Chương 30
‘Trần Hoàng Kim, cậu nợ ta một rân!” Ngay lúc tôi đang than thở thì giọng nói hiền hòa của ông ấy lại vang lên bên tai tôi.
Tôi có chút vừa mừng vừa sợ, tôi có tài đức gì có thể để cho người thần bí như thế này nhớ nợ chứ.
Tôi vội vàng nói: “Cảm ơn ngài đã ra tay, tôi đây sẽ nhớ kỹ. Nếu như ngài không chê tôi tài hèn học ít thì ngày sau ngài cần tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ.”
“Sau này sẽ có cơ hội.” Giọng nói của chủ núí Kinh Long lại vang lên một lần nữa.
Tôi có chút thắc mắc, không biết ý của ông ấy là gì. Chẳng lẽ ông ấy tính ra cái gì ấy? Sau này tôi sẽ giúp được ông ấy?
Tôi cũng không hỏỉ nữa, có thể nói chuyện với chủ núi Kỉnh Long đã là cơ duyên lớn rồi. Nếu như lan truyền trong giới phong thủy cũng đủ để làm rạng rỡ tổ tông, khiến người khác hâm mộ.
“Trần Hoàng Kim, ta phải nhắc nhở cậu một câu. Ta không ngăn cản cậu giúp rắn xanh, nhưng muốn hóa rồng ở đây thì không được!”
Trong lúc tôi đang rất kinh sợ thì giọng nói
của chủ núi Kỉnh Long lại vang lên trong đầu tôi lần nữa.
Nhưng lần này ông âỳ không phải là mở miệng nói ra, giọng nói của ông ấy cứ thế mà xuất hiện trong đầu tôi.
Đây là truyền âm, nghe nói khi luyện khí Huyền Dương tới cảnh giới lớn thứ ba thì có thể làm như thế.
Tôi nghĩ sở đĩ ông ấy truyền âm cho tôi là không muốn để cho con rắn xanh kia nghe được.
“Vì sao chứ?” Tôi không hỏi ra miệng mà chỉ lo lắng trong lòng.
Tôi cũng không biết là chủ núi Kinh Long có nghe được không. Dù sao ông ấy đã biến mất rồi, không trả lời tôi nữa.
Tôi đứng một mình trước Long Mòn một lúc lâu, trong lúc nhất thời rất là luống cuống.
Mặc dù tôi bước chân vào xã hội chưa lâu lắm nhưng ông nội đã dặn tôi rất nhiều Lân rằng làm người phải giữ lời hứa. Dù đối phương là một con rắn xanh nhưng tôi đã hứa với nó thì phải làm được. Huống chi nó còn giúp tôi một chuyện lớn.
Nhưng chủ núi Kinh Long đã nhắc nhở như
thế thì tôi cũng phải chú ý. Một người như ông ấy sao có thể nhắc tôi một việc nhỏ thế này chứ, tôi không thể làm ẩu được.
Tỏi càng nghĩ càng không hiểu vì sao chủ núi Kỉnh Long không để cho tôi giúp đỡ rắn xanh hóa rồng. Chẳng lẽ ông ấy không nỡ để rắn xanh rời đi ư? Nhưng ở đây cũng đâu thiếu giữ cửa?
Vậy thì vì cái gì đây?
Ông ấy nói không ngăn cản tôi thực hiện lời hứa, nhưng lại không cho tôi lấy phong cho rắn xanh ở đây. Nghe rất là mâu thuẫn.
Cuối cùng thì tôi quyết định bói một quẻ.
Trên càn dưới chấn, đây là quẻ Thiên Lôi Vô Vọng.
Quẻ tượng có nói, thiên hạ lôi hành, sấm sét giữa trời quang. Làm điều xằng bậy thì có tai ương ngoài ý muốn, đắc ý quên mình sẽ gặp tai. Thành hóa vạn vật đều có, tận nhân đạo mà hợp trời đức, sinh lực mới khỏe.
Tôi xem hết quẻ tượng thì cuối cùng cũng đã hiểu được.
Không phải là rắn xanh không thể hóa rồng mà là một khi nó hóa rồng sẽ gặp được tai bay vạ gió.
Bởi vì trên núi Kinh Long đã có chín con rồng chân chính. Truyền thuyết chín rồng kéo quan tài là có thật, một núi đã có có hai hổ chứ nói gì núi Kinh Long vốn đã có chín con rồng. Chín là số lớn nhất, một khỉ rắn xanh hóa rồng thì chắc chắn còn chưa kịp bay lên trời đã bị rồng khác nuốt chết.
Sau khi tôi hiểu được nguyên do trong đó thì nhìn về phía sâu thẳm trong Kinh Long với vẻ kính trọng.
Đến cùng chủ của núi Kỉnh Long là một người như thế nào?
Rõ ràng có thực lực để lên trời nhưng lại không quên quan tâm một con rắn canh cổng.