Chương 63
Mạng của tôi là do anh ta bảo vệ.
Giọng nói của Cao Hải Nam lạnh nhạt giống như là đang nói tới một chuyện rất bình thường, nghe đơn giản giống như anh ta gắp một hạt đậu phông vậy.
Nhưng tôi lại không nghỉ ngờ một chút nào về sức mạnh của anh ta, cách xa như vậy mà có thể dùng một chiếc đũa để phá thất tinh của Cô Sát thì không có gì để nói, thậm chí ngay cả sát khí của Cô Sát cũng bị đánh tan, ngay cả hồn phách cũng bị anh ta đánh. Đây đa phần đều là do đạo hạnh, tôi không có cái đạo hạnh này, Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn chắc chắn cũng không có.
Thậm chí ngay cả ông nội của tôi, tôi cũng không biết ông ấy có phần đạo hạnh này hay không.
Bởi vì để làm được chuyện như vậy không hề dễ dàng, đốỉ với người thường mà nói đó chỉ là một chiếc đũa ăn cơm, nhưng ở trong tay anh ta thì chính là có lính khí phù binh.
Tôi đã từng nghe ông nội nói qua, nếu một thầy phong thủy có thể biến từng ngọn cỏ cây cối thành vũ khí, hoa lá làm lá bùa hộ mệnh thì chắc chắn người đó sẽ có thần thông, vận mệnh
to lớn, người như vậy sớm hay muộn đều có thể lên đến cấp bậc đăng thiên.
Hình ảnh của Cao Hải Nam trong lòng tôi nháy mắt giống như ngọn núi cao ngất, anh ta lớn hơn tôi cỡ bảy tám tuổi, thật sự rất muốn biết anh ta tại sao lại có thiên phú như vậy, với độ tuổi như thế mà đã đạt được cảnh giới như thế này.
Mà càng làm cho tôi tò mò chính là, anh ta tại sao lại đột nhiên nói bảo vệ mạng của tôi, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, dù sao thì Cô Sát này chính là anh ta thúc giục dẫn sát phù vào.
Tô Vy Hằng ở một bên hiển nhiên cũng có một chút kiêng kị, cô ta cố gắng lắc chuông đồng ở trong tay, nhưng lại té trên mặt đất bên cạnh Cô Sát một chút phản ứng cũng không có.
Nhìn về phía Cao Hải Nam, vẫn duy trì hình ảnh thanh lãnh nhưng lạnh lùng làm Tô Vy Hằng khó có thể lộ ra một mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: “Người bạn này, tôi là Bát Thi Môn Tô Vy Hằng. Hôm nay phải thuận theo ý trời, lúc này phải giết Trần Hoàng Kim, xỉn anh đừng có phải nhúng tay vào, tôi cùng với lại Bát Thỉ Môn nợ anh một cái nhân tình.”
Tô Vy Hằng tự giới thiệu, điều này cũng đủ
để hạ thấp lập trường của anh ta.
Nhưng Cao Hải Nam lại không liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, liền trực tiếp đi đến bên cạnh của tôi.
Tay của anh ta tùy ý hướng về trên người của thi thể mà vỗ, thi thể khô quắt liền bị một cổ khí bao vây sau đó đưa vào trong quan tài.
Anh ta lại dùng lòng bàn tay phải đẩy nó ra, và chiếc quan tài liền ngoan ngoãn mà quay trở ra theo đường cũ.
Trước đây không lâu cửa hội trường bị Tô Vy Hằng mở ra, bây giờ quan tài lại bay ra ngoài, sau đó dừng lại ở bên ngoài hội trường.
Tôi nhìn về phía cửa, cách đó không xa vẫn có rất nhỉều thầy phong thủy đang quan sát, Hồ Đặng cắm một nửa thanh đại đao xuống đất, sốt ruột chờ đợi.
Diệp Điền Tĩnh cũng không rời đi, Diệp Tùng Huy đi theo với vẻ mặt lo lắng.
Khi họ nhìn thấy tôi vẫn lành lặn đứng đây, trên khuôn mặt họ lộ ra vẻ vui mừng.
“Người bạn này, tôi khuyên anh không cần phải xen vào chuyện của người khác, chuyện của Bát Thi Môn không phải là ai cũng có thể quản! Hôm nay tôi giết Trần Hoàng Kim không
phải là ân oán cá nhân, mà đó đại biểu cho một người mà chính anh không thể chọc vào!” Sắc mặt của Tô Vy Hằng trở nên rất khó coi, hiển nhiên cô ta chưa từng lạnh lùng như vậy.
Cao Hải Nam cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh ta nhìn về phía của Tô Vy Hằng chỉ nói bốn chữ: “Không thể chọc vào?”
Tô Vy Hằng có chút kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không ngờ lại gặp phải đối thủ còn lạnh hơn mình.
“Đúng vậy, anh rốt cuộc có đạo hạnh gì, chắc là sẽ biết Trần Hoàng Kim không nên sống ở trên đời, anh hãy nghĩ đến aỉ là người muốn giết anh ta! Đây là người mà anh đưa vào, trước kìa anh cũng muốn Trần Hoàng Kim chết, cho nên tôi muốn hỏi anh vì cái gì mà lại thay đổi chủ ý?” Tô Vy Hằng kiềm chế nóng nảy nói.
Tôỉ cũng dựng lỗ tai lên đề nghe, bởi vì trong lòng tôi cũng có chút nghỉ ngờ.
Nhưng Cao Hải Nam lập tức trả lời: “Cô đừng có hiểu lầm, tôi dẫn vào chỉ là đơn giản muốn xem nhóm người của các người rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn gì để giết Trần Hoàng Kim. Hiện tại xem ra không còn cái gì mạnh hơn cái này, quá yếu, còn có thủ đoạn nào khác hay hơn không?”
Gương mặt của Tô Vy Hằng đỏ bừng vì tức giận, dáng người xỉnh xắn đều run rẩy theo, hiển nhiên cô ta chưa bao giờ gặp một người còn điên cuồng hơn cô ta.
“Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Tô Vy Hằng tức giận quát.
Cao Hải Nam nói: “Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi đã nói là bảo vệ Trần Hoàng Kim, nghe không hiểu sao?”
“Anh dám?” Tô Vy Hằng đột nhiên lật bàn tay phải, theo cổ tay của cô ta tuột ra quan tài trong túi.
Quan tài này hoàn toàn là màu vàng, bốn góc dều sắc nhọn, thoạt nhìn trông vô cùng kỳ dị, chắc là bảo vật gia truyền của Bát Thi Mòn.
Tô Vy Hằng thật sự tức giận, bây giờ cô ta rất muốn so trận đấu pháp cùng với Cao Hải Nam!
“Anh muốn bảo vệ anh ta? Tôi không đồng ý!” Cầm trong tay cái quan tài nhỏ kỳ quái, cô ta lạnh lùng nói.