Ninh Khanh Khanh nhanh chóng phát hiện ra dưới chân con cóc có rất nhiều giác hút cực nhỏ, chúng đang bám chặt vào da của nàng, khiến nàng rất khó cử động.
Lục Yên Thiềm Thừ ( cóc phun khói xanh) nhìn chằm chằm Ninh Khanh Khanh, đôi mắt xanh thẫm chớp chớp, lè lưỡi định đâm nàng.
Ninh Khanh Khanh dùng toàn bộ sức lực, tránh được cú đâm này. Nhưng rồi do giác hút sức lực quá lớn, nên vẫn bị đầu lưỡi của con cóc đâm một phát ở bả vai, máu lập tức chảy xối xả xuống bãi cỏ.
Con bà nó, chẳng lẽ lại mất mạng bởi miệng thúi của con cóc này sao! ?
Chính là kỳ quái chính là, sau khi Ninh Khanh Khanh bị thương, Lục Yên Thiềm Thừ lại mất đi hứng thú đối với nàng . Sau khi rút - đầu lưỡi ra, con cóc xanh không còn để ý tới nàng nữa, đầu lưỡi cứ đảo qua đảo lại liếm liếm bãi máu tươi kia trên cỏ.
Ninh Khanh Khanh thừa dịp này, chạy ra xa được vài ba thước.
Con cóc kia sau khi uống được mấy ngụm máu thì hưng phấn kêu loạn lên, tiếp tục vui sướng thưởng thức máu.
Quanh đi quẩn lại là muốn uống máu?
Ninh Khanh Khanh vội vàng triệu hoán Thất sắc liên ra để cầm máu cho mình. Còn bên tai loáng thoáng tiếng người hô to “Khinh Khinh, Khinh Khinh...”
"Ta ở chỗ này!" Ninh Khanh Khanh lớn tiếng kêu, đôi mắt vẫn không hề rời khỏi con cóc, có vẻ như nó đặc biệt yêu thích món máu tươi, cho nên nó mặc kệ tiếng kêu của nàng.
Nhờ âm thanh của nàng chỉ dẫn, chỉ chốc lát sau, một bóng dáng thiên thanh (màu xanh da trời) xông vào trong đám khói mù. Vân Triệt quay đầu liền nhìn thấy Lục Yên Thiềm Thừ đang sung sướng với bãi máu trên cỏ, mày hơi nhíu lại. Kiếm quang của Long Uyên kiếm trong tay Võ Linh rung rung, phút chốc toát ra sự lạnh lẽo.
Lục Yên Thiềm Thừ rốt cuộc nhận thấy sát ý đang phóng về phía thân thể xấu xí của mình. Nó cũng quay lại nhìn Vân Triệt, lập tức khôi phục dáng vẻ hung dữ.
"Bách Kiếm Sát!"
Đón được đầu lưỡi Lục Yên Thiềm Thừ đâm tới, hắn hô to. Viên Linh Hoàn thứ tư trên thân kiếm lập tức sáng lên, Long Uyên kiếm hóa thành hàng trăm thanh kiếm nhỏ, từ bốn phương tám hướng đâm vào Lục Yên Thiềm Thừ.
Phập, phập, phập... Vô số âm thanh vang lên. Thân thể Lục Yên Thiềm Thừ bị chọc thủng vô số lỗ, sau khi lại lần nữa "oe óe" kêu lên một tiếng thì “Bịch”, nó nằm sấp trên mặt đất.
Vân Triệt thu kiếm, thấy Ninh Khanh Khanh nằm ở một bên, tiến đến đỡ nàng lên,
"Khinh Khinh, ngươi không sao chứ?”
"Ta không sao." Ninh Khanh Khanh cười cười, mặc dù Thất sắc liên công dụng không cao, nhưng dùng mấy lần liền, cũng cầm máu được rồi.
Vân Triệt thấy nàng vẫn còn có thể nói chuyện, đỡ nàng ngồi xuống, nhìn thấy vết máu trên bả vai nàng, trong mắt vẫn còn lo lắng.
Ninh Khanh Khanh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, so với mình cũng không kém bao nhiêu (mặt chị cũng trắng bệch, đau mà), liền chuyển đề tài sang trêu gẹo hắn.
"Không nhìn ra ngươi nhã nhặn lịch thiệp, mới vừa rồi lại tràn đầy sát khí. Thật không giống bình thường nha.”
Vân Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, rõ ràng đau đến cái trán có hơi đổ mồ hôi, vẫn còn cười an ủi hắn, trong lòng hơi nhoi nhói, lập tức móc khắn tay ra buộc lại vết thương.
"Ta cứ tưởng ngươi bị con cóc ăn thịt mất rồi.”
Vì tưởng như vậy, cho nên cái vẻ dịu dàng từ trước tới nay không giữ được nữa, trong chốc lát tràn ra sát ý,
Ninh Khanh Khanh sửng sốt, Vân Triệt cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng, lông mi thật dài cũng không xếch lên giống như Phượng Phi Bạch, mà có hơi rủ xuống, làm cả khuôn mặt hắn thật đơn thuần giống như hoa lê.
Đây rõ ràng là cái loại dịu dàng thương tiếc, cực kì dịu dàng lặng yên không một tiếng động tưới mát khiến cho trong lòng nàng phát run.
Hai người ngồi đó, cả hai đều trầm mặc không nói gì.