Ngủ Ngon - Tuế Kiến

Chương 18




Edit: An Tĩnh


Đó chỉ xem như là lời khiêm tốn của Giang Bảo Di thôi, dù sao trong nhà cô cũng có một giáo sư đại học chuyên dạy tiếng Pháp, từ nhỏ cô đã được tiếp xúc với ngôn ngữ này, khả năng nói không phải quá tốt nhưng ứng phó vài câu thì không thành vấn đề.

Yêu cầu giúp đỡ của Tưởng Dịch cũng có liên quan đến vấn đề này, anh muốn nhờ Giang Bảo Di làm phiên dịch viên vài ngày.

“Bạn tôi là chủ một tiệm xăm, gần đây có gặp một vị khách người Pháp.” Tưởng Dịch nói: “Bên phía khách hàng muốn tôi xăm cho họ nhưng công việc cụ thể thế nào thì chưa bàn đến.”

Giang Bảo Di mất tập trung nhớ đến hình xăm anh vô tình để lộ ra lúc ở bàn ăn vừa nãy, mãi không lên tiếng.

Tưởng Dịch nói: “Tôi chưa từng tiếp xúc với tiếng Pháp, tiếng Anh thì… Chỉ biết viết chứ không biết nói.”

“Trông không giống lắm.” Giang Bảo Di đột nhiên bảo.

“Gì cơ?”

“Cậu đó, trông không giống người không biết nói.” Giang Bảo Di nói: “Cảm giác cậu phải là kiểu người vừa hé miệng đã có thể làm thơ bằng tiếng Anh ấy.”

“Cảm ơn nhé.” Tưởng Dịch sửng sốt hai giây mới nói.

“Đừng khách sáo.”

“Vậy… Việc này có thể giúp tôi không?” Tưởng Dịch hỏi với giọng rất chần chừ.

Giang Bảo Di không đồng ý ngay, suy nghĩ một lúc mới nói: “Được thì được nhưng tôi nói rõ trước nhé, tôi chắc chắn không giỏi bằng phiên dịch viên chuyên nghiệp đâu.”

“Tôi biết rồi.” Tưởng Dịch đáp.

“Cậu đúng là không khách sáo chút nào nhỉ.” Giang Bảo Di nói: “Cậu xác nhận lại thời gian rồi nói với tôi là được, tốt nhất là báo trước hai ngày, tôi sợ có tiết học nào đó lại khó sắp xếp thời gian.”

“Không sao, tôi có thời khóa biểu của cậu.”

“Hả?”

“Ngày đó trước khi trả thẻ sinh viên cho cậu tôi đã lên nhóm lớn của trường để hỏi lịch học của lớp các cậu rồi.” Tưởng Dịch giải thích.

“Cậu cũng không sợ phiền phức ha.” Nói đoạn, Giang Bảo Di sực nhớ ra một chuyện: “Lúc trước tôi cũng từng làm mất thẻ sinh viên, tìm mấy ngày liền, đăng cả lên tường tỏ tình, ai ngờ lúc đến phòng công tác sinh viên để làm lại thẻ mới phát hiện ngay ngày tiếp theo sau khi tôi làm rơi thẻ người ta đã trả cho tôi rồi.”

“Có phải rơi ở đó không?” Tưởng Dịch chỉ về một hướng ngoài sân thể thao.

“Đúng vậy, lúc đó tôi có một buổi thi, sợ không qua…” Giang Bảo Di nói được một nửa thì đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết?”

“Hôm đó trùng hợp đi ngang qua.” Tưởng Dịch cười cười, nói: “Lúc ấy còn bị cậu dọa sợ.”

Tính ra chuyện ấy hẳn là xảy ra vào mùa thu.

Tưởng Dịch và bạn là Tiêu Nhiên chơi cầu lông ở một góc sân bóng, lúc ra khỏi sân bóng họ đi ngang qua một bụi cây cao khoảng nửa người và loáng thoáng nghe thấy tiếng nói thì thầm.

Lúc ấy đèn bên đường bị hỏng, Tiêu Nhiên nhón chân nhìn mà không thấy ai nhưng vẫn có thể nghe tiếng, một cơn gió đêm bỗng thổi qua, anh ấy không kìm được xoa xoa cánh tay: “Cmn, đừng bảo là trúng tà nhé.”

Tưởng Dịch nghe anh ấy nói cũng dựng hết tóc gáy, trực tiếp kêu lớn về hướng đó: “Ai ở đó vậy?”

“A!”

Tiếng kêu của một cô gái vang lên phía sau bụi cây, sau đó họ chỉ thấy một bóng đen nhảy cẫng lên từ dưới đất rồi bỏ chạy thẳng về phía xa bằng hướng bên cạnh.

“Người hay quỷ thế?” Tiêu Nhiên rút vợt cầu lông trong túi ra.

“Nói nhảm, đương nhiên là người rồi, cậu từng thấy quỷ nào sợ người chưa?” Tưởng Dịch nhanh chóng đi vòng qua bụi cây, đi đến vị trí khi nãy cô gái kia nhảy cẫng lên.

Đây là một bức tượng đồng nửa người, “nhân vật” là một đàn anh có sự nghiệp thành đạt trong lứa sinh viên đầu tiên tốt nghiệp tại đại học Hòa. Vài năm trước sau khi qua đời, người này đã quyên góp toàn bộ số tài sản mấy triệu cho nhà trường.

Nghe bảo hồi còn đi học, người đàn anh ấy thích đến vườn hoa nhỏ bên này để học bài nhất nhưng sau nhiều lần trùng tu lại trường, vườn hoa nhỏ ấy đã bị phá bỏ từ lâu, sau này để bày tỏ lòng biết ơn, nhà trường đã đặt bức tượng đồng của đàn anh ấy ở bên này.

Trên bảng giới thiệu ngắn gọn phía trên có nhắc đến thành tựu của đàn anh ở trường, sau này danh tiếng của đối phương càng được lan truyền càng trở nên thần kỳ, được các sinh viên gọi là thần thi cử. Mỗi lần đến kỳ thi cuối kỳ hoặc kỳ thi quan trọng sẽ luôn có sinh viên đến cầu nguyện với thần thi cử.

Tưởng Dịch đã nghe kể nhiều về chuyện này, khi đi ngang qua bức tượng Mã Lương ở học viện Mỹ Thuật, anh cũng từng nhìn thấy rất nhiều cái gọi là vật cống để bên dưới chân tượng nhưng đây là lần đầu tiên anh bắt gặp cảnh tượng này.

Anh mở đèn pin rồi đi về phía trước vài bước, thấy một quả táo được đặt dưới chân tượng đồng. Anh đi đến lật qua, còn có một tấm thẻ sinh viên.

Tưởng Dịch khom người nhặt lên.

“Giang Bảo Di?” Tiêu Nhiên cũng cầm đèn pin rọi qua mặt thẻ: “Ngoại hình cũng đẹp phết mà sao lại làm chuyện mê tín như vậy.”

“Cậu chưa từng cầu nguyện à?” Tưởng Dịch cất thẻ sinh viên rồi đi ra bên ngoài.



“Ban đầu định là sang hôm sau sẽ trả lại cho cậu.” Tưởng Dịch nói: “Nhưng sau đó tạm thời có chút việc nên tôi nhờ bạn trả giúp, tôi cũng không ngờ cậu ta lại đưa thẳng đến phòng công tác sinh viên.”

“Không sao, thường mọi người nhặt được đồ chắc chắn cũng sẽ mang đến phòng công tác sinh viên trước mà…” Giang Bảo Di càng nói càng cảm thấy không đúng nên phanh xe lại kịp thời: “Cậu tốt bụng thật đó.”

Tưởng Dịch nhìn cô, trái lại không nói tiếp mà chỉ hỏi một câu: “Cậu thi đạt không?”

“Dĩ nhiên.” Giang Bảo Di búng tay một cái: “Sự phù hộ của thần thi cử vẫn rất hữu dụng.”

“Thế lần sau tôi cũng đến cầu khấn.”

“Không thành vấn đề.” Giang Bảo Di thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn không tưởng tượng nổi việc bị người ta nhìn thấy mình đang lén cầu nguyện thần thi cử gượng gạo đến nhường nào.

Ngày cuối tuần sau khi bữa ăn kết thúc, Giang Bảo Di không đi đâu cả mà ngâm mình trong thư viện hai ngày trời, ngoài chỉnh sửa lại một chút nội dung bài học của lớp chuyên ngành ra thì cô còn tìm một số tài liệu liên quan đến việc xăm người ở thư viện.

Tuy là những thứ không liên quan đến việc học nhưng cô lại xem cực kỳ say mê.

Khi nhận được tin nhắn của Tưởng Dịch, Giang Bảo Di mới nhận ra ngoài trời đã tối. Cô thu dọn đồ đạc đi ra ngoài rồi mới mở điện thoại lên.

Tưởng Dịch: Cậu ở ký túc xá à?

Giang Bảo Di: Không ở đó, có việc gì sao?

Tưởng Dịch: Ừ, hôm nay khách hàng liên lạc với bọn tôi, đoán chừng là chuyện hai ngày nay. Tôi mang theo một số tài liệu, thuận tiện xác nhận lại thời gian với cậu, lát nữa cậu có thời gian rảnh không?

Giang Bảo Di: Có, gặp ở sân thể thao đi, bây giờ tôi đến thẳng đó luôn.

Tưởng Dịch: Được.

Lúc Giang Bảo Di đến, Tưởng Dịch đã đứng chờ ở cửa phía Tây. Sau ba lần gặp nhau, Giang Bảo Di phát hiện mình không tìm được màu sắc thứ tư trên người của người này.

Luôn là trắng, đen và xám.

Hôm nay Tưởng Dịch mặc ấm hơn lần trước, một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, chỉ là trông hơi quen mắt, Giang Bảo Di càng đi đến gần càng cảm thấy quen mắt.

Khi đến bên cạnh, Giang Bảo Di mới nhớ ra cô cũng có một chiếc áo lông vũ cùng kiểu dáng nhưng khác màu với anh, may mà hôm nay không mặc.

“Cậu mới từ thư viện về à?” Tưởng Dịch thấy cô bèn hỏi.

“Đúng vậy.” Giang Bảo Di nói: “Tôi đã bị thư viện ướp đến mức trở nên hấp dẫn vậy rồi hả?”

“Cũng gần như thế.” Tưởng Dịch cười một tiếng: “Cậu ăn tối chưa?”

“Vẫn…” Giang Bảo Di vừa nói ra đã cảm thấy hơi hối hận nhưng để tránh xấu hổ, cô vẫn nói tiếp: “Chưa nữa, cậu ăn chưa? Chưa ăn thì tôi sẽ đãi cậu ăn món bún Vân Nam ngon nhất đại học Hòa.”

“Hả?” Tưởng Dịch gật đầu: “Được.”

Quán bún Vân Nam nằm bên ngoài trường với bảng hiệu đề dòng bún qua cầu Vân Nam.

Giang Bảo Di chưa từng đến Vân Nam, cũng chưa từng được ăn thử món bún qua cầu chính gốc nhưng từ khi nhập học ở trường, quán mì này đã được liệt vào vị trí đầu tiên trong danh sách món ngon của cô, và cũng là hạng nhất không bao giờ bị lung lay.

Mặt tiền quán không quá lớn, không gian bên trong cũng khá giới hạn, chỉ bày bốn chiếc bàn dài, còn lại đều là những chiếc bàn được đóng dọc theo tường, không phù hợp với kiểu quan hệ nửa vời như họ.

“Thực đơn trên tường, cậu xem thử muốn thêm gì vào mì.” Giang Bảo Di ngồi xuống rồi rót một ly trà nóng trên bàn, vị hoa nhài thơm vô cùng.

“Giống cậu đi, cay vừa.” Tưởng Dịch nói.

“Được, ông chủ, hai phần mì signature, thêm đầy đủ, cay vừa.” Gọi món xong, Giang Bảo Di rót thêm một ly trà cho Tưởng Dịch: “Bà chủ tự phơi trà đó, uống ngon lắm.”

“Cảm ơn.” Tưởng Dịch cầm ly trà lên uống thử: “Thơm hơn tưởng tượng nhiều.”

Bún Vân Nam quả thật rất ngon nhưng lại không thích hợp để vừa ăn vừa nói chuyện.

Ngoại trừ lúc mì mới được mang ra còn nóng hổi nên Giang Bảo Di và Tưởng Dịch có trò chuyện với nhau đôi câu, về sau hai người chỉ lo vùi đầu ăn mì xì xụp, chẳng tìm được cơ hội nào để mở miệng nói chuyện.

Giang Bảo Di cầm khăn giấy lau miệng, thấy trong quán càng lúc càng đông người, cô bảo: “Hay là… Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

“Được.” Tưởng Dịch đứng dậy đi theo cô.

Hai người vừa mới ra đến cửa thì một cơn gió bấc thổi thẳng vào mặt, Tưởng Dịch chỉ tiệm trà sữa bên cạnh: “Vào ngồi một lúc nhé?”

“Đi đi đi.” Giang Bảo Di đi nhanh vào trong tiệm, sau khi gọi đồ uống, cô và Tưởng Dịch tìm một chỗ ngồi trong góc.

Lúc này, chủ đề chính của cuộc trò chuyện tối nay mới chính thức bắt đầu.

“Đây là một số yêu cầu của khách hàng, còn có tài liệu của tiệm, cậu cứ xem sơ qua thôi là được.” Tưởng Dịch đưa vài tập tài liệu đến, rất mỏng, đoán chừng cũng chỉ có vài tờ: “Tôi xem qua thời khóa biểu của cậu rồi, chiều thứ ba không có tiết, tôi hẹn lúc hai giờ chiều thứ ba, được không?”

“Được.” Giang Bảo Di không có vấn đề gì.

“Vậy buổi trưa đi ăn chung nhé?”

“Buổi sáng tôi học kín tiết rồi, chắc là không có thời gian ăn chung đâu, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi, đến lúc ấy chuẩn bị xong tôi đến thẳng đó luôn là được rồi.”

Tưởng Dịch nói được, còn bảo đến lúc ấy anh sẽ chờ cô rồi họ cùng đi đến điểm hẹn: “Cửa tiệm khá xa, taxi không vào tận nơi được, sợ cậu không tìm được vị trí.”

Giang Bảo Di cũng nói được.

Sau khi nói vài câu thì cuộc trò chuyện cũng đã kết thúc, chờ lấy trà sữa xong, Giang Bảo Di bảo mình phải về trước và không để Tưởng Dịch đưa mình về.

Trên đường về ký túc xá, Giang Bảo Di nóng lòng mở tài liệu ra lật thử hai trang, cũng không có nội dung gì quá quan trọng, chỉ cần gửi tài liệu trực tuyến cho cô là được rồi mà.

Chậc.

Cô đóng tập tài liệu lại, bước nhanh vào trong tòa ký túc xá.

Ngày gặp Tưởng Dịch, Giang Bảo Di kéo theo người rảnh rỗi duy nhất trong phòng – Tiểu Đoàn: “Khả năng nói của Tiểu Đoàn tốt hơn tôi một chút, nếu có gì tôi không quen thì cô ấy cũng có thể giúp một tay.”

Tưởng Dịch không có ý kiến gì, bảo: “Làm phiền rồi.”

“Không có gì, không có gì.” Tiểu Đoàn xua xua tay, theo Giang Bảo Di ngồi lên hàng ghế sau xe taxi.

Cửa tiệm của bạn Tưởng Dịch quả thật rất xa, nằm trong một con hẻm ngoằn ngoèo, trước cửa cũng không trang trí gì, chỉ có một bảng hiệu với tên tiệm được viết bằng chữ hoa bên trên.

- La boussole

Những người khác đi ngang qua có thể sẽ không để ý đến cái tên này nhưng có lẽ nhóm Giang Bảo Di sẽ nhìn thoáng qua khi đi ngang vì nó là tiếng Pháp.

Nghĩa của từ này là kim chỉ nam.

“Vào đi.” Tưởng Dịch mở cửa, Giang Bảo Di và Tiểu Đoàn đi theo sau anh vào trong tiệm.

Trong tiệm được trang trí tinh xảo hơn bên ngoài đôi chút, cạnh cửa là một quầy bar, nửa mặt tường trưng những chai rượu, trên bàn phía sau có hai chiếc máy pha cà phê, ngoài ra còn có một số máy pha chế thức uống lạnh khác.

Toàn bộ tường sơn màu xám tro đậm, trên đó treo vài bức tranh được đóng khung ngay ngắn, bên cạnh đó cũng có một bức tranh trên mặt tường đối diện với cửa.

Khác với những bức tường còn lại, bức tranh này được vẽ trực tiếp lên mặt tường.

Đó là một chiếc la bàn, được tô màu đen và xám đậm hơn mặt tường, thoạt nhìn trông cực kỳ ngầu.

“Đẹp không?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Giang Bảo Di và Tiểu Đoàn giật nảy mình.

Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy ở quầy bar trống trơn khi nãy bất ngờ có người đứng đó.

Một chàng trai cao ráo và hơi gầy, mặc áo len trắng cổ tròn, cười trông rất dịu dàng: “Chào hai cậu, tôi là Tiêu Nhiên, bạn của Tưởng Dịch, hôm nay làm phiền các cậu rồi.”

Giang Bảo Di nhìn vào mặt đối phương, đáp: “Không phiền.”

“Đẹp không?” Tiêu Nhiên quay về vấn đề lúc nãy, chỉ vào mặt tường có hình vẽ la bàn: “Do cậu ấy thiết kế hết đó.”

Giang Bảo Di quay đầu, nhìn về phía Tưởng Dịch, khen ngợi: “Rất ngầu.”

“Cảm ơn.” Tưởng Dịch cười một tiếng: “Ngồi trước đi.”

“Các cậu muốn uống gì? Trà sữa, cà phê, rượu, có cả.” Tiêu Nhiên hỏi.

Giang Bảo Di và Tiểu Đoàn đều gọi trà sữa.

Lúc hai người đi đến ghế sofa ở phòng khách, Tiểu Đoàn ghé đến bên tai Giang Bảo Di rồi khẽ giọng nói: “Đây là gu cậu đấy.”

__

Lời tác giả:

Tiểu Tưởng: Hả?????

Yên tâm, không có tình tiết thích anh em của anh ấy and anh em tranh nhau gì đâu.

Chỉ là một mẫu truyện ngọt ngào đơn giản thôi ~