Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 39: Bị quên từ




Biến động ở Dương Tuyền nhất thời khiến cả nước xôn xao, dân tình ở mấy huyện thuộc Dương Tuyền lại càng sợ bóng sợ gió. Trong vòng hai ngày, đám hương thân máu chảy thành sông, dân chúng thấy vậy cũng thấp thỏm lo âu, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, ngay cả người đi trên phố cũng giảm đi nhiều.

Ngày thứ ba, tổng binh Sơn Tây áp giải mấy tên chủ mưu tới trạm dừng chân huyện Bình Định. Khẩu dụ lăng trì lập tức được ban hành, nhưng xẻo bao nhiêu dao thì Hoàng đế lại bảo đợi xem đã.

Trong phòng Tô Ngâm, suốt ba ngày Thẩm Huyền Ninh hầu như không chợp mắt. Ban đêm lúc nên yên giấc, tinh thần y lại tỉnh táo lạ thường.

Lại một đêm nữa buông xuống, Thẩm Huyền Ninh hoảng hốt tựa lưng vào ghế.

Ngày thứ ba cứ thế trôi đi. Suốt ba ngày, nàng chẳng ăn lấy một hạt gạo, trừ thỉnh thoảng uống một hai ngụm nước thì còn lại chỉ uống thuốc hết chén này đến chén kia.

Ngự y dùng toàn lực giải độc cho nàng, ngoại trừ thuốc thang còn dùng tác động bên ngoài giúp nàng nôn hết lần này tới lần khác. Đã không ăn gì mà còn nôn mửa thì ai mà chịu nổi, nên mới ba ngày mà Tô Ngâm đã gầy rộc đi, nhìn bằng mắt thường cũng thấy nàng hốc hác hẳn đi so với thời điểm vừa mới trúng độc.

Điều đáng sợ hơn là, mặc dù bị ép nôn nhiều như thế song nàng chưa từng thật sự tỉnh lại.

Thẩm Huyền Ninh mỗi ngày một lo lắng hơn, lẽ nào nàng sẽ không tỉnh lại nữa? Nỗi lo sợ này khiến y thể nghiệm cảm giác trống trải xưa nay chưa từng có, bọn họ đã sớm chiều làm bạn với nhau tám năm, trước giờ y chưa hề nghĩ tới chuyện nếu nàng đột nhiên ra đi thì y sẽ thế nào.

Hồi nàng bị điều tới phòng giặt, y không có cảm giác này. Khi đó, ít ra y có thể nói với chính mình, bọn họ cùng lắm là mỗi người chọn cho mình một lối đi riêng.

Bây giờ, y lại nghĩ khác, nhỡ may nàng chết thì sao? Nếu nàng chết, y phải làm sao bây giờ?

Thẩm Huyền Ninh đang nghĩ ngợi lung tung, nắm lấy tay nàng trong vô thức. Y đưa tay nàng lên môi trong niềm bất an, tham lam cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nàng, ít nhất sự ấm áp này nói cho y biết nàng vẫn còn sống.

Y lẳng lặng ngồi như thế không biết bao lâu, bàn tay bị y nắm chặt chợt giãy nhẹ.

Thẩm Huyền Ninh cả kinh, chăm chú nhìn nó. Tay nàng lại bắt đầu giãy, có lẽ nàng giãy giụa vì thấy không thoải mái.

Sau đó y lại để ý thấy nàng nhíu mày.

“……..Tô Ngâm?” Y bức thiết muốn đánh thức nàng, nhưng lại không dám quầy rầy nàng, tâm trạng mâu thuẫn ấy khiến tiếng kêu khẽ khàng của y thoạt nghe cực kỳ phức tạp.

Ấn đường Tô Ngâm nhăn lại, khó khăn mở mắt ra.

Mí mắt nàng như bị dính hồ, rất nặng nề, tầm nhìn cũng mơ hồ. Nhưng ngay cả khi nàng vẫn chưa thấy rõ bất cứ thứ gì thì vẫn cảm nhận được sự vui sướng của người bên cạnh: “Tô Ngâm…… Nàng, nàng đã tỉnh?!”

Tô Ngâm cố gắng nhận diện giọng nói này, nhưng giọng nói này quá xa xôi, nàng chỉ nghe tiếng được tiếng chăng. Nàng bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, ngơ ngác hỏi: “Ta đang ở đâu?”

“…… Trạm dừng chân ở Dương Tuyền Sơn Tây, trong phòng nàng.” Thẩm Huyền Ninh nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, thật sự không nhìn ra bây giờ nàng ra sao, y dừng lại một chút mới dè dặt hỏi, “Tô Ngâm nàng… còn nhớ ta không?”

Giọng nói này, cuối cùng cũng rõ ràng.

Tô Ngâm mở mắt ra lần nữa, nghiêng đầu nhìn y, đột nhiên ngồi dậy, rúc đầu vào lồng ngực y.

“Tô Ngâm…..” Thẩm Huyền Ninh vui sướng kinh ngạc không thôi, ôm chặt nàng trong khi nàng òa khóc nức nở.

Nàng biết mình đã ngủ rất lâu, cũng mơ hồ biết mình được đút thuốc liên tục, và không ngừng nôn mửa. Ở trong mộng, nàng cứ nghĩ, có phải mình đã chết không? Có phải mình vẫn chưa tỉnh lại không?

Mỗi lần suy nghĩ hơi rành mạch một chút, nàng đều bức bản thân tỉnh lại trong kiệt quệ, nhưng lần nào cũng thất bại. Nàng thấy mình như đang bị nhốt trong một sơn động tối tăm, không cách nào thoát ra được, vất vả lắm mới thấy chút ánh sáng nhưng khi đến gần thì ánh sáng đó lại bị đá bịt kín.

Nàng thật sự tuyệt vọng, còn nghĩ hay là đừng gắng gượng nữa, cứ thế nhắm mắt xuôi tay. Nhưng nàng rất sợ hãi, không cách nào nhẫn tâm với bản thân như vậy.

Nàng còn muốn gặp y cơ mà.

Tô Ngâm vỡ òa trong lòng Thẩm Huyền Ninh với hơi thở yếu ớt, Thẩm Huyền Ninh sợ nàng khóc lả người, vội khuyên nàng: “Đừng khóc, đừng khóc, đã qua rồi, nàng tỉnh là tốt rồi. Trẫm đã trừng phạt những kẻ hạ độc nàng, nàng đừng để bản thân mệt nhọc…”

“…..Dạ.” Tô Ngâm gật gật đầu, lập tức lau nước mắt đi. Thẩm Huyền Ninh lại ôm nàng chặt hơn, hơi ngẩn người, sau đó bật cười: “Nàng hù chết trẫm.”

Y lấy tay lau nước mắt cho nàng: “Trong ba ngày nàng ngủ li bì, mỗi ngày trẫm đều nghĩ có phải nàng định bỏ trẫm mà đi không.”

Tô Ngâm không hé răng, mắt vẫn đỏ hoe, vươn tay ôm lấy eo y.

Y nhích người tựa vào đầu giường, để nàng dựa vào lòng mình thoải mái hơn một chút. Hai người cố hưởng thụ sự yên bình này chốc lát, y mới nói tiếp: “Đói bụng không? Ăn chút cháo trước rồi sau đó ăn gì nhé? Muốn ăn cháo gì nàng cứ nói, trẫm bảo phòng Ngự Thiện làm.”

Tô Ngâm đúng là thấy đói bụng, gật đầu nói: “Cháo gạo nếp…”

Từ sau ấy thế mà lại nghẹn trong họng.

Là một từ rất quen, nàng sắp buột miệng nói ra thì đột nhiên lại quên mất. Cảm giác kỳ quái này khiến nàng khựng lại, Thẩm Huyền Ninh nhìn nàng, hỏi: “Cháo gạo nếp đậu đỏ à?”

Tô Ngâm ngơ ngác rồi gật đầu: Đúng, là đậu đỏ.

Thẩm Huyền Ninh bèn gọi cung nhân tiến vào, sai họ chuẩn bị cơm nước. Mấy ngày tiếp đó, hai người mau chóng nhận ra tình trạng của nàng có phần kỳ lạ.

Nàng thường xuyên bị quên từ khi nói chuyện, hơn nữa còn là những từ khá thông dụng như “đậu đỏ”. Vậy nên khi hàn huyên nàng hay bị đứng hình, sau đó vắt óc nghĩ xem từ tiếp theo là gì.

Tỷ như có một ngày nàng đang làm việc thì nhận được thư trong cung gửi tới, nàng vừa đưa cho Thẩm Huyền Ninh vừa nói: “Thái hậu hỏi khi nào ngài hồi cung, nếu không về kịp gì ấy nhỉ……”

Nàng bỗng chốc tỏ vẻ rầu rĩ: “Cái gì thu ấy…..”

Thẩm Huyền Ninh đoán: “Tết trung thu?”

“Đúng vậy.” Tô Ngâm khẽ thở dài, “Thái hậu nói nếu ngài không về kịp, Tết trung thu sẽ tổ chức đơn giản.”

Hay là khi nàng kể cho y nghe mấy chuyện thú vị hằng ngày, nói với y trưa nay Điền Yến Di và nàng ăn cháo hải sản rất ngon: “Bên trong còn có cả thứ nô tỳ thích nhất, tên là…”

“Sò điệp khô?” Y đoán ra nàng muốn nói gì, làm ra vẻ bình thường mà nói, “Hôm qua phòng ăn nói sò điệp khô hấp trứng cũng ngon lắm, tối nay bảo bọn họ làm một chén cho nàng đi.”

“…… Dạ.” Tô Ngâm ủ dột lên tiếng, trong lòng không khỏi chua xót.

Nàng biết y cũng phát hiện chuyện gần đây nàng bị quên từ, chỉ là không muốn nàng khó chịu nên mới giả bộ không thèm để ý. Nhưng dù là thế, nàng vẫn thấy khổ sở, nàng cảm thấy mình trở nên ngu ngốc, mỗi khi quên từ thì đáy lòng này đều hoang mang.

Làm việc ở ngự tiền, dù ngốc nghếch một chút cũng không được, sao nàng có thể bị như vậy?

Nàng thậm chí còn không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, một hai tháng? Năm mười năm? Hay là cả đời?

Tô Ngâm thở dài thườn thượt, bưng chén trà ra ngoài đổi. Nàng không muốn giận dỗi y, cũng không muốn tỏ vẻ uất ức trước mặt y, y đã chăm sóc nàng rất chu đáo.

Thẩm Huyền Ninh đăm đắm trông theo bóng nàng một lúc, lặng lẽ thở dài, buông tấu chương trong tay xuống mà theo nàng ra gian tiếp khách bên ngoài.

Cung nhân chờ trước cửa gian tiếp khách thấy y, vội vàng hành lễ. Y ra dấu im lặng, bảo bọn họ lui xuống.

Tô Ngâm vừa cố trấn tĩnh vừa pha trà, trà phải nguội còn bảy phần nhiệt mới có thể rót vào ấm, nàng bèn ngồi xuống cạnh đó chờ.

Ngồi một lát, nàng mới đột nhiên để ý thấy cạnh cửa còn có người, vội đứng dậy: “…….Hoàng thượng.”

“Nhìn nàng kìa, mất hồn mất vía.” Y khẽ thở dài, đến bên nàng, lấy tay vỗ lên má nàng, yên lặng một lát rồi nói, “Trẫm định không tới Giang Nam nữa mà tính về cung đón Tết Trung thu.”

Nàng quen thuộc với hoàn cảnh trong cung hơn, mà việc truyền ngự y và bốc thuốc cũng tiện hơn, có lẽ những chuyện ấy sẽ giúp nàng khá lên phần nào.

Tô Ngâm gật đầu: “Vậy lát nữa nô tỳ sẽ nhắn lại với Thái hậu.”

Thẩm Huyền Ninh gật đầu, trầm ngâm một lúc mới nói: “Không sao đâu.”

Tô Ngâm thoáng giật mình, y ôn tồn an ủi nàng: “Bệnh vặt ấy mà, chịu khó tĩnh dưỡng sẽ khỏi, nàng đừng cả nghĩ làm gì.”

Tô Ngâm gật đầu, lặng thinh chốc lát mới cất giọng hỏi: “Nếu như nô tỳ… Nếu trị không hết thì sao?”

“Trị không hết cũng không sao cả.” Y mỉm cười, nâng mặt nàng lên, “Dù sao trẫm cũng đoán được nàng muốn nói gì mà.”

Mười lần thì có đến tám lần y đoán đúng ý nàng. Y biết rõ nàng thích gì, nghĩ gì, cho dù nàng không bị quên từ thì hễ nàng mới nói nửa câu, y đã hiểu ngay. Bây giờ thỉnh thoảng thiếu một hai từ, với y mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Nàng không nhớ ra thì trẫm sẽ nghĩ thay nàng. Nếu trẫm cũng không nghĩ ra thì chúng ta cùng nhau đoán.” Y nói xong, ôm lấy nàng, “Đương nhiên trẫm biết trong lòng nàng không mấy dễ chịu. Nếu là trẫm, trẫm cũng sẽ không thấy thoải mái, nhưng dù sao chúng ta vẫn phải sống tiếp.”

Cánh tay hữu lực của y choàng lên người nàng, như muốn truyền thêm sức mạnh cho nàng. Tô Ngâm vùi trong lòng y gật đầu lia lịa: “Dạ…”

Sau đó y nghe thấy tiếng nàng nghẹn ngào.

“Lại khóc rồi.” Y cúi đầu vừa hôn vừa trêu nàng, “Sao gần đây nàng thích khóc thế, nàng làm từ nước sao?”

“Đâu có khóc.” Tô Ngâm cố nín khóc, ngẩng đầu trừng y với cặp mắt hồng hồng, “Nô tỳ phải đi hồi âm thư, nói cho…”

“Nói cho mẫu hậu biết trước Trung thu chúng ta nhất định hồi cung.” Y nói.

Nàng gật gù: “Đúng thế, à phải rồi, năm nay Hoàng thượng đã đại hôn, chiếu theo lệ cũ, năm nay Hoàng hậu nương nương phải chủ trì lễ…”

“À, lễ bái nguyệt.” Thẩm Huyền Ninh khẽ cười, “Nàng không nói thì trẫm cũng quên. Nàng đi hồi âm đi, trẫm sẽ hạ chỉ cho bộ Lễ, bảo bọn họ giúp đỡ Hoàng hậu.”



Mồng Mười tháng Tám, thánh giá về đến kinh thành.

Hoàng hậu và Nghi phi cùng nhau ra cửa cung tiếp giá, sau đó cùng Hoàng đế tới cung Khôn Ninh dùng bữa với Thái hậu.

Trên đường về, dường như vừa tách khỏi Nghi phi là Hoàng hậu chẳng coi y ra gì.

Nàng xoay người nắm lấy tay Tô Ngâm đang đi đằng sau: “Ngươi sao rồi? Còn chỗ nào không khỏe không?”

“?” Tô Ngâm ngạc nhiên, Hoàng hậu nhíu mày thở dài, lại nói tiếp: “Nghe chuyện hạ độc ở trạm dừng chân, bổn cung và Thái hậu đều hoảng sợ. Sau đó nghe nói ngươi trúng độc, bổn cung bồn chồn tới mức mất ngủ cả đêm, nhưng sợ mang lại phiền phức cho mọi người nên không dám phải người tới hỏi thăm…”

“?” Thẩm Huyền Ninh nhướng mày nhìn vẻ lo lắng của Hoàng hậu, cũng lại gần nắm lấy tay Tô Ngâm, sau đó lẳng lặng kéo nàng ra khỏi Hoàng hậu, “Nàng không sao, ngự y đã chữa khỏi cho nàng, Hoàng hậu yên tâm.”

Hoàng hậu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lại tiến về phía trước non nửa bước, cầm lấy cái tay lúc nãy Thẩm Huyền Ninh vừa mới nắm: “Kẻ dưới nói ngươi… Thỉnh thoảng sẽ quên mất muốn nói gì, là thật à?”

“…….” Tô Ngâm lúng túng gật đầu, khẽ đáp, “Phải. Khi nói chuyện thường có tầm ba phần từ không nhớ ra nổi, nô tỳ sốt ruột lắm, nhưng ngự y cũng không tìm được cách gì, chỉ dặn chăm chỉ nói chuyện, từ từ điều trị.”

“Không sao không sao, không vội, cứ nghe theo ngự y đi!” Hoàng hậu lấy tay xoa xoa mu bàn tay nàng, “Nếu ngày thường rảnh rỗi, đừng ngại tới cung Khôn Ninh của bổn cung chơi, bổn cung sẽ tán gẫu với ngươi, nói chuyện nhiều biết đâu sẽ khỏi?”

“…….” Tô Ngâm cảm thấy có chút khó hiểu, giật mình nhìn về phía Thẩm Huyền Ninh. Thẩm Huyền Ninh có cảm giác giống hệt nàng, cũng giật mình nhìn nàng.

Hoàng hậu vẫn rất thong dong, lại khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nói với Thẩm Huyền Ninh: “Hoàng thượng thấy vậy được không? Chuyện này cứ quyết định thế nhé. Sau này mỗi ngày ngài thả Tô Ngâm tới cung Khôn Ninh nửa giờ, thần thiếp sẽ hàn huyên với nàng.”