Edit : Mỉu
Một khi hắn ngủ thiếp đi, là nàng đi ra được rồi. Cứ trộm đi mặt dây chuyền, sau đó cao bay xa chạy, rời xa cuộc sống khốn khổ bị bóc lột.
Ninh Khanh Khanh đắm chìm trong tưởng tượng vô cùng tốt đẹp. Nàng thấy nam nhân khoác áo bào rộng, kéo lê đôi giày mềm đế trắng, mang theo một đám hơi nước trong lành. Khi không phải hắn ngồi vào trên giường ở đỉnh đầu nàng, thì nàng có cảm giác thuận mắt hơn nhiều.
Đặc biệt nhìn đôi chân cực dài trước mắt, xuyên thấu qua lớp vải lụa trắng của trường bào, ở trong mông lung có khả năng thấy những đường nét của đôi chân thon thả mà cứng cáp. Những đường cong duyên dáng kia, thật sự là làm cho người ta phải nhớ lại làn da co dãn đầy gợi cảm ở trong xe ngựa khi được xoa bóp ngày hôm trước a.
Ninh Khanh Khanh thầm nghĩ ,nếu như hắn không có mặc chiếc trường bào lụa trắng kia , thì ngắm nhìn nó hẳn là một quanh cảnh tuyệt đẹp như thế nào.
Đôi chân này thu lên trên giường, đồng thời, tất cả đèn trong phòng đều tắt ngóm, chỉ để lại bóng tối hoàn toàn.
Keo kiệt như vậy, có giương mắt nhìn nhiều hơn thì cũng đành chịu.
Ninh Khanh Khanh dưới đáy lòng oán trách, còn lỗ tai yên lặng nghe tiếng Phượng Phi Bạch hít thở. Trong yên lặng, nàng hận không thể hát lên mấy câu trong một bài hát "Ngủ đi, ngủ đi, Vương Gia không đáng yêu. Hãy ngủ nhanh lên một chút , Khanh Khanh muốn ăn trộm đồ. . ."
Còn may là tốt không tính quá lâu, tiếng hít thở của Phượng Phi Bạch liền trở nên đều đều, làm cho Ninh Khanh Khanh phải kêu lên, hoàng gia quý tộc chính là sướng, khỏe mạnh vui tươi không phiền não!
Ninh Khanh Khanh lén lút loạt soạt bò bò ra bên ngoài, vừa mới lộ ra một đầu, đột nhiên người trên giường vừa động một cái. Kế tiếp là lịch sịch ném đồ, chuẩn xác không có lầm mà rơi rụng ngay trên đầu của nàng.
Thân thể nàng dừng lại, cho là Phượng Phi Bạch là đã phát hiện ra nàng, nhưng mà người trên giường chỉ thay đổi tư thế nằm, rồi lại bất động .
Ninh Khanh Khanh yên tâm . Chính là ngay sau đó, một mùi vị phức tạp rất khó hình dung , lại bắt đầu lan tràn!
Hình như là từ trên đầu nàng truyền đến?
Meo meo meo, đây là cái gì vậy!
Ninh Khanh Khanh vươn tay kéo xuống khỏi đầu cái thứ thật dài kia. Rồi mượn ánh trăng yếu ớt bên ngoài cửa sổ mà nhìn, đây là chiếc tất à?
Điều này sao có thể là tất!
Chỉ cần với cái mùi này, hoàn toàn làm vũ khí sinh hóa a!
Ninh Khanh Khanh cầm lấy tất, ném một cái về chỗ góc giường xa nhất. Thế nhưng mà luồng mùi kia tựa như lúc vẫn còn bám dính trên đầu nàng, không sao xóa bỏ.
Lão thiên gia của nàng a!
Nếu không phải nàng có tính cách kiên định, thật sự rất muốn bò đi ra ngoài, phun phì phì đến long trời lở đất!
Phượng Phi Bạch, nhìn ngươi dáng dấp xác người tính tình chó má, như thế nào mà chân thối như vậy! Ngươi hẳn là nên gọi bằng Phượng đại xú cước a!
Ninh Khanh Khanh chịu đựng cảm giác chán ghét của trận dạ dày nhộn nhạo như khuấy sông lật biển, nằm im dưới sàn thật sự đợi thêm nửa canh giờ. Xác định Phượng Phi Bạch lần này nhất định đã lâm vào giấc ngủ say, sẽ không có chuyện nửa đường lại ném tất, quần lót linh tinh các loại, mới chậm rãi bò ra. Nàng hít một hơi hật sâu bầu không khí coi như là trong lành. Sau đó Ninh Khanh Khanh rón ra rón rén đi tới mép giường, mò mò một trận trong quần áo, không có.
Chẳng lẽ là hầu cận cất dấu? Thế này cũng quá cẩn thận .
Ninh Khanh Khanh lén lút đi tới mép giường , mỹ nam áo trắng nằm nghiêng người mà ngủ. Gương mặt tuấn tú quay ra ngoài, lớp vải trắng mềm mại dán trên người của hắn. Ánh trăng làm hiện ra đường cong vóc người kiên nghị lại không thô kệch. Giống như là ngọn núi cao vút nhô lên dưới ánh trăng , ẩn chứa ý thơ tuyệt mỹ , nhưng lại không bị thiếu khí chất nam tính mạnh mẽ.
Sau một lúc lâu, Phượng Phi Bạch giật giật cánh tay, Ninh Khanh Khanh mới nhớ ra, nàng là đến đây để tìm mặt dây chuyền.
Vậy mà lại ngơ ngác ngắm nhìn Phượng Phi Bạch lâu như vậy.
Ninh Khanh Khanh nheo nheo đôi mắt mà nhìn đi nhìn lại trên người hắn.
Cái áo ngoài này vừa mỏng lại vừa dính sát người, hắn có thể giấu mặt dây chuyền ở chỗ nào? Có lẽ trong tay áo?
Ninh Khanh Khanh đi tới chỗ hắn, thò tay nắm một góc tay áo hắn, rồi đưa đến bên trong sờ sờ. Đầu ngón tay xẹt qua làn da thịt mịn màng như tơ lụa kia thì trong lòng giật nảy lên một cái. . .