Edit : CeCe Helen
Ngươi mới có phong thái nha hoàn chứ! Với khí chất này của nàng, thấp nhất cũng là thiên kim tiểu thư nha!
Ninh Khanh Khanh thầm mắng dưới đáy lòng mắng, còn ngoài miệng làm ra vẻ vui mừng; hớn hở "Cái đó không phải, làm nha hoàn của Vương Gia thì sẽ làm tốt mọi việc theo chức trách , để cho Vương Gia ngài vui mừng."
Phượng Phi Bạch đi xuống đệm giường, hai tay thong thả giang ra.
Nhìn tư thế này, là Thái thản ni khắc hào ( Titanic) sao? Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm Vương Gia hẳn là cũng còn chưa xem bộ phim này a.
"Trang phục." Nhìn vẻ mặt ớ ra không biết của Ninh Khanh Khanh , Phượng Phi Bạch chỉ bảo một câu "Khanh Khanh nha, ngươi làm nha hoàn thế này vẫn còn không hợp cách."
Ninh Khanh Khanh mang bộ trang phục đến, rồi mặc vào cho hắn mà nghĩ thầm ngươi là kẻ tàn phế sao? Không biết mặc quần áo cho mình sao? Làm thế nào vẫn còn phải bắt người khác hầu hạ!
Phong kiến thói quen thật sự không thể chấp nhận được!
Phượng Phi Bạch cúi đầu, độ cong nơi khóe miệng có hơi vểnh - lên.
Thiếu nữ đang tức giận bất bình dưới đáy lòng không hề phát hiện, giờ phút này nàng đang giúp nam nhân thắt chặt lại Yêu Đái ( thắt lưng), hai người có tư thế là đặc biệt cỡ nào.
Nàng dang hai tay ra, chính lúc kéo cái đai ngọc trắng tinh từ hai bên trái phải, rồi thăt nút tại eo lưng nam nhân. Tư thế như vậy , cũng xem như đang ôm nam nhân.
Cái đuôi ngựa được ghim vô cùng đơn giản lên đỉnh đầu nàng lắc lư theo động tác sang vai trái, rồi lại rơi xuống cánh tay phải, hoạt bát như chủ nhân của nó vậy, để lộ ra chí tiến thủ với sức sống hừng hực.
Việc mặc quần áo này rất dễ dàng, chính là bởi vì Phượng Phi Bạch so với Ninh Khanh Khanh thì cao hơn một cái đầu, nên lúc bắt tay vào làm chuyện này liền vất vả .
Trong chốc lát vòng bên trái, một lúc lại lượn sang bên phải.
Phượng Phi Bạch chậm rãi mở miệng hỏi "Nhìn ngươi có sắc mặt đỏ ửng vào lúc sáng sớm, thần sắc rất tốt, đêm qua tất nhiên ngủ được ngon lành rồi."
Ninh Khanh Khanh hừ một tiếng, nàng bị người ta đè ép cả một đêm, muốn cựa mình cũng không thể lật nổi, sao có thể là ngủ ngom được?
"Đáng tiếc nha, Bổn vương tối hôm qua liền ngủ không ngon."
"Tao sao ngài ngủ không ngon nhỉ ?"Nhìn thì ngủ như heo, cấu người ta trên giường cũng không biết, Ninh Khanh Khanh hung hăng mà thít thật chặt xiêm y cho hắn.
"Tối hôm qua Bổn vương làm một đêm mộng rất lạ. Ở trong mộng có một con chó nhỏ không biết làm sao lại chui vào trong phòng Bổn vương . Đầu tiên là vào đáy giường, hít ngửi khắp nơi không ngừng. Cuối cùng lại không biết như thế nào, dĩ nhiên lại trèo lên trên - giường của Bổn vương."
Phượng Phi Bạch như là hoàn toàn đắm chìm vào cảnh trong mơ "Nói đến cũng thật kỳ quái. Cái đó rõ ràng là mộng, vậy mà con chó nhỏ kia cả người gầy đét, không một bắp thịt. Lại giống như một tồn tại thật sự , đè cho Bổn vương đến bây giờ còn có hơi đau đây!"
Ngọn lửa phẫn nộ Ninh Khanh Khanh chowtrj bngf cháy trong nội tâm, lấy đâu giấc mộng vớ vẩn nào. Rõ ràng chính là đang nói tới nàng!
Hắn đã sớm biết rõ nàng trốn ở dưới sàn , vẫn còn cố ý trêu chọc như vậy . Việc cái tất thối gì gì đó, là cố ý giầy vò nàng!
Nàng nắm chặt áo ngoài, hận không thể được bóp chết Phượng Phi Bạch, nhưng ngoài miệng cũng rất biết lấy đại cục làm trọng "Ha hả ha, Vương Gia thật là biết mơ được giấc mộng kỳ quái, ha hả ha hả."
Hiện tại mặt dây chuyền còn chưa tới tay, còn Phượng Phi Bạch cũng không nói toạc ra, nên nàng cũng không cần ầm ĩ làm chi.
Ninh Khanh Khanh là nữ hán tử co được dãn được!
Phượng Phi Bạch nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt đều tức đến nghẹn đỏ. Ngược lại thiếu nữ còn không nổi cáu , độ cung khóe miệng có hơi lớn một chút "Xác thật rất kỳ quái."
Nói xong, hắn vào phòng bên gian chái để rửa mặt buổi sáng.
Ninh Khanh Khanh nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, xoay người lại đi tới gối đầu trên - giường, rồi sờ sờ dưới đệm chăn, vẫn không có.
Ai, nàng có hơi thở dài một cái, quay người ngồi vào trên - giường, cằm tựa vào đầu giường, chẳng lẽ liền một mực bị Phượng độc mồm độc miệng này ức hiếp như vậy , không có cơ hội phản công?
Liền vào lúc cúi đầu một cái như vậy , Ninh Khanh Khanh đột nhiên như thể phát hiện ra điều gì đó lập tức sáng mắt lên. Nàng đã biết rõ trời không tuyệt đường người.