Tiểu Bích nói: "Tiểu thư, là nha hoàn của Thái lão gia bên ấy!"
Nhạc Nhạc lẩm bẩm nói: "Thái lão gia? Là Tiên Vu Dã ư?"
Tiên Vu Yên giận dữ nhìn hắn, khẽ nói: "Chàng phải kêu là gia gia, sao lại kêu tên của lão nhân gia!" Nói xong nàng đỏ mặt, có lẽ là do câu "gia gia" ấy!
Nhạc Nhạc hơi cười, nói: "Đúng rồi, Yên nhi là vợ bảo bối của ta, ta đương nhiên phải kêu lão là gia gia!"
Nha hoàn đã đi tới bên ngoài cửa, gõ cửa nói: "Tiểu thư, thái lão gia đã chế ra tân dược hoàn, mời tiểu thư đi qua, lại nói xem và trị bệnh cho tiểu thư lần nữa!"
"Được, ngươi về trước đi, ta lập tức đi ngay!"
"Vâng, được rồi, thái lão gia luyện kiếm ở hoa viên! Chờ tiểu thư ở đó!" Tiểu nha đầu nói xong cáo lui.
Nhạc Nhạc nắm chặt ngọc thủ Tiên Vu Yên, quan tâm hỏi: "Yên nhi mắc bệnh gì?"
"Không việc gì đâu, chỉ là bệnh cũ trời sinh, gân mạch đau nhức, không thể tập võ mà thôi!"
Tiên Vu Yên cười nói, cảm giác được tình yêu nồng nàn của hắn, vô cùng cao hứng.
Tiểu Bích nói tiếp: "Mấy bữa trước khi tiểu thư nhớ công tử, bệnh cũ lại tái phát, thái lão gia nói bệnh lại nặng thêm rồi, mới bào chế tân dược cho tiểu thư!"
"Tiểu Bích, không được nói nữa! Sau khi gặp được Nhạc lang, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ngươi đi cùng ta, tiểu Ngọc đi không tiện, để gia gia biết được thì hỏng!"
Sau khi hai người họ đi rồi, trong phòng chỉ còn Nhạc Nhạc với tiểu Ngọc, Nhạc Nhạc ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Ngọc, còn đau không?"
Tiểu Ngọc xấu hổ đỏ mặt, nói: "Lúc ban đầu rất đau, về sau, thì dễ chịu hơn rồi!"
Tả thủ Nhạc Nhạc đã trượt vào trong áo nàng, nắm lấy tiểu bạch thố trước ngực tiểu Ngọc, tiểu Ngọc toàn thân run rẩy, cơ thể mềm mại lập tức cứng đờ, xem ra lúc hôn mê Lạc Lạc rất thô bạo, nếu không nàng không sợ hãi như thế.
Nhạc Nhạc thương tiếc thả tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng trơn tuột của nàng, khẽ nói: "Tiểu Ngọc, nới lỏng một chút, cơ thể nàng không tốt, ta không thể làm bừa được, lần trước ta quá thô bạo, khi ta tỉnh táo sẽ rất ôn nhu, đúng rồi, bớt căng thẳng một chút!"
Tiểu Ngọc dưới cặp ma thủ của hắn, hổn hển không ngừng, sau khi nới lỏng tâm tình, thành trì quan trọng, đã liên tục thất thủ, lúc nàng đột nhiên tỉnh ngộ, kinh hãi nói: "A! sao, sao sờ chỗ ấy!"
"Hôm nay sờ có phải là rất dễ chịu không?" Miệng Nhạc Nhạc hướng về tai nàng, nhẹ nhàng hà hơi nóng, tiếp theo lại hôn trên cổ mềm mại của nàng.
Tiểu Ngọc khoan khoái nói không ra lời, cơ thể nhũn như bùn, mềm mại trong lòng Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc bỗng nhiên rút tay về, nàng thầm kêu trong lòng "Không được bỏ ra…"
Vẫn chưa nói hết, nàng liền rít lên một tiếng, vùi mặt vào lồng ngực Nhạc Nhạc.
"Ồ, sao tiểu Bích trở về một mình?" Nhạc Nhạc nghi hoặc, lẩm bẩm tự nói.
"Hả, công tử, công tử nói gì, sao công tử biết tiểu Bích quay về?" Tiểu Ngọc vừa nghe có người đến, vội đứng thẳng dậy, có điều bộ mặt vẫn đỏ như cũ.
"Đúng rồi, sao ta biết là tiểu Bích nhỉ, chỉ là cảm giác… xuất hiện trong lòng, ta đã nói ra rồi!"
Lúc này tiểu Bích đã đẩy cửa bước vào, lo lắng nói: "Công tử, thái lão gia nhìn ra rồi, tiểu thư sợ, đã nói hết tình hình cho thái lão gia rồi, lão thái gia hình như rất bực! Lão yêu cầu tiểu tỳ dẫn công tử qua…" Hốt nhiên lại nói: "Công tử, tiểu tỳ thấy công tử nên trốn nhanh đi, vừa rồi tiểu tỳ thấy thái lão gia rất tức giận đấy!"
"Hả, không đến nỗi chứ? Lẽ nào Yên nhi sớm đã đính hôn với nhà khác rồi ư."
"Không có, chưa đính hôn, có điều lão gia ngày kia sinh nhật, trên thiếp mời viết có ý chọn rể, cho nên thái lão gia mới tức giận đấy chứ! Công tử, công tử nên đi trước đi, đến lúc thái lão gia hết giận hãy về…"
"Không, ta không thể đi, nếu không… sao xứng đáng với các nàng, dẫn ta đi, không sớm thì muộn dù sao cũng phải gặp, gặp sớm an tâm sớm!" Nhạc Nhạc kiên quyết nói.
Nhạc Nhạc đi vào tiểu hoa viên của Tiên Vu Dã. Tiểu hoa viên không hề nhỏ, rộng đến mấy mẫu đất, cỏ xanh mọc đầy, đang là mùa thu nên dạt dào sinh mệnh, hoa lại rất ít, đây có lẽ là ý nghĩa của tiểu hoa viên vậy. Nguồn truyện: doctruyen.me
Ở giữa vườn, một lão già mặc áo dài xám đang ngồi trên ghế đá, tóc trắng rối loạn tùy ý trên vai, sắc mặt hồng hào, vầng trán đầy đặn, khí độ phi phàm, râu bạc dài đến ngực, càng thêm ba phần khí chất tiêu sái, Nhạc Nhạc lại không cảm nhận được chân khí trong người lão, hệt như, hệt như hòa vào bãi cỏ, liền với thiên nhiên, khâm phục buột miệng "A" một tiếng. Tiên Vu Yên cực kỳ bất an đứng sau lưng lão, lo lắng nhìn Nhạc Nhạc đi tới trước mặt.
"Tiểu oa oa, ngươi kêu sợ cái gì?" Thanh âm Tiên Vu Dã vang dội, bình tĩnh, không nóng nảy như lời tiểu Bích nói.
"Cơ thể tiền bối hình như hòa vào bãi cỏ dưới chân, khiến người nhìn không thấu được nông sâu, nếu như vãn bối nhắm mắt, tuyệt nhiên không cảm giác được có người tồn tại trước mặt! Cho nên mới không nín được kêu lên!" Nhạc ta cung kính cười. Hắn đã từng nghe sư phụ nói về sự tích của Tiên Vu Dã, lão là nhân vật cùng thời với Thiền tông, Tuệ năng và Tuyệt tình sư thái của Tuyệt tình trai, hơn nữa toái tinh kiếm pháp của lão đã tiến vào hóa cảnh, đối với nhân vật cấp tông sư này, nào có thể không khách khí một chút.
Cặp mắt Tiên Vu Dã nổi lên tinh quang, có chút bất khả tư nghị hỏi: "Ngươi vừa mới nói gì? Ngươi cảm giác được ta hòa vào cảnh tự nhiên ư?" Thanh âm rất kích động.
"Phải rồi, có gì không đúng à?" Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Tiên Vu Yên đang lo lắng cho hắn. Gật đầu với nàng, bảo nàng không nên sốt ruột.
"Hay, hay lắm, nhỏ tuổi mà có tu vi như thế, ngươi tu luyện nội công gì, sao ngươi nhìn ra được?" Tiên Vu Dã đã đứng dậy, quan sát kỹ Nhạc Nhạc, tựa như muốn nhìn xuyên thấu hắn.
Nhạc Nhạc lại không có chút sợ hãi nào, bởi vì không cảm thấy Tiên Vu Dã phẫn nộ, trái lại hứng thú là đằng khác. Hắn cười đáp: "Nội công của vãn bối bắt nguồn từ một bản "Tố Nữ Tâm Kinh" sau này đã qua sư phụ sửa chữa, gọi là "Ngự Nữ Tâm Kinh", sư phụ luyện đến tầng thứ tư đã đi về cõi tiên, không có ví dụ của cổ nhân để bắt chước, một mình vãn bối tìm tòi, hôm nay mới luyện đến tầng thứ sáu, tiến độ rất là chậm chạp!"
Lúc nói hắn mỉm cười gật đầu với Tiên Vu Yên, mới thấy Tiên Vu Yên thở dài một hơi.
Tiếp theo lão lại hỏi: "Ngươi biết những công phu gì?"
"Hả?" Nhạc Nhạc nghĩ "Ta biết gì ư? Biết Loạn Hoa Trảm, nhưng không nhớ nổi một chiêu, ta còn biết Hoa Gian Vũ Bộ, nhưng đó là hảo công phu chạy trốn". Hắn ngây ra nửa buổi, mới chậm rãi đáp: "Vãn bối vốn biết một bộ kiếm pháp, sau này đã quên hết rồi, giờ đây chỉ biết chút khinh công, bộ pháp, không có tý bản lĩnh đánh nhau nào!"
"A!" Tam nữ đều kinh hãi kêu lên, cũng hơi mắc cỡ nhìn nhìn Tiên Vu Dã, nam nhân của mình ngay cả một bộ kiếm pháp cũng đã quên, như thế sao được, thế này, làm nữ nhân của hắn rất mất mặt rồi. Có điều thấy được Tiên Vu Dã lại không có ý khinh miệt, ba người bọn nàng mới hơi yên lòng.
Tiên Vu Dã lộ ra vẻ hết sức suy nghĩ, hỏi: "Làm sao quên hết, lẽ nào không quen tay, còn nhớ được mấy chiêu?"
"Trước đây vãn bối sử dụng rất quen, sáu năm Vãn bối chỉ luyện một bộ kiếm pháp ấy, sao có thể không quen tay, nhưng sau này quả thực không nhớ nổi một chiêu!" Nhạc Nhạc thẹn đỏ mặt đáp.
Tam nữ nghe xong suýt ngất, nhưng Tiên Vu Dã lại ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Tiểu oa oa, xem bộ kiếm pháp này thế nào?"
Nói xong rút trường kiếm to lớn trên bàn, quay người phóng lên, nháy mắt đã đứng ở ngoài tám trượng, giơ kiếm quát "Coi đây!"
Quát xong, trong tiếng động khí thế bức người, cỏ xanh trên đất lấy lão làm trung tâm, lá cỏ lay động ào ào, từng đợt sóng khí quất vào biển cỏ, hệt như sóng gợn trên mặt hồ phẳng lặng, lấy lực là trung tâm, lan rộng ra bốn phía, không ngừng không nghỉ.
Kiếm quang lay động, như sao giữa đêm khuya, một hiện một tắt, sáng tối đan xen, tốc độ của kiếm quá mau lẹ, chỉ thấy mũi kiếm liền lạc thành từng chòm từng chòm sao đồ án, thân kiếm xuyên qua tinh thể, từng bức từng bức hình tượng động thái mỹ lệ đang ánh trong trí não Nhạc Nhạc, hệt như tự mình phiêu diêu trên trời cao, đứng cạnh những đốm nhỏ, khoảng cách khiến hắn vui vẻ như điên, té ra vũ trụ là do những đốm nhỏ này cấu thành đây, có điều tại sao những đốm nhỏ này nặng nề tử khí, không động chút nào nhỉ? Chùm sáng liên kết giữa sao với sao tại sao có tình huống gián đoạn, ánh sáng còn có thể đứt ư? Đang lúc này, chỉ nghe Tiên Vu Dã hú dài một tiếng: "Lưu tinh cuồng vũ!"
Chớp mắt kiếm quang hóa làm lớp lớp ngôi sao băng, tùy ý tại không trung, kéo theo cái đuôi dài, rít lên bay quá chân trời, kích động mắt người, đường cong ưu mỹ rơi trong hắc ám, khiến lòng người khó quên, vận mệnh lưu tinh là khiến mình tự chết rơi xuống mặt đất, còn mục đích của "Lưu tinh cuồng vũ" lại là khiến mạng sống người khác chết dưới kiếm.
Tinh quang tan biến, Tiên Vu Dã thu kiếm.
"Tiểu oa oa, ngươi nhớ được mấy chiêu?" Lão cất tiếng hỏi, chăm chú nhìn Nhạc Nhạc.