dọn dẹp mới phát hiện ra, thấy số tấu chương đã gom được một chồng nhỏ thì nhíu mày gọi thái giám phụ trách nhận tấu vào hỏi: “Tứ điện hạ có chuyện gì sao?”

“Hạ nô nào biết.” Tên thái giám kia khom người bẩm, “Nếu là trước kia, thỉnh thoảng ngài ấy có việc, hạ nô xem qua tiện tay sai người làm là được. Lần này tấu chương đều ghi rõ gửi Hoàng thượng, hạ nô nào dám xem?”

Tô Ngâm cầm lên xem, cũng chú ý tới mấy từ đó. Nàng nhíu mày nghĩ ngợi: “Để ta mang một bản đi, chỗ còn lại để ở chỗ ngươi.”

Sau đó nàng cầm bản tấu vừa đưa tới hôm nay đi, đến giờ ngọ Thẩm Huyền Ninh có thời gian nghỉ ngơi thì đưa cho y xem.

Y nhìn lướt qua: “Đệ ấy muốn gì, nàng sai người đưa sang là được.”

“Tấu chương trước giờ của Tứ điện hạ chưa bao giờ viết gửi Hoàng thượng. Hoàng thượng xem qua đi, biết đâu có chuyện gì lớn.” Nàng nói.

Thẩm Huyền Ninh nhíu mày nhận lấy bản tấu, vừa nhận vừa nghĩ rốt cuộc thì có chuyện gì lớn cơ chứ?

Hắn đã bị giam nhiều năm, Uyển Thái phi cũng không còn. Trước mắt thì có chuyện gì lớn được? Bị bệnh? Bị bệnh sao không gọi Thái y? Phủ Tông Nhân nào dám ức hiếp hắn.

Mở tấu chương ra, Thẩm Huyền Ninh mau chóng nhận ra hắn dùng từ chọn câu rất cẩn thận.

Đầu tiên, Thẩm Huyền Tông cáo tội trước, nói mình nhất thời hồ đồ gây ra tội lớn, thấy hổ thẹn với sự quan tâm suốt bao năm qua của y và Thái hậu, cũng có lỗi với công ơn dưỡng dục của Thuận Thái phi, lưu loát viết một mạch hơn một ngàn từ.

Sau đó lại kể lể tình cảm huynh đệ ngày xưa, hết chuyện lớn tới chuyện nhỏ, trong đó có rất nhiều chuyện mà tới bây giờ Thẩm Huyền Ninh vẫn không thể quên.

Bởi nhẽ đó, y bỗng dưng thấy tò mò, rốt cuộc Thẩm Huyền Tông có chuyện gì mà phải rào trước đón sau đến nhường này? Song đọc tới cuối, y vẫn không tìm được nguyên cớ.

Thẩm Huyền Tông cuối cùng chỉ nói, có chuyện muốn gặp mặt bẩm tấu, xin y cho hắn một cơ hội diện thánh.

Thẩm Huyền Ninh xem xong, lặng thinh một lúc lâu, nói chẳng nên lời.

“Rốt cuộc Tứ điện hạ có chuyện gì?” Tô Ngâm quan sát vẻ mặt y, y tỉnh lại trong chốc lát, gọi Phùng Thâm vào: “Đi đưa Tứ đệ vào cung, trẫm muốn hỏi xem đệ ấy có chuyện gì.”

Phùng Thâm nhận lệnh, lập tức cáo lui.

Sau canh ba, Thẩm Huyền Tông được đưa vào cung.

Một lần nữa nhìn thấy cung Càn Thanh khiến hắn thấy lòng ngổn ngang trăm mối. Ở chính nơi này, hắn từng lảng tránh, từng sợ hãi, từng mỉa mai, nhưng cũng từng có rất nhiều ký ức hòa thuận ở bên phụ hoàng và hoàng huynh.

Nhưng hồi ức tốt đẹp đó đã bị chính hắn biến thành trò hề. Sau chuyện kia, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện ra khỏi phủ Tông Nhân, càng không nghĩ tới chuyện diện thánh, vì hắn hoàn toàn không còn chút mặt mũi nào để gặp hoàng huynh.

Khi đi tới cửa đại điện, Tô Ngâm bước ra.

“Tứ điện hạ tới?” Nàng mỉm cười, Thẩm Huyền Tông bỗng hoảng hốt, cứ như quay ngược về quá khứ.

Sau đó hắn gượng gạo cười: “Tô Ngâm.”

“Mời vào, Hoàng thượng đang chờ.” Tô Ngâm nói, vươn tay hướng vào bên trong. Thẩm Huyền Tông thấp thỏm theo nàng vào,  mới rảo bước tới thềm điện đã nhìn thấy Thẩm Huyền Ninh.

Thẩm Huyền Tông căng thẳng, khi lấy lại tinh thần liền vội vàng bái lạy: “Hoàng thượng vạn an.”

Thẩm Huyền Ninh đứng cách đó mấy bước, nhìn hắn một lát, lặng lẽ thở dài: “Chuyện gì? Đệ nói đi.”

Thẩm Huyền Tông mấp máy môi, đột nhiên không biết nên nói gì.

Thẩm Huyền Ninh cũng không giục hắn, đợi một lát, rốt cuộc hắn cũng dè dặt mở lời: “Thần muốn… cầu xin thay một người.”

Ấn đường Thẩm Huyền Ninh khẽ giật: “Ai?”

“Con gái thứ hai của Hồ Kiêu, Hồ Tinh.” Thẩm Huyền Tông lo lắng tới mức thở không ra hơi, lắp bắp nói: “Hoàng thượng, ngài thả nàng đi. Một cô nương như nàng…”

“Không được.” Thẩm Huyền Ninh ngắt lời hắn.

Thẩm Huyền Tông ngây người, Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng gọi Phùng thâm tới: “Đưa hắn về đi.”