Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 1: Trên trời rơi xuống mỹ nhân




Ánh trăng rằm vàng nhạt treo trên bầu trời, chiếu xuống vạn vật, giống như đổ xuống mặt đất một tầng lụa mỏng.

Đêm khuya yên tĩnh, đèn tắt người thưa, dường như tất cả vạn vật đã tiến vào giấc ngủ, khiến cho đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, chỉ là lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời thoáng qua một tia sáng trắng, từ chỗ cao nhất nhanh chóng rơi xuống.

"A a a. . . . . ." Giữa không trung, từ quang ảnh màu trắng rơi xuống, liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Nếu như gặp người có thị lực tốt, tất nhiên có thể nhìn thấy bóng trắng là một thiếu nữ có sắc mặt thảm bại, tiếng kêu thảm thiết kia cũng hiển nhiên phát ra từ trong miệng nàng!

Trữ Khanh Khanh cũng không biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, chỉ vì mang sợi dây chuyền, không hiểu tại sao mới trong nháy mắt trời đất mù mịt!

Trời đất mù mịt còn chưa tính, xui xẻo nhất là, đợi cô tỉnh khỏi hôn mê, thì lại phát hiện không biết tại sao ở giữa không trung --

Cuồng phong cứ thổi vù vù bên tai, chẳng nhẽ bây giờ sẽ ngã đến chết! Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi!

Trữ Khanh Khanh nhìn xuống mặt đất, dứt khoát nhắm chặt mắt. Lúc này, nàng hi vọng mình là một con chim!

Bịch!

Thân thể nặng nề chạm đất, nhưng không truyền đến đau nhức như trong tưởng tượng, ngược lại còn có cái gì mềm nhũn, Trữ Khanh Khanh đưa tay sờ xoạn thứ đồ mềm nhũn phía dưới, chẳng lẽ đây chính là một trò đùa quái đản?

Chỉ thấy trong miệng có chút nước mằn mặn, còn giống như có chút tanh?

Trữ Khanh Khanh vừa mở mắt nhìn, nhất thời bị dọa té lăn một vòng về phía sau!

Cái thứ mềm nhũn, đó chính là một thi thể, nhợt nhạt dưới ánh trăng, người chết mắt trợn trừng, cổ họng bị bóp nát, máu ào àochảy ra ngoài, ướt nửa bên người.

Trong nháy mắt nàng mới hiểu ra nước mặn là thật, mùi tanhchính là cái thứ quái quỷ này--

Đó là máu người!

Phi phi phi. . . . . .

Nàng chưa kịp phi xong, bên cạnh bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng chém tới, gần sát da đầu của nàng.

Trữ Khanh Khanh ngơ ngác quay đầu lại, chung quanh một mảnh huyết quang, trong gió xen lẫn mùi máu tươi nồng nặc, cuối cùng nàng cũng hậu tri hậu giác phát hiện, hình như chính mình đã rơi đến một nơi khủng khiếp!

Mà không xa cách đó là vóc dáng một người nam nhân cao lớn, vung một thanh đao lớn chạy về phía nàng!

Chạy!

Chạy mau!

Mặc dù vẫn không rõ tình huống này là gì, thế nhưng chạy trốn là bản năng của con người.

Trữ Khanh Khanh chạy bắn lên, trước hết chạy về phía trước, cũng may gần đấy có một gian nhà lớn sáng đèn!

Cửa rất dễ dàng đẩy ra, từ bóng tối xâm nhập ánh sáng bên trong, khiến Trữ Khanh Khanh có chút không quen nên đành hé mắt, để ánh sáng ngăn ở ngoài con ngươi.

Nhưng mà, điều này cũng không trở ngại việc nàng nhìn thấy rõ ràng toàn bộ trong phòng.

Ở giữa gian phòng, có một bồn tắm hình tròn tràn ra hơi nước li ti, cả gian phòng tạo nên một loại không khí y hệt tiên cảnh.

Trong bồn cũng có một người, miễn cưỡng tựa bên cạnh bồn, một cánh tay thon dài khoác lên bên trái bồn, ngón tay giống như bạch ngọc thoải mái mở rộng, giống như một đóa Ngọc Lan mềm dịu trôi trong hơi nước. Chiếc cằm thon gọn là đóa Xuân Hoa trắng noãn nở rộ, dựa nghiêng vào bả vai, mắt phượng hơi khép, đã đi vào giấc ngủ.

Mà sương trắng mênh mông bao phủ trên khuôn mặt hắn, mặc dù không thể hoàn toàn thấy rõ bộ dáng của hắn, vậy mà gò má đã đủ xinh đẹp.

Mái tóc dài như mực xõa dọc theo gương mặt rơi xuống, một ít tóc đen vương theo gương mặt lan tràn đến bên cạnh đôi mắt phượng, cùng lông mi dài đan vào thành một mảnh mặc sắc giống như dòng suối nhỏ đang chảy.