Mãi cho đến khi Thịnh Bạc Viễn đã đứng yên một hồi lâu, Trình Tụng Chân mới nhận ra bóng dáng cao lớn đối diện mình. Trong chốc lát cậu sợ đến mức suýt làm rơi con dao khắc xuống đất.
Thịnh Bạc Viễn nhìn đôi mắt trừng lớn của cậu, mái tóc mềm mại lay động theo động tác cơ thể. Dáng vẻ căng thẳng quá mức của cậu trông giống như một chú mèo nhỏ cảnh giác khi gặp nguy hiểm. Khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một độ cong mơ hồ.
“Tôi dọa cậu sao?” Hắn nói như vậy, nhưng trong giọng nói chất chứa sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Trình Tụng Chân vội vàng lắc đầu, cậu viết vào sổ nhỏ: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Sự chú ý của Thịnh Bạc Viễn vẫn còn đặt trên con vật nhỏ khắc bằng gỗ của Trình Tụng Chân, “Cậu đang khắc cái gì vậy?”
Khúc gỗ thô ráp hiện ra hình dáng sống động, hẳn đây là một chú nai con.
Trình Tụng Chân giải thích rằng đây là bài tập được giáo viên giao cho, làm một nhóm động vật: “Em đang làm bộ mười hai con giáp, gần xong rồi, chỉ còn con cuối cùng này sắp được đánh bóng.”
Thịnh Bạc Viễn im lặng lắng nghe, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người ngồi rất gần, Trình Tụng Chân cảm nhận được hơi thở ấm áp và khô ráo phả lên người mình, theo bản năng cậu nghiêng người để rút ngắn khoảng cách và điềm nhiên đưa chú nai con trong tay lên.
Thịnh Bạc Viễn cúi đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Trình Tụng Chân, thấy hình bóng nhỏ bé của mình phản chiếu trong đó, tức khắc sinh ra một cảm giác thật thần kỳ.
Thế mà hắn lại có thể tương tác thân thiết với người khác một cách tự nhiên như thế.
Thịnh Bác Viễn ngẩn ra vài giây, cuối cùng vẫn quay đầu đi, nhận lấy chú nai con trên tay Trình Tụng Chân, hắng giọng nói: “Mười hai con giáp hẳn là không bao gồm con nai đâu nhỉ.”
Trình Tụng Chân gật đầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào Thịnh Bạc Viễn, rồi mới viết vào sổ: “Đây là do em cố ý làm thêm, nếu không chê, anh có thể nhận lấy không?”
Thịnh Bạc Viễn hơi bất ngờ: “Tặng cho tôi sao?”
Câu hỏi đơn giản đó lại khiến Trình Tụng Chân trầm ngâm một lúc lâu, đầu tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, khiến Thịnh Bạc Viễn cảm thấy hơi khó hiểu. Hắn không hiểu thủ ngữ, nhưng trong những ngày sống chung, hắn đã cố gắng lý giải ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của Omega này.
“Kỳ thực đây là do bác Thịnh để lại, tiếc rằng chưa được làm xong, trước khi đi bác dặn dò em phải hoàn thành nó.”
Trình Tụng Chân viết câu này, sau đó lấy hết dũng khí mới đưa cho Thịnh Bạc Viễn xem. Qua phản ứng của Thịnh Bạc Viễn trong mấy ngày qua và những gì Trần Duyệt nói, cậu hiểu rằng quan hệ giữa cha con nhà họ Thịnh không tốt, dường như có một khoảng cách không thể vượt qua giữa họ.
Sắc mặt Thịnh Bạc Viễn chùng xuống, nhưng không như Trình Tụng Chân dự đoán, hắn không nổi giận và bỏ đi. Hắn chỉ cúi đầu, ngón tay vuốt ve chú nai gỗ, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Khắc gỗ cũng là ông ấy dạy cậu sao?” Thịnh Bạc Viễn đột nhiên hỏi.
Trình Tụng Chân hơi ngạc nhiên, chần chừ một lúc rồi mới gật đầu. Cậu vốn nghĩ rằng Thịnh Nhạc Huy là vùng cấm của Thịnh Bạc Viễn, việc nhắc đến ông có thể sẽ khiến hắn nổi giận.
Thấy Thịnh Bạc Viễn không có biểu hiện gì thay đổi, cậu tiếp tục giải thích rằng Thịnh Nhạc Huy rất thích điêu khắc. Trong thư phòng của ông có một tủ kính trưng bày đầy những tác phẩm điêu khắc lớn nhỏ, đều do ông tự tay làm. Mỗi năm vào dịp sinh nhật của Trình Tụng Chân, ông đều tặng cho cậu một tác phẩm điêu khắc.
Trình Tụng Chân biết Thịnh Nhạc Huy đã mất đi đứa con trai út cùng ngày tháng năm sinh với cậu. Có lẽ vì thế mà cậu mới may mắn nhận được sự giúp đỡ của ông, cứu cậu thoát khỏi gia đình cũ kinh hoàng của mình.
Những tác phẩm điêu khắc đó không chỉ là quà sinh nhật, mà còn là hy vọng bù đắp cho đứa con trai đã mất. Thịnh Nhạc Huy đã mượn cậu để an ủi bản thân. Dù người đã qua đời và không còn cảm nhận được những gì đang xảy ra trên thế gian, nhưng với người sống, đó vẫn là cách để làm dịu nỗi đau.
Trình Tụng Chân nghĩ vậy nhưng không nói ra.
“Chiếc còi làm bằng đồng nguyên chất này cũng là bác Thịnh tặng.” Thay vào đó, cậu chuyển sang chuyện khác, “Bác nói nếu gặp nguy hiểm hay khó khăn thì hãy thổi còi, bác sẽ mau chóng đến bên em.”
Thịnh Bạc Viễn đọc những dòng Trình Tụng Chân viết, suy nghĩ của hắn trở nên xáo trộn. Một vài ký ức mà hắn không muốn nhớ lại bị khơi dậy, như cơn gió biển mang theo nỗi buồn và tiếc nuối, tạt vào mặt hắn.
Hắn nhớ rằng Thịnh Nhạc Huy rất thích điêu khắc, khi đến dịp sinh nhật của hắn, em trai hoặc mẹ, họ đều sẽ nhận được những tác phẩm điêu khắc từ ông. Một năm vào ngày của mẹ, hắn cũng đã tự tay khắc một con thỏ gỗ tặng bà dưới sự hướng dẫn tận tâm của Thịnh Nhạc Huy — thỏ là năm tuổi của mẹ hắn.
Những tác phẩm điêu khắc bằng gỗ và thủy tinh được trưng bày trên trong tủ kính trong lời Trình Tụng Chân, có lẽ cũng bao gồm những tác phẩm mà gia đình họ từng sở hữu, chứng kiến một thời kỳ hạnh phúc đủ đầy của họ.
Nhưng hiện giờ, cảnh còn người mất, tất cả đều đã trở thành quá khứ, giữ lại những thứ đó đâu còn tác dụng gì?
Đôi môi mỏng của Thịnh Bạc Viễn khẽ mím, nửa khuôn mặt tuấn tú ẩn trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt hắn thêm phần u ám.
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài khiến người khác bất an.
Trình Tụng Chân nhận ra rằng có lẽ mình đã nói những điều không nên nói, cậu thở dài trong lòng, cúi đầu viết vào sổ: “Em đã nhiều chuyện rồi, xin lỗi anh.”
Ánh mắt Thịnh Bạc Viễn hướng về phía cậu, sâu thẳm như biển cả, lại vô tận tựa màn đêm, chứa đựng những cảm xúc mà Trình Tụng Chân không thể hiểu được.
“Không sao, đó đều là chuyện quá khứ.”
Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói, rồi cầm lấy tờ giấy ráp, mài dọc theo đường khắc. Nhìn cách hắn làm, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên.
Trình Tụng Chân chăm chú nhìn sườn mặt của hắn, rơi vào trầm tư —— hẳn là Thịnh Bạc Viễn cũng đang cố gắng giải tỏa những cảm xúc trống rỗng. Một ý nghĩ bất chợt tràn qua lòng cậu.
Trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại tiếng giấy ráp chà xát sột soạt vang lên.
Một hồi lâu sau, Thịnh Bạc Viễn đưa tác phẩm đã được đánh bóng xong cho Trình Tụng Chân, sau đó cụp mắt nhìn nhìn chú nai con trong lòng bàn tay, chỉ nói: “Xin lỗi, đã tự ý động vào tác phẩm của cậu.”
Hắn vốn không nên thất thố như vậy, cũng không nên để ai nhìn thấy những cảm xúc sâu kín của mình, chỉ là không ngờ rằng Trình Tụng Chân lại vô tình khơi lên tâm sự của hắn. Giống như ném một hòn đá lớn xuống hồ, mà hắn đứng bên hồ nhìn những gợn sóng lăn tăn, bất lực như một đứa trẻ.
Trình Tụng Chân lắc đầu, khen ngợi: “Mài giũa rất cẩn thận, anh cũng biết điêu khắc đúng không?”
“Khi còn nhỏ có người đã dạy, nhưng tôi không thành thạo lắm.” Thịnh Bạc Viễn dừng lại một chút, rồi nhàn nhạt đáp.
Thịnh Bạc Viễn đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Trình Tụng Chân sững sờ tại chỗ.
Đến giờ đi ngủ, Thịnh Bạc Viễn vẫn như mấy ngày trước, ngồi bên cạnh Trình Tụng Chân, chuẩn bị dùng pheromone để trấn an, giúp cậu thả lỏng cơ thể và tinh thần, tiến vào giấc ngủ. Trong quá trình này, hắn luôn chú ý giữ chừng mực, tránh tạo cảm giác áp bách hoặc khơi gợi dục vọng — đây là điều hắn đã âm thầm hỏi bác sĩ.
Quan tâm đến bệnh của Trình Tụng Chân như vậy, đơn giản là do hắn luôn làm việc nghiêm túc, hoặc không làm hoặc làm hết mình, không liên quan đến bất kỳ yếu tố nào khác, hắn tự nhủ vậy.
Cuối cùng bác sĩ nói cho hắn, so với việc giải phóng pheromone để trấn an, thì đánh dấu sẽ là biện pháp trực tiếp hơn, bởi Alpha trong quá trình trấn an rất dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega.
“Tôi không cảm nhận được pheromone, cậu ấy không có ảnh hưởng đến tôi.” Thịnh Bạc Viễn trả lời.
Đánh dấu có nghĩa là thiết lập một mối liên kết, dù là tạm thời hay vĩnh viễn. Nhưng hắn và Trình Tụng Chân rõ ràng thích hợp với biện pháp hiện tại hơn, có thể rút lui bất cứ lúc nào, chờ đến khi Trình Tụng Chân không cần pheromone của hắn nữa, họ sẽ tạm biệt nhau, và cuộc sống của hắn sẽ trở lại như ban đầu.
Trong chăn, Trình Tụng Chân lại không chịu nhắm mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Thịnh Bạc Viễn, chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, vẻ mặt như muốn nói điều gì.
Hắn không biết rằng, trong đầu Omega lúc này chỉ nghĩ về lọ thuốc ngủ mình nhìn thấy ban ngày, tưởng tượng cảnh mỗi ngày Thịnh Bạc Viễn dùng pheromone để ru cậu ngủ, rồi phải một mình chịu đựng nỗi khổ trắng đêm.
Omega lấy điện thoại, gõ một dòng chữ cho hắn xem: “Anh có muốn ngủ cùng không? Đã khuya lắm rồi.”
Thịnh Bạc Viễn nhẹ nhàng từ chối: “Cậu ngủ đi.”
Trình Tụng Chân lại lắc đầu, tiếp tục lạch cạch gõ chữ trên điện thoại, ngón tay múa phím như đang bay. Thật ra Thịnh Bạc Viễn không hề tỏ ra không kiên nhẫn hay nôn nóng, hắn chưa từng gần gũi với ai khi ở riêng như vậy, nên cũng không biết mình lại có thể nhẫn nại đến thế, luôn im lặng chờ một Omega không thể nói tiếp theo sẽ biểu đạt điều gì.
Cuối cùng Trình Tụng Chân cũng viết xong những gì mình muốn nói, Thịnh Bạc Viễn xem mà sửng sốt.
“Anh thoạt nhìn trông rất lạnh lùng, em nghĩ anh có thể sẽ rất kháng cự và không thích em. Nhưng từ lần đầu tiên gặp em, anh đã không do dự giúp đỡ, anh cũng không đuổi em đi khi em ngủ quên ở trên giường trong văn phòng anh. Anh ba lần bốn lượt giúp em khi em bệnh và còn cho phép em ở nhà anh nữa.”
“Anh thật sự là một người rất dịu dàng, giống như mùi hương nhè nhẹ trên người anh vậy, em rất biết ơn anh.”
“Cảm giác biết ơn này quá mãnh liệt, nên em muốn nói ngay bây giờ.”
Từ lúc mới gặp Trình Tụng Chân, Thịnh Bạc Viễn đã mơ hồ nhận ra rằng, cậu là người hoàn toàn đối lập với hắn. Cậu thuần khiết đến trong suốt, tựa như một tấm gương sáng, niềm vui và nỗi buồn đều phản chiếu rõ ràng mà thèm không che giấu.
Thịnh Bạc Viễn không biết nên đối phó thế nào với một người quá mức thẳng thắn như vậy.
Hơn nữa, dường như cũng chưa từng có ai dùng từ “dịu dàng” để miêu tả hắn.