1
Ta tên A Sinh.
Không có họ.
Tên của ta do thiếu gia nhà ta đặt cho.
Thiếu gia nhà ta là người tốt nhất thiên hạ.
2
Thiếu gia nói làm quỷ sứ phải biết chữ nên mỗi ngày đều bắt ta học chữ.
Ta giả điếc ngâm mình dưới hồ, vờ như không nghe thấy.
Sau đó bị thiếu gia mắng.
Mấy ngày sau, mỗi khi thiếu gia gặp ta đều thấy ta cầm sách đọc say sưa.
Thiếu gia rất hài lòng.
Nhưng thật ra ta chỉ giả bộ thôi.
Ta không thích đọc mấy thứ đó.
Lãng phí đầu óc.
Ta chỉ thích ngâm hồ thôi.
3
Thiếu gia đã phát hiện ta học giả vờ.
Gã chim nói ta đọc tới đọc lui một quyển sách hơn nửa năm, dù có đọc ngược cũng phải đọc làu làu.
Thiếu gia hào hứng cầm sách kiểm tra ta.
Ta ấp úng nửa ngày không thốt ra được chữ nào, cuối cùng đâm đầu nhảy xuống hồ, giả bộ như bị điếc cả hai tai.
Gã chim đứng trên bờ ôn tồn xúi thiếu gia rút cạn nước trong hồ.
Vẫn tàn ác như xưa.
Ta yên lặng trèo lên bờ rồi lắc đầu cho văng hết nước, sau đó bắt đầu nghiêm chỉnh học chữ với thiếu gia nhà mình.
4
Thiếu gia nói ta có thể ghi lại những chuyện xảy ra bằng vốn từ đã học.
Có lúc ta nhớ, có lúc lại không nhớ.
Nhưng mọi lời thiếu gia nói ta đều nhớ rõ.
5
Học cả tuần ta vẫn không thuộc nổi một bài thơ.
Ta nói đầu óc mình kém cỏi.
Thiếu gia bảo không được nói vậy.
Gỗ mục cũng có thể thành tài mà.
Một tháng sau.
Thiếu gia nói chắc hồi bé ta đi ăn xin gặp trời lạnh làm đầu óc đông cứng rồi.
Quả thực không dùng được.
6
Mỗi tuần thiếu gia đều giao bài tập.
Hầu hết là viết văn.
Ta nghĩ không ra.
Nhưng đã có Viêm Tự viết giúp ta.
Cả địa phủ chỉ có hắn bắt chước được kiểu chữ cua bò của ta giống y như đúc.
7
Trong lúc ta ngâm hồ, Viêm Tự giúp ta làm bài tập.
Hắn cũng là quỷ sứ.
Nhưng hình như chức quan lớn hơn ta rất nhiều.
Tính tình hắn cực tốt.
Chúng ta quen nhau vào hôm thiếu gia nhà ta thành thân.
Đúng vậy.
Hôm thiếu gia thành thân, ta được ngồi bàn chính.
8
Ta rất quý Viêm Tự.
Vì cả địa phủ chỉ có mình hắn trầm trồ khen ta được ngồi bàn chính.
9
Viêm Tự là quỷ sứ tốt không cần báo đáp.
Giúp ta làm bài tập nhiều như vậy mà một cây nhang cũng không đòi.
Chỉ rủ ta ngắm sao ngắm trăng ngắm đom đóm với hắn.
Là huynh đệ tốt có thể kết bạn.
10
Ngắm sao ngắm trăng ngắm đom đóm mấy lần, Viêm Tự hỏi ta thấy thế nào.
Ta nói vui lắm, còn khẩn khoản mời Viêm Tự lần sau ngâm hồ với mình.
Ngoài thiếu gia nhà ta ra.
Xưa nay ta chưa bao giờ rủ ai ngâm hồ với mình cả.
Nhưng vẻ mặt Viêm Tự hơi phức tạp, hình như không muốn ngâm hồ cho lắm.
11
Viêm Tự ngày càng tìm ta thường xuyên hơn.
Nhưng hắn vẫn không chịu ngâm hồ với ta.
Ta cố mời nhiều lần nhưng Viêm Tự đều từ chối.
Ta đành tiếc nuối xem như thôi.
12
Làm quỷ sứ cũng chẳng bận lắm.
Thỉnh thoảng Hắc Bạch Vô Thường đến nhờ ta giúp đỡ.
Mấy ngày trước bọn họ câu một du hồn rồi nhờ ta dẫn về địa phủ.
Du hồn kia là một nam sinh có làn da trắng bệch.
Hắn nhào tới sờ mông và bụng ta, hai mắt lóe sáng như sao, hỏi ta có phải gay không.
Ta nói nghe không hiểu.
Mắt nam sinh càng sáng hơn, điên cuồng liếc mắt đưa tình, vừa sờ soạng vừa nói hợp gu quá, làm một nháy với hắn không.
Nói xong còn bóp mạnh mông ta.
Khi ta lấy xích sắt trói tay nam sinh lại, hắn cười hì hì nói muốn chơi bondage cũng được thôi.
Trói xong, ta nhặt bừa một cái túi nhựa màu đen bên đường trùm lên đầu nam sinh.
Lắm lời quá.
Ta không thích người lắm lời.
13
Ta kéo nam sinh về địa phủ giao cho quỷ sứ khác.
Sau này nghe kể nam sinh kia sờ mông sờ bụng mọi quỷ sứ có ngoại hình ưa nhìn.
Lúc đầu thai còn bịn rịn hỏi có thể gặp lại ta không.
Cả địa phủ đồn rằng ta bị một du hồn mê đắm đến nỗi ngay cả đầu thai cũng không muốn.
Đêm đó Viêm Tự đến tìm ta, vờ như lơ đãng hỏi chuyện ta và du hồn kia.
Hắn hỏi ta có ấn tượng gì về du hồn kia.
Ta nói chẳng có ấn tượng gì hết.
Chỉ nhớ hắn hay nói tiếng nước ngoài thôi.
Gì mà gay này gay nọ.
Tốt nhất đừng để thiếu gia nhà ta nghe thấy.
Mất công lại bắt ta học tiếng nước ngoài nữa.
14
Viêm Tự không còn làm bài tập giùm ta.
Ta hỏi có phải hắn bận quá không.
Viêm Tự nói không phải.
Hắn nói mỗi lần ta ngắm sao ngắm trăng ngắm đom đóm với hắn đều không phải thật lòng.
Ta im lặng.
15
Đúng là ta không thật sự muốn xem với hắn.
Thiêu thân gắn đèn sau mông bay đầy trời có gì đáng xem đâu.
Mặt trăng cuối trời sáng như bóng đèn, sao mọc chi chít y chang sẹo rỗ.
Nhìn không hiểu.
Lần nào đi xem ta cũng ngủ mất đất.
16
Nhưng không thể làm phật lòng Viêm Tự được.
Dù sao cả địa phủ cũng tìm không ra người thứ hai có thể bắt chước kiểu chữ cua bò của ta như hắn.
Thế là ta đành phải bảo Viêm Tự mình thật lòng muốn đi xem với hắn.
Viêm Tự nói nếu thật lòng muốn xem thì lần sau phải dựa vào người hắn.
Hắn nói Quan Vũ và Trương Phi kết nghĩa trong vườn đào cũng dựa nhau ngắm sao như thế.
Ta chưa đọc quyển sách kia, thế là đơ mặt giả bộ như mình đọc rồi, gật đầu nói ta biết mà.
Không cần dạy đâu.
17
Hôm đó ngắm sao, ta và Viêm Tự ngồi trên thảo nguyên bao la, gió đêm thổi qua bụi cỏ rậm phát ra tiếng xào xạc.
Ta vốn đã cao mà Viêm Tự còn cao hơn, ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn ta.
Hắn có gương mặt cương nghị khá giống người Tây Vực, tai đeo bông lủng lẳng, ngân nga hát cho ta nghe.
Hắn nói đây là bài hồi bé mẹ hay hát cho hắn nghe.
Ta quay sang nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Ai ngờ Viêm Tự nghiêng đầu tới sát tai trái của ta, đôi mắt nhìn ta chăm chú, môi mấp máy câu gì đó.
Trên mặt ta lộ vẻ nghi hoặc.
Viêm Tự mỉm cười nằm xuống đồng cỏ, tay gối sau đầu, cũng không lặp lại câu kia.
Tai trái của ta không nghe được.
Vì vậy Viêm Tự có thể yên tâm nói câu kia với ta.
18
Sau khi trở về, ta vừa ngâm hồ vừa tự hỏi Viêm Tự nói vậy là có ý gì.
Tai ta điếc.
Nhưng mắt ta không mù.
Viêm Tự kề sát như vậy, đôi môi mở ra khép lại, ta bị điếc lâu năm nên đã quen đọc khẩu hình, cho nên có thể đọc câu kia rõ mồn một.
Viêm Tự nói hồi bé mẹ hắn thường hát bài kia cho hắn nghe.
Bà nói nếu sau này hắn có người trong lòng thì hát cho người trong lòng nghe.
19
Hình như người trong lòng Viêm Tự là ta.
20
Nhưng sao Viêm Tự không chịu ngâm hồ với ta?
Hồ của ta vừa rộng vừa sạch.
Sao Viêm Tự không ngâm hồ với ta chứ?
21
Ta cứ mãi canh cánh chuyện này, thậm chí còn hoài nghi mình không phải người trong lòng Viêm Tự.
22
Ta cố tìm đáp án trong thoại bản.
Thoại bản toàn chữ là chữ.
Nhìn mà đau cả đầu.
Thôi bỏ đi.
Thiếu gia nhà ta nói đầu óc ta không dùng được.
Có đọc thoại bản chắc cũng vô ích thôi.
Thế là ta đi hỏi Viêm Tự.
23
Viêm Tự làm quan lớn ở địa phủ.
Mọi người đi qua đều chào hắn.
Nhưng cũng chẳng có gì lạ.
Viêm Tự luôn mỉm cười, Hắc Bạch Vô Thường nói hắn khẩu Phật tâm xà, lòng dạ hiểm độc.
Ta không nghĩ vậy.
Khi ta tới tìm Viêm Tự thì hắn đang làm bài tập giùm ta.
Hắn cố bắt chước kiểu chữ cua bò của ta, nắn nót từng nét hết sức cẩn thận.
Thấy ta đến, tưởng ta muốn lấy bài tập nên hắn không ngẩng đầu lên mà bảo ta đợi một lát, sắp viết xong rồi.
Ta bảo Viêm Tự tạm thời đừng viết nữa.
Ta hỏi Viêm Tự có phải hắn yêu mình không.
Vẻ mặt Viêm Tự đang viết chữ cua bò lập tức trống rỗng.
Hắn cứng đờ ngẩng đầu nhìn ta, phát hiện ta đơ mặt nhìn hắn.
Im lặng hồi lâu, hình như Viêm Tự cảm thấy ta không sẵn lòng chấp nhận chuyện này, tưởng ta đến để cắt đứt quan hệ nên bắt đầu làm vò mẻ không sợ rơi.
Hắn đặt bút xuống rồi nói: "Ngoài ngươi ra còn ai nữa——"
"Ngươi thử đi hỏi xem cả địa phủ có ai không biết ta đi ngắm trăng ngắm sao ngắm đom đóm với ngươi nhiều lần vậy không!"
"Chỗ vớ vẩn kia chẳng có đom đóm gì hết! Ban ngày ta bắt từng con rồi ban đêm sai người thả đấy!"
"Ta chỉ muốn ngươi vui vẻ thôi!"
Ta ngẩn người.
Viêm Tự thú nhận xong lại hít sâu một hơi, viết nốt mấy hàng chữ cua bò rồi đưa cho ta hai tờ giấy chi chít chữ.
Hắn nói: "Xong rồi, bài tập tuần này đấy."
"Cuối tuần nếu ngươi không muốn gặp ta thì viết xong ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi."
"Nếu ai bảo ngươi Trương Phi và Quan Vũ cũng ôm nhau ngồi như vậy, dụ ngươi ngồi với hắn thì ngươi cứ làm thịt hắn đi."
"Thịt không được thì bảo ta, ta sẽ làm thịt hắn."
"Ngươi về đi."
24
Ta không về.
Ta do dự hỏi Viêm Tự: "Vậy sao ngươi không ngâm hồ với ta?"
Viêm Tự vò mẻ không sợ rơi chẳng màng gì đến thể diện nữa, nghiến răng nói: "Quần ngươi mỏng thế kia ——"
"Vừa xuống nước là dính sát vào người."
"Ta ngâm kiểu gì đây?"
"Ta đứng thẳng cho đại bác chĩa lên trời ngâm chung với ngươi à?"
Ta không nói gì.
Ta thấy mặt Viêm Tự lúc đỏ lúc trắng.
Đẹp thật.
Viêm Tự nghiến răng nghiến lợi hỏi ta nhìn gì, có phải đang nhìn trò cười của hắn không.
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta đang nhìn ngươi mà."
"Đẹp lắm."
Viêm Tự nghẹn lời.
25
Ta lại mời Viêm Tự ngâm hồ với mình.
Viêm Tự nhìn ta.
Ta nói mình chỉ mới ngâm hồ với thiếu gia thôi.
Thiếu gia là người vô cùng quan trọng với ta.
Ta hỏi hắn: "Ngươi có muốn ngâm hồ với ta không?"
Có muốn trở thành người vô cùng quan trọng khác của ta không.
Câu này ta không nói ra miệng.
Nhưng hình như Viêm Tự nghe hiểu nên ngẩn ngơ gật đầu.
26
Nhưng thật đáng tiếc.
Từ đó trở đi ta chỉ ngâm hồ với Viêm Tự hai lần.
Đúng như lời Viêm Tự nói hôm đó, lúc ngâm hồ quả nhiên hắn cứng.
Ta tập võ từ nhỏ, trong số quỷ sứ ở địa phủ ta đánh nhau giỏi nhất, nhưng ngâm hồ với Viêm Tự xong ngay cả động ta cũng không động nổi.
Viêm Tự cao to hơn người thường rất nhiều, lúc hưng phấn cứ như muốn đè người ta chết trên giường.
27
Khi ta kể cho thiếu gia nghe chuyện của mình và Viêm Tự, thiếu gia chẳng hề ngạc nhiên.
Y cười tủm tỉm nói từ lâu đã biết bài tập y giao cho ta là Viêm Tự viết.
Ta hỏi thiếu gia sao không vạch trần.
Thiếu gia chắp tay sau lưng, hiền hòa nhìn ta nói: "A Sinh à."
"Viêm Tự bảo ta nếu sau này ở bên ngươi thì hắn sẽ dạy ngươi học."
Y vỗ vai khích lệ ta: "Ta thấy Viêm Tự có vẻ tốt đấy."
28
Đúng là sau này Viêm Tự dạy ta viết chữ.
Có lúc ta không muốn viết nên nhắm mắt giả điếc, Viêm Tự lập tức hôn tai ta, hôn đến khi mở mắt ra mới thôi.
Biết thế rủ hắn ngâm hồ với ta ngay từ đầu cho rồi.
29
Viêm Tự bảo ta thường xuyên ghi lại những chuyện xảy ra, như vậy sẽ nhớ chữ lâu hơn.
Thỉnh thoảng hắn sẽ kiểm tra sổ ghi chép của ta, phát hiện trong đó nhắc đến thiếu gia hơi nhiều thì tỏ vẻ ghen tuông.
Ghen xong lại vô tình hay cố ý nhắc ta viết thêm mấy chuyện khác.
30
Ta có viết đấy chứ, chỉ là không cho hắn xem thôi.
Vụn vặt lẻ tẻ viết thật nhiều.
31
Lần sau học được từ mới ta sẽ kể cho các ngươi nghe.