Chương 17
Tôi dùng giọng khá trầm khàn để nói ra câu này khiến cho rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía tôi.
‘Trần Côn Luân là aỉ? Sao tôi lại không biết?1’
“Không biết, tôi chưa từng gặp qua, lúc vừa rồi tôi còn tưởng là bạn của ông chứ.”
Đám người kia nhìn về phía tôi rồi nhao nhao bàn tán, rõ ràng là chẳng aỉ nhận ra tôi.
Đây chính là biện pháp mà tối hôm qua tôi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.
Tôi là người kế thừa đời thứ mười bảy của mạch Thanh Gai, ông nội ban cho tôi cái hiệu Côn Luân. Nhưng trừ tôi và ông nội ra thì chẳng có aỉ biết chuyện này cả.
Nếu như tôi lấy thân phận Trần Hoàng Kim mà tham gia buổi chọn rể ngày hôm nay thì chắc chắn thanh danh của tôi sẽ vang vọng trong giới phong thủy. Chắc chắn sẽ hấp dẫn những người có thù với ông nội, dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
Mà khỉ lấy thân phận Trần Côn Luân ra mặt thì có thể ngăn chặn những phiền toái này. Đồng thời có thể giảm phản phệ một cách lớn
nhất khi tôi nhúng tay vào chuyện của nhà họ Diệp.
“Hình như ông đây không phải là người của Liễu Canh chúng tôi đúng không? Tôi chưa từng nghe thấy tên cậu.” Thẩm Đoàn Tinh rất bình tĩnh, ông ta thấy tôi có chút kỳ quái thì cũng không muốn xảy ra xung đột với tôi.
Tôi hơi còng lưng xuống giả vờ như mình đã già rồi nói: “Thầy phong thủy hành nghề trong trời đất cũng không phải là dựa vào có ai nhận ra hai không. Hơn nữa tôi có phải người Liễu Canh hay không thì liên quan gì tới việc tôi đóng Long Môn?”
Thẩm Đoàn Tinh bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế thì cũng sắp không nhịn được nữa.
Ông ta không khách sáo nữa mà nhìn tôi với vẻ mặt âm u: “Tôi thấy ông tới đây là muốn làm nhục tôi đúng không? Hôm nay là thời gian đính hôn của Thẩm Hưng Phúc cháu trai tôi và con gái của ông Diệp. Tôi không muốn nổi giận, khuyên ông tự giải quyết cho tốt, chớ rước họa vào mình.”
Thẩm Đoàn Tinh lấy danh tiếng của mình và Diệp Huy Tùng ra để đe dọa tôi, khiến cho tôi biết khó mà lui đừng có gây chuyện nữa.
Dù sao ở Liễu Canh thì Thẩm Đoàn Tinh và Diệp Huy Tùng chính là hai ngọn núi lớn. Huống chi hai người còn bắt tay vớỉ nhau, ít có thế lực nào có thể đánh lại được.
Nhưng tôi chẳng thèm để ý. Thẩm Đoàn Tinh càng nói như thế thì tôi lại càng khó chịu, đây rõ ràng là vợ tôi, ông ta lấy mặt mũi ở đâu ra mà tự cho là đúng vậy chứ.
Tôi liếc nhìn Thẩm Hưng Phúc bên cạnh Thẩm Đoàn Tỉnh rồi mở miệng nói: “Thiên Đình lõm xuống, Địa Cách bén nhọn, Ngũ Hành thiếu Thổ. Cậu ta cũng chẳng phải là kẻ có tài học Phong Thủy, hơn nữa trong số mệnh có mấy cái đại kiếp. Một người trẻ tuổi đức hạnh không tốt như thế này không xứng với Diệp Điền Tĩnh.
“Ông…” Tham Đoàn Tỉnh tức tới nỗi nâng tay lên chỉ thẳng vào mặt tôi, ông ta muốn mắng nhưng lại không mắng được, bởi vì những gì tôi nói đều là thật.
Đúng là ông ta thấy số mệnh cháu trai của mình không tốt nên mới đặt tên là Hưng Phúc. Thậm chí không tiếc đưa cháu đi ở rể nhà họ Diệp cũng là vì muốn dùng mệnh cách của Diệp Điền Tĩnh điều hòa một chút.
Diệp Điền Tĩnh đứng cách đó không xa nghe thấy tôi nói thế thì không kiềm chế được
mà nhìn tôi thêm vài lần. Có vẻ cô ấy đã có thiện cảm với tôi.
“Ông đang muốn đối đầu vớỉ Thẩm Đoàn Tỉnh tôi đúng không?” Thẩm Đoàn Tỉnh đi tới trước mặt tôi rồi hỏi.
Lúc này Diệp Huy Tùng cũng đi tới.
Ông ta là một con cáo già, khỉ thấy tôi có chút năng lực thì cũng muốn thăm dò một chút.
Thế là Diệp Huy Tùng nói với Thẩm Đoàn Tinh rằng: “Thầy Thẩm, ngay cả thầy cũng không đóng được Long Mòn thì sao một thầy phong thủy không có danh tiếng gì như ông ta làm được chứ? Chúng ta cứ để ông ta làm thử xem?”
Thẩm Đoàn Tinh suy nghĩ một chút rồi nở một nụ cười âm u.
“Được fôí, vậy cứ thế mà làm đỉ. Chúng ta lùi xuống mười bậc thang, ông ta muốn tìm đường chết, muốn chọc giận người trong núi Kỉnh Long thì cũng đừng để liên lụy tới chúng ta.”
Thẩm Đoàn Tỉnh nói xong thì chủ động lùi về phía sau mấy bước, như là ông ta chắc chắn rằng tòi sẽ bị chủ của núi Kinh Long trừng phạt vậy.
Đợi tới khi đám người đã lui lại hết thì tôi bắt đầu hành động, dù sao cũng không nên ở đây lâu.