Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 42: Thêm đến bảy năm




Edit : Hiền Trúc

"Không phải vậy sao?" Phượng Phi Bạch có hơi nhướn mí mắt , động tác là cao quí như vậy, mà cũng lại khiến cho người ta nghiến răng kèn kẹt đến thế.

Nàng còn tưởng rằng chính mình có thể kiếm được chút lợi lộc, mượn vị Vương Gia độc mồm độc miệng này trừng trị Lâm Dong Dong một trận đây. Thì ra, gió đông không phải dễ mượn như vậy. Vừa mới nhảy ra khỏi vũng nước nhỏ, liền rơi vào vũng nước lớn. Một cái bẫy sẽ chôn vùi cây đại bảo bối của nàng đây!

"Ngài mới chỉ phẩy tay áo, liền lấy đi gốc bảo bối này à, ta mặc kệ!" Ninh Khanh Khanh kiên quyết chống cự hành vi cướp bóc tài sản của nàng.

Phượng Phi Bạch nhìn dáng vẻ nàng y hệt một thần giữ của, khóe môi nhếch lên một cái, sóng mắt quay vòng mang theo nụ cười thấp thoáng "Nếu như ngươi muốn lấy thân báo đáp, thì vẫn còn ân cứu mạng, cũng không phải là không thể suy nghĩ tới."

Lấy thân trả nợ? Coi như hết!

Ninh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, "Vương Gia ngài đã sớm không chỉ là cấp bậc Đại Linh Sư. Nếu muốn bày cái này ở trong phòng, cũng không có tác dụng gì."

"Bổn vương cảm giác được nó trông có vài phần dễ thương, làm vật trang trí gượng gạo có khả năng." Phượng Phi Bạch quay sang liếc mắt nhìn cây Thoát Cốt Thủy Phù Dong kia một cái, ánh mắt có chút nhướn lên. Dáng vẻ thật sự là vừa mới ngắm nhìn một chậu hoa trang trí.

Mức độ thiện cảm đối với Phượng Phi Bạch lại lần nữa chợt giảm xuống một trăm. Ninh Khanh Khanh trừng mắt nhìn Phượng Phi Bạch, hắn chính là cứ muốn lấy làm đồ trang trí, chứ cũng không cho nàng!

Nhìn lại một chút bông hoa trong tay, lại suy tính đến cả đời mình.

Vẫn là cuộc đời quan trọng hơn a!

Hơn nữa về sau bông hoa này đặt ở trong phòng Phượng Phi Bạch, nàng đến lúc đó liền ở lại trong phòng của hắn nhiều hơn , tranh thủ hấp thu ké một chút linh khí, vậy cũng là giống nhau!

Vẫn còn tiết kiệm cho bản thân công sức tưới nước, bón phân !

Ninh Khanh Khanh cắn răng, đành phải quyết tâm đặt mạnh nó một cái trên đùi Phượng Phi Bạch "Cho ngươi!"

Đè chết cái đồ độc mồm độc miệng lòng dạ hẹp hòi nhà ngươi đi!

Nàng bận rộn xoay xở hồi lâu, thì ra chỉ là làm áo cưới cho hắn.

Phượng Phi Bạch nhướn nhướn mí mắt cao quí kia của mình , lạnh lùng mà liếc nhìn Ninh Khanh Khanh "Ngươi muốn đè chết Bổn vương?"

Ninh Khanh Khanh bĩu môi, "Mầm họa lưu ngàn năm, có một chút lực nhỏ , đối với thân thể mạnh mẽ của Vương Gia ngài, hẳn là không tạo được vết thương có tính trí mạng."

Phượng Phi Bạch giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt chậu hoa ở trên đùi hắn sang một bên "Còn không phục?"

Ninh Khanh Khanh ôm cánh tay, bất mãn mà hừ hừ, "Sớm biết rằng nếu bông hoa bảo bối không phải của chính mình, còn không bằng cứ đòi chút bạc."

"Cầm bạc cũng không phải của ngươi."

"Ngài!" Ninh Khanh Khanh tức tối đến hai má phồng lên "Hoá ra trên người của ta có cái gì, ngài sẽ bóc lột cái đó. Ngài là nhà tư bản gian trá, hơi quá đáng!"

"Cái gì gọi là nhà tư bản?"

Ninh Khanh Khanh hừ hừ, đáy lòng có điểm hơi đắc ý. Bị đè nén đã lâu, thật vất vả có cơ hội khoe khoang , nàng rất thận trọng "Không nói cho ngươi."

Phượng Phi Bạch thấy vẻ mặt "ngươi muốn hỏi ta thì hỏi nhanh lên, ta đã chờ ngươi hỏi ta" kia của nàng. Hàng mi tuấn tú có hơi nhướn lên, dừng ở vị trí ngực nàng.

"Muốn ta đoạt đi ngươi, có lẽ lại chờ thật lớn đã."

"Là bóc lột, không phải cướp đoạt!"* Ninh Khanh Khanh tức tối đến hận không thể cào cấu hắn một trận "Ta ngực nhỏ, nhưng ta kiêu ngạo, ta là tiết kiệm chút vải vóc cho Thiên Thịnh!"

* bác tước = bóc lột ; bác = cướp đoạt, lột ra

Âm thanh du dương của Phượng Phi Bạch cất lên, giọng điệu có vẻ rất là đáng tiếc "Thất vương phủ trái lại không thiếu chút tiền mua vải vóc nguyên liệu ấy. Chỉ sợ cả ba năm này mà ngươi vẫn không dùng được." ( ách, chê người ta 3 năm nữa vẫn LCD nè)

Ninh Khanh Khanh kinh ngạc!

Không phải kinh ngạc vì Thất vương phủ không thiếu tiền, mà là kinh ngạc vì một câu nói cuối cùng kia!

"Cái gì, ba năm?" Đôi mắt trong veo mở thật lớn, Ninh Khanh Khanh nhìn "Nhà tư bản" Phượng Phi Bạch, rồi lặp lại lần nữa "Ta đến bên cạnh ngươi làm nha hoàn, phải làm ba năm?"

"Ngươi cảm giác rằng thời gian quá ngắn?" Phượng Phi Bạch bắt đầu chăm chú suy nghĩ . Xem ra, hắn thật có thể không biết xấu hổ kéo kỳ hạn thêm đến bảy tám năm.