Đây có lẽ là nụ hôn lâu nhất trong đời này của cậu. Giữa chừng Lý Ngư có chút hối hận, dù sao cậu cũng mới chỉ cảm thấy có lẽ mình thích Cảnh Vương, còn chưa đồng ý cùng hắn ở bên nhau mà chưa gì đã hôn nhau thở hồng hộc rồi.
Nhưng mấy lần cậu muốn kêu dừng, nam nhân ôm cậu lập tức mỉm cười hôn cậu. Cậu chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy, chỉ vì đây là lần đầu tiên cậu không đẩy hắn ra mà tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Đối phương nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, hệt như một chiếc móc câu nhỏ, không ngừng chọc vào tim cậu. Sau khi hôn, cánh cửa trái tim tựa như bị gõ mở, vô số rung động và ngọt ngào tranh nhau ập tới, cậu cảm thấy mình hẳn là thích Cảnh Vương, đúng thế, loại tình cảm mãnh liệt sôi trào này, không phải thích thì còn là gì chứ?
Tim Lý Ngư run một cái, bỗng nhiên cậu liền nghĩ thông.
Hóa ra là cậu thích hắn, trách bản thân cậu nhất thời không nhận ra, không thể nhìn rõ chính trái tim mình.
Hốc mắt Lý Ngư hơi ướt, ngón tay run rẩy chạm vào môi Cảnh Vương.
Vừa ngừng nụ hôn, Cảnh Vương thành kính hôn lên ngón tay cậu rồi dịch tay cậu đặt lên cổ mình. Trước là hắn ôm cậu, giờ là họ ôm nhau.
Cảnh Vương nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo gầy của người trong ngực, do dự một lát, vẫn quyết định tạm thời không động vào chuỗi ngọc trên eo thiếu niên.
Toàn thế giới trở nên yên lặng, đất trời chỉ còn bằng mỗi một tấc vuông trong xe ngựa, bao lấy hai người bọn hạ, gập ghềnh trắc trở hôn môi.
Ngựa chạy nhanh không biết đã dừng từ lúc nào, sự an ủi chốc lát cảm nhận thế nào cũng không đủ.
Lý Ngư bỗng nhiên khẽ "A" một tiếng, vì nhắc nhở đếm ngược thời gian biến thân đang nổ tung trong đầu cậu.
Không còn kịp rồi, lập tức lui lại!
Lý Ngư vừa rồi còn bĩu môi, cảm thấy có chút luyến tiếc. Trong nháy mắt cậu đẩy Cảnh Vương ra, kéo cái tay Cảnh Vương đang lôi kéo chuỗi ngọc ra, giận dữ trừng hắn một cái.
Nhưng khi những cậu nói ra lại chẳng có chút khí thế nào cả.
"Em, em còn có việc, cần lập tức rời đi, lần sau, không, ngày mai em sẽ nói với ngài!"
Lý Ngư hoảng hoảng loạn loạn muốn nhảy xuống xe, Cảnh Vương nhận ra đây là Cá Nhỏ sắp biến thân, nhưng ——
Cảnh Vương liếc nhanh nhìn bình thủy tinh bên cạnh mình, bên trong vẫn còn phân thân của bé cá đang lặng lẽ trôi nổi.
Nhưng bình thủy tinh còn ở đấy vậy thì Cá Nhỏ chạy đi đâu?
Không thể để cá chép tinh còn đang choáng biến về ở bên ngoài! Cảnh Vương quyết đoán đè Lý Ngư lại, thấy con cá này vẫn chưa hiểu gì liền biết đối phương vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có thể được Cá Nhỏ hôn đã làm Cảnh Vương rất thoả mãn rồi.
Cảnh Vương vỗ nhẹ vai Lý Ngư, chỉ mình rồi lại chỉ ngoài xe, hắn sẽ xuống xe ngựa!
Vương công công bên ngoài xe nhận được ánh mắt của chủ nhân liền lớn tiếng giải thích thay hắn: "Điện hạ có việc gấp, cần phải về ngay lập tức. Xe ngựa và cá tạm giao cho công tử chăm nom."
". . . . .Được."
Thì ra Cảnh Vương cũng phải đi, vậy là cậu có thể ở trong xe rồi.
Thời gian không còn nhiều, Lý Ngư không nghĩ nhiều nữa mà đồng ý luôn. Mắt thấy bóng dáng của Cảnh Vương dần xa, Lý Ngư dừng lại, lấy dũng khí tích được trong ngực mà ngay cả mình cũng không ngờ tới la lớn về phía Cảnh Vương: "Điện hạ, em, vừa nãy em không có giận!"
Cảnh Vương nghe vậy, trong lòng cũng chấn động, quay đầu lại mỉm cười với cậu.
Lý Ngư vẫy tay lung tung rồi thả rèm xe xuống, mở bình thuỷ tinh ra, gần như chỉ trong chớp mắt, cậu đã biến về cá.
Quá nguy hiểm, suýt chút nữa cậu đã không trụ được rồi!
Lý Ngư nhanh chóng thu bộ đồ mới và gối cá vào không gian tùy thân. Sau khi dọn xong, cậu tính nhảy vào bình thủy tinh thì một cây trâm rơi xuống bên người cậu.
Trâm Cảnh Vương mua cho cậu, không thể để rơi được!
Đây là quà, Lý Ngư luyến tiếc không nỡ cất ngay. Cậu ngậm lấy trâm cài, mang theo cây trâm cùng nhảy vào bình thủy tinh.
Vào trong nước, cậu lấy thân cá cuốn lấy cây trâm, miệng cá vui mừng cọ cọ. Phần đuôi của cây trâm này cũng có một con cá, đáng yêu y như cậu vậy. Lúc cậu nhận được cây trâm thì không có thời gian để ngắm nhưng thật ra cậu rất để ý trong lòng.
Lý Ngư chơi đùa với cây trâm một lúc rồi mới cất nó vào trong không gian. Kế tiếp, hẳn là cậu nên ngẫm lại chuyện của cậu với Cảnh Vương.
Đời này, chuyện ngoài ý muốn nhất là cậu thích Cảnh Vương. Tuy Lý Ngư phản ứng hơi trì độn nhưng cậu biết rõ cảm xúc của mình, mà sau khi biết thì cậu cảm thấy khối đá đè nặng trong lòng mình mấy ngày qua bị lật ra.
Thì ra sau khi cực bối rối đó chính là thoải mái toàn thân, hóa ra tất cả khác thường của cậu đều là bởi cậu thích hắn.
Lý Ngư cười ngây ngô, cậu ý thức được sự thật này có chút ngọt ngào, nó ngọt đến mức mà ngay cả cá cũng thổi ra một chuỗi bong bóng dài. Trong bình thủy tinh không có thứ khác để chơi, cũng không có núi giả để cậu phá, cá chỉ có thể hưng phấn xoay xoay vài vòng, thiếu chút nữa thì phá tan cái bình thủy tinh.
Không được không được, không phải cậu muốn cái này mà a a a, Lý Ngư nhanh chóng ngừng lại.
Nếu cậu đã thích Cảnh Vương, vậy tiếp đó cậu nên làm thế nào.
Vì lúc trước cậu vẫn còn bối rối chuyện Cảnh Vương thích cậu nên không nghĩ nhiều đến chuyện hai người lưỡng tình tương duyệt mà chỉ cho rằng, chênh lệch giữa hai người quá lớn, khả năng ở bên nhau không cao lắm.
Dù sao thì cậu là cá, Cảnh Vương là người, cậu là người xuyên thư, Cảnh Vương là nhân vật trong sách.
Lý Ngư còn nhớ đủ loại lí do mình từng lấy, bây giờ nhìn lại, đây không phải là chướng ngại vật trên con đường tình cảm của cậu sao?
Vốn cậu tự thuyết phục chính mình, cảm thấy bọn họ không hợp nhau cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng nếu cậu đã quyết định sẽ cùng Cảnh Vương bên nhau, thì cậu sẽ không còn là người đứng nhìn thế giới trong sách nữa, mà là tham gia vào, là một phần trong đó.
Cái này có nghĩa là cậu sẽ hoàng toàn dung nhập vào thế giới trong sách, dung nhập vào cuộc đời Cảnh Vương.
Nhưng bản chất cậu vẫn là người hiện đại, rất nhiều chuyện cậu với Cảnh Vương sẽ có cái nhìn khác nhau. Rất có thể bọn họ sẽ tranh chấp, lại còn có thể cãi nhau.
Phần lớn người hiện đại đều nghĩ rằng, rung động thì rung động đi, thích một người thì chắc gì có thể ở bên người đấy lâu dài. Do lòng người, hoàn cảnh, xã hội, một đoạn tình cảm viên mãn hay bi thương phụ thuộc vào quá nhiều nhân tố, không phải chỉ dựa mào mỗi cảm xúc thích là có thể khắc phục.
Người hiện đại nói chuyện yêu đương, nếu như không hợp sẽ thì một thời điểm thích hợp nào đó chia tay. Nhưng nếu cậu bước vào cuộc sống Cảnh Vương, việc đó không thể thuận theo cậu.
Ở thế giới cổ đại, quân vương nói một sẽ không có hai, cuộc đời của cậu sẽ hoàn toàn rơi vào tay Cảnh Vương, sẽ bị Cảnh Vương đánh dấu. Bây giờ bọn họ yêu nhau nhưng nếu đến một ngày bọn họ không còn phì hợp để bên nhau nữa, cậu không thể trở ra nguyên vẹn, càng không có đường lui nào.
Cậu biết, cũng rất rõ tất cả cả mấy thứ này đều chỉ là lí do ngăn cản cậu thôi. Có một vạn chứ đang che trước mặt cậu, muốn cậu dừng chân, nhưng cậu lại phải tiếp tục đi theo hướng lý do của Cảnh Vương —— chỉ cần có một cái như vậy đủ rồi.
Bọn họ hai bên tình nguyện, yêu nhau.
Lý Ngư nhớ rõ ở hiện đại có một câu như này, trên đời này, nếu như bạn gặp được người thích bạn, mà bạn cũng thích người đó, thì bạn thật may mắn làm sao.
Cậu chính là một thiếu niên mới nảy tình mầm, đây còn là người đầu tiên cậu thích. Muốn cậu từ bỏ tình cảm của mình ngay khi cậu mới nhận ra tình cảm, mới tận hưởng tình yêu thì cậu thật sự không làm được.
"Lý công tử, Lý công tử!"
Lý Ngư biến hình được lúc lâu rồi, Vương Hỉ làm theo lệnh Cảnh Vương đợi một chén trà nhỏ rồi mới đi gặp Lý Ngư.
Nhưng tất nhiên, Lý công tử đã không thể đáp lại.
Vương Hỉ xốc màn xe lên, chỉ thấy trong xe, bình thủy tinh đang được đặt ngay ngắn, cạnh bình còn có một phong thư.
Vương Hỉ cầm nó lên nhìn lướt qua: "Lý công tử đi rồi sao?"
Mỗi lần Lý Ngư biến thân đều sẽ vỗ mông "Chạy lấy người", sợ lâu dần sẽ bị người nghi ngờ, lần này trước khi ra cửa, cậu đã cố ý viết trước một tờ giấy xin nghỉ.
Đại khái thì là cậu có chuyện gấp cần phải đi trước.
Vương Hỉ không cảm thấy ngạc nhiên. Thư Lý công tử viết cũng phải giao cho điện hạ. Vương Hỉ cất thư đứng dậy, nâng bể thủy tinh lên, cười ha ha với bá cá trong bình nói: "Chủ nhân Cá Nhỏ ơi, chỉ còn mỗi lão nô thôi, lão nô đưa ngài về nhé."
Xe ngựa lại bắt đầu chạy. Phía sau xe ngựa, chỉ cách khoảng mấy trượng (1), một thân ảnh cao lớn giục ngựa đi, vẫn luôn theo xe ngựa, lặng im bảo hộ người trong xe.
(1) Trượng: 1 trượng ~3, 33m
Lý Ngư về phủ liền lập tức vào hệ thống.
Lâu lắm rồi cậu không vào hệ thống Manh sủng, hệ thống vẫn còn dừng lại ở giao diện lần trước cậu xem nhiệm vụ.
Lý Ngư đối mặt hệ thống, tâm tình có chút phức tạp, dù sao trước đấy người không muốn làm nhiệm vụ là cậu, mà nay trở về tìm hệ thống cũng là cậu.
Hệ thống, làm sao để tui có thể hoàn toàn thành người? Lý Ngư hỏi.
Hệ thống trả lời: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính " Chấn hưng ", phần thưởng được nhận đó chính là ký chủ có thể hoàn toàn trở thành người."
Thì ra là thế.
Một mặt, Lý Ngư vui vì hệ thống không hiểu tình cảm không biết lúng túng, sẽ không mặc kệ cậu, cười nhạo cậu vì cậu giận dỗi. Mặt khác, nếu như không có hệ thống bây giờ cậu đã trở thành canh cá của quý phi nương nương rồi.
Bây giờ cậu đã nhìn thấy tim mình, không thể không thừa nhận, dù đủ loại nhiệm vụ cậu đã làm đều do hệ thống thiết kế, nhưng đều là từ cậu thích Cảnh Vương. Cảnh Vương rất tốt với cậu, là hàng thật giá thật. Cậu không thể tự lừa mình dối người tiếp nữa.
Lý Ngư:...... Được rồi, tóm lại là có thể biến lại thành người, tui...... tui vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ chủ tuyến vậy.
Cậu thích Cảnh vương, vậy thì các nhiệm vụ chính sẽ không có chướng ngại tâm lý nữa, lại còn có thể hoàn toàn biến về người, cớ sao lại không làm chứ?
Không ngờ vừa mới đổi góc độ suy nghĩ cái thôi là chuyện xấu lại biến thành chuyện tốt.
Hệ thống hỏi: " Vậy ký chủ có nhận phần thưởng nhiệm vụ" Phong Hoa Tuyết Nguyệt" không?"
Lý Ngư sửng sốt, ngay sau đó nhớ đến phần thưởng của "Phong hoa tuyết nguyệt" chính là biết được một bí mật của Cảnh Vương và một cái gối ôm cá.
Gối ôm cá cậu đã nhận từ trước rồi, còn bí mật của Cảnh Vương —— người này, còn bí mật gì cậu còn chưa biết sao?
Khi cậu thay đổi tâm thái, cậu cũng không nhịn được càng muốn hiểu rõ hơn người mình thích.
Lý Ngư ho nhẹ một tiếng: Tóm lại vẫn là phần thưởng rồi, không lĩnh cũng phải lĩnh.
Hệ thống tung ra một cái giao diện trước mặt cậu. Lý Ngư nhận ra đây thật ra là một kiểu lựa chọn tướng. Bí mật có thể chọn có tận bốn cái tất cả đều là hình khối vuông nhỏ, rốt cục không còn là màu sắc hệ thống thường dùng nữa mà là các cảnh tượng thu nhỏ không ngừng biến hoá.
Cái đầu tiên là tòa cung điện, Lý Ngư thấy lạ mắt, lựa chọn next.
Cái thứ hai là một gian nhà, Lý Ngư thấy có chút quen mắt.
Mà hai cái khác, một cái là lốc xoáy không ngừng xoay tròn còn cái cuối cùng là khuôn mặt một người.
Lý Ngư giật mình nhận ra, đó chính là cậu.
Bí mật của Cảnh Vương có liên quan gì đến cậu ư?
Vậy, nó có thể là gì nhỉ?
Lý Ngư nhớ tới đống chữ "tâm duyệt" được khắc trên tường Cảnh Vương phủ, đầu như bốc khói, nghĩ thầm một bí mật cuối cùng đối với cậu hiện giờ đã chẳng phải bí mật gì rồi.
Lúc này cậu cảm thấy đây là cơ hội hiếm có khó được, không thể lãng phí, chọn đọc bí mật cậu hơi có chút ấn tượng thì tốt hơn nên cậu chọn cái thứ hai.
Sau khi xác định, xung quanh Lý Ngư quanh bỗng bị một làn sương bao phủ.
Lẽ nào lại tiến vào ảo cảnh ư?
Lý Ngư ngó nghiêng bốn phía, phát hiện chỗ này cũng với chõng của bé mập trước kia không giống nhau. Ảo cảnh của bé mập, cậu là cá, có thể bơi còn lần này dù khung cảnh rất giống hiện thực nhưng cậu có bơi lội ra sao thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Lý Ngư hiểu ra, đã là bí mật của Cảnh Vương thì cậu hoàn toàn chỉ là người đứng xem vì đây chỉ là kí ức thôi.
Gian nhà lựa chọn số hai gần ngay trước mắt, cẩn thận phân biệt chút, Lý Ngư cạn lời, đây không phải là gian nhà đấy của Nhị hoàng tử sao?
Khó trách sao cậu lại thấy hơi quen mắt!
Rất nhanh, cậu đã thấy Cảnh Vương mang theo bình thủy tinh tới.
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư hiểu ra, đây hẳn là lúc Cảnh Vương mang cậu theo đi dạy dỗ Nhị hoàng tử, lúc đấy còn một bí mật cậu không biết sao?
Lý Ngư lại thấy Cảnh Vương một lần nữa đem gối cá đặt vào chén canh của Nhị hoàng tử. Nhìn lại một lần, cậu vẫn thấy rất vui vẻ.
Cậu nhớ rõ sau khi Cảnh Vương dạy dỗ Nhị hoàng tử xong đã vội mang cậu đi rồi. Lẽ nào sau đó còn có chuyện gì xảy ra ư?
Lý Ngư xem tiếp, cậu chú ý được sau khi Cảnh Vương cất bình thủy tinh vào trong tay áo, một cái tay khác của hắn làm một thủ thế với Vương Hỉ, sau đó Vương Hỉ mang theo người, đợi đến khi Cảnh Vương rời đi mới rót không ít rượu cho Nhị hoàng tử, thừa dịp Nhị hoàng tử đang mơ hồ, đẩy Nhị hoàng tử xuống ao.
Lý Ngư: "......"
Hóa ra chuyện Nhị hoàng tử trượt chân rơi xuống nước không phải là ngoài ý muốn mà là Cảnh Vương sai người làm.
Ảo cảnh ký ức đột nhiên kết thúc ở đây, Lý Ngư quay trở lại không gian của hệ thống.
Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật, bởi vì cậu không biết. Thật ra cậu hiểu được việc Cảnh Vương xuống tay với Nhị hoàng tử, dù sao Nhị hoàng tử và Cảnh vương có rất nhiều thù riêng, gã còn có ý đồ hãm hại Thừa Ân Công phủ. Chẳng qua cậu chỉ là một con cá, Cảnh Vương muốn xử ai thì xử, vì sao phải để cá ở riêng chứ, cậu có thể hiểu, Cảnh Vương không muốn cá nhìn thấy được không?
Nhưng rõ ràng việc lấy gối ôm cá ra dụ dỗ Nhị hoàng tử lại cho cậu thấy.
Mà cậu, cậu ——
Không đúng!
Lý Ngư chợt nhớ tới, Cảnh Vương đã rất lâu rồi không làm những hành động của bạo quân trước mặt cậu.
Ngẫm lại một chút, trước kia Cảnh Vương từng giết một nữ thích khách, dọa tới cá, rồi sao chuyện đó, dường như lại chưa từng xảy ra mấy chuyện như đánh đánh giết giết.
Lễ nào đây mới là ý nghĩa chân chính của bí mật.
Cậu cho rằng tính tình Cảnh Vương trở nên tốt hơn, nhưng thật ra, những chuyện đó không hề xảy ra. Cảnh Vương sống ở thời cổ đại này, sẽ có chính nguyên tắc xử sự và thủ đoạn của riêng mình, có một số việc cần phải làm, nhưng vì sợ sẽ làm cá sợ, hắn thà làm những chuyện này trong yên lặng cũng phải để một mảnh yên bình dành cho cá.
Lý Ngư thật sự không biết nên giận hay nên cảm động.
...... Không đúng, cái tên siêu siêu đáng ghét này, sao đối xử với cá còn tốt hơn cả người vậy?