Tôi sinh ra tại một thôn nhỏ ở vùng núi xa xôi phía Đông Bắc, nghe nói ngày tôi sinh ra có người nhìn thấy có hai con cáo da vàng rất giống người đứng trước mộ tổ nhà tôi, lại càng không ngừng cúi đầu bái lạy.
Trần Huỳnh Ngôn, ông nội của tôi là một thầy phong thủy, ông ấy tin vào số mệnh nên lấy cho tôi một cái tên rất kỳ quái, đó là Trần Hoàng Kim.
Ngày hôm sau tôi sinh ra đời, trong thôn xảy ra một trận chuột hoang hoành hành có quy mô rất lớn, trộm hết sạch gà vịt của người dân trong thôn.
Lại thêm trong đoạn thời gian đó, có hai người đàn ông trong thôn lên núi hái thuốc sau đó té chết một cách thần kỳ, trong thôn lại có thêm hai người đàn bà góa chồng.
Người trong thôn tin vào tà ma quỷ quái, cảm thấy tôi là một điềm xấu, rất nhiều lần muốn người nhà tôi vứt tôi đi.
Nếu không phải chú hai của tôi là thôn trưởng, có một chút uy quyền thì chưa chắc rằng tôi có thể được ở lại.
Nhưng lúc tôi một tuổi, đột nhiên trong thôn gặp hạn hán rất nghiêm trọng, không hề thu hoạch được một hạt nào. Cộng thêm chuyện người tôi yếu, hay bị bệnh nên người dân trong thôn lại nhằm vào tôi, lần này thì cho dù có chú hai của tôi ra mặt cũng chắc có tác dụng gì.
Ngay lúc cuộc cãi cọ giữa nhà tôi và người trong thôn gay gắt tới mức sắp đánh nhau thì xảy ra một việc để tất cả người dân trong thôn câm như hến.
Giữa trưa ngày hôm đó, có khoảng trên một trăm chiếc xe sang trọng lần lượt xếp hàng dọc từ trước cửa nhà tôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, đạo sĩ Thanh Giai có tiếng phong quẻ năm năm trời nay quyết định xuống núi bói một quẻ.
Cũng chính là khi đó người nhà tôi mới biết hóa ra ông nội lại từng là đạo sĩ Thanh Gai tiếng tăm lừng lẫy. Nhà tôi là dòng họ đạo sĩ, ông nội là người kế thừa đời thứ mười sáu.
Hôm đó, những người tới tìm ông nội tôi xem bói đều là người có tiếng trong giới làm ăn, người có quyền trong giới phong thủy.
Thánh Thủ Hoa Mai, Tu Sĩ Áo Xanh, Địa Sư có con rằn cuộn trên người,... nghe nói ngay cả người giàu nhất tỉnh cũng tới.
Bọn họ đều muốn lấy được quẻ bói cuối cùng này của ông nội tôi, dù sao thì ông nội tôi đã từng nói đời này chỉ bói ba. ngàn chín trăm sáu mươi tư lần, không thêm không bớt.
Mà sau phong quẻ xong lại lấy ra sẽ phải tổn thọ, người đạt được quẻ bói này cũng sẽ nhận được một phần khí vận của ông nội. Cho nên bọn họ mới tranh giành như thế.
Yêu cầu của ông nội tôi rất đơn giản, đó là phải dẫn một bé gái bằng tuổi tôi đến. Ông ấy sẽ chọn một người để kết thông gia từ bé, sau đó quẻ bói cuối cùng của ông ấy cũng sẽ bói cho gia đình này.
Cuối cùng người đạt được quẻ bói này lại không phải là người trong tỉnh, ông ta là Diệp Huy Tùng, đến từ một gia đình giàu có ở thành phố Liễu Canh. Ông ta vốn chỉ là đến cho vui mà thôi, chưa từng nghĩ răng mình sẽ được ông nội tôi chọn trúng.
Sau khi Diệp Huy Tùng lấy được quẻ bói của ông nội tôi thì gửi đứa con gái nhỏ hơn tôi ba tháng của ông ta tới làm thông gia từ bé với tôi.
Từ đó tôi có một người vợ trên danh nghĩa. Tên của cô ấy nghe rất hay, đó là Diệp Điền Tĩnh.
Diệp Huy Tùng đã nói với ông nội tôi rằng phải đợi tới ngày. sinh nhật hai mươi mốt tuổi của tôi mới có thể để cho hai chúng tôi gặp mặt nhau. Sau đó họ sẽ đón tôi tới nhà họ Diệp ở rể.
Kể ra cũng lạ, từ đó về sau trong thôn mưa thuận gió hòa. Tăng thêm uy quyền của ông nội tôi nên địa vị của nhà tôi trong thôn càng cao hơn trước, chẳng còn ai dám tới gây phiền phức.
Sức khỏe của tôi cũng tốt hơn nhiều, nhưng ông nội lạ ngày càng yếu đi. Rõ ràng ông ấy mới hơn sáu mươi tuổi lại nhìn giống như là bảy mươi tám mươi.
Năm tôi mười tuổi, ông nội gọi tôi tới phía sau núi.
Ong ấy đứng chắp tay sau lưng với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tôi vẫn luôn rất kính trọng và sợ ông nội, tôi cảm giác được sắp xảy ra chuyện lớn nên sợ tới nỗi không dám nói lời nào.
Ông nội hỏi tôi răng tôi đã chuẩn bị để trở thành người kế thừa đời thứ mười bảy của dòng họ đạo sĩ này chưa. Tôi rất mừng rð, bởi đây là mục tiêu mà tôi luôn hướng tới.
Nhưng tôi vẫn không kiềm chế được tò mò mà hỏi ông nội rằng vì sao chú hai xin ông nội cả đời ông lại không chịu dạy, nhưng lại cách một thế hệ truyền lại cho tôi.
Ông nội thở dài một hơi, ông ấy nói đây cũng chẳng phải là thứ gì tốt. Xem tướng đoán mệnh chính là đang dòm ngó thiên cơ, chắc chắn phải phạm vào ngũ tệ tam khuyết. Cho nên những đạo sĩ có đạo hạnh thường không điếc thì mù, không được chết tử tế.
Mà tôi vừa ra đời đã phạm vào ngũ tệ tam khuyết, điều này khiến cho ông nội vốn đang định kết thúc truyền thừa lại quyết định để tôi kế thừa y bát của ông ấy.
Bởi vì đây chính là số mệnh của tôi, kể từ lúc tôi sinh ra đã được quyết định như thế.
Ngày hôm đó tôi quỳ trên đỉnh núi, dập đầu ba cái. Một lạy thiên địa thần linh, hai lạy cô hồn dã quỷ, ba lạy liệt tổ liệt tông.
Từ đó tôi trở thành người kế thừa đời thứ mười bảy của dòng họ đạo sĩ. Nhà ta là mạch Thanh Gai, ông nội tôi có tên hiệu là Thanh Gai, ông ấy cho tôi phong hiệu Côn Luân.
Tôi hỏi ông nội rằng vì sao lại gọi là Côn Luân, ông nội nói mạch này của chúng tôi xuất phát từ núi thần Côn Luân.
Có lẽ tôi sẽ là người kế thừa đời cuối cùng, duyên tới duyên đi. Côn Luân là nơi mà tất cả thầy phong thủy, đạo sĩ đều hướng về, ông nội hi vọng răng có một ngày tôi có thể đứng trên đỉnh Côn Luân. Như thế có lẽ tôi sẽ có thực lực để thay đổi vận mệnh của thầy phong thủy.
Tôi học bí thuật phong thủy vô cùng nhanh, ngay cả ông nội cũng không kiềm chế được mà thường xuyên khen ngợi tư chất trời ban của tôi.
Tôi nhớ có một quyển sách cổ tên là Hám Long Kinh, ông nội nói năm ông ấy ba mươi lăm tuổi mới có thể đọc hiểu, mà năm tôi mười bốn tuổi đã có thể nắm giữ được phương pháp Tâm Long Tróc Mạch.
Tôi học tập thuật phong thủy âm dương một cách điên cuồng. Cũng không biết có phải là vì thế mà tính cách của tôi trở nên quái gở không nữa. Tôi không có bạn bè, hơn nữa người dân trong thôn đều đồn rằng tôi chẳng phải người tốt nên tôi lại càng bị cô lập.
Điều này khiến cho tôi cảm thấy rất buồn bã, học xong lại không dùng được, cảm giác bất lực và tủi thân khiến tôi rất dày VÒ.
Tôi từng tận mắt nhìn thấy hai ngọn đèn dương thế trên vai ông ba Trương, người đối xử với tôi rất tốt trở nên heo hắt, đó là điềm chẳng lành, sợ răng ông ấy không sống được lâu nữa.
Quả nhiên chỉ hai ngày sau ông ấy bị trâu nhà mình đâm chết.
Còn một lần khác, tôi thấy trên gương mặt của Trương Nhu, cô gái tôi thích có ánh sáng xanh, cách khóe miệng bên phải hai centimet còn hơi đỏ lên, đây là mệnh phạm dâm tà. Hôm sau, cô ấy tan học thì bị hai thăng điên trong thôn kéo vào ruộng bắp.
Ngày hôm đó tôi vô cùng đau khổ, tôi cảm giác mình là đồng lõa.
Tôi không dám gặp Trương Nhu nên chỉ dám lén lút đi thăm. Khi tôi thấy hai ngọn đèn trên vai cô ấy trở nên heo hắt thì tôi rằng cô ấy không chịu được sự tủi nhục này, cô ấy không muốn sống tiếp nữa.
Tôi không nhịn được nữa mà lén lút đi tìm bố của Trương Nhu, dặn ông ta phải coi chừng con gái mình, tốt nhất là cầm dây thừng trói lại. Nếu không thì cô ấy sẽ không chịu được tủi nhục mà làm điều dại dột.
Trương Nhu được cứu, nhưng tôi lại vì thế bị bệnh.
Tôi nằm liệt giường không dậy nổi, đau đầu sốt cao, thổ tả, lúc sau còn hôn mê bất tỉnh.
Ba ngày sau tôi mới tỉnh lại và được biết một tin dữ, ông nội của tôi đã qua đời.
Năm đó tôi mới mười tám, nhưng lại mãi mãi mất đi người yêu thương tôi nhất.
Tôi nghe mẹ tôi nói, vào ngày thứ hai tôi bị bệnh ông nội đã đi một mình lên bãi tha ma sau núi.
Ông ấy tìm cho mình một khu vực có phong thủy kém nhất, đào hố tự chôn mình, thậm chí còn chẳng có quan tài.
Không ai biết ông nội làm thế nào chôn sống chính mình. Nếu không phải là mẹ tôi được báo mộng thì thậm chí cả đời này cũng không biết ông nội đã qua đời.
Ngày hôm đó tôi quỳ mãi trước đống đất mà ông nội tôi năm xuống. Tôi khóc ròng rã một ngày một đêm, cuối cùng ngất đi.
Tôi biết ông nội là vì cứu tôi nên mới làm như thế, ông ấy. để mạng sống cuối cùng của mình cho cháu trai của ông.
Chuyện này khiến tôi rất hoang mang, tôi cảm thấy như mình đã hại chết ông nội.
Từ đó trở đi tôi nghỉ học luôn, không bước ra khỏi cửa dù chỉ một bước. Tôi ở trong căn phòng cũ của ông nội, thứ bầu bạn với tôi chỉ còn lại bí thuật phong thủy mà ông nội để lại.
Mà ngoại trừ những thứ ông nội để lại cho tôi thì còn có một ý nghĩ chèo chống tôi nữa.