Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 37




Chủ nhân của cái sạp hàng bên cạnh thật sự không nhìn nổi hành động này của hai người, mặc dù nói về quan hệ giữa một số Ngự Quỷ sư với ngự quỷ, chuyện sờ sờ ôm ôm mập mờ, cũng không hiếm lạ, nhưng nhìn ngự quỷ kia còn hơi nhúc nhích một chút cái eo thon, tay của Ngự Quỷ sư kia không cẩn thận liền trượt tới một địa phương khác… Thế nhưng đang ban ngày ban mặt, có thể lo lắng đến suy nghĩ của người cảm thụ sao? Không sai, hình ảnh như vậy nhìn qua cho người ta cảm giác tốt đẹp, dù sao nhan trị cũng cao, vóc người rất tuyệt… Thế nhưng liên quan tới hạt châu nhỏ có bề ngoài xấu xí bị lấy đi, hiện tại gã đang vò đầu bứt tai rất muốn hỏi cho rõ ràng a!

Thấy thế nào cũng cảm thấy cái ngoạn ý kia, khá giống…

“Xin hỏi…” Chủ sạp bên cạnh mặt dày đi tới.

“Hả?” Thẩm Tu đưa tay cầm túi vật phẩm của mình lên, vốn chuẩn bị đi, loại sạp hàng được dựng lâm thời này, không cần thu thập cũng không sao, hơn nữa hắn cũng không bày nhiều thứ lên trên sạp.

“Cái hạt châu lúc nãy, ngài còn nữa không?” Đối phương nuốt một ngụm nước bọt, cả xưng hô cũng đều thay đổi “Ta nhìn qua hình như khá giống Hàn Châu…”

“Là Hàn Châu, thế nhưng không có, đó là một viên cuối cùng.” Thẩm Tu mang theo áy náy nói “Thật đáng tiếc, nếu như ngươi có cỏ cầm máu, có thể sớm trao đổi với ngươi.” Hắn cũng không cần thiết phải ở đây hóng gió quá lâu, vẫn là về đến nhà có thể thoải mái tự tại.

“…” Ngọa tào! Ai biết ngươi lấy Hàn Châu ra làm vật trao đổi a?! Nếu như bày ở trên bàn một lúc, trong chốc lát sẽ có người nổi khùng đi thu thập một xe cỏ cầm máu lại đây được không! Không, kể cả 1 tấn cũng có thể thu thập đủ!

Chủ sạp bên cạnh mang sắc mặt tiếc nuối không thôi, nhìn theo phía hai người kia rời đi, gã cũng có thể đi hái cỏ, rất chuyên nghiệp… TAT

…………

Thôn mười ba ở quỷ giới bị rừng rậm vây quanh trên một khu đất trống, cách đó không xa có một dòng sông nhỏ chảy qua, quỷ tộc sinh sôi nảy nở ở trên phiến thổ địa này, tự tụ tập hình thành thôn xóm, trong tình huống bình thường là tự mình mình sống, thế nhưng khi đi ra ngoài nơi khác, hoặc là lúc gặp phải tai nạn, thì sẽ có hàng xóm ở quê nhà hỗ trợ, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Thôn xóm như vậy, trong quỷ giới có hơn trăm cái, đều dùng con số để phân biệt, nhóm quỷ tộc không hiểu biết nhiều về việc văn vẻ cho lắm, thôn xóm to to nhỏ nhỏ, trải rộng khắp nơi ở quỷ giới, mặc dù con người chiếm cứ và hạn chế được phần lớn quỷ giới, lúc tổ chức một nhóm có quy mô cùng xâm nhập cũng không thể đi khắp toàn bộ quỷ giới.

Viêm Lam sau khi trở lại thôn xóm, còn chưa kịp về đến nhà, liền ngã xuống ở cửa vào của xóm, Viêm Thanh lo lắng đi gọi các quỷ tộc khác đến, hợp lực đưa Viêm Lam lên trên giường, rồi đi mời quỷ tộc hiểu biết về y thuật nhìn xem tình huống hiện tại một chút, hiện tại trong thôn xóm không còn nhiều chiến sĩ, mất đi một chiến sĩ đều là chuyện khiến cho người ta bi thống và tiếc hận, huống chi lại là một quỷ tộc đã trưởng thành, chính là khoảng thời gian tốt nhất trong đời, hoàn toàn có thể vui vẻ mà hưởng thụ ánh sáng của cuộc đời, mà không phải lạnh lẽo chết đi.

Ô Minh sau khi đi vào, đầu tiên là xem xét tình huống của Viêm Lam, liền thầm nghĩ không ổn, nó tỉ mỉ quan sát trạng thái lúc này của đối phương, sắc mặt tái nhợt, răng môi lạnh lẽo, tứ chi vô lực xụi lơ, năm ngón tay bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, mu bàn tay hằn lên từng cái từng cái gân xanh, đây là phản ứng sau khi bị hàn khí xâm nhập! Ô Minh xoay người nhìn về phía Viêm Thanh, sắc mặt nghiêm túc, nói “Các ngươi đi đến thế giới loài người?!”

“Xin lỗi…” Viêm Thanh áy náy cúi đầu “Đều là lỗi của ta, mới vừa trưởng thành cảm thấy được bản thân đặc biệt lợi hại, muốn đi tới biên giới xem một chút, lại bị loài người bắt được lúc đang loanh quanh ở trong rừng tối…”

“Ngươi, ngươi quá không hiểu chuyện!” Ô Minh tức đến nổ phổi quát “Quy củ của thôn xóm không phải không biết, mặc dù đã thành niên, cũng phải rèn luyện một thời gian ngắn, mới có thể đến gần biên giới một cách cẩn thận, nếu như muốn đạt đến trình độ đi tới thế giới loài người, ít nhất phải có thực lực như Viêm Lam mới có thể đảm bảo toàn thân trở ra, hiện tại nó nằm ở đây, ngươi vẫn nên cần suy nghĩ cho tỉnh táo lại!” Ô Minh một bên mắng, một bên kéo tên quỷ tộc kia đến trước người, tỉ mỉ tra xét tình trạng thân thể, hoàn hảo tên quỷ tộc này không bị làm sao, thủ đoạn của con người rất nhiều, khó lòng phòng bị, một ít dược tề có tác dụng chìm cũng không hiếm thấy.

“Ca ca là vì cứu ta, mới giả bộ đồng thời bị đó, sau đó ngấm ngầm ở sau lưng trợ giúp ta trốn ra được, đám người kia không biết tiêm vào người ca ca cái gì…” Viêm Thanh nắm chặt góc áo của Ô Minh, khóc nói “Ô Minh, ngươi không đi chuẩn bị đạo cụ trị liệu sao ca ca còn có cơ hội được cứu đúng hay không?”

Tuy rằng trẻ nhỏ bốc đồng thường bị người ta chán ghét, bất quá đã biết sai cũng không thể đánh mắng, như vậy cũng không có tác dụng gì, ít nhất là không thể giải trừ được hàn khí trong người Viêm Lam, Ô Minh liếc nhìn sắc mặt của các tộc nhân ở xung quanh, biết được những quỷ tộc kia đều đoán được, nó rũ mắt nói với quỷ tộc vừa mới thành niên ở trước mặt “Xin lỗi… Ta không thể giúp được gì.”

Viêm Thanh không thể tin trợn to mắt, hai tay vốn đang nắm lấy góc áo của Ô Minh vô lực buông xuống, nó cúi đầu nức nở, âm thanh vô cùng yếu ớt, lại sợ quấy rầy đến ca ca đang mê man ở một bên “Tại sao… Rõ ràng chúng ta đều đã trốn ra được…”

“Hàn khí là do Ngự Quỷ sư cấp sáu chế tạo ra, thực lực của bọn họ chỉ cần thêm nửa bước nữa là có thể tăng lên cấp bảy, khi đó đã là Ngự Quỷ sư cấp cao, đủ để dẹp tan thôn xóm của chúng ta, Viêm Lam có thể mang ngươi trốn thoát được khỏi tay của Ngự Quỷ sư kia, đã là kỳ tích.” Ô Minh thở dài, tốt bụng kéo chăn lên cho Viêm Lam, ít nhất để Viêm Lam trước khi ra đi, có thể ấm áp mất phần, nó thống hận bản thân đã hoàn toàn bỏ tay, thế nhưng quỷ tộc cũng không dễ dàng gào khóc cùng ủ rũ, nhớ kỹ mối thù hận cùng với thống khổ này, mới có thể có nghị lực để sinh tồn và đấu tranh.

“Ta sẽ không bỏ qua, ta muốn đi tìm thảo dược!” Viêm Thanh đột nhiên đứng lên, định chạy ra bên ngoài, một số quỷ tộc vừa vặn đứng ở cửa ra vào được tay ngăn nó lại, trong lúc giãy dụa, có một thứ gì đó từ trong lồng ngực của Viêm Tranh rơi ra.

Ô Minh ban đầu lơ đãng liếc mắt một cái, sau đó sửng sốt mất vài giây, bước nhanh về phía trước, khom lưng nhặt hạt châu này lên, đưa lên trước mắt cẩn thận quan sát một lúc lâu, mới thận trọng hỏi “Đây là Hàn Châu?”

“…Hàn Châu cái gì.” Viêm Thanh ngây ngốc không hiểu làm sao, thế nhưng nó nhìn thấy sắc mặt của Ô Minh nghiêm túc không giống bình thường, linh quang trong đầu chợt lóe, nhớ tới lúc nó cùng với Ngự Quỷ sư kia trao đổi cỏ cầm máu có nói “Hình như gọi là Hàn Châu, cái người đưa đồ cho ta có nói là như vậy, còn nói cái gì mà còn có thể trị được đau xót, còn có thể dùng làm vũ khí, chúng ta cho rằng hắn là tên lừa gạt…”

“Đưa cho ngươi?!” Đáy mắt của Ô Minh xẹt qua mấy phần kinh ngạc, cái này không thể nào!

“… Cũng không phải cho, là ta dùng một cây cỏ cầm máu đổ với hắn.” Viêm Thanh vẫn không rõ vì sao nên ăn ngay nói thật, thế nhưng tâm tình của nó hiện tại bi thống, cũng không có tâm tình để ý tới vấn đề thiệt thòi hay không thiệt thòi “Không nghĩ tới Ô Minh cũng biết loại hạt châu kia, thế nhưng cái này cũng không quan trọng…”

“Một cây cỏ cầm máu?!” Thanh âm của Ô Minh đột nhiên rất cao, sắc mặt của nó đã biến hóa đến mức vô cùng trừu tượng “Ngươi có biết hay không, hạt châu này… Nó có thể… Thôi, ta dùng rồi ngươi sẽ biết!”

Việc này không nên chậm trễ, sau khi nói xong, Ô Minh liền vội vàng đặt hạt châu ở ngực của Viêm Lam, nơi đó có một miệng vết thương không khép lại được, là nơi mà hàn khí đi vào, quỷ tộc ở xung quanh đều mang theo ánh mắt kích động không thể tin, cũng có quỷ tộc giống như Viêm Thanh mang theo sắc mặt hoài nghi, thế nhưng toàn bộ chúng nó đều nhìn hạt châu này, nhìn nó chậm rãi từ trong suốt không màu sắc, biến thành màu trắng của băng sương, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo, nhìn qua giống như đang hấp thu gì đó.

“Đây là…” Viêm Thanh nhìn sắc mặt của ca ca mình một chút, giống như đang ổn định lại, lông mày không còn nhăn nhó, gân xanh trên mu bàn tay cũng biến mất, cả người nhìn qua giống như đang chậm rãi khôi phục lại sức sống, nó cảm thấy được toàn thân bây giờ run rẩy, lúc vui lúc buồn quá độ khiến người khác đột nhiên không kịp chuẩn bị “Ô Minh… Ca ca ta hắn… Hắn…”

“Hàn Châu, có khả năng khắc chế hàn khí, đồng thời cũng nhanh chóng hấp thu hàn khí, sau khi hấp thu xong, xác thực có thể làm vũ khí công kích hệ ‘băng’ để sử dụng, đây là đồ vật mà chỉ có Thuật Sĩ mới có khả năng chế tạo ra.” Ô Minh thản nhiên nói, đáy mắt nó xẹt qua tia vui sướng, vì bạn tốt có thể vượt qua được cửa ải này mà vui mừng, vốn dĩ… tất cả mọi người đều tưởng đã không thể cứu vãn.

“Quá tốt rồi, cái người kia thật sự không gạt ta, đúng đúng, hắn có nói như vậy!” Viêm Thanh cao hứng nhảy lên “Sớm biết là như thế ta đã cầm thêm vài cây cỏ cầm máu đi đổi, sau này trong thôn mình ai cần, đều có thể sử dụng!”

Ô Minh không chút khách khí cho nó một câu phủ đầu “Nằm mơ đi! Cho là thứ này đầy đường cái, còn muốn nhiều lấy mấy viên… Ngươi làm sao lại đổi với tên nhân loại kia, hắn nguyện ý chỉ cần một cây cỏ cầm máu?”

Viêm Thanh lắc lắc đầu “Không phải vấn đề nguyện ý hay không, hắn ở trên quầy hàng viết một tờ giấy lấy vật đổi vật, cần một cây có cầm máu, ta vừa vặn có, liền đi qua trao đổi, hạt châu này là hắn tự lấy ra cho ta, ta còn tưởng rằng không đáng giá…”

“Chuyện tốt như vậy…” Ô Minh nhếch nhếch đuôi lông mày, nói “Các ngươi trao đổi ở chỗ nào?”

“Ở khu vực chợ đêm ở chỗ đất hoang bên trong rừng tối.” Viêm Thanh suy nghĩ một chút, nơi như thế tuy rằng cấm chỉ các quỷ tộc nhỏ tuổi tới gần, nhưng nó đã trưởng thành.

“Ca ca ngươi bị trọng thương, lại còn có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố?!” Ô Minh đầy mặc kinh ngạc.

“Không phải, chúng ta thấy Lục Chiến! Ngươi cũng nhớ ra nó đi, ở trong làng, nó trở thành ngự quỷ của người kia, hơn nữa hình như còn được chăm sóc rất tốt, chúng ta mượn thời cơ trao đổi, dò hỏi nó có cần trợ giúp hay không… Tuy rằng còn chưa nhận được câu trả lời của nó.”

“Các ngươi làm giao dịch với Ngự Quỷ sư?!” Lần này không chỉ là Ô Minh kinh ngạc lên tiếng, các tộc nhân ở xung quanh đều mang sắc mặt nghi hoặc “Đám người kia nhìn chúng ta chẳng khác gì nhìn một cái hố vàng, hận không thể tóm lại chúng ta, có thể mang theo thì mang, không thể mang theo liền bán.”

Viêm Thanh cúi đầu tiếp thu giáo huấn, trong miệng lầu bầu nói “Nhưng hắn không phải đổi cho chúng ta một viên hàn châu sao, nói không chắc hắn biết bệnh tình của ca ca ta, mới ra tay, Lục Chiến nhìn qua cũng không phải rất chán ghét tên Ngự Quỷ sư kia…”

Ô Minh không nói, bất quá Viêm Thanh nói không sai, nếu như không phải nhìn rõ được thương thế của Viêm Lam, chỉ sợ sẽ không trùng hợp mà lấy ra một viên Hàn Châu để trao đổi… Lại còn lấy một viên Hàn Châu trao đổi lấy một cây cỏ cầm máu? Cái chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, khiến người ta không suy nghĩ cũng không được, nó được dùng để khảo nghiệm những nội tâm đơn thuần.
N/A: mấy chương này nói khá nhiều về quá khứ của bé Lục Chiến đây, aizzz, nói chung số phận của bé cũng không hay ho lắm, nhưng mờ không thể phủ nhận bé là một bé ngoan a:3:3:3 anh Tu vớ hời.