Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 11: Con mèo trắng to




Ở một viện khác trong cung Càn Thanh, một đám cung nữ đang tụ tập với nhau. Cô ả ngồi giữa hành lang đúng là người vừa đi đưa thuốc cho Tô Ngâm, giờ đang khóc thút thít: “Phùng công công đã nói năm sau ta có thể vào trong điện hầu hạ, thế mà giờ lại đưa ta cho Đại cô cô……… Sao ta lại xui xẻo thế chứ!”

“Ngươi đừng nói thế.” Một cung nữ lớn tuổi hơn ngồi cạnh khuyên nhủ, “Nàng ấy dù sao cũng là người thân tín của Hoàng thượng. Hơn nữa, phần lớn thời gian nàng ấy đều làm việc cạnh Hoàng thượng, ngươi chẳng phải làm gì mấy mà lương lại cao, không phải quá tốt?”

“Ta đây thà mệt một tí mà được vào điện làm còn hơn!” Cô cung nữ trẻ mắt đỏ lên nhìn người kia, càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Trong hoàng cung, cung Càn Thanh là nơi ai cũng muốn chen chân vào. Những người được vào làm việc tại đại điện trong cung Càn Thanh chính là cung nhân ngự tiền, vừa bước ra cửa đã vẻ vang hơn người khác. Được hầu hạ Hoàng thượng nghe vinh dự cỡ nào chứ? Nếu nói với người khác người mình hầu hạ là Đại cô cô thì vừa nghe đã thấy kém xa.

Trong đám cung nữ vừa vào cung năm nay, ả là người nổi bật nhất, tiền đồ ngày sau như gấm hoa. Ai ngờ hôm nay đi đưa thuốc cho Đại cô cô xong thì tương lai tươi đẹp cũng tan theo gió luôn.

Thấy ả khóc lóc thảm thương quá, một bé gái tầm mười tuổi đứng cạnh nổi lòng thương hại, do dự một thoáng liền nói: “Linh Lan tỷ, tỷ đừng buồn nữa, hay là…… Để ta đi thương lượng với Phùng công công và Đại cô cô, tỷ muốn vào điện thì cứ vào điện, để ta đi hầu hạ Đại cô cô cho.”

“….. Yến Di?” Dư Linh Lan giống như gặp được cứu tinh, vội nắm chặt tay cô bé, “Thật chứ? Nếu đi theo Đại cô cô thì sau này có lẽ không được vào điện đâu, ngươi không cần……”

“Ta vốn cũng không muốn vào điện cho lắm.” Điền Yến Di khẽ nói, “Ai cũng nói quy tắc ngự tiền rất nghiêm khắc, ta hơi sợ, ta thích chốn bình yên hơn.”

Dư Linh Lan không kiềm nổi vui sướng, nghĩ ngợi rồi lại nhìn sang cung nữ lớn tuổi hỏi nàng ta xem làm thế có ổn không? Dù sao khi nãy là Hoàng thượng đích thân mở miệng.

Cung nữ kia bảo: “Ta thấy được đấy, Hoàng thượng chỉ muốn tìm một người chăm sóc Đại cô cô, có lẽ còn chẳng biết ngươi là ai. Hơn nữa mấy chuyện này chắc Phùng công công và Đại cô cô đều hiểu rõ trong lòng, ngươi cứ đi hỏi thử xem, họ đồng ý thì tốt, nếu không thì thôi.”

Dư Linh Lan thở phào nhẹ nhõm, vội lau nước mắt chạy đi tìm Phùng công công. Điền Yến Di liền thay ả tới chỗ Tô Ngâm, Tô Ngâm không có ý kiến gì về chuyện này, gật đầu cười nói: “Vậy để nàng vào điện đi. Thật ra ta cũng không cần ai chăm sóc, do Hoàng thượng cứ nhất quyết bắt một người phải tới đây.”

Nếu cứ bắt nàng dùng một người, vậy nàng thà dùng người tự nguyện tới, đỡ mất công sau này ồn ào lắm chuyện.

“Vậy sau này nô tỳ nguyện hầu hạ Đại cô cô!” Điền Yến Di vui vẻ cúi chào, Tô Ngâm vội đỡ cô bé lên: “Ngày nào cũng gặp, đừng kêu Đại cô cô làm gì, gọi tỷ tỷ được rồi!”

Điền Yến Di liền cười gọi một tiếng tỷ tỷ, Tô Ngâm xuống giường, lại chỗ bàn trang điểm lục lọi, lấy một chiếc vòng tay nước ngọc tốt tặng cô bé làm quà gặp mặt.

Bên kia, Phùng Thâm cũng đồng ý chuyện Dư Linh Lan xin. Hắn thấy Hoàng thượng chẳng biết ai ra ai, nếu ả muốn vào điện thì cứ vào.

Hơn nữa, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, Dư Linh Lan lại lươn lẹo, để ả ở cạnh Tô Ngâm chỉ sợ càng phiền hơn.



Mùa đông mà bị cảm lạnh thì rất khó lành, Tô Ngâm bệnh cả nửa tháng mới khỏi hẳn, may mà không kéo tới Tết. Nhưng Thái y vẫn dặn nàng mặc ấm một chút, ăn nhiều đồ nóng, nếu không sẽ bị tái phát.

Vì thế, Thẩm Huyền Ninh sai người đốt sàn trong cung Càn Thanh nóng lên, Tô Ngâm thấy ấm áp, còn y thì nực nội tới mức chỉ mặc mỗi bộ đồ mỏng, đã thế thỉnh thoảng còn phải uống chè đậu xanh giải nhiệt.

Thế nên Tô Ngâm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng nói không lại Thẩm Huyền Ninh. Mỗi lần khuyên y mấy câu, y lại lơ đẹp nàng, cả chuyện lần trước cũng khiến nàng thấy hơi lúng túng…… Tóm lại là gần đây y cứ coi nàng là trung tâm mà đối đãi.

Hai người đã ở chung rất lâu, hễ có chút thay đổi liền nhận ra ngay. Tô Ngâm thấy rõ gần đây số lần y gọi nàng nhiều hơn trước rất nhiều, thường thường chẳng có chuyện gì cũng kiếm chuyện mà gọi, như là “Tô Ngâm muội xem cái này đi” “Tô Ngâm muội nếm thử món này đi” “Tô Ngâm muội ngồi một lát đi” “Tô Ngâm muội đâu rồi”……..

Chuyện này khiến nàng thấy hoang mang ghê gớm, nhưng y cứ tỉnh bơ khiến nàng không dám hỏi gì.

Cuối tháng Chạp, Sùng vương vào cung. Tô Ngâm thấy Hoàng thượng có vẻ đang chăm chú đọc sách nên đi ra đón trước.

Nhưng chưa nói được mấy câu đã nghe đằng sau có tiếng gọi nàng đến là nhiệt tình: “Tô Ngâm!!!”

“……..” Tô Ngâm bất đắc dĩ quay đầu lại, “Ở đây.”

Thẩm Huyền Tông khỏi không giật mình, ấp úng chào: “Hoàng huynh.”

Thẩm Huyền Ninh chợt thấy mắc cỡ, khụ một tiếng, khôi phục vẻ bình thường: “Tứ đệ tới đấy à?”

“Dạ. Xem ra hôm nay tâm trạng của hoàng huynh….. không tồi?” Sau đó hắn chỉ vào tên thái giám sau lưng, “Thần đệ mới tìm được mấy cái lò ủ tay tốt lắm, thấy gần đây trời giá rét nên mang vào cung.”

Hắn còn nhớ rõ hồi nhỏ mẫu phi rất sợ bị lạnh tay, hễ đông đến đều phải dùng lò ủ tay. Sau đó hắn được đưa cho Thuận thái phi nuôi nấng, Thuận thái phi cũng giống thế.

Vì thế sau này mỗi dịp đông đến, hắn liền phái người đi tìm vài cái lò ủ tay tốt về. Thuận thái phi chọn hai cái giữ lại dùng, còn lại bảo hắn đưa vào cung.

Thuận thái phi dặn hắn: “Duy trì quan hệ tốt với trong cung luôn có lợi. Thời trẻ bà ấy không hòa thuận với Thái hậu nên con phải hiếu thảo với Thái hậu nhiều một chút, đừng để sau này bản thân gặp phiền phức.”

“Bà ấy”, ám chỉ Uyển Thái phi mẹ đẻ của hắn. Ba chữ Uyển Thái phi mấy năm gần đây dường như đã trở thành điều kiêng kỵ, trong cung nếu có thể không nhắc đến thì đều cố tránh đi.

Vậy nên Thẩm Huyền Tông cảm thấy khó chịu, nhưng lại không nói nên lời, dù sao chuyện mẫu phi và Thái hậu không ưa gì nhau hắn không phải chưa nghe bao giờ. Sau khi hoàng huynh lên ngôi mà vẫn đối xử tốt với hắn như huynh đệ ruột thịt đã là điều quá may mắn.

Ngoài điện quá lạnh, sau khi hai huynh đệ tán gẫu vài câu, Thẩm Huyền Ninh liền mời hắn vào trong. Mấy cung nhân lập tức bê cái mâm lớn đựng lò ủ tay tới, đặt ngay ngắn ở đó.

Thẩm Huyền Ninh tiện tay mở một cái ra. Cái này làm bằng đồng đỏ, phía trên có khảm vân phượng. Thẩm Huyền Tông đứng cạnh nói: “Cái này tặng cho mẫu hậu rất hợp. Lần trước thần đệ vào cung, thấy cái trâm cài đầu của mẫu hậu cũng có họa tiết giống giống cái này.”

“Được, tí đưa sang cho mẫu hậu.” Thẩm Huyền Ninh mỉm cười rồi mở tiếp cái khác. Cái này là một cái lò nhỏ làm bằng đồng trắng, có khảm hình con dơi.

Họa tiết con dơi rất phổ biến trong kinh thành, không có gì đặc biệt, Thẩm Huyền Ninh bỗng không nghĩ ra nên đưa ai liền xem cái tiếp theo.

Cái thứ ba là lò bằng sứ, đốt lên có màu hồng nhạt, trên nắp có khắc một đàn bươm bướm vờn bay.

Thẩm Huyền Tông đang tính nói cái này có thể đưa cho thái phi nào đó còn trẻ thì Thẩm Huyền Ninh đã quay sang gọi: “Tô Ngâm!”

“Dạ?” Tô Ngâm đang bê trà vào, Thẩm Huyền Ninh đưa cái lò ủ tay tới trước mặt nàng, “Muội xài cái này đi.”

“……….” Tô Ngâm nhìn lò ủ tay chớp chớp mắt, “Nô tỳ có rồi.”

“Nhưng cái này đẹp.” Thẩm Huyền Ninh tha thiết nói.

Tô Ngâm nghi hoặc nhìn y, khẽ hỏi: “Sao dạo này Hoàng thượng cứ tặng đồ cho nô tỳ suốt thế?”

Thẩm Huyền Ninh cứng họng, Thẩm Huyền Tông nhìn Tô Ngâm rồi nhìn hoàng đế, dường như đọc được gì đó trong mắt hoàng huynh.

Hắn ho khan một cái, cũng đẩy đẩy lò ủ tay: “Cầm đi. Không phải sắp cuối năm rồi sao? Đúng là thời điểm nên tặng quà lẫn nhau.”

Hắn vừa nói vừa nhìn Hoàng đế, Thẩm Huyền Ninh hơi ngạc nhiên, lập tức hùa theo chữa thẹn: “Đúng, đúng thế, sắp Tết rồi mà, cho muội thì muội cầm đi. Hơn nữa Thái y nói gần đây muội không thể nhiễm lạnh, có thêm cái này thì sáng tối dùng hai cái luân phiên nhau.”

Tô Ngâm càng ngỡ ngàng hơn: “Buổi tối dùng sao được? Nếu đặt trong chăn chẳng may bị đổ thì than sẽ rớt ra. Tối nô tỳ có bình nước nóng rồi.”

Thẩm Huyền Ninh mở miệng nói: “Vậy trẫm sẽ sai người làm một bình nước nóng thật đẹp cho muội!”

“…….” Thẩm Huyền Tông nhìn không nổi nữa, đưa tay xuống lén kéo ống tay áo của Hoàng đế.

Thẩm Huyền Tông quay sang nhìn Tô Ngâm nói: “À….. Trưa nay ta ăn hơi ít, giờ thấy hơi đói bụng, Tô cô nương có thể bưng giúp ta hai món điểm tâm tới đây không?”

“Được, điện hạ chờ một lát.” Tô Ngâm hành lễ rồi đi ra ngoài, Thẩm Huyền Tông yên lặng nhìn nàng đi khỏi điện mới quay đầu hỏi Hoàng đế: “Hoàng huynh, ngài và Tô Ngâm……..”

Thẩm Huyền Ninh quay phắt người lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Sao đệ biết?”

“…….” Thẩm Huyền Tông nghẹn lời, “Thần đệ cảm thấy…….. Phàm là ai không bị mù thì đều nhìn ra………..”

Tuy hoàng huynh và Tô Ngâm vẫn luôn thân thiết, nhưng giờ lại có điểm khang khác. Bây giờ hắn cảm thấy hoàng huynh chẳng khác nào con mèo trắng lông dài mà Thuận mẫu phi nuôi, hễ thấy chủ là nó lại lượn tới lượn lui quanh chân chủ tỏ lòng yêu thương, còn muốn nằm xuống lăn lộn, trong đôi mắt đẹp hiện lên dòng chữ: “Sờ em đi! Cào lông em đi! Nói người thích em đi!

….. Nếu hoàng huynh là con mèo kia thì lúc nãy chắc chắn đã nằm bên chân Tô Ngâm lăn lộn rồi. Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRU Mtruyen.c om ~

Hắn siêu bất kính mà tưởng tượng cảnh hoàng huynh biến thành con mèo kia, mở to đôi mắt màu lam nằm trước mặt Tô Ngâm cầu xin sự chú ý….. Hình ảnh đó khiến hắn nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng trước mặt thánh giá.

Thẩm Huyền Ninh không đếm xỉa gì tới vẻ mặt của hắn, đang cúi đầu đỏ mặt buồn rầu, lát sau y ngẩng lên nói: “Nếu đệ dám kể chuyện này cho Tô Ngâm……”

Thẩm Huyền Tông im lặng nhìn y, y hít một hơi thật sâu: “Trẫm sẽ phế tước vị của đệ!”

“…… Tô Ngâm không biết?!” Thẩm Huyền Tông cả kinh kêu lên, nhưng Hoàng đế lại nhìn hắn với ánh mắt “Nàng sao mà biết được.”

“Ơ…… Vì sao?” Thẩm Huyền Tông khó hiểu nói, “Hoàng huynh ngài cứ thoải mái mà ban tước vị cho nàng, chuyện đó không phải sẽ khiến nàng vui muốn ngất đi sao? Ngài gạt nàng làm gì chứ?”

“Đệ câm miệng!” Thẩm Huyền Ninh gằn giọng quát hắn, “Chuyện giữa Trẫm với nàng đệ không hiểu đâu.”

Thẩm Huyền Tông: “……….”

Hắn không hiểu, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao lại phải giấu giếm như thế. Ban tước phi cho cung nữ xưa nay không phải là chuyện lạ, tuy Hoàng đế hay vì thế mà chịu tiếng háo sắc, nhưng Tô Ngâm đâu giống thế? Với thân phận của Tô Ngâm, chắc ai cũng cảm thấy Hoàng đế vừa mắt nàng chẳng có gì lạ.

Hắn buồn bực, tính mở miệng hỏi gặng thì hoàng đế đã lườm hắn một cái rồi gọi lớn: “Tô Ngâm!”

Thẩm Huyền Tông vội nuốt lời muốn hỏi vào bụng, sau đó liền thấy Hoàng đế chẳng khác gì con mèo trắng kia, vô cùng nhiệt tình lướt nhanh như một cơn gió sang bên kia đón người.