Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 36




Chương 36

Thật ra trong lòng tôi cũng muốn dẫn cô âỳ đi, nhưng dù sao hai đứa còn chưa thành thân, mặc dù nguyên nhân chính là do tôi, nhưng mà nhiều ít cũng có chút liên lụy tới nhà họ Diệp, nếu như tôi dẫn cô ấy theo, thì có chút vi phạm quy định của ông nội.

Càng quan trọng hơn là, lần hành động này của tôi rất nguy hiểm, tôi phải tìm thi hỏi.

Trở lại trong tiệm, tôi chuẩn bị pháp khí quan trọng đầy đủ, cất vào túi vải rồi vác trên lưng, sau đó mới ra khỏi cửa.

Tôi đi vào chỗ “Hứa Thanh Vân” hôm qua đứng, dùng bột trầm hương đổ ra một vòng tròn.

Sau đó đặt quần áo mang mùi của Hứa Thanh Vân bỏ vào trong vòng tròn, dùng lá bùa nhóm lửa.


Quần áo đốt sạch, tôi lấy la bàn ra, trong miệng lẩm bẩm: “Cán nguyên hanh lợi trinh, Thái Cực thuận lối ta. Hứa Thanh Vân sinh giáp tự, chân hồn đi nhanh, vấn lộ chỉ phân minh!”

Đây là đạo tìm người trong Kỳ Châm Bát Pháp, tôi đốt quần áo của Hứa Thanh Vân, niệm tên của bà ây, ngày sinh tháng đẻ, dưới tình huống này la bàn có thể vạch phương hướng

của bà ấy. Mà hôm nay Tô Vy Hằng để “Hứa Thanh Vân” xuất hiện ở đây đó là thỉ, nhưng có máu đầu lưỡi và ngày sinh tháng đẻ của bà ây hơn nữa còn chưa đi qua hai mươi bốn giờ, la bàn hẳn có thể cảm ứng được.

Quả nhiên, sau khỉ tôi niệm chú xong, kim là bàn lập tức lắc lư.

Tôi nhìn không chớp mắt, cuối cùng chỉ ra hai hướng.

Trong đó một hướng rất mạnh mẽ đương nhiên là muốn chỉ vị trí hiện tại của Hứa Thanh Vân thật, còn đổi sang một hướng yếu hơn, mới là hướng tôi cần đỉ.

Tôi cầm la bà, dọa theo hướng kim chỉ, từng bước đi tới.

Bình thường mà nói, dù Tô Vy Hằng là truyền nhân của Bát Thi Môn, cũng không có khả năng khống chế thì từ khoảng cách xe, cho nên tôi đoán cái thi thể “Hứa Thanh Vân” kia sẽ khá gần cửa hàng.

Quả nhiên, tôi đi chừng mười dặm đường, đã tới mục tiêu. Tuy khoảng cách này đã rất xa, nhưng dù sao cô ta cũng là truyền nhân của Bát Thỉ Môn, cũng trong phạm vỉ hiểu biết của tôi.

Nơi này là vùng ngoại thành của Liễu

Canh, có giao với nông thôn, chỗ giao là một rừng cây, mục tiêu ngay sau rừng cây.

Nhưng khi tôi vừa xuyên qua rừng cây, hướng la bàn đột nhiên loạn, kim đồng hồ không ngừng run run chìm nổi.

Tôi thầm kêu không ổn, xem ra tự mình đi tới một nơi hung hiểm rồi, vội vàng tập trungtin thần nhìn la bàn.

Tôi nhìn thấy kim đoài hơi nổi lên trên, nói rõ nơi này có âm khí, đa số chết oan hoặc không phải cái chết bình thường.

Mà kim đầu lại nửa nổi nửa chìm, lên xuống đều không chạm đáy, điều này cho thấy nơi này có phần mộ.

Có điều phong thủy nơi này rõ ràng đã bị người ta cố gắng cải tạo rồi, khiến la bàn có chút mất lỉnh, xem chừng Tô Vy Hằng không muốn để cho người khác tìm tới vị trí của cái xác kia.

Nhìn thấy điều này, tôi cười lạnh một tiếng, tôi thừa nhật thực lực của cò ta cực mạnh, nhưng bàn đến Tầm Long Điểm Huyệt, tôi tự nhận bản thân không thua kém cô ta.

Ngay cả ông nội cũng không nhịn được khen ngợi tôi vào năm tôi mười sáu tuổi, nói về

mảnh phong thủy tôi trời sinh là đại sư, cực kỳ hiểu rõ về phong thủy.

Cái gọi là phong thủy tên như ý nghĩa: giấu gió đạp nước. Tuy nói sau này vòng tròn phong thủy càng lúc càng lớn, có càng nhiều đại sư ở nhiều phương diện, nhưng phong thủy kham dư, tuyệt đối là bản lĩnh căn bản nhất cũng là phức tạp nhất.

Trông núi bắt nước, xem khí địa lý, bình sơn phẩm thổ, định cát điểm huyệt, kiến thức trong đó cực kỳ phức tạp, mà luận về tri thức, tôi hẳn có thề được xưng là đại sư.

Tôi dừng lại ở chỗ sâu trong rừng cây, lấy ra lư hương, đốt hương kính thần, sau đó đánh giá cảnh vật chung quanh, chuẩn bị phá mê cục của nơi này, tìm ra vị trí giấu thỉ.