Nhược Tuyết đã ngủ mê mệt, mặt tràn đầy xuân ý, miệng cười thỏa mãn, đôi môi hồng thỉnh thoảng chu ra, vẻ kiều mị hạnh phúc không gì tả được. Lúc này, Nhạc Nhạc một tay thì ôm lấy bờ mông trắng đẹp nõn nà của nàng, tay kia thì giữ hờ ngọc nhũ phong nhuận. Ngọc nhũ dưới bàn tay của gã biến thành hình trạng vô cùng mỹ diệu.
Hắn nằm nhớ di nguyện của phụ thân trước khi mất: "Sau này nhất định phải làm được một chức quan nhỏ, sao cho quang tông diệu tổ, tốt nhất là thi đỗ làm một chức quan văn, có ăn có uống suốt đời là tốt rồi. Cả đời ta bi thảm chỉ hy vọng ngươi có thể khoái khoái lạc lạc, cha sợ không chờ đến được ngày đó quá!"
"Xin cha yên tâm, sau này con nhất định làm một vị đại quan!" Tiểu Nhạc Nhạc khẳng định như thế. Làm quan có thật là tốt không? Trong tình thế hỗn loạn như hiện nay, sinh mệnh của quan văn cũng không cách gì bảo toàn. Trong khi đó, làm một chư hầu có binh quyền trong tay thì thật là khoái lạc!
"Nhạc Nhạc? Tên của ta đọc trại ra thành Lạc Lạc, hàng ngày nhất định phải hưởng thụ khoái lạc. Hà hà! Có lẽ cha chỉ muốn cho ta vui vẻ, nhưng biểu đạt của người sai rồi! Tự do tự tại chính là thứ khoái lạc nhất trên đời. Ài, ai bảo ta đáp ứng người làm chi! Phải làm quan mới được!"
"Có thể làm chuyện khoái lạc của nam nhân, không gì hơn là ôm mỹ nhân trong lòng! Quả đúng như lời lão quỷ sư phụ nói! Bất quá lão già chết bầm đó không phải là con người, tối ngày cứ hứng chí thuyết giảng ta về vụ gái gú hoài. Ài, ta đồng ý với lão, nhưng không cách gì giúp lão cho được. Đúng như người ta nói, trên thế gian này, người có thể chân chính giúp mình, đó chính là bản thân mình vậy!". Nhìn con cừu non đang ngủ mê mệt trong lòng mình, Nhạc Nhạc mỉm cười đắc ý.
Mặt trời đã lên quá ba con sào!
"Á, cái đó sao lại ở trong nội thể của ta vậy? Nhạc lang, cứng quá!" Nhược Tuyết vừa tỉnh dậy đã cả kinh cất tiếng hỏi.
Nhạc Nhạc cười nham nhở đáp: "Tuyết nhi xiết chặt quá, không rút ra được!"
Nhược Tuyết e lệ, thân người uốn éo qua lại như rắn trườn, muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Tuy nhiên nàng càng động càng khiến toàn thân run rẩy, cắn môi mê man, đành bấu chặt Nhạc Nhạc nói: "Nói bậy này, Nhạc lang của ta, Nhạc lang…"
Nhạc Nhạc biết nàng đã động tình, bản thân gã cũng không chịu nổi sự giằng xé của dục hỏa, bèn cất người áp tới, bắt đầu một trận cuồng phong bạo vũ.
"Nhạc lang, thiếp không xong rồi, mau mạnh lên!"
"Tuyết nhi, dễ chịu không?"
"A… dễ chịu ạ!"
Nhược Tuyết không biết đã trải qua bao nhiêu khoái cảm, khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện Nhạc Nhạc vẫn còn phục trên người nàng, lo lắng hỏi: "Nhạc… Nhạc lang, vẫn chưa xong hả?"
Nhạc Nhạc sửng sốt, lòng nghĩ nội công của Nhược Tuyết quả là thâm hậu, có thể chịu đựng được giỏi như thế. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một khắc mà nàng đã lên đến cao trào bốn năm lần.
Không biết thêm lần nữa có tốt cho thân thể của nàng không? Không ngờ "Ngự Nữ Tâm Kinh" khi tu đến tầng thứ năm lại hay như vậy!
Nhạc Nhạc hôn vào đôi môi nhỏ xinh của nàng, vừa ngấu nghiến miệng thơm, vừa giữ chặt người nàng, vận công thu nhỏ lại, rồi an ủi: "Tỷ tỷ đừng sợ, xem này, đã xong rồi!"
Nhược Tuyết rít lên thở lấy hơi, toàn thân như say nằm phục dưới người Nhạc Nhạc, thỏ thẻ nói: "Nhạc lang lợi hại quá, sau này nhất định phải tìm thêm vài muội muội giúp cho thiếp, nếu không thiếp nhất định là khổ sở chết mất!"
Nhạc Nhạc nằm xuống cạnh nàng, thở nhẹ một hơi, hỏi: "Nàng không ghen à?"
Nhược Tuyết liếc nhìn hắn, tức giận bảo: "Bởi vì Nhạc lang lợi hại mà, một mình Tuyết nhi sao có thể giữ chàng được chứ! Nhạc lang đẹp trai dễ nhìn như vậy, nhất định sẽ có nhiều nữ nhân theo đuổi."
"Chắc nàng đói rồi, chúng ta đi ăn đi?!"
Nhược Tuyết bước xuống giường, hai chân ngọc mềm nhũn, lại ngã vào lòng Nhạc Nhạc, càu nhàu: "Một chút khí lực cũng không có, Nhạc lang mau đỡ ta."
Nhạc Nhạc nhanh chóng đỡ lấy Nhược Tuyết, nhẹ hôn lên trán nàng, rồi ngượng ngập thở dài nói: "Thứ ta tu tập chính là một thứ công pháp thái âm bổ dương. Tuy là song tu, nhưng trước khi đạt mức đại thành, thì mỗi lần giao hợp đều bất lợi cho phía nữ nhân.". Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị cái miệng nhỏ xinh đầy hương thơm của Nhược Tuyết ngăn lại.
Rất lâu sau hai người mới phân khai, Nhược Tuyết hồn nhiên cười nói: "Ta đã sớm biết trước rồi, chỉ là người ta rất vui sướng khi được cùng chàng như thế, rất vui sướng bị chàng khinh bạc."
"Nguyên là đã sớm biết trước! May quá! Rất may là mình không lừa nàng!". Nhạc Nhạc mới đầu đối với nàng chỉ vì nhục dục, nhưng sau một ngày ngắn ngủi, lòng hắn đã nhen nhóm một thứ tình cảm ôn nhu đầm ấm của một tình nhân.
Cái đó phải gọi là "Nhất dạ khuynh tình!". Kỳ thật tâm lý của hắn ngoài sự chiếm hữu cũng còn có không ít nỗi khiếp sợ đối với nàng.
********
Phong Nguyệt khách sạn không những có rau thịt, mà còn có rượu ngon, rất nhiều đại hào, phú thương trong thành cũng thường đến chỗ này thưởng thức. Đó là vì cái thứ rượu độc nhất vô nhị của Phong Nguyệt khách sạn tên gọi là "Xuân thảo nhưỡng", mỗi khi rượu ủ vừa tới lứa, người giàu trong thành nghe thấy đều kéo đến nơi này.
Thực khách khi thấy Nhược Tuyết thì đều giật mình như gặp người trời, ngay đến ăn mà cũng quên tuốt, không khí chùng xuống cả buổi trời mới nhiệt náo trở lại. Tuy nhiên, mọi nam nhân từ lúc đó đều chốc chốc lén nhìn nàng, đồng thời phóng về phía Nhạc Nhạc những ánh mắt đố kỵ.
Nhạc Nhạc cùng Nhược Tuyết tìm được chỗ ngồi ở trong góc đại sảnh, gọi bốn chén nhiệt thang, một hồ "Xuân thảo nhưỡng". Sau đó, hai người tình tứ cùng nhau đối ẩm.
Lúc này, từ bên ngoài kéo vào bảy tám hán tử giang hồ mang theo binh khí, dẫn đầu là một thanh niên trong bộ dạng công tử phú gia, sắc mặt lợt lạt, nhãn thần tán loạn, mới nhìn qua đã biết là người tửu sắc quá độ. Đi bên cạnh hắn còn có một thanh niên vận bạch y, tuổi độ hai mươi, áo quần hoa mỹ, nghi biểu bất phàm, vai mang trường kiếm.
Người có bộ dạng phú gia công tử vừa tiến vào đã quát lớn: "Chưởng quầy đâu, mau chuẩn bị cho bổn công tử một bàn rượu thịt thượng hảo hạng, ngoài ra còn có hai vò "Xuân thảo nhưỡng".
Con mẹ nó, thứ rượu ngon như vầy mà dùng để xuất ngoại, có tiền cũng không thể mua được, thật đúng là ngu mà!" Rồi quay sang thanh niên đứng cạnh bên nói: "Biểu huynh, xin mời qua bên này!"
Chưởng quầy nhận ra thiếu chủ của Thiết Kiếm môn Lưu Tích, bèn nhanh chóng cười nói: "Lưu công tử đừng trách, xin chờ một chút, tạm thời không có chỗ nào trống!"
"Cái gì!? Thiết Kiếm môn Lưu Tích ta mà cũng chờ để được ăn sao?" Lưu Tích phẫn nộ, vươn trảo chộp lấy cổ áo của chưởng quầy.
Là một người đã hơn năm mươi tuổi rồi, chưởng quầy không thể nào chịu nổi ác trảo đó, liền luôn mồm cầu cứu.
Lưu Tích hừ lạnh một tiếng, vung tay ném chưởng quầy xuống đất, rồi quay sang bạch y thanh niên hỏi: "Biểu ca, xin huynh chờ một chút, đệ tìm bàn!"
Thần thái của thanh niên vận bạch y rất cao ngạo, khẽ nhíu mày, rồi gật gật đầu, có vẻ như y làm động tác như vậy là để biểu thị sự nể mặt đối với Lưu Tích.
Lưu Tích quét mắt nhìn các thực khách đang ồn ào, toàn bộ họ đều hoảng hốt cúi đầu, chuyên tâm ăn uống, ai cũng sợ bị hắn đụng đến. Xem ra ác danh của Lưu Tích đã sớm lan truyền rất xa.
Lưu Tích đột nhiên sững sờ, bởi vì chỉ vừa nhìn thấy nét đẹp lạnh lùng của Nhược Tuyết, nước miếng của hắn đã tứa ra ào ào. Hắn giả vờ như không có chuyện gì, tiến đến gần bàn của Nhược Tuyết và Nhạc Nhạc, rồi quay sang các vị hán tử đang ăn uống ở bàn gần đó nói lớn: "Bàn này nhường cho ta, tiền ăn uống do ta mời hết!"
Ai ngờ các vị hán tử đó ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục há miệng nhai nhồm nhoàm từng miếng thịt to, rồi liên tục hớp từng ngụm rượu lớn.
Lòng tự tôn của Lưu Tích bị thương hại, đặc biệt là lúc này lại có mỹ nữ ở gần bên, khiến con tim chùng xuống của hắn lúc nãy giờ đột nhiên như tứa máu, làm cho hắn cũng muốn cho người khác lưu huyết giống như vậy.
"Xoẹt!", một âm thanh cất lên, trường kiếm dài ba xích được rút ra. Hắn tức giận quát: "Ta chính là Thiết kiếm môn thiếu môn chủ Lưu Tích, thỉnh bằng hữu bên đó nể mặt ta. Nếu không thì… hừ hừ!"
Các thủ hạ đi theo thấy hắn bạt kiếm liền nhanh chóng phân ra bao vây. Các thực khách thấy tình thế như vậy đều dừng lại, để ý quan sát sự thể phát triển thế nào. Các vị hán tử biết là không thể nhẫn nại được nữa, đều quay đầu nhìn một đại hán mặt tím có lẽ là đầu lĩnh của bọn họ. Đại hán đó ước chừng bốn mươi tuổi, mắt hổ miệng sư, gương mặt rộng rãi, ánh mắt xạ ra tinh quang bức người. Người có kinh nghiệm nhìn người, có thể đoán đại hán này có nội công không tầm thường.
"Đồ tiểu bối cuồng vọng, không biết trời cao đất dày là gì, ngay cả cha ngươi là Lưu Giang Thuận đến đây thì cũng nể mặt ta ba phần! Trước khi ta nổi giận, mau cút đi?!" Tử diện đại hán lạnh lùng nói.
Lưu Tích không kìm được, gầm lên một tiếng, cử kiếm chém tới. Kiếm pháp của hắn có vài phần khí thế, dưới sự thịnh nộ, một kiếm đã vận đủ mười thành công lực, kiếm quang chụp lấy tử diện đại hán, kiếm phong chỉ cách cổ họng của đại hán có ba thốn mà thôi. Hắn chợt đắc ý mỉm cười, nhất định là sẽ sắp được ngửi mùi máu rồi! Chỉ có điều thiết kiếm đó vô pháp tiến lên thêm nữa. Tử diện đại hán đã giương hai ngón tay ra, không biết đã kẹp chặt thân kiếm từ lúc nào.
Lưu Tích cả kinh kêu thảm: "Biểu huynh giúp đệ!" Vừa dứt lời, quyền phải của Tử diện đại hán đã kích vào thân kiếm, khiến thiết kiếm dài ba xích bị nát thành tám mảnh. Toàn bộ lực phản chấn của quyền đầu nhập vào thể nội của Lưu Tích, lập tức khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, mặt trắng xanh, môi sưng vều. Một chiêu đó của tử diện đại hán chỉ là tùy tiện ra đòn, hiển nhiên không phải là toàn lực.
Vương Nhạc Nhạc nhìn thấy không nhịn được thầm kêu hay, còn Nhược Tuyết ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, cứ một mực bón thức ăn cho Nhạc Nhạc.
Biểu huynh của Lưu Tích đứng cách đó khá xa, thấy Lưu Tích rơi vào nguy hiểm, bèn nhanh chóng phóng đến. Ai ngờ Lưu Tích tự phụ hơn người là vậy, lại không chịu nổi quá một chiêu, kiếm gãy phun huyết!
Rất may là tử diện đại hán không hề đánh tiếp, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng nói: "So với cha ngươi còn kém rất nhiều!"
Bạch y thanh niên đỡ lấy Lưu Tích, thấy hắn chỉ bị thương nhẹ, bèn yên tâm, quay sang bảo thủ hạ: "Đỡ hắn qua bên kia!"
"Vị bằng hữu này, xuất thủ độc ác lắm!"
"Chỉ là một tiểu nhân cuồng vọng, ta mạnh tay làm gì? Có điều hắn xuất kiếm là muốn giết ta, ngươi ở đó cũng thấy mà?" Tử diện đại hán cười lạnh đáp.
Bạch y thanh niên không đáp trả tiếng nào, bởi vì, thật sự là hắn đã nhìn thấy … một hắc y mỹ nữ!
"Biểu đệ cùng ta đến đây, hắn bị ngươi đả thương, ta không còn mặt mũi nào nếu bỏ qua. Tại hạ Vu Đông, thỉnh xuất chiêu!" Bạch y thanh niên đã rút kiếm ra.
"Vu Đông? Kiếm tông Vu Đông?" Tử diện đại hán khẽ biến sắc.
"Không sai, thỉnh xuất chiêu!"
"Quá nhiệt náo, Lạc thành quả nhiên là chỗ tốt, ngay cả ăn mà cũng động đao động thương nữa!"
Lời nói này vừa dứt, một thanh y nam tử khoảng mười tám mười chín tuổi bước vào, dung mạo nho nhã, bộ pháp nhanh nhẹn, võ công tựa hồ không tệ.
"Đó không phải là Liễu Côn tam thúc đó sao? Tiểu bối Đông Phương Bạch, bái kiến tam thúc."
Đông Phương Bạch đi tới chỗ của Tử diện đại hán, bái ông ta một bái.
"Ngươi chính là Đông Phương Bạch của Đông Phương thế gia? Mấy năm không gặp, tiểu Bạch đã lớn thành một tiểu tử cường tráng thế này sao, ta thiếu điều không nhận ra nữa! Nghe các huynh đệ trong mục trường nói, tiểu Bạch định tham gia kỳ khảo thí cử nhân năm nay, đúng không?" Liễu Côn cười ấm áp hỏi.
"Tiểu Bạch?" Sau gáy của Đông Phương Bạch lúc này xuất hạn mồ hôi dầm dề, "Trời ơi, tự nhiên lại nhớ tiểu danh của ta thế? Thật là mất mặt!"
Đông Phương Bạch ngượng ngùng cười khan đáp "ư hừ, ha ha, đúng vậy!". Kỳ thật do Phong Nguyệt Quốc có nội chiến trường kỳ, trong toàn quốc thịnh hành nghiệp võ, thư sinh phổ thông tham gia khoa cử rất hiếm, huống chi là một người trong giang hồ, tham gia khoa cử nhất định là làm trò cười cho thiên hạ.
"Nguyên ngươi là Dã Mã quyền Liễu Côn của Phi Mã mục trường, nhận người thân xong chưa? Mau đấu một trận với ta!" Vu Đông đã sớm bạt kiếm, sau đó đứng ngây ngốc một bên, nghe người ta nhận thân liên hồi, một người đầy ngạo khí như hắn làm sao chịu nổi, do đó nộ ý càng lúc càng tăng.
"Hừm, đừng có nghĩ là đồ đệ của Giản Nhất Kiếm là có thể đè đầu cưỡi cổ ta. Kiếm Thần sao lại thu tên đồ đệ bất phân thị phi phải trái như ngươi vậy ?" Nói xong vỗ bàn, không nộ mà uy.
"Khốn nạn, ngươi có tư cách gì nhục mạ gia sư chứ !" Vu Đồng điên cuồng thôi động chân khí trong người, sát khí như ánh mặt trời xuyên mặt băng, từng luồng từng luồng như thủy như băng, băng thủy giao tạp, chém tới Liễu Côn.
Liễu Côn phát động hộ thể chân khí, hai cỗ chân khí cùng chạm tại một chỗ, chén bát dưới hai người vỡ thành nhiều mảnh văng đi khắp nơi. Cái bàn bằng gỗ thượng hảo hạn dưới tác dụng của chân khí hai người, từ từ ngã nghiêng, lúc thì hướng về phía Liễu Côn, lúc thì quay sang Vu Đông.
Nhạc Nhạc thầm than : "Chính là nội khí ngoại phóng ! Không biết tới chừng nào ta mới tu tập đến cảnh giới đó, công pháp đại thành. Lão quỷ sư phụ tu đến tầng thứ tư đã quýnh đít mừng thầm, không ngờ chẳng như lão tưởng, nếu không vì tập luyện công phu, nhất định không bị người ta đánh cho tàn phế, ngay cả của nợ cũng bị người ta cắt mất. Không có năng lực chân chính thì không nên đi lại lung tung trên giang hồ, đặc biệt là đừng có chọc vào hoa đã có chủ!"
Kỳ thật công lực của hắn không tệ. Chỉ vì hắn tu luyện "Ngự Nữ Tâm Kinh", trước tầng thứ năm chỉ là cường thân kiện thể, chinh chiến trên giường còn có thể phát huy tác dụng. Phải đến tầng thứ sáu mới phát huy được uy lực. Sư phụ của hắn Hắc Dạ Hoa Vương Hoa Thiết Thươngxuất thân từ "Hoa Cốc Phái", trong tàng thư các của sư môn phát hiện được một tàn bản của "Tố Nữ Tâm Kinh", sau nhiều tu cải đã biến thành "Ngự Nữ Tâm Kinh" như ngày hôm nay. Tính tới giờ, luyện tới tầng thứ năm chỉ có duy nhất một mình Vương Nhạc Nhạc.
Vu Đông còn trẻ, nội lực tuy thâm hậu, nhưng sao sánh lại với Liễu Côn có nhiều hơn cả chục năm công lực? Do đó, chân khí của hắn càng lúc càng giảm, liền hét lên một tiếng, kiếm chớp theo người, hàn quang phát động, chính là tuyệt học đắc ý nhất của y : "Đông Thủy Quyết"
Liễu Côn không dám coi thường, bởi vì hắn chính là đệ tử của Kiếm Thần. Thấy hàn quang bức tới, liền không lùi mà tiến, hai quyền chập làm một, giống như ngựa hoang đứt cương lồng lên bất chấp tất cả, theo góc độ khó lường mà đánh tới, lấy công làm thủ, hóa giải Đông Thủy kiếm pháp của Vu Đông.
Kiếm quang của Vu Đông như lớp băng trắng mờ, nước ngầm trôi nhẹ, kiếm khí thấm cả vào xương, ngoài lạnh trong nóng, lấy cái động của nước, cái ổn của băng, lúc đầu thì công nhiều thủ ít, nhưng sau khi được trăm chiêu thì kiếm quang đại giảm, thủ nhiều công ít.
Vu Đông càng đánh càng kinh hãi, thầm nghĩ : "Cái gã nuôi ngựa này quả nhiên là có thực lực, nhưng Vu Đông ta sao lại có thể thua được ! Ta là quan môn đệ tử của Kiếm Thần, ta sao lại thua về tay tên nuôi ngựa được. Ta không thể thua!". Lòng càng nóng, sát khí càng dày, kiếm khí càng trầm trọng.
Bàn ghế trong tửu lâu bị một phen văng tứ tung. Chưởng quầy cùng điếm tiểu nhị thì trốn biệt ở góc nhà, cầu chúc cho hai người đang đánh nhau đó chết quách luôn cho rồi. À không, chết thì tốt rồi, nhưng phải có người sống để đền tiền nữa chứ!
Chiếc bàn duy nhất còn nguyên vẹn trong lầu chính là cái mà Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết đang ngồi. Nhược Tuyết nhẹ phát ra một làn chân khí hộ thể bao phủ luôn cả nàng và Nhạc Nhạc vào trong. Thần thái của nàng rất an nhàn, ung dung rót cho Nhạc Nhạc chén rượu.
Nhạc Nhạc nhìn kiếm pháp của Vu Đông, thần tình lộ vẻ ái mộ, thầm nghĩ nếu hắn có thể sử dụng được thứ kiếm pháp này, kiếm khí rít gió, sát khí ẩn tàng, so với thứ "Loạn Hoa Trảm" của gã chắc là hữu dụng hơn nhiều. Nghĩ đến đây bèn hỏi : "Tuyết nhi, nàng nói xem còn bao nhiêu chiêu nữa thì phân thắng phụ ?"
Nhược Tuyết quét mắt nhìn đấu trường, bình thản đáp : "Đông Thủy kiếm pháp của Vu Đông thiện dụng về lấy mạnh chế thắng, nhưng giờ chí khí của y đã tiêu hết, uy lực giỏi lắm chỉ còn bảy thành, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, cứ tiếp tục thế này thì ba trăm chiêu nữa Liễu Côn nhất định sẽ thắng."
Nhạc Nhạc hỏi tiếp : "Võ công của Vu Đông so với nàng thế nào ?"
Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười đáp : "Cũng là nhờ Nhạc lang mà võ công của ta đại tiến, hiện giờ hai tên Vu Đông cũng không làm khó được ta !"
Những thực khách nhát gan đã sớm đào tẩu, những thực khách ở lại xem nhiệt náo thực chất chỉ dám đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn, hai mắt lộ ra cái ham muốn được thấy người ta đổ máu, cốt nhục tung tóe mới cam tâm, để rồi sau đó họ sẽ có cái mà đi khoác lác với bằng hữu. Nguồn truyện: doctruyen.me
"Dừng lại! Bạo dân to gan, dám đánh nhau gây náo loạn tại Phong Nguyệt khách sạn, bộ không muốn sống rồi hả ?"
Thực khách xem nhiệt náo ở ngoài cửa đã sớm tản ra nhường lối cho một nữ tử toàn thân vận áo hồng tiến vào. Nàng này có thân người thanh cao chắc nịch, vòng eo nhỏ nhắn, vòng mông nở nang, gò ngực nhô cao, tuy chỉ là ngọc nữ mới lớn mà đã lộ ra vạn điểm phong tình. Phía sau nàng là tám tên hộ vệ toàn thân khôi giáp, thủ trì cương đao, xộc vào đại lâu.
Mặc dù cả hai đều nghe tiếng hét của nàng ta, lại còn biết nàng là Đại tiểu tỷ Lạc San của Lạc Vương phủ, nhưng hai người họ đang bừng bừng hỏa nhiệt, không thể dừng nếu quyền kiếm chưa đắc thủ. Do đó, áo quần họ không ngừng kêu phần phật, tạo nên những cơn xoáy nhỏ trong đại tửu lâu.
Lạc San đang tức giận khi thấy không ai thèm lý tới mình, thì đột nhiên trong số hộ vệ phóng ra hai bóng xám, nhảy vào vòng đấu, tách Vu Đông và Liễu Côn ra. Hai người họ vừa đánh vừa kêu : "Ta không muốn sống nữa, xú tiểu tử này quả nhiên là xuất kiếm quá độc, ta tránh này, tránh cái nữa này, ta vẫn tránh, ha ha... tới lượt ta nhé !" Sau đó chợt có tiếng "pặc" vang lên, Vu Đông đã bị bóng xám tát cho một cái, má phải trắng bạch giờ đột nhiên xuất hiện dấu tay rướm máu.
Hắn căm hận nhìn gã "Yếu tử" nghĩ thầm : "Yếu tử Yếu hoạt quả nhiên lợi hại, hừ... nhưng dám đánh ta, sau này có dịp, nhất định sẽ cho ngươi chết dưới kiếm này!"
"Ta không muốn chết đâu, ta còn muốn uống rượu ngon vài chục năm nữa. Con ngựa hoang này khí lực sao dữ thế, bay đi cho ta nào !" Liễu Côn bị gã ném lăn vòng ra ngoài cả trượng, vội gắng đứng lên, trên người đã dính đầy canh và rau thịt.
"Lão quỷ, ai cần các ngươi xen vào, tối ngày cứ yếu tử yếu hoạt (muốn chết muốn sống) nghe mà phát chán !" Lạc San tức giận quát, ai cũng đều nhìn thấy lúc này nàng rất vui.
Trong lòng Nhạc Nhạc thầm nói : "Sao lão quỷ ở đâu mà nhiều thế ! Nhưng vị tỷ tỷ này quả là xinh đẹp tươi mát a, đây chính là mị cốt thiên thành. Ha ha, không biết tư vị cùng nàng ở trên giường sẽ như thế nào" Nụ cười tủm tỉm cố hữu trên môi hắn chợt biến thành hề hề dâm dật.
Nhược Tuyết dù chỉ biết hắn có một ngày, nhưng cũng hiểu cái hàm ý bên trong nụ cười đó, liền hỏi : "Nhạc lang, chàng có thích nha đầu đó không, có muốn ta giúp chàng không ?"
"Giúp thế nào ?" Nhạc Nhạc tùy miệng hỏi. Hỏi xong hắn cảm thấy hơi sợ, biết đâu ả đang thử tâm ý của mình? Cái bản lĩnh giết người phá thây của ả phải nói là đệ nhất!
"Tối nay ta đem trói ả trên giường của chàng, sao mà không thành được! Hi hi..." Dứt lời, đắc ý nháy mắt cười với Nhạc Nhạc, ngụ ý như là đã lập đại công, quả xứng là tiểu ma nữ.
Nhạc Nhạc thấy nàng có thái độ thành khẩn, trong lòng bèn an tâm. Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, bèn gấp rút nói : "Trăm vạn lần đừng làm loạn, ta trước khi lên kinh đã đứng trước mặt sư phụ hạ lời thề độc, cả đời này tuyệt đối không được cưỡng bách nữ nhân làm cái chuyện mà nàng ta không nguyện ý"
Nhược Tuyết đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng hỏi : "Thế với ta thì sao ? Trong lúc ta không nguyện ý, sao ngươi lại làm chuyện đó với ta ?"
"A ? Ta, ta…" Nhạc Nhạc ngắc ngứ.
"Hi hi , chọc chàng thôi, hảo ca ca à !" Cái cười đó khiến lãnh ý tiêu tan, mị ý tuôn trào.
Nhạc Nhạc phát giác mình bị lừa, định trừng phạt nàng thật nặng, chợt nghe đến tiếng "Hảo ca ca" liền không còn bực bội chút nào, bởi vì tiếng xưng hô đó Nhược Tuyết chỉ sử dụng khi họ ở trên giường. Tuy nhiên, bàn tay của hắn cũng đã sớm phóng đến trước ngực nàng, hai ngón tay theo tập quán vo tròn một cái, xoắn mạnh hai hạt châu hồng trên ngực nàng.
Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy nhột nhạt toàn thân, bật kêu một tiếng "ư" nhỏ, mềm nhũn ngã vào lòng Nhạc Nhạc, sắc mặt ửng hồng.
Mọi người trong đại lâu lúc này đều nghe thấy. Nguyên lúc đó chỉ còn một cái bàn lành lặn ở góc này. Trên bàn chén bát cũng còn đầy đủ và nguyên vẹn, lại có hai con người hoàn hảo ngồi lên. Hai người đó, nữ thì xinh đẹp lạnh lùng, nam thì tuấn mỹ phiêu dật.
Mục quang của nam đều dừng lại trên người của Nhược Tuyết, còn ánh mắt của nữ thì say sưa ngắm nhìn mặt của Nhạc Nhạc. Nam nhân thì có nhiều, nữ nhân chỉ có một. Nam nhìn Nhược Tuyết với ánh mắt ngây ngốc, nữ thì thẫn thờ. Nhược Tuyết khôi phục vẻ lạnh lùng, quét mắt nhìn bọn nam nhân đang có mặt, rồi dừng lại trên gương mặt Nhạc Nhạc, không muốn rời đi chỗ khác nữa. Nữ chính là Lạc San Lạc đại tiểu tỷ, cũng sững sờ nhìn Nhạc Nhạc, đôi mắt biến thành đầy tâm trạng. Đôi mắt của nàng trước đó trong sáng tinh anh bao nhiều, thì bây giờ lại hóa thành lai láng như sóng nước trên mặt hồ bấy nhiêu.
Nhạc Nhạc vốn là người có kinh nghiệm "duyệt hoa" rất phong phú, thấy Lạc San có mô dạng như vậy, bèn giả vờ không thông đạo lý, thầm than : "Không cần Nhược Tuyết phải phí lực rồi. Ánh mắt của nàng ấy thiếu điều muốn quẳng ta lên giường mà cưỡng gian vậy ! Bất quá cô nhóc này quả không tệ, hình dáng tuy kém Nhược Tuyết một bậc, nhưng thân người lại đầy đặn hơn Nhược Tuyết. Đặc biệt là ả trời sinh thích nịnh hót, nếu dạy bảo thêm, nhất định…"
Nhược Tuyết bấu chặt tay Nhạc Nhạc, đề tỉnh hắn đừng quá lộ liễu như vậy, nàng dù sao cũng là thiếu nữ, làm như vậy thì nàng còn mặt mũi nào ?
"Khừ khừ", gã khó chịu bảo: "Các vị bằng hữu, các người cứ tiếp tục, không cần phải nhìn trừng trừng chúng ta làm gì !". Rồi quay sang nói với Nhược Tuyết : "Nhược Tuyết, mặt ta có dính rau không ?"
Nhược Tuyết cười khanh khách, đáp khẽ : "Mặt của Nhạc lang sạch trơn rồi !"
Nàng vừa cười dứt, liền nghe tiếng nuốt nước bọt vang lên không ngớt, thậm chí là có người không kềm được để nhễu ra ngoài. Còn Lạc San thì cũng lén nhẹ nuốt vào, nhưng đối tượng của nàng lại chính là Vương Nhạc Nhạc.
Vu Đông sau khi nghe tiếng quay nhìn Nhược Tuyết một hồi, trong lòng lại càng thêm hận.
Hận? Đúng vậy! Hắn hận Liễu Côn vì sao mà lợi hại như vậy, sao trong vòng mười chiêu không quỵ xuống đất cầu xin hắn tha mạng. Hắn hận "Yếu tử Yếu hoạt" hai lão mắc dịch, gây náo loạn đấu trường, đánh cho hắn một bạt tay, khiến hắn không còn chút mặt mũi nào. Nhưng kẻ hắn hận nhất chính là người đã dẫn hắn tới đây! Đúng, chính là gã biểu đệ khốn kiếp đó, an nhàn vô sự không chịu, lại để chưa kịp ăn gì mà đã thành dạng thế này.
Hắn quay đầu nhìn trừng trừng, nuốt nước miếng đang điên cuồng tuôn ra, hét to: "Biểu đệ, chúng ta đi !"
"Chậm lại đó !" Khi nghe hắn muốn chạy, Lạc San lấy lại tinh thần, chưa có biểu hiện gì trước mặt vị tiểu ca đẹp trai kia, sao lại cho các ngươi đi được!
"Ta nghe thủ hạ báo cáo, nói ngươi vô cớ gây sự ở đây, lại còn phá hủy đồ đạc của người ta, không nói gì mà đi sao được? Nhìn cái gì? Là nói ngươi đó, Lưu Tích chết bầm!"
"San tỷ, xin nể mặt đại ca của tỷ mà cho chúng ta đi đi, người này là biểu huynh của ta, là đồ đệ của Kiếm Thần tên Vu Đông, đối với đại ca của tỷ quan hệ cũng tốt lắm !" Lưu Tích sau một lúc nhất thời cuồng vọng, hiện giờ ôn thuận như con chó con. Nhìn hắn qụy lụy trước mặt Lạc San, không còn gì là mất mặt hơn nữa.
Vu Đông nghe hắn nói đến "Đồ đệ của Kiếm Thần" thì gần như muốn độn thổ. Hôm nay hắn bị người ta đánh thành ra dạng thế này, lại còn nhắc đến điểm trí mạng đó nữa ! Hắn không biết sao chỉ "hừ" lạnh một tiếng, không nói tiếng nào.
"Dù cho Lạc Kiệt có đến đây, cũng không dám làm càn! Mau xuất tiền ra đây, một nghìn hai trăm lượng. Không, hai ngàn lượng mới đủ!" Lạc San không đếm xỉa gì đến lời cầu xin của hắn, bức hắn móc tiền ra.
Hai lão Yếu tử Yếu hoạt toàn thân mặc đồ xám, trên áo có rách mấy lỗ, lại còn dơ dáy, tóc bạc trên đầu rối bù, bện thành vô số búi nhỏ thòng xuống trước ngực, râu thì lại đỏ quạch rất dị hợm. Hai huynh đệ họ khoảng chừng năm mươi, giống nhau như đúc. Khi nghe Lạc San đòi tiền, liền bước đến trước mặt Lưu Tích, đưa tay ra nhắm mắt ngẩng đầu chờ đợi, biểu tình làm ra vẻ "Ngươi không bỏ tiền ra thì không xong với ta!".
Lưu Tích dường như rất sợ hai người họ, thấy thân thủ hai người như vậy liền run bắn cả người, hoảng hốt cho tay vào túi rút ra hai tờ ngân phiếu, hai tay đưa ra. Sau đó, hắn dẫn đầu một đám người lủi thủi chuồn khỏi Phong Nguyệt khách sạn.
Hai lão Yếu tử Yếu hoạt lấy được tiền liền bật cười ha hả nói : "Hà hà, tiểu lão đầu, mau mang đến đây hai vò "Xuân thảo nhưỡng" thượng hảo hạng, ngân phiếu này trả ngươi !". Lão làm như lão còn trẻ nít lắm vậy, lại còn làm ra vẻ hai tấm ngân phiếu ấy là của mình. Có điều, sử dụng ngân phiếu hai nghìn lạng để mua hai vò rượu, quả thật là ngu ngốc!
"Hai lão quỷ các người, tối ngày chỉ biết uống rượu!" Lạc San lắc đầu, biểu tình thiểu não.
Không biết bình thường cung cách của nàng như thế nào, nhưng trước mặt tình lang mà nàng thầm ngưỡng mộ, nàng rõ ràng là quá ôn nhu!
Chưởng quầy nhận ngân phiếu hai nghìn lượng, cao hứng như lửa bốc tận trời, kêu to : "Mau mang đến cho hai vị tiền bối rượu ngon!". Sau đó vén áo cung thân cảm tạ Lạc San : "Xin cảm tạ đại tiểu tỷ, sau này tiểu lão nhất định có dịp cậy nhờ thêm!"
"Ta không cần lão mang ơn đâu!" Lạc San lầm bầm nói, rồi tiếp tục nhìn lão bảo: "Lão không cần chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phiền đến ta suốt ngày như thế!"
"Dạ vâng, tiểu nhân minh bạch!"
Lạc San lại quay sang Liễu Côn đang đứng như phỗng cạnh đó bảo : "Chuyện này không liên quan đến ngươi, các ngươi đi được rồi !". Liễu Côn cảm tạ, rồi chào Đông Phương Bạch, dẫn thủ hạ lục tục xuống lầu đi mất.
Đông Phương Bạch chầm chậm đến cạnh Lạc San, cười nói : "Biểu muội, chắc là quên ta rồi!"
"A ! Tiểu Bạch ? Cao hơn cả ta rồi, sao thế được? Ngươi đến Lạc thành bao giờ thế, sao không đến thăm nhà ta? Cha ta thường nhắc đến ngươi, quả thật là đề cao ngươi lắm! Khi nào ta tới Lam Hải thành, nhất định là trước hết đến nhà ngươi, chào qua cửu cửu, ai như ngươi vậy!" Lạc San nói ra một tràng thật thống khoái, không hề để ý gì đến biểu tình thống khổ của Đông Phương Bạch.
Đông Phương Bạch trước hết là bị nàng gọi là "Tiểu Bạch" làm cho đỏ mặt, rồi tự nhủ : "Ta sao không cao lớn hơn ngươi được, người ta chỉ là phát dục trễ hơn ngươi chút thôi mà." Sau đó trong đầu gã lại lùng bùng, bị nàng mồm năm miệng mười nói như chim hót. Gã nhiều lần định mở miệng, chung quy vẫn không có dịp, cuối cùng đành thở dài bỏ cuộc, chỉ cười khổ đáp :
"Đó là vì... Ta... à, ta mới vừa đến hôm nay, lại chưa chuẩn bị lễ vật gì, xảo diệu lại gặp biểu muội ở nơi này"
Hiện tại toàn tòa lầu chỉ có một bàn ăn còn nguyên vẹn, lại còn thêm được hai cái ghế trống. Yếu tử Yếu hoạt xem ra đang lên cơn ghiền, cầm ngang vò rượu đến ngồi phịch xuống đối diện với Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết.
Yếu tử vừa uống một cách thống khoái vừa kêu lên : "Hảo tửu, hảo tử, ta không muốn sống nữa, hôm nay phải uống suốt ngày cho đã, uống đến chết thì thôi!"
Yếu hoạt liền đáp : "Hảo tửu, hảo tửu, ta không muốn chết đâu nha, ngày ngắn ngủi thế này sao uống hết rượu ngon được, phải sống nhiều nhiều chút để uống cho đã!"
Đông Phương Bạch đang chịu sầu chịu khổ, thì rất may là Lạc San quay đầu kêu to: "Sư phụ, người sao lại ngồi bàn của người ta uống rượu thế kia? Nhất định là người ta không hoan nghênh rồi! Không biết lễ mạo gì hết !" Trước khi đến bàn Nhạc Nhạc, Lạc San lén sửa lại quần áo của mình, lấy lại hình dạng thục nữ.
Rất tiếc là "Yếu tử yếu hoạt" nhất thời không phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt trắng dã nhìn, rõ ràng là bị xỉn gần chết rồi!