Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 5




Chị mập mạp tên Nana, là một chị beta nhiệt tình. Thấy chân Viên Tỉnh bị thương, chị giúp anh múc nước đổ vào chậu, sau đó dúi áo khoác bông Phương Miên đã thay đưa cho anh.

"Cậu xem nhé, lấy ít bột giặt thôi, đừng nhiều quá, chỉ cần vò là nó tự nổi bọt xà phòng." Nana hướng dẫn anh, "Áo khoác bông rất nặng và cồng kềnh nên sẽ khó dùng tay vò sạch được. Cậu dùng gậy gỗ này đập." Nana cầm gậy gỗ đập vài cái lên áo bông trong chậu. "Làm vậy sẽ giúp quần áo mềm hơn, không bị cọ cứng khó chịu khi mặc. Cậu hiểu cách giặt chưa?"

Viên Tỉnh gật đầu.

Nana còn có việc ở nhà nên cầm giỏ rau rời đi trước. Viên Tỉnh đặt nạng xuống đất, ngồi trong sân bắt đầu làm theo mẫu Nana đã chỉ, cầm gậy gỗ lên, đập mạnh vào áo khoác bông của Phương Miên. Vừa đập một cái, cây gậy đã gãy rơi vào chậu.

Viên Tỉnh: "..."

Gậy gỗ gãy, anh đứng dậy tìm hộp dụng cụ của Phương Miên, lấy cây cờ-lê bằng sắt. Đập thử lần hai, thấy cây cờ-lê không bị nứt gãy, anh thở phào một hơi. Nhưng nước trong chậu bỗng nhiên rút nhanh, chảy ra từ đáy chậu tràn đến bên chân Viên Tỉnh. Anh cầm áo khoác lên, phát hiện chậu gỗ đã bị anh đập vỡ. Lật áo ra thì thủng một lỗ, có thể thấy rõ bông bị ướt bên trong.

... Gây hoạ rồi.

Do dự một lúc, anh gửi tin nhắn cho Phương Miên.

Viên Tỉnh: 【Tôi xin lỗi, đã lỡ làm rách áo khoác bông của em.】

Điện thoại kêu một tiếng bíp, là Phương Miên phản hồi tin nhắn.

Phương Miên: 【Không sao, tối về em xem có vá được không.

Phương Miên: 【Em nấu sẵn cả bữa trưa, để ở trong tủ lạnh. Anh tự hâm nóng lên nha.

Viên Tỉnh vứt áo khoác, giấu luôn cả chậu gỗ bể và gậy gỗ gãy. Tự hâm nóng ăn hết bữa trưa. Anh ngẩng đầu lên thấy Truy Điện đang đậu ở bên cửa sổ, nó nghiêng đầu béo nhìn anh. Viên Tỉnh gỡ bức thư của Ava buộc bên chân nó, nội dung được viết bên trong chính là điều anh dự đoán. Quân đảo chính không tìm được thi thể của anh ở Bắc Đô, bắt đầu phát lệnh truy nã.

Viên Tỉnh viết ở mặt sau:

"Truyền tin tức giả trong nội bộ, dụ tên gián điệp ra mặt."

Anh nghĩ nghĩ một chút rồi lại bổ sung:

"Tôi cần một chiếc áo khoác, tìm cách giao đến chỗ tôi."

Anh cuộn tờ giấy đưa cho Truy Điện, nó vỗ cánh nhìn chằm chằm miếng thịt cừu khi nãy Viên Tỉnh ăn còn thừa trên bàn. Viên Tỉnh đút nó một miếng, nó vui vẻ nhảy lên, thân hình tròn như trái bóng loạng choạng bay đi. Viên Tĩnh nhìn nó từ đằng sau, quá béo, béo đến mức anh cảm giác sẽ có ngày xui rủi nó rớt đè chết người đi đường.

Buổi chiều Nana tới dạy Viên Tỉnh nấu cơm.

"Chị biết ngay cậu không nấu được mà." Nana cười trêu chọc: "Cậu lấy chồng rồi thì nên học nấu ăn. Nếu cứ ở nhà không làm gì dễ khiến alpha xiêu lòng với người khác lắm. Trước đây cậu sống ở đâu? Chắc hẳn không phải dân địa phương như chúng tôi. Có phải gia đình cậu rất giàu có đúng không? Nhà cậu có bị quân đảo chính tịch thu không?"

Nana kể rất nhiều quý tộc ở nội thành cảng Lục Châu bị quân đảo chính tịch thu nhà cửa. Alpha thì bị giết, omega và beta thì bị binh lính bắt đi, ai nhanh tay còn có thể cướp được omega quý tộc xinh đẹp về làm vợ.

"Cậu thật may mắn khi có được cậu ấy làm chồng. Chị nghĩ cậu ấy sẽ đối xử tốt với cậu." Nana nói nhỏ: "Đôi vợ chồng cạnh nhà chị, alpha ngày nào cũng đánh vợ. Số khổ mà."

Nana chỉ anh cách nấu cơm, xào rau và hấp trứng. Nấu ăn khó gấp vạn lần giặt quần áo. Đến khi Nana về rồi, Viên Tỉnh vẫn đang suy đi tính lại không dám làm liều. Buổi tối Phương Miên đi làm về, tay xách lồng phủ vải cùng miếng thịt lợn. Trong nhà có người háu ăn, nếu chỉ nấu canh suông thì cậu sợ Viên Tỉnh bị đói nên mua thịt về nấu cho anh.

Phương Miên đặt lồng xuống, vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu cơm tối. Cậu cắt thịt lợn thành từng miếng nhỏ vừa ăn, khuấy ít bột khoai lang rồi đổ nước sôi vào đun ít phút. Tắt bếp, thả ít hành lá xắt nhỏ là đã xong món xúp thịt lợn. Phương Miên bưng xúp để lên bàn, đưa đũa cho Viên Tỉnh đã ngồi chờ sẵn từ nãy giờ, thuận miệng hỏi: "Áo khoác bông của em đâu?"

"Vứt rồi."

Phương Miên sửng sốt: "Vứt rồi?"

Viên Tỉnh nhìn vẻ mặt của cậu, cau mày hỏi: "Tôi làm gì sai sao?"

Phương Miên: "..."

Quần áo rách đều có thể khâu vá lại mặc tiếp. Nhưng chỉ có người nghèo mới mặc như thế. Còn người ta là cậu ấm nhà quý tộc, đương nhiên sẽ không rõ.

Anh Tỉnh nhà cậu không những là người háu ăn, mà còn là người háu ăn chuyên phá của.

Bỏ đi, Phương Miên thở dài: "Không có, không sao đâu. Dù sao anh cũng đang thiếu quần áo, đúng lúc hôm nay em vừa nhận lương, lát chúng ta đi mua quần áo nhé."

Viên Tỉnh hiểu ra anh đã làm sai chỗ nào, mắt cụp xuống: "Tôi xin lỗi."

"Thực sự không sao mà." Phương Miên chợt nhớ ra gì đó, vào bếp xách cái lồng ra, "Xem em bắt được gì nè."

Cậu lật tấm vải lên, thì ra là một con cú tuyết trắng béo núc. Truy Điện thấy Viên Tỉnh đang nhìn, nó xấu hổ rúc cái đầu béo vào đôi cánh, giống như không còn thiết gặp mặt ai nữa.

Phương Miên lấy đũa chọt nó: "Không biết mùi vị của cú tuyết như thế nào. Ngày mai em nấu cho anh. Ừm... nên quay, luộc hay hầm nhỉ..."

Viên Hành: "... Làm sao em bắt được?"

"Em thấy nó bay gần nhà mình. Lúc đầu không biết là gì trông như quả bong bóng, sau thì em tưởng là gà bay." Phương Miên nói, "Nó cứ nhìn chằm chằm miếng thịt trên tay em rồi tò tò bay theo nên em mượn cái lồng của chủ cửa hàng ven đường, dụ nó bay xuống bắt thôi."

Cú tuyết ũ rũ kêu hai tiếng, đáng thương nhìn Viên Tỉnh. Viên Tỉnh thờ ơ không quan tâm ánh mắt cầu cứu của nó. Phương Miên cầm tấm vải phủ lên lồng, tiếp tục dùng cơm, ăn xong cậu cùng Viên Tỉnh ra ngoài mua sắm.

Khu chợ chật chội tấp nập người qua kẻ lại, thi thoảng có cả nam lẫn nữ vác vại lớn đi ngang qua. Beta và omega đã kết hôn đều phải che mặt rất kĩ, có người đội mũ che, có người dùng khăn quấn, chỉ có thể đoán chủng tộc của họ nhờ chiếc đuôi bên dưới. Họ mặc quần áo luộm thuộm, răng đen vì bị sâu, có người vừa địu con nhỏ đang thò lò nước mũi, vừa để cái vại lớn trên đầu. Nhìn vại đất nghiêng tới nghiêng lui cũng phải đổ mồ hôi thay họ. Những chiếc xe kéo phát tiếng chuông kêu leng keng trên đường rất thú vị. Hai bên đường bày bán đủ loại lông thú, khăn lụa, mũ, áo choàng,...

Từng chủ cửa hàng ở đây Phương Miên đều quen biết, dù là hổ, sư tử hay linh cẩu đều thân thiết với cậu. Viên Tỉnh lặng lẽ đứng một bên, nhìn cậu ôm chào hỏi kể chuyện cũ với các chủ cửa hàng. Đồng thời cậu hỏi thăm tin tức của A Li nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu trả lời họ không gặp y. Viên Tỉnh thấy rõ vẻ thất vọng trên gương mặt của cậu. Phương Miên không hỏi về A Li nữa, kéo Viên Tỉnh lại hét to giới thiệu: "Đây là vợ của tôi, tên Viên Tỉnh, mong mọi người giúp đỡ anh ấy. Sau này nếu anh ấy có mua đồ mọi người nhớ giảm giá nha!"

Cả hai ghé cửa hàng quần áo. Áo khoác ở đây phong cách giống với của dân tộc thiểu số, có cái giống của người Tây Tạng. Phương Miên chọn thắt lưng da và áo choàng đen có cổ thêu họa tiết chìm các đám mây. Họ vào trong phòng thử quần áo. Viên Tỉnh đang chống nạng nên hơi khó thử đồ, Phương Miên cởi áo khoác giúp anh.

Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, ánh vàng cam rải trên thân hình cao gầy thẳng đứng tựa như lớp mật chảy trên cây tùng, vẽ nên những đường rãnh ở cơ thể săn chắc của anh. Phương Miên âm thầm chậc lưỡi, dáng người anh không thua kém gì với người mẫu tiêu chuẩn. Cậu giúp Viên Tỉnh mặc áo choàng, đeo thắt lưng. Thân hình cao gầy của anh phối với áo choàng đen càng tôn lên vẻ thần bí và sang trọng, không giống với bất kì ai ở phàm trần. Phương Miên hình như hơi ngơ ngẩn: "Anh Tỉnh, bộ này được đó."

Viên Tỉnh cau mày: "Đắt lắm."

"Có đắt hơn nữa em cũng mua cho!" Phương Miên hưng phấn vung tiền lựa mua quần áo cho anh.

Thanh toán xong ví rỗng tuếch. Phương Miên nhìn ví, lòng hơi nhoi nhói.

"Phương Miên, em không sao chứ?" Viên Tỉnh ở phía sau hỏi.

Ngắm ngắm Viên Tỉnh đang choàng áo đen giống như cây tuyết tùng cao lớn, tim Phương Miên như hơi run, ngẩng cao đầu.

Rất xứng đáng để mua, dù phải bốc cám ăn đi nữa, cậu vẫn sẽ mua quần áo mới cho anh Tỉnh!

Tiêu hết tiền rồi nhưng áo khoác của Phương Miên thì chưa mua, mày Viên Tỉnh chưa giãn ra. Phương Miên liên tục dỗ anh: "Ngày mai em nhận lương sẽ mua mà, anh đừng lo nữa."

Ôi, nuôi vợ tốn kém quá đi. Tất cả thu nhập hôm nay đều tiêu sạch. Về phải tính toán cẩn thận mới được. Tiền bán giày da, tiền trợ cấp của Tiêu Trạch đưa, tiền công ngày đều không còn một xu. Viên Tỉnh mới nhiêu đây, huống chi nếu như đó là Tiêu Nhụy. Cậu cảm thấy đời này cậu hết số lấy vợ rồi.

"Để tôi đem áo trả lại." Viên Tỉnh nói.

"Không cần đâu." Phương Miên nói có vẻ hợp tình hợp lí: "Anh Tỉnh, anh mặc đẹp lắm. Mỗi ngày về nhà được ngắm dáng vẻ anh tuấn của anh, em lại càng có thêm động lực làm việc nuôi anh!"

Hai người dừng trước cửa nhà họ, tuyết dưới ánh trăng lấp lánh như hạt muối.

Viên Tỉnh cúi đầu chăm chú nhìn cậu.

"Em thích nó?"

"Ừm, em rất thích!" Phương Miên cười vui vẻ.

Viên Tỉnh cẩn thận vuốt phẳng các nếp nhăn trên áo khoác.

Ừm, omega của anh thích anh.

Phương Miên mở cửa vào nhà: "Ông chủ em có dặn gần đây không nên đi đường Thập Lí vào ban đêm, ở đó hay bị lũ alpha chặn đường cướp bóc lắm.

Viên Tỉnh cau mày nhăn thành đường thẳng: "Cách tốt nhất để tránh là em nên nghỉ việc."

"Không có vấn đề gì đâu, em tan làm sớm là được. Bọn chúng chỉ cướp tiền chứ không cướp mạng. Nếu chẳng may gặp bọn chúng thì em nộp tiền rồi chuồn thôi." Phương Miên cởi áo khoác, "À phải rồi, chậu giặt đồ và cây gậy gỗ của em đâu?"

Viên Tỉnh: "..."

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tố Tố có lời muốn tâm sự:

"Một chú rắn háu ăn lại còn phá của."