Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 41: Ai thưởng ai?




Thẩm Huyền Ninh gọi Phùng Thâm tới, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Phùng Thâm khom người bẩm: “Nghi phi nương nương nghe nói ngài ở đây, muốn tới gặp ngài, bị người chặn lại nên không mấy hài lòng.”

“……..” Hai người nhìn nhau, Tô Ngâm suy nghĩ rồi nói: “Với tính tình của Nghi phi nương nương, càng bị chặn chỉ e sẽ càng ầm ĩ, để nô tỳ đi mời thị tới.”

Nàng nói xong đứng dậy toan đi, nhưng Thẩm Huyền Ninh đè vai nàng xuống: “Cứ kệ thị.”

Chưa nói hết câu đã thấy một bóng người lọt vào tầm mắt, Nghi phi ấy thế mà lại xông vào được.

Ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ, ít nhiều gì thị cũng có thân phận phi tần, cung nhân chỉ dám khách sáo cản lại chứ nào dám dùng bạo lực.

Vì thế, Tô Ngâm thấy Nghi phi hùng hổ tiến về phía đình hóng gió, sau đó thị ngẩng đầu lên nhìn rồi đứng sững ra đó, Tô Ngâm cũng ngẩn ra.

Trời đã nhá nhem tối mà Tô Ngâm vẫn cảm giác được sự phẫn hận lóe lên trong mắt thị.

Nàng bị thị liếc tới dựng tóc gáy, lý trí bảo nàng nên đứng dậy chào hỏi nhưng đôi chân lại không chịu nghe lời.

Song Nghi phi hóa ra lại là người nén giận trước, thị khuỵu gối hành lễ với Thẩm Huyền Ninh: “Hoàng thượng vạn phúc.”

Thẩm Huyền Ninh không hé răng, thị lại ngước mắt nói: “Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng ở đây nên muốn tới hầu hạ, không biết bên cạnh Hoàng thượng đã có người khác.” Sau đó thị lại hành lễ, “Thần thiếp cáo lui.”

Vừa dứt lời liền nhanh nhẹn đi mất.

Tô Ngâm và Thẩm Huyền Ninh nhìn nhau, thầm nghĩ lần này hành động của Nghi phi có vẻ không hợp với tính tình thị cho lắm? Nhưng chẳng tới một khắc sau, họ đã biết tại sao.

Nghi phi chạy tới cung Khôn Ninh làm ầm lên.



Trong cung Khôn Ninh, Nghi phi khóc như hoa lê trong mưa. Hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị, nghe mà nhức cả đầu.

Nghi phi vứt bỏ sự ương ngạnh thường ngày, òa khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng: “Tô Ngâm kia… là ai chứ! Ngày trước Lê tiểu thư xin ban phi vị cho nàng, nàng thà chết không chịu vào hậu cung, thế mà giờ lại chơi trò mờ ám với Hoàng thượng, đúng là đồ lá mặt lá trái!”

Hoàng hậu nhíu mày, không mở miệng.

Nghi phi lại nói: “Ngài không biết hai người họ ngồi hóng gió trong đình vui vẻ cỡ nào đâu, cứ vừa nói vừa cười suốt. Lúc rời đi, thần thiếp vô tình nghe bọn cung nhân bàn tán, nói Hoàng thượng còn tự mình đút điểm tâm cho nàng, ngài nói xem rốt cuộc nàng có ý gì!”

Ấn đường Hoàng hậu bỗng giật một cái, nàng hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

“Thần thiếp nói thật đấy!” Nghi phi rưng rưng nhìn Hoàng hậu, “Không danh không phận mà làm thế còn ra thể thống gì. Nếu để Thái hậu biết…”

“Đừng làm phiền Thái hậu.” Hoàng hậu đột nhiên mở miệng.

Nghi phi ngẩn ra, ngược lại nhíu mày: “Nương nương có ý gì?”

“Chuyện hậu cung do bổn cung làm chủ, chuyện ngự tiền do Hoàng thượng quyết định, ngươi đừng ăn nói bậy bạ trước mặt Thái hậu. Nếu để Thái hậu vì ngươi mà phiền lòng thì tội danh này e không phải do Tô Ngâm gánh đâu.”

Giọng Hoàng hậu có chút lạnh lùng sắc bén, Nghi phi nghe vậy thì sững người, nhìn chằm chằm Hoàng hậu một hồi lâu vẫn không hiểu Hoàng hậu đang nhằm vào mình hay Tô Ngâm?

Nhưng nghe Hoàng hậu nói vậy, quả thật thị không dám tới chỗ Thái hậu nói nhảm nữa. Thái hậu đối xử rất tốt với Tô Ngâm, chuyện này ai cũng biết rõ. Lúc trước bà sai người đánh Tô Ngâm, nhưng sau đó Hoàng thượng đưa người về vị trí cũ, không phải bà cũng vờ như không biết sao?

Bây giờ tuy Tô Ngâm đã làm chuyện thiếu liêm sỉ khiến thị ngứa mắt, song thị không muốn vì chuyện này mà khiến mình ngã ngựa theo Tô Ngâm.

Vì thế Nghi phi nhụt chí ngồi đơ ra đó một lát rồi cáo lui. Sau khi thị đi, Thang Doanh Sương ngồi một mình ngẩn ngơ, một lúc lâu sau vẫn không thốt ra lời.

Vậy là Tô Ngâm… và Hoàng thượng đã chính thức đến với nhau?

Chuyện này đúng là chuyện vui, nhưng lại khiến nàng thấy đau đớn mất mát.

Bọn họ đi tuần tra phương Nam lâu như vậy, nàng phải chờ mãi để được gặp lại Tô Ngâm. Hơn nữa, cũng trong thời gian họ đi, nàng mới hiểu được tình cảm chất chứa trong lòng mình rốt cuộc là gì.

Nàng thực sự không thích nam nhân, bất kể người ấy có tốt đến đâu chăng nữa.

Ví như Hoàng thượng chẳng hạn, dù xét về phương diện tận tụy vì triều chính hay chung tình với Tô Ngâm, sâu trong thâm tâm nàng đều biết y rất tốt, rất nhiều cung nữ trẻ tuổi cũng ôm lòng tơ tưởng y, nhưng nàng lại chẳng may mảy động lòng. Nàng có thể thưởng thức y bằng cặp mắt của một kẻ vô can, có thể làm một người bạn tín nhiệm y, nhưng không cách nào trở thành một người vợ yêu y.

Còn Tô Ngâm, chỉ cần nàng xuất hiện, Thang Doanh Sương chợt cảm thấy thế giới của mình bừng sáng.

Nàng làm gì Thang Doanh Sương cũng thấy thích, dù là tán gẫu, ngắm hoa, thuê thùa, mỗi một chuyện đều khiến tim người ta đập thình thịch. Nghĩ tới chuyện tiến cung đã cho mình cơ hội quen biết Tô Ngâm, Thang Doanh Sương chợt cảm thấy mười năm ở đây không hề thiệt thòi, cho dù nàng biết rõ mình và Tô Ngâm không phải một loại người, và một mai Tô Ngâm sẽ trở thành thê tử của Hoàng thượng.

Đúng, nàng vẫn thấy đáng giá, dù nàng hiểu rõ tất cả…..

Nhưng nàng vẫn không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như thế, Tô Ngâm mới đó mà đã tâm đầu ý hợp với Hoàng thượng.

Thâm tâm nàng bỗng thấy có chút đố kỵ và bực bội, loại cảm giác này giống hệt hồi nàng ở độ tuổi dở dở ương ương, thứ đồ mình yêu thích bị người ta cướp đi vậy. Nàng vừa cảm thấy giận dỗi như một đứa bé là không tốt, lại vừa tức giận một cách rất nghiêm túc.

Buồn một chốc, Thang Doanh Sương cứ thế bật khóc.

Khi nước mắt rơi xuống mu bàn tay nàng mới nhận ra, ngượng ngùng mà giơ tay lau đi.

Sau đó, nàng gọi cung nhân vào, bảo bọn họ múc nước hầu hạ nàng rửa mặt, chỉnh trang tươm tất rồi tới cung Càn Thanh.

Lúc nàng đến, Thẩm Huyền Ninh và Tô Ngâm mới quay về không lâu, đang ngồi nghỉ ngơi uống trà. Nghe Hoàng hậu giá lâm, Tô Ngâm vội bỏ chén trà xuống mời nàng vào.

Ngoài điện, sắc trời đã tối, đến khi vào điện nương theo ánh đèn, Tô Ngâm mới để ý thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Nương nương vừa khóc sao? Sao thế… Nghi phi nương nương tới cung Khôn Ninh chọc giận ngài sao?”

“Đâu có, không liên quan tới Nghi phi.” Hoàng hậu tươi cười nhưng sống mũi vẫn cay cay.

Sau đó, nàng vừa mở miệng đã hỏi: “Bổn cung là tới hỏi một chút, ngươi… và Hoàng thượng đã ở bên nhau đúng không?”

Cảm xúc này thật kỳ lạ. Con người, thật kỳ lạ.

Rõ ràng nàng đang khổ sở vì chuyện này, ấy vậy mà còn muốn nghe Tô Ngâm tự mình thừa nhận. Nhưng trên thực tế, Tô Ngâm có thể nói gì đây? Nàng và Thẩm Huyền Ninh vốn nên ở bên nhau.

Tô Ngâm nghe nàng hỏi, lấy làm lạ: “Hoàng hậu nương nương……?”

Thang Doanh Sương cắn môi: “Có phải không?”

Thẩm Huyền Ninh cũng thấy lạ, nhưng vẫn nhìn Hoàng hậu mà gật đầu: “Phải, trẫm và Tô Ngâm đã nói rõ với nhau. Sao thế?”

Thang Doanh Sương thở chậm lại một lúc, dời mắt đi: “Không có gì.”

“?” Thẩm Huyền Ninh và Tô Ngâm nhìn nhau, đứng dậy đi tới trước mặt nàng khẽ hỏi, “Rốt cuộc sao thế? Nàng nói cho trẫm nghe, chuyện này dù sao cũng là chuyện của trẫm. Nàng chịu giúp trẫm chuyện này trẫm đã rất cảm kích, nàng không cần tự mình gánh vác mọi chuyện.”

Thang Doanh Sương vốn thấy oán giận y rất nhiều, nhưng vừa nghe y nói thế, nàng không giận nổi nữa.

Nàng âm thầm nghiến răng nói: “Không có gì, chẳng qua vừa rồi Nghi phi tới cung Khôn Ninh ầm ĩ một lúc khiến thần thiếp hơi phiền lòng.” Nàng thở dài, dừng một lát lại nói, “Vậy nên thần thiếp muốn tới hỏi cho rõ, để biết sau này nên đối phó với Nghi phi thế nào, mất công trống đánh xuôi kèn thổi thì lại phiền phức.”

“…….” Thẩm Huyền Ninh nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực, gật đầu, “Cảm ơn nàng.”

Thang Doanh Sương lại cười cười nói, “Hôm trước lúc thần thiếp bảo muốn tán gẫu với Tô Ngâm thì chưa biết chuyện này. Nếu đã như vậy, Tô Ngâm nên ở cùng Hoàng thượng nhiều hơn mới phải, sau này thần thiếp không quấy rầy nữa.”

Câu này rất hợp ý Thẩm Huyền Ninh, nhưng giờ nghe Hoàng hậu nói vậy, nhất thời y lại không biết nên đồng ý hay không.

Vì câu này sao mà nồng nặc vị ghen vậy chứ?

Hoàng hậu không đợi y hồi đáp, nói xong gật đầu hành lễ rồi xoay người đi luôn.

Thẩm Huyền Ninh và Tô Ngâm đứng trong điện ngỡ ngàng một lúc, Tô Ngâm muốn đuổi theo để hỏi cho rõ rốt cuộc là sao, song lại thôi.

Trước giờ nàng chưa từng thấy Hoàng hậu như vậy, thoạt trông có vẻ như tâm trạng nàng rất tệ. Nếu bây giờ nàng không muốn nói thì mình đừng truy hỏi mới hợp lẽ.

Vì thế, Thang Doanh Sương về cung Khôn Ninh một mình, sau đó tắm gội thay y phục như bình thường rồi nằm thao thức tới nửa đêm vẫn không ngủ được.

Cõi lòng nàng hiu quạnh vô cùng, nàng cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã bị người ta rút cạn, cứ nghĩ tới chuyện Tô Ngâm thích Hoàng thượng là nàng lại muốn khóc.



Hai ba ngày sau, Tết trung thu đến. Thẩm Huyền Ninh theo lệ cùng Thái hậu đón Trung thu, Thái phi các cung, Hoàng hậu và Nghi phi đương nhiên cũng tới.

Lúc này, không khí trong cung Từ Ninh rất hòa hợp êm thấm, ngay cả Thái hậu và Nghi phi cũng nhìn nhau thuận mắt, ai nấy đều mỉm cười.

Trước đó, Thái hậu đã chuẩn bị một số món trang sức làm quà, bà tặng mấy vị Thái phi trước, rồi tới Hoàng hậu và Nghi phi. Trong bầu không khí vui mừng, mọi người hớn hở nói lời cảm tạ, Nghi phi đột nhiên kêu lên: “Ôi, Thái hậu cũng nên thưởng cho Tô Ngâm mới phải. Chuyến tuần tra phương Nam rất vất vả, may mà có nàng theo hầu hạ vua.”

Thị còn chưa nói xong, mấy vị Thái phi đều liếc về phía thị: Ngươi có biết nói chuyện không thế…

Tô Ngâm thoáng sửng sốt mà chớp mắt một cái, sau đó nhoẻn miệng cười: “Đa tạ ý tốt của Nghi phi nương nương. Nô tỳ chỉ làm những việc thuộc chức trách của mình, nào dám nhận thưởng.”

Nghi phi mỉm cười nhìn sang: “Bổn cung vẫn muốn cảm ơn ngươi, ngay cả chuyện không thuộc chức trách ngươi cũng làm cơ mà, phải phá lệ thưởng mới phải.”

Không khí chợt đông cứng, sự hòa thuận trong phòng lập tức biến mất, ngay cả nụ cười trên mặt Thẩm Huyền Ninh cũng đơ ra, nhưng Thái hậu vẫn ung dung như cũ: “Con bé này cứ thích ôm rơm rặm bụng, chuyện gì ở ngự tiền nó cũng phải hỏi một câu, nhiều năm qua, đúng là có công rất lớn.”

“Có điều…” Thái hậu đang nói đột nhiên ngừng lại, mỉm cười nhìn Thẩm Huyền Ninh mà nói, “Dù sao nó cũng là người của ngự tiền, ai gia không quản. Nếu Nghi phi bảo nên thưởng thì cứ để Hoàng thượng thưởng!”

Bà nói xong, đến lượt Nghi phi đơ mặt ra.

Thị vốn muốn đâm chọt Tô Ngâm trước mặt Thái hậu, sao bỗng nhiên lại thành Thái hậu dát vàng lên mặt Tô Ngâm vậy chứ? Nghi phi nhất thời không phản ứng kịp.

Thẩm Huyền Ninh thở phào, vui vẻ nói: “Được, lúc về con sẽ nghĩ xem nên thưởng gì cho nàng. Mẫu hậu nói càng vất vả càng có công lớn, nhi tử không thể tùy tiện khen thưởng chiếu lệ được.”

Không hiểu sao, Tô Ngâm nghe y nói vậy bỗng có linh cảm xấu.

Đêm đó, sau khi trở lại cung Càn Thanh, nàng đang định đi pha trà an thần cho y, đột nhiên bị y ôm chặt từ phía sau.

“Hoàng thượng!” Tô Ngâm thoáng né tránh, Thẩm Huyền Ninh khẽ cười nói: “Vừa rồi trẫm vẫn suy nghĩ xem nên thưởng gì cho nàng.”

“……. Nô tỳ không thiếu gì cả, Hoàng thượng cứ nợ đấy đi!” Dứt lời nàng vội giãy ra nhưng y không cho.

Y nắm bả vai nàng, xoay người nàng lại, híp mắt cười: “Phải, trẫm cũng thấy nàng không thiếu gì. Nghĩ ngợi nửa ngày, trẫm mới thấy hình như có một chuyện nàng chưa thỏa mãn.”

“……..” Tô Ngâm nghĩ kỹ mà vẫn không hiểu, “Chuyện gì?”

Y hơi cúi người xuống, sáp tới gần: “Tảng sáng hôm đó, nàng cố một lúc mới dám hôn lén trẫm, vậy mà mới hôn có một cái đã trốn mất?”

“?!” Tô Ngâm vừa nghe đã xoay người toan bỏ chạy nhưng bị y giữ chặt. Nàng đỏ mặt thanh minh, “Sáng hôm đó Hoàng thượng đã hôn bù, nô tỳ thỏa mãn rồi!”

“Hai chuyện đó là một à?” Y kề sát tai nàng, thầm thì, “Đâu có tính. Bây giờ trẫm cho phép nàng tùy tiện hôn trẫm, vậy mới có thành ý chứ?”

“!”

Y vừa nói gì!

Tô Ngâm sợ ngây người, cứng đờ người xoay lại, vẻ mặt phức tạp mà nhìn cái dáng vẻ mặt dày vô sỉ của y một hồi lâu.

Y muốn nàng chủ động hôn y?

“…….Hoàng thượng.” Nàng cố gắng hít sâu một hơi, nghiêm túc cãi lý, “Ngài ngẫm lại xem, chuyện này có thỏa đáng không? Nếu nô tỳ chủ động hôn ngài, đó là ai thưởng ai hả?”

“Ha ha.” Thẩm Huyền Ninh cười thành tiếng, tiện tay bế bổng nàng lên, cúi đầu hôn mạnh một cái, “Sao phải tính toán chi li thế làm gì? Thôi được rồi, thế thì để trẫm.”

“!!!” Tô Ngâm muốn ngất trong lòng y.

Nàng không có ý đó!!!