Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngủ Ngon Nhé Mặt Trăng - Vượng Tử A Oai

Chương 8




Ánh nắng đầu tiên xuất hiện từ trong màn sương, tượng trưng cho mùa nồm của Nam Giang đã kết thúc, vạn vật bắt đầu tỉnh giấc dưới mặt trời ấm áp, xua đi đêm tối lạnh băng.

Hôm nay là thứ hai, chưa đến 8 giờ trên các nẻo đường của thành phố đã ồn ào náo nhiệt.

Ngõ nhỏ vẫn yên tĩnh, người ở đây đa số là các cụ ông cụ bà đã về hưu và người ngoài tỉnh đến Nam Giang làm công.

Vị trí của Khang Phú Hoa Viên hẻo lánh, chất lượng cuộc sống tệ hại, hạ tầng đã xuống cấp nghiêm trọng, công tác trị an cũng kém, phòng bảo vệ chỉ là ngôi nhà trệt cũ nát, trong đó có một ông bác đã hơn 60.

Nếu không phải ham rẻ thì người trẻ tuổi vốn sẽ không đến đây.

Trời còn chưa sáng, mấy người đội hình sự đã nhận được tin nhắn của Thẩm Ngạn Chu, nói sáng hôm nay đến hiện trường vụ án thứ hai xem xem.

Hướng Hành còn chưa tỉnh hẳn, anh ấy đứng một ngáp muốn sái quai hàm: “Đội trưởng, không phải hôm đó chúng ta đã xem hiện trường này rất cẩn thận rồi sao, sao hôm nay lại đến? Có vấn đề gì sao?”

“Buồn ngủ thì về ngủ đi.” Giọng Thẩm Ngạn Chu lạnh ngắt, anh không ngừng động tác thu thập.

Rõ ràng nắng sớm ấm áp nhưng Hướng Hành vẫn bị giọng điệu của Thẩm Ngạn Chu làm cho rét run, trong nháy mắt đã tỉnh được một chút.

Giống như hồi nhỏ đi học ngủ gật bị giáo viên rất dữ đập phấn trúng, anh ấy chu môi không dám ngáp.

Mấy ngày nay Thẩm Ngạn Chu luôn cảm thấy họ có thể đã bỏ qua gì đó. Tuy cùng ngày xảy ra vụ án đã có cơn mưa to rửa sạch hiện trường nhưng ở ngoài sân hung thủ nhất định không thể ung dung xử lí như lần đầu tiên, không thể không để lại bất kì sơ hở nào.

Nhìn xung quanh một vòng mắt đã bị thu hút bởi nắp cống hình tròn, anh ra dấu mắt với Vượng Tử đứng cạnh: “Cậu mở ra xem thử.”

Nếu may mắn không chừng sẽ còn manh mối gì đó ở đường nước này vẫn chưa bị mưa xối rửa.

“Vâng đội trưởng.” Vượng Tử ngồi xổm xuống, cậu ấy lấy ra một cây nạy từ trong túi công cụ ra, dùng hết sức cạy nắp cống ra, trong lúc đó mùi hương khó ngửi lập tức xộc vào mũi mọi người.

Hướng Hành sáng nay dành thời gian ăn sáng đã không chịu được dạ dày nhộn nhạo, cong người ho khan kịch liệt.

Qua một hồi lâu, chờ khí độc meta dưới công đã tản đi, Thẩm Ngạn Chu ngồi xổm bên công nước, camera điện thoại chiếu vào trong: “Tôi đi xuống xem xem.”

Đại Hắc bên cạnh luôn tập trung tìm manh mối đã lên tiếng: “Hay kà để tôi đi đi đội trưởng.”

Đầu óc Đại Hắc không nhanh nhạy như người khác nhưng tay chân thoăn thoắt, anh ấy biết mình biết ta nên thường xuyên nhận lãnh những công việc cần sức khỏe.

Không đợi mọi người hồi đáp Đại Hắc đã đeo xong khẩu trang, tay chống đất nhảy xuống, nhảy xuống nền cống an toàn.

Hướng Hành chống tay lên tường, khom lưng nôn khan.

Vượng Tử đưa camera, nghiêng đầu nhìn cậu ấy, ghét bỏ lên tiếng: “Anh làm cảnh sát lâu như vậy mà không biết trước khi làm nhiệm vụ đừng ăn sáng à?”

“Cậu thì biết gì, cái này gọi là ăn no mới có sức làm việc.” Hướng Hành với cái mặt trắng bệch khó khắn trả lời.

“Vậy cũng không thấy anh có bao nhiêu sức, giống như Lâm Đại Ngọc đó, chút mùi cũng không ngửi được.” Vượng Tử trợn mắt.

Trái tim yếu đuối của Hướng Hành bị sỉ nhục, giọng nói cũng theo đó cao lên: “Hứ! Cậu nói ai đó!” Dứt câu liền muốn nắm cổ áo Vượng Tử.

Vượng Tử phản ứng rất nhanh, cậu ấy nhanh nhẹn né đi, chạy được vài bước lại quay đầu khiêu khích: “Tôi khuyên anh nên giữ lại chút sức đó đi.”

“Khinh thường ai đó? Cậu đứng lại đó cho tôi!” Hướng Hành giận sôi máu.

Thẩm Ngạn Chu luôn dựa tường đột nhiên lên tiếng, mắt tuy không nhìn họ nhưng giọng điệu chất chứa cơn tức: “Quậy đủ chưa?”

Hai người đang giỡn cách đó không xa im bặt trong nháy mắt, ai cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Mấy người trẻ trong đội bình thường khá ham chơi, chỉ có đội trưởng bọn họ mới trị được.

Thẩm Ngạn Chu không rảnh hơi để ý bọn họ, anh chuyển sang cống thoát nước hô lên: “Đại Hắc, xem cẩn thận một chút, đừng để sót góc nào.”

Đại Hắc bên dưới ngậm đèn pin trong miệng rọi lên trên, làm động tác OK.

Thời gian im lặng trôi đi, người đi lại trong khu nhà dần nhiều lên. Ai thấy họ đứng ở đây cũng muốn tám chuyện nhưng lại không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ đành núp ở bờ rào bên kia ngó sang.

Hướng Hành qua đó sơ tán người: “Cảnh sát đang phá án, đừng tụ tập đứng xem! Mọi người nên làm gì thì làm đó đi!”

Không bao lâu sau, dưới cống thoát nước truyền đến giọng nói chất phác của Đại Hắc: “Đội trưởng, có phát hiện rồi!”

Ba người bên trên lập tức chuyển sự chú ý sang miệng cống.

“Có thứ gì đó vướng vào cây đinh trên vách cống thoát nước, hình như là vải rách.” Đại Hắc tiếp tục nói.

Qua kiểm tra, quần áo của người chết hoàn toàn không có hư tổn, như vậy đây rất có thể là do hung thủ bất cẩn để lại.

“Cậu dùng túi vật chứng đựng vào, đem về đưa cho phòng khám nghiệm.” Khói mù trên mặt Thẩm Ngạn Chu cuối cùng cũng tan được một ít.

Vụ án có tiến triển mới, bọn họ nhanh chóng thu đội quay về Cục cảnh sát.

Theo căn dặn của Thẩm Ngạn Chu, vật chứng được đưa đến phòng hóa nghiệm, mọi người an tâm ngồi trong văn phòng đợi kết quả.

Kết quả xét nghiệm được trả rất lâu, chờ suốt cả 6 tiếng đồng hồ.

Ánh chiều tà khuất chân trời chiếu xuyên qua khe hở của cửa, vẽ ra đường cong đỏ rực trên nền gạch men.

Hướng Hành lấy một ít tài liệu từ phòng vật chứng về, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Ngạn Chu ngồi cau mày.

“Đội trưởng, vừa nãy lão Lưu nói kết quả không có nhanh vậy đâu, hay chúng ta ăn cơm trước đi?” Hướng Hành đưa tài liệu cho Thẩm Ngạn Chu, chống tay lên bàn nói chuyện với anh.

“Tôi đồng ý.” Vượng Tử ló đầu khỏi máy tính, đưa tay tỏ vẻ đồng ý.

Mấy ngày nay bận từ sáng đến tối, đến cơm trưa cũng chỉ ăn mấy đũa cầm hơi, bây giờ khó khăn lắm mới có chút thời gian, phải nhân cơ hội tống tiền Thẩm Ngạn Chu.

Trong văn phòng chỉ còn bốn người hôm nay ra ngoài thu thập chứng cứ, những người còn lại không về nhà thì cũng là ra ngoài công táctác.

Thẩm Ngạn Chu không hề suy nghĩ, dứt khoát từ chối: “Án còn chưa phá mà cậu còn nghĩ đến ăn cơm à?”

“Dù gì cũng phải ăn cơm mà, bây giờ chưa có kết quả, chúng ta ngồi đây cũng vô dụng.” Hướng Hành dang tay rụt vai: “Bên đường Tân Giang Đông có quán Quảng Đông vừa khai trương, đi ăn thử không?”

Thẩm Ngạn Chu bình tĩnh: “Không đi.”

Biết không ai có thể lung lay ông phật lớn này, Hướng Hành tự biết chán nên xoay người về chỗ ngồi, anh ấy thuận miệng nói: “Không đi thì không đi vậy, vừa nãy tôi thấy phóng viên Từ đăng lên mạng nói hôm nay cô ấy cũng đến đó ăn, thoạt nhìn không tệ đâu.”

Phía sau truyền đến tiền lăn bánh xe của ghế tựa, Thẩm Ngạn Chu đứng lên tóm lấy chìa khóa trên bàn.

Đại Hắc quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ này của đội trưởng, anh ấy thắc mắc: “Không phải anh nói không đi hả?”

Thẩm Ngạn Chu khoác chiếc áo ngoài, ngữ điệu vẫn êm đềm như cũ: “Tôi đổi ý rồi.”



Từ Niệm Chi bước xuống từ xe Chu Vũ Xuyên, trước mặt là một kiến trúc cổ kính, rất có phong vị của Lĩnh Nam. Họ dùng cách xây ba nếp nhà song song, các phòng liền nhau được ngăn cản bởi một lối đi dài, trong vườn hoa nước chảy róc rách, hoa thơm chim hót.

Nó được trang trí rất đẹp, nhưng khi cô nhìn thoáng qua người bên cạnh, nét mặt có hơi mất tự nhiên.

Tuy rằng mẹ của cả hai là bản thân, Chu Vũ Xuyên cũng đã quen cô từ lâu nhưng tin đồn trong công ty có đủ kiểu, mọi người cũng nhìn ra anh ta có ý với cô nên Từ Niệm Chi đã cố gắng không tiếp xúc gần.

Vốn dĩ trước khi tan làm cô đã nhận được tin nhắn hẹn ăn cơm của Chu Vũ Xuyên nhưng cô muốn từ chối, chỉ là sau đó lại nghe nói sẽ đến Hòa Vận nên cô đắn đo một phen, cuối cùng vẫn đồng ý.

Hai người dù sao cũng là bạn bè, bạn bè hẹn ăn bữa cơm hình như cũng không sao.

Hòa Vận là một quán Quảng Đông vừa khai trương không bao lâu, thu hút không ít người dẫn gia đình đến thưởng thức, hầu như mọi người đều khen rất ngon.

Từ Niệm Chi và Tần Phỉ đã muốn đến rất lâu nhưng không đặt được chỗ, mãi chưa có cơ hội này.

Chu Vũ Xuyên có lẽ đã đặt đồ ăn từ trước nên sau khi hai người ngồi một lúc, đồ ăn đã lên liên tục.

Ngỗng quay da giòn ngoài giòn trong mềm, tôm hùm sốt[1] thơm ngon, thịt heo chua ngọt mê người cùng các đĩa thức ăn nổi tiếng của Quảng Đông bày đầy một bàn tròn không lớn.

[1] Là một món đặt trưng của Quảng Đông. Đầu tiên cắt tôm thành từng khúc rồi áo bột chiên, sau đó lại cho vào sốt nấu lên.

Đều là món Từ Niệm Chi thích.

Từ Niệm Chi nhìn quanh một vòng, cô cảm thấy đây không phải chỉ là một bữa bình thường nên lẩm bẩm: “Không phải nói chỉ ăn một bữa đơn giản thôi sao? Bàn này nhìn long trọng quá, kéo giá trị của bữa này lên một tầm cao mới.”

Thoạt nhìn không giống như ăn một bữa đơn giản, giống như đang có chuyện gì quan trọng muốn nói khiến cô có hơi hoảng.

“Mời em ăn món ngon chút đã nói là linh đình rồi.” Chu Vũ Xuyên ở đối diện bật cười.

Từ Niệm Chi nuốt nước bọt, cô cầm đũa gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc bùng lên trong khoang miệng, khoảng trống trong tim bị thứ gì đó lấp đầy.

Cô thỏa mãn cong môi.

Quả nhiên, thức ăn Quảng Đông là đỉnh nhất!

Chu Vũ Xuyên nhìn biểu cảm đáng yêu của cô gái trước mặt, anh ta lại cười: “Hình như đã lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau.”

“Vậy ạ?” Tốc độ nhai nuốt của Từ Niệm Chi chậm đi, sau khi nghiêm túc ngẫm lại cô tỏ vẻ tán đồng: “Hình như là vậy.”

Lần trước ăn cơm cùng nhau là ở nhà cô, cách bây giờ đã hơn hai tháng.

Chu Vũ Xuyên nhấc ấm trà đến rót cho cô: “Bây giờ dì còn ép em đi xem mắt không?”

Nghe thấy câu này, Từ Niệm Chi có hơi ngại, không biết sao chuyện này đã đến tai Chu Vũ Xuyên rồi. Cô cảm thấy cần phải để lại mặt mũi cho mẹ nên nói: “Không thể nói như vậy, chỉ là giới thiệu cho em và bạn nam thôi.”

Chu Vũ Xuyên thuận miệng hỏi: “Em có ưng ý ai không?”

Đột nhiên bị hỏi không đề phòng, Từ Niệm Chi suýt chút đã nghẹn, cô che miệng ho khan vài tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Không có ạ.”

Mu bàn tay của Chu Vũ Xuyên tựa lên vách tường gốm, đẩy chén canh sang hướng Từ Niệm Chi, mùi hương của bong bóng cá và đông trùng hạ thảo lập tức tỏa ra.

“Là em không muốn nói hay không thích?” Anh ta hỏi tiếp.

Từ Niệm Chi dè dặt chuyển canh sang chỗ mình, cô nhẹ giọng cảm ơn rồi dùng muỗng nhỏ khuấy canh, vớt đông trùng hạ thảo đã chìm xuống ra: “Không chưa gặp người mình thích ạ.”

Đôi mắt của Chu Vũ Xuyên tối đi: “Vậy người xung quanh thì sao? Cũng không thích ai sao?”

Từ Niệm Chi cúi đầu đấu tranh với bong bóng cá trong chén nên không thấy ánh mắt chất chứa hàm ý của người đối diện, cô nói rất chắc chắn: “Không có ạ.”

Lúc này Hướng Hành có hơi hối hận, sớm biết đến đây ăn cơm sẽ khiến tâm trạng đội trưởng họ kém đi thì đã không nằng nặc đòi rồi.

Vượng Tử và Đại Hắc khó chịu trong lòng nhưng không dám hỏi, Thẩm Ngạn Chu từ khi ngồi xuống đã đen mặt, vừa nãy trên đường chẳng sao, không biết là ai đã chọc anh.

Bầu không khí trên bàn có hơi ngại ngùng, Hướng Hành nhồm nhoàm miếng thịt, anh ấy định nói gì đó để phá tan tình huống này nên đã dừng mắt ở bóng dáng nhỏ nhắn ở cách đó không xa: “Thì ra phóng viên Từ đã có bạn trai rồi à, thoạt nhìn tình cảm của cả hai cũng tốt thật đó!”

Vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên lạnh thêm vài độ.

Hướng Hành hôm nay phản ứng vô cùng chậm, anh ấy vẫn chưa nhận ra có gì sai: “Phóng viên Từ hình như vui lắm, tôi thấy cô ấy cười rồi. Đội trưởng, chúng ta có nên sang chào hỏi không?”

Tay đang nghịch bật lửa của Thẩm Ngạn Chu chợt ngừng lại, anh chầm chậm giương mắt nhìn anh ấy, sắc mặt cực kì không tốt: “Cút.”

Hướng Hành bị ánh mắt này dọa ướt một lớp mồ hôi mỏng sau lưng.

Không chào thì không chào thôi! Dữ vậy làm gì!

Mà anh dường như cũng không muốn ngồi ở đây ngây ngốc, bụm một tiếng nắp bật lửa đóng lại, anh đứng lên ra ngoài.

“Sao lại đi rồi? Đội trưởng! Còn chưa ăn hết đồ ăn mà!” Hướng Hành nhét thêm vài miếng thịt vào trong miệng, đau lòng nhìn đống đồ ăn còn chưa ăn xong.

Ba người chỉ có hai mặt nhìn nhau, Vượng Tử và Đại Trên ngao ngán không nói nên lời mà Hướng Hành cũng không hiểu sao mới nhắc đến phóng viên Từ có hai câu thì Thẩm Ngạn Chu đã tức giận. Không phải lần trước anh còn tự nguyên đưa người ta về nhà hả? Anh ấy chỉ có thể ngại ngùng sờ mũi: “Đừng để ý đội trưởng, án chưa tra xong nên anh ấy bức bối, chúng ta ăn đi.”



Đêm nay vừa có cơn mưa nên nhiệt độ hạ xuống, ẩm ướt như hồ nước làm người ta khó chịu muốn chết.

Dự báo thời tiết nói có lẽ sẽ còn một trận nữa.

Thẩm Ngạn Chu tựa vào tường đá, tựa vào ngọn đèn đường mờ ảo nhìn neon rực rỡ dưới trời quang.

Ngón tay cái bật lửa, anh rủ mi ngậm thuốc vào miệng.

Cửa kính bên cạnh mở ra, anh nghe một loạt tiếng bước chân một mạnh một nhẹ, giọng nói như tạp âm không quá rõ ràng.

Hai người lại gần một chút, tiếp đó một tiếng nam dịu dàng vang lên: “Em không thấy thật sao?”

“Gì ạ?”

Ngữ điệu quen thuộc lọt vào tai, chất giọng nữ tính đáng yêu kèm chút ngờ vực khiến anh không thể lờ đi.

Thẩm Ngạn Chu ung dung thản nhiên xoay người thay đổi góc độ, anh đứng ở nơi ánh sáng không chiếu đến rình xem chuyện phát sinh như một tên ăn trộm.

Giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, câu nói phía sau nối đuôi câu trước: “Anh thích em.”

Vài giây im lặng qua đi.

“Hả?” Cô gái nhỏ rõ ràng bị câu này dọa, đến giọng nói cũng run run.

Hai mắt Thẩm Ngạn Chu nổi lên tầng sương, anh thuận thế nhắm lại, vứt bật lửa vào thùng rác rồi đi về nơi càng tối hơn.

Bước chân của anh nhanh thêm vì sợ nghe được câu trả lời của cô.

Mẹ kiếp.

Chết tiệt, đúng là phiền thật.