Ngự Phật

Chương 143




Trùng hợp?

Một luồng sáng bạc chợt lóe lên dưới chân vị Tiên tướng kia, người đã đi mất dạng. Đám tiên binh quay ra nhìn nhau, cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt, ai đi làm việc nấy, chuyện này, bọn họ cũng không quản được. Muốn nhức đầu thì cũng là việc của Đông Hải.

Ngày vui của thái tử Đông Hải, khắp hải vực đâu đâu cũng thấy lính tôm tướng cua, xuyên qua các tiên nhân khác tới tới lui lui, phàm là người cầm thiệp mời đến, từ xa đã có người ra tiếp đón. Nếu không có thiệp mời thì được khách khí mời ra ngoài.

Đến nghênh đón Hoa Liên là một con cá chép tinh, mặc một thân váy hoa sen hồng vàng đan xen, mái tóc đỏ được buộc gọn sau gáy, chưa cất tiếng nói đã nở nụ cười, “Hồng Lý cung nghênh Bách Hoa Tiên tử.”

“Xin chào.” Hoa Liên khẽ gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười khách sáo.

“Mời đi theo ta.” Con cá chép tinh kia xoay người dẫn nàng về phía Long Cung, dưới chân, từng vệt bọt nước bắn ra.

Hoa Liên vừa đi theo nàng ta về phía trước, vừa quan sát cảnh sắc xung quanh. Nơi đáy biển, những con trai ngọc ánh sắc xanh mở mở khép khép, đám trai tinh cao hơn một thước nhảy múa bên trong, trong vỏ trai còn có viên ngọc trai to bằng miệng chén, tản mát ra từng luồng ánh sáng nhu hòa. Xung quanh vỏ trai còn có một bầy cá nhỏ đỏ vàng đan xen, con này cắn đuôi con kia, lòng vòng bơi lên rồi lại bơi xuống.

Đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy đủ những màn trình diễn, khiến cho Hoa Liên được mở mang tầm mắt.

Đi dưới đảy biển không bao lâu, từng tòa Thủy Tinh Cung cao lớn xuất hiện trước mắt nàng. Còn chưa tới cửa đã thấy không ít tiên nhân ra ra vào vào, bên cạnh bọn họ còn có những nhân ngư xinh đẹp ăn mặc hở hang làm bạn.

Hoa Liên được mời vào trong tòa cung điện lớn nhất, bên trong đã có không ít người, đều túm năm tụm ba một chỗ nói chuyện phiếm. Thấy Hoa Liên đi tới, phần lớn đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm nàng, nhưng không có ai đến bắt chuyện.

Sau khi Hồng Lý dẫn nàng đến chỗ ngồi, Hoa Liên liền ngoan ngoãn ngồi trước cái bàn thủy tinh, nhìn chiếc bàn bày đày quả tiên cùng với một vài loại quả quý hiếm đặc sản của Đông Hải.

Hồng Lý cũng là người có mắt nhìn, thấy sau khi Hoa Liên đến đây không hề tìm những tiên nhân khác nói chuyện phiếm mà chỉ ngồi một mình, sợ nàng lúng túng nên dứt khoát đứng bên cạnh phụng bồi.

Mỗi khi Hoa Liên đưa mắt nhìn đến vị tiên nhân nào, Hồng Lý đứng bên cạnh sẽ giới thiệu cho nàng thân phận của những tiên nhân đó. Những tiên nhân mà nàng ta biết xác thực không ít, có thể thấy địa vị của nàng ta ở Long Cung hẳn là không quá thấp, nếu không, nàng ta không thể biết đến những người đó được.

“Tiên tử, Bích Lưu Tiên Quân đến rồi, chính là vị kia.” Hồng Lý nhỏ giọng nói bên tai Hoa Liên.

Hoa Liên nhìn theo ánh mắt của nàng ta về phía cửa, một nam tử mặc áo choàng màu xanh đạp mây xanh chậm rãi nhẹ nhàng bước vào, người nọ búi tóc cao thẳng, mặt trắng không râu, ánh mắt cũng vô cùng ôn hòa.

Sau khi Bích Lưu Tiên Quân bước vào, hầu hết tất cả tiên nhân đều đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, rối rít gật đầu vấn an với ông ta.

Hoa Liên cũng đứng dậy theo bọn họ, mặc dù không quen biết ông ta, nhưng đại danh của Bích Lưu Tiên Quân nàng cũng đã từng nghe qua. Bích Lưu Tiên Quân vội vàng chào hỏi với những tiên nhân kia, không hề chú ý đến Hoa Liên, có điều lại có người khác để ý đến nàng.

“Bách Hoa Tiên tử, đã lâu không gặp.” Thanh âm này thu hút sự chú ý của mọi người, người mới đến cũng thực khiến người ta chú ý.

Hoa Liên nhìn người tới là ai, giật mình trong lòng, không ngờ Đông Lâm cũng đến. Đông Lâm bay thẳng về phía nàng, về phần những tiên nhân khác, hắn ngay cả liếc nhìn cũng chẳng buồn liếc.

“Không biết Đông Lâm Tiên Quân có gì chỉ giáo?” Hoa Liên ngước mắt, mặt không thay đổi hỏi. Giờ nàng không giống hồi mới thành tiên nữa, khi đó nàng ỷ có Ân Mạc đứng một bên nên mới dám đối nghịch với Đông Lâm, giờ không có Ân Mạc, Đông Lâm này cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng, có điều, thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

“Chỉ giáo thì không dám, tiên tử khí sắc không tệ, xem ra Tiên giới dạo này rất yên bình.”

“Nhờ phúc của ngài.” Hai người vừa đứng gần nhau đã thu hút không ít ánh nhìn của các tiên nhân khác, phần lớn tiên nhân đều không muốn đắc tội với Đông Lâm, chỉ nhìn từ xa. Dù gì Đông Lâm cũng cũng không có ý định phá hỏng hôn lễ này nên chỉ âm u cười với nàng một tiếng, sau đó quay người đi về phía Bích Lưu Tiên Quân. Thấy hắn thấp giọng hàn huyên với Bích Lưu Tiên Quân, ánh mắt của chúng tiên mới dần dần rời khỏi người Hoa Liên.

Hoa Liên ngồi một bên lẳng lặng trầm ngâm, Đông Lâm đã tới, không biết vị Long Vương Thái Tử kia có tới hay không, dù sao hắn cũng có chút quan hệ với Tứ Hải Long Vương, trước mắt, nàng vẫn chưa muốn chống lại người kia.

Đợi khách khứa đến đông đủ, Đông Hải Long Vương cuối cùng cũng mang theo một đám long tử xuất hiện. Long Vương này mới nhìn trái lại trông rất trẻ, cũng chỉ mới ba mươi, trên đầu có một cặp sừng rồng, cặp mắt phượng hẹp dài, sau khi quét qua các vị tiên nhân trong đại điện mới cất bước không nhanh không chậm đi tới, “Đa tạ các vị đã tới tham gia tiệc cưới của tiểu nhi.”

Rõ ràng là một câu khách sáo, nhưng ông ta nói ra lại như là mời ngươi tới đây là nể mặt ngươi vậy, nghe vào không thể thoải mái nổi. Có điều những tiên nhân kia chắc hẳn cũng đã quen, không có ai để lộ ra vẻ bất mãn gì cả.

Hoa Liên nhớ đến lịch sử lên ngôi của vị Đông Hải Long Vương này, đại khái cũng hiểu ra tại sao đám tiên nhân mũi cao đến trời này lại khách khí với ông ta như vậy.

Bích Lưu Tiên Quân là thông gia của Đông Hải Long Vương nên được ngồi ở ghế trên, hai người song song ngồi cùng một nơi, nhìn Ngũ Thái tử dẫn tân nương bước từng bước tới.

Tân nương mặc một thân áo cưới màu đỏ, đầu cúi thấp, không sao nhìn rõ được nét mặt của nàng. Vị Ngũ Thái tử kia thì ngược lại, không hề có tí dáng dấp nào của người sắp thành thân, mặt đầy vẻ khổ sở oán hờn.

“Phụ thân.” Tân nương và Ngũ Thái tử bước đến trước mặt Đông Hải Long Vương và Bích Lưu Tiên Quân, còn chưa hành lễ, tân nương kia bỗng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Bích Lưu Tiên Quân.

Ánh mắt của Bích Lưu Tiên Quân lạnh lẽo, “Tiểu Nhược, sau khi gả vào Long Cung, con phải tự lo liệu cho bản thân thật tốt, ở đây không thể giống với Tiên giới được, phải giữ quy củ, biết chưa?”

Bạch Nhược nhìn Bích Lưu Tiên Quân một lúc lâu, nếp nhăn khi cười bên khóe miệng hằn sâu, trong mắt là nỗi bi ai không thể xóa nhòa, nhẹ giọng lên tiếng, “Con biết rồi.” Nàng không nên chờ mong, thế nhân đều muốn được thành tiên, có ai biết được, làm tiên cũng thân bất do kỷ.

“Long Cung nào có nhiều quy củ như vậy, đừng nghe cha ngươi.” Đông Hải Long Vương cười nói, “Tiểu Nhược nếu đã gả vào Long Cung rồi, thì đó chính là phúc phận của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, con phải đối đãi với Tiểu Nhược thật tốt, biết chưa?”

“Dạ, phụ vương.” Ngũ Thái tử gật đầu, nhân cơ hội liếc trộm Bạch Nhược bên cạnh một cái, thấy nàng vẫn mặt không thay đổi, sắc mặt lại càng khổ sở hơn.

Hôn lễ lần này dựa theo quy củ của Long tộc mà cử hành, trước mặt Bạch Nhược có một chiếc ly sứ nho nhỏ, bên trong đổ đầy một thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Sau khi chiếc ly kia được bưng ra, khắp Long cung đều được bao phủ bởi một hương thơm lạ lùng.

Nử tử được gả vào Long Cung, đều sẽ được Long Tổ chúc phúc, máu của Kim Long Ngũ Trảo này là đại diện cho nghi lễ cao nhất của Long tộc.

Bạch Nhược nâng chiếc ly lên, nhìn chằm chằm một lúc lâu vẫn không có ý uống vào. Bích Lưu Tiên Quân dường như có chút bất mãn với hành vi của con gái, ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Nhược!”

“Phụ thân, tại sao con cứ cảm thấy, chàng vẫn còn ở đây?!” Bạch Nhược nhìn Bích Lưu Tiên Quân, đó là một ánh mắt đã hoàn toàn mất đi sức sống.

“Tiểu Nhược, chú ý thân phận của ngươi!” Những lời nói không đầu không đuôi này của Bạch Nhược khiến cho ánh mắt của Bích Lưu Tiên Quân trở nên lạnh lẽo, tựa như những lưỡi dao băng, hiển nhiên là ông ta hiểu con gái mình định nói gì.

“A, thận phận, cha cho là con quan tâm sao, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cha không cho con rời khỏi Bích Lưu Cung nửa bước.” Bạch Nhược nghiêng đầu nhìn về phía Ngũ Thái tử, nói tiếp, “Nếu như không lấy hắn, con có thể thoát khỏi cha được sao.”

Vốn tưởng là đến tham dự hôn lễ của Long Tộc, kết quả tân nương đột nhiên tuôn ra một câu kỳ quặc như vậy, sắc mặt Long Vương nhất thời vô cùng khó coi. Nhưng tiên nhân được mời đến thì lại hào hứng vô cùng.

Bích Lưu Tiên Quân đã bao giờ bị bia miệng cắn nuốt, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua. Bích Lưu Tiên Quân hiển nhiên không ngờ tới đứa con gái vẫn luôn răm rắp nghe theo ông ta đột nhiên lại trở nên không hiểu chuyện như vậy, nàng nói ra như thế, một khi Long tộc truy cứu, vấn đề sẽ hết sức nghiêm trọng.

Bề ngoài nhìn vào, ông ta rất được các tiên nhân tôn kính, nhưng ông ta và loại nhà giàu của Tiên giới như Long Cung này không thể đánh đồng, trong lòng ông ta vô cùng coi trọng hôn lễ lần này, tuyệt đối không thể để chuyện này thất bại.

Đáng tiếc, càng muốn như vậy, lại càng có người muốn đối nghịch với ông ta.

Bích Lưu Tiên Quân còn chưa nghĩ xong nên giải quyết bầu không khí lúng túng này thế nào, đã có người nhảy ra gây rối trước. Người gây rối lại còn là một gương mặt rất quen thuộc, Hoa Liên nhớ lúc nãy đi qua Nam Thiên Môn còn gặp qua hắn.

Là vị Tiên tướng giữ cửa kia.

Thấy hắn một cước đã đá bay thủ vệ của Long Cung mà tiến vào, Hoa Liên có thể xác định, hôn lễ này sợ là sẽ không tiến hành được nữa. Tình hình trước mắt, có khi còn thú vị hơn cả hôn lễ. Nàng cứ thế ngồi yên tại chỗ, ăn hoa quả, vô cùng hứng chí nhìn tình thế trở nên hỗn loạn.

“Yến Cửu Vũ, ai cho phép ngươi tới đây.” Thấy người này, thái độ của Bích Lưu Tiên Quân thay đổi, không hề trấn định như lúc trước, chỉ vào người đứng ở cửa lớn giọng trách cứ.

“Uây, ta mới rời khỏi có mấy ngày thôi, Long Cung đã đổi lại quy củ rồi sao, ta còn không thể vào?” Yến Cửu Vũ nhướn cao cặp mày kiếm, thái độ với Bích Lưu Tiên Quân tuyệt đối không thể cho là khách khí.

“Ngươi…” Bích Lưu Tiên Quân cũng biết quan hệ của hắn với Long Cung, đối phương nói vậy, ông ta căn bản không thể phản bác được. Nếu là ngày thường, ông ta đương nhiên sẽ không chủ động cãi cọ với Yến Cửu Vũ, nhưng chuyện của Bạch Nhược khiến cho ông ta nhất thời không khống chế được tâm trạng, giờ hối hận đã chẳng kịp, Yến Cửu Vũ căn bản không phải loại người biết giữ thể diện cho người khác.

“Bích Lưu Tiên Quân, ta thấy Tiểu Nhược chắc hẳn là vẫn chưa chuẩn bị xong, hôn sự này vẫn nên bỏ đi thôi.” Đông Hải Long Vương trừng mắt nhìn Yến Cửu Vũ, khách sáo nói với Bích Lưu Tiên Quân. Con trai

ông ta cũng không phải là không có ai thèm lấy, chẳng đáng phải mất mặt ở đây.

“Long Vương, Tiểu Nhược không có vấn đề gì hết, chắc là do gần đây có hơi bị áp lực, hôn lễ hoàn toàn có thể tiếp tục.”

“Ta thấy Tiểu Nhược là bị ngươi ép thì có, muốn bám vào Long Cung đến thế, sao ngươi không tự đi mà lấy.” Yến Cửu Vũ nhanh chóng bước vào, vậy mà chẳng ai tiến lên chặn lại.

“Cửu Vũ, đệ im đi. Bạch Nhược, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn gả vào Long Cung của ta không? Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ không cướng ép ngươi.” Long Vương cuối cùng cũng mở miệng, có điều thái độ của ông ta với Yến Cửu Vũ cũng rất đáng để nghiền ngẫm.

Bạch Nhược liếc nhìn Yến Cửu Vũ bên cạnh, nàng không trả lời câu hỏi của Long Vương mà nhìn thẳng vào Bích Lưu Tiên Quân, “Phụ thân, người có dám thề với trời, Lạc Lâm Cửu đã chết rồi không?”

Hoa Liên buông ly rượu trong tay, cười. Không biết đây là trùng hợp hay là cố ý, nàng cuối cùng cũng nghe được tên của sư phụ ở Tiên giới.