Edit : Hiền Trúc
"Phải không?"
" Đương nhiên." Nàng vừa nói, ưỡn lưng thẳng tắp học theo động tác của Phượng Phi Bạch ngày đó ở bên cạnh suối nước, lạnh nhạt nói: "VươngGia hôm đó đã nói câu kia : các ngươi đều quên đi, đó là nha hoàn của Bổnvương! Ôi, thốt ra một cách lạnh lùng tàn bạo, khiến tiểu nhân bỗng nhiên cảm giác rằng được đi dưới bóng hình của người, đều cảm tháy rất uy phong ."
Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn nàngcó hơi hếch cằm lên ,nhìn khóe miệng có hơi hé ra, dáng vẻ làm như thể đang bẩm báo. Chính là ánh mắt rất sống động , không giống hắn, thì bạc môi khẽ nhúc nhích,
"Ngươi nói như vậy, ta bỗng nhớ ra một loài động vật."
"Cái gì?"
Phượng Phi Bạch nhìn nàng, "Hồ ly."
"Thôi đi, ngươi là nói ta cáo mượn oai hùm vậy à?" Rồi Ninh Khanh Khanh cũng không khó chịu "Hồ ly liền hồ ly a, không có gì không tốt. Có thế mà không cần, khi đó mới ngốc !"
"Nói rất hay." Phượng Phi Bạch quay đầu lại, nói với Ninh Khanh Khanh: "Lại đây."
"VươngGia có gì căn dặn?" Ninh Khanh Khanh nghi hoặc nhìn hắn.
"Che dù."
Nàng che dù?
Thông thường mà nói, nam nhân nếu so với nữ nhân cao hơn. Chiều cao của Phượng Phi Bạchchodù so với nam nhân thì cũng là cao, căn cứ nàng nhìn ra, ít nhất có một thước tám ba trở lên.
Mà nàng thì sao, làm thiếu nữ mười ba tuổi, ở vào trạng thái vẫn chưa phát dục hoàn toàn, khi đứng ở bên cạnh hắn, ước chừng thấp hơn hai cái đầu.
Vì thế để có thể che đượcchohắn, thì cánh tay phải giơ lên, nào có khác gì cử tạ, rất mỏi nhé.
"VươngGia tự mình cầm không phải chặt hơn sao. Để ta cầm dù thì ít nhiều đi lại không thoải mái?" Ninh Khanh Khanh lấy tay so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai người một phen, dùng để nhắc nhở Phượng Phi Bạch hơn nhau khá nhiều.
"Mới rồi ngươi nhắc nhở Bổnvương, có người mà không cần, đó mới là ngốc." Phượng Phi Bạch hai tay đặt ở sau lưng, bước chân đi chính là có khí thế "Bổnvươngkhông ngốc."
Đây là sử dụng câu nói vừa rồi của nàng "Có thế không cần" đây, Ninh Khanh Khanh nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch, đây là biện pháp giày vò nàng, làm nàng suy nghĩ một chút :
"VươngGia, người có từng nghe nói qua một câu tràn ngập sự thông tuệ : dựa núi dựa biển, không bằng dựa vào chính mình.Chonên chính mình cầm ô, đó mới là thể hiện đại trí tuệ a."
Phượng Phi Bạch khinh bỉ liếc Ninh Khanh Khanh, "Bổnvươngkhông phải đúng làchongươi cơ hội thể hiện trí tuệsao?"
" Trí tuệ của ta rất sâu rộng, không cần thể hiện trên những việc nhỏ thế này. Nếu không phải như thếVươngGia cũng sẽ không nhận talàm nha hoàn bên cạnh ngài mà." Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm ngươi cũng không thể nói chính mình thu một người là đồ ngốc chứ.
Phượng Phi Bạch lời nói thấm thía : "Gần son thì đỏ. Ngươi mặc dù có tiến bộ, nhưng mà không nên kiêu ngạo."
Ninh Khanh Khanh há miệng mấp máy môi, nhìn bóng lưng Phượng Phi Bạch khoan thai, không nói lên lời.
Hoá ra nàng có chỉ số thông minh cao lên, cái đó cũng không phải bởi vì chính cô ta, mà là bởi vì ở chung một chỗ cùng hắn nên mới có thể biến đổi.
Hơn nữa ai thảo luận về vấn đề trí tuệ với ngươi , là đang thảo luận về cầm ô có được không?
Ninh Khanh Khanh buồn rầu mà nhìn cái ô trắng cán trúc xanh này. Cái cán này rất rắn chắc, trọng lượng cũng không nhẹ .
Đột nhiên nàng nhớ ra, cái ô này không phải là linh lực kết thành ư? Tại sao cảm giác cầm trong tay lại không sai biệt lắm với thật sự . Nàng lấy tay chọc chọc, hiếu kỳ hỏi:
"Như thế nào không giống như là linh khí kết thành? Ta còn có thể cầm lên được , dường như là cầm cái ô thật."
"Vốn chính là ô thật sự mà." Phượng Phi Bạch nhìn thấy vẻ mặt tò mò của nàng "Ai mà đi dùng linh khí để kết thành cái ô?"
Ninh Khanh Khanh không giải thích được, "Ngươi không phải là linh khí kết thành bóng người sao?"
"Đương nhiên không giống."
"Vậy ngươi nóichota biết cái ô từ đâu tới? Đừng nóichota vòng tay này còn có thể truyền đồ lại đây?"
"Vân Yên Thối Tuyết Trạc có tác dụng chứa đựng vật phẩm , ta lấy ô ra từ nơi này."