Trình Tụng Chân suy nghĩ mãi, quyết định đến công ty Thịnh Bạc Viễn một chuyến. Lần này, khi cậu đến, lễ tân vừa nhìn thấy cậu đã nhận ra ngay, không cần Trình Tụng Chân phải viết vào sổ trình bày mục đích đến đã trực tiếp cho cậu lên.
Amanda sau đó mới biết Trình Tụng Chân là con nuôi của cố tổng giám đốc Thịnh, là em trai trên pháp luật của Thịnh Bạc Viễn. Vì thế, cô lịch sự mời cậu vào văn phòng tổng giám đốc, nói rằng Thịnh Bạc Viễn đang họp, sẽ đến ngay.
Amanda vốn đang tham dự cuộc họp, nhưng đã cố ý chạy ra để tiếp đón Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân nhạy bén nhận ra rằng cô có vẻ đang bận, liền dùng tay ra dấu: “Tôi ở đây chờ là được, chị cứ làm việc của mình đi ạ, cảm ơn chị.”
Amanda mang đến cho cậu một ly nước trắng và một ít đồ ăn nhẹ, nói xin lỗi rồi vội vàng quay lại cuộc họp.
Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, chỉ còn lại mình Trình Tụng Chân, không gian tràn ngập hơi thở của Thịnh Bạc Viễn, từ mọi góc độ đều lan tỏa đến cậu.
Mùi hương nồng đậm nhất đến từ phòng quần áo bị tấm bình phong che hờ, nơi treo đầy những bộ vest, cà vạt, khuy măng sét, v.v. mà Thịnh Bạc Viễn thường mặc, ngoài ra còn có một chiếc giường lớn, nệm chăn mềm mại.
Thịnh Bạc Viễn là người cuồng công việc, thường làm việc đến khuya rồi tắm rửa ngủ lại ở văn phòng, nên mọi nơi đều in dấu vết sinh hoạt hàng ngày của hắn.
Trình Tụng Chân mở to mắt nhìn chằm chằm vào phòng để quần áo, thất thần. Lý trí và con tim đấu tranh kịch liệt, cuối cùng lý trí bị đánh bại, cậu bước chân đi về phía nơi có hương pheromone thơm nhất.
Mùi hương của Thịnh Bạc Viễn thật dễ chịu, trong lòng Trình Tụng Chân trào dâng một cảm giác không muốn rời xa, như chim non mỏi mệt tìm được nơi trú ngụ an toàn, từ nay không còn lo sợ mưa gió bên ngoài.
Cậu luôn nghĩ rằng pheromone của Alpha chỉ liên quan đến sự chiếm hữu và chinh phục, chứa đựng sức mạnh không thể chống cự, nhưng không ngờ rằng pheromone của Alpha cũng có thể mang đến hơi thở ấm áp dài lâu như thế.
Trình Tụng Chân không phải không có kiến thức về pheromone của các Alpha khác, nhưng không ai được như Thịnh Bạc Viễn, khiến cậu say mê từ lần đầu, nhớ mãi không quên, như thể được thiết kế dành riêng cho cậu.
Như thể bị mê hoặc, Trình Tụng Chân ma xui quỷ khiến ôm lấy chiếc áo khoác treo trên giá gỗ của Thịnh Bạc Viễn vào lòng, tựa mặt vào mép giường và dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Bạc Viễn đang họp được nửa chừng thì Amanda thông báo rằng Trình Tụng Chân đang chờ hắn trong văn phòng tổng giám đốc. Trong đầu hắn vô thức hiện lên một khuôn mặt không quá quen thuộc, khiến hắn mất tập trung trong giây lát. Kết thúc cuộc họp, hắn không ở lại lâu mà đi thẳng đến văn phòng.
Amanda nói rằng Trình Tụng Chân đang chờ trong văn phòng, nhưng khi mở cửa, hắn thấy sofa trống không, còn Omega vốn ngồi trên đó đã biến mất.
Amanda lập tức im lặng.
Thịnh Bạc Viễn hơi nhíu mày, trong lúc vô tình quay người lại thì liếc thấy một góc phòng quần áo lộ ra sau tấm bình phong.
Khi hắn nhìn kỹ hơn, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện tia cảm xúc hiếm hoi.
Cái người đang tựa vào mép giường, ôm chiếc áo khoác của hắn ngủ say, còn không phải là Omega vốn phải ngoan ngoãn chờ hắn đây sao.
Amanda cũng chú ý đến cảnh này, cô không ngờ lại có tình huống như vậy, trong giây lát cũng đứng sững sờ.
Thịnh Bạc Viễn là người đầu tiên phản ứng, hắn nói với Amanda: “Ra ngoài trước đi.”
Khi chỉ còn lại hai người là hắn và Trình Tụng Chân, hắn cởi áo vest ngoài và nhẹ nhàng bước đến gần.
Trình Tụng Chân dường như say mê với mùi hương còn sót lại trên áo khoác, ngay cả trong giấc mơ cũng ôm chặt lấy áo, còn giấu cả mũi miệng vào cổ áo, mái tóc mềm mại xõa tung trên mép giường, hô hấp lên xuống đều đặn.
Thịnh Bạc Viễn không gọi cậu dậy, mà chỉ ngồi xuống quan sát một lát, cho đến khi nhịp thở của mình cũng đồng điệu với Trình Tụng Chân.
Đột nhiên, đầu Trình Tụng Chân trượt ra khỏi mép giường, Thịnh Bạc Viễn nhanh mắt đỡ lấy cậu bằng một tay, lòng bàn tay thân mật hôn lên khuôn mặt mềm mại của Trình Tụng Chân, truyền đến nhiệt độ cơ thể của nhau.
Thình thịch ——
Thịnh Bạc Viễn chợt hoảng hốt, nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
Trình Tụng Chân ngủ say đến mức như vậy cũng không tỉnh, mặt dán vào tay Thịnh Bạc Viễn tiếp tục ngủ, còn không thoải mái mà khẽ rầm rì hai tiếng.
Thịnh Bạc Viễn thầm cảm thấy buồn cười, khóe miệng bất giác giương thành lên một đường cong không rõ ràng.
Hắn thuận thế ôm ngang Trình Tụng Chân lên, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Trình Tụng Chân nhỏ bé hơn hắn tưởng, nếu hắn có thể ngửi được mùi pheromone, lúc này hẳn là trong lòng đã ngập tràn mùi hương nào đó.
Có lẽ cảm nhận được mùi pheromone đậm đặc hơn so với mùi hương nhàn nhạt trên áo khoác, ngay lúc Thịnh Bạc Viễn định rút tay lại, Trình Tụng Chân đột nhiên buông áo ra và ôm lấy cổ hắn. Người đang ngủ dùng lực không đúng mực, khiến Thịnh Bạc Viễn bất ngờ cúi đầu, chóp mũi hai người cọ vào nhau.
Chỉ cách gang tấc, hơi thở ấm áp của Thịnh Bạc Viễn quét qua đôi mắt Trình Tụng Chân, làm hàng mi như cánh bướm của cậu khẽ run lên.
Thịnh Bạc Viễn nháy mắt ngừng thở, hai giây sau mới nhẹ nhàng gỡ tay Trình Tụng Chân ra, cởi giày và đắp chăn cho cậu. Khi định rút tay ra, hắn lại bị Trình Tụng Chân bắt được một ngón tay.
Thịnh Bạc Viễn sửng sốt, chưa từng thấy ai khi ngủ lại có nhiều động tác nhỏ như Trình Tụng Chân.
Thấy Trình Tụng Chân kiên trì như vậy, Thịnh Bạc Viễn không làm gì thêm, mà cứ thế ngồi bên mép giường chờ đợi, thỉnh thoảng dùng điện thoại xử lý công việc đơn giản.
Hắn hẳn là nên đuổi Trình Tụng Chân đi, nhưng hắn không những không làm vậy mà còn giúp đỡ cậu hết lần này tới lần khác.
Thịnh Bạc Viễn cảm thấy chính mình vừa kỳ quặc vừa xa lạ, nhưng điều này không liên quan gì đến yếu tố sinh lý – hắn không cảm nhận được bất kỳ tác động nào từ pheromone, cũng không có cảm giác xúc động hay khát khao đối với bất cứ Omega nào.
Vấn đề nằm ở trái tim hắn.
Một mặt, Thịnh Bạc Viễn chăm sóc Trình Tụng Chân vì trách nhiệm. Nếu đã kế thừa tài sản của Thịnh Nhạc Huy, thì với ý thức trách nhiệm mạnh mẽ, hắn sẽ hoàn thành tốt nghĩa vụ này. Mặt khác, hắn không thể giải thích vì sao lại mình cảm thấy đồng cảm và thương hại Trình Tụng Chân.
Dù là đêm hắn ở lại bệnh viện chăm sóc, hay đêm thứ hai ở nhà cũ của nhà họ Thịnh, hay là lúc này đây, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng nhu cầu mãnh liệt của Trình Tụng Chân đối với bản thân.
Cậu vừa bất lực, vừa bướng bỉnh, vừa đầy khát khao.
Giống như Thịnh Bạc Viễn là chiếc phao cứu sinh duy nhất mà Trình Tụng Chân phiêu bạt trên biển cả có thể bắt lấy.
Thịnh Bạc Viễn, với trái tim cứng rắn lạnh lẽo của mình, lại bị cảm động.
Lần cuối cùng hắn cảm nhận được cảm giác được cần và ỷ lại mãnh liệt như thế này là khi hắn còn nhỏ.
Sau khi mẹ sinh em trai, bà mắc bệnh nặng và nằm liệt giường phần lớn thời gian, mà người cha Thịnh Nhạc Huy thì lại bận rộn với công việc, không có thời gian chăm sóc.
Thiếu đi sự chăm sóc ân cần, bị trói buộc tự do, mẹ hắn chìm sâu trong cảm giác u buồn, từng chút một mất đi sức sống. Dung nhan xinh đẹp ngày nào bị tàn phá, chỉ còn lại thân xác tiều tụy.
Mỗi buổi sáng, hắn đều hái một bó hoa sơn trà vẫn còn đọng sương trong vườn và dẫn em trai đến thăm mẹ. Khi mẹ nghe thấy tiếng bước chân, bà sẽ gắng gượng ngồi dậy, người bà gầy như chỉ còn bộ xương được bọc trong lớp da vàng vọt. Bà mở to mắt nhìn hắn đau đáu, khuôn mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại mãnh liệt, như muốn nuốt chửng hắn.
Em trai hắn khi ấy còn quá nhỏ, có lẽ bị hình dáng quỷ mị của mẹ dọa sợ, bàn tay nhỏ nắm chặt quần áo Thịnh Bạc Viễn khiến chúng nhăn nhúm lại. Dù sợ hãi, cậu bé vẫn đưa bó hoa tới gần, dùng giọng nói trẻ con lặp lại những lời Thịnh Bạc Viễn dạy, mong mẹ mau khỏe lại để cùng nó và anh trai đi cắm trại trong vườn.
Vài giây sau, khuôn mặt mẹ đã không còn giữ được vẻ vô cảm, đôi mắt khô cằn bất giác tích tụ nước mắt đầm đìa, bà không nói nên lời, chỉ gắt gao nắm lấy tay Thịnh Bạc Viễn và em trai.
Thịnh Bạc Viễn không sợ hãi khi đến gần mẹ, dẫu cho ngoại hình của bà có trở nên đáng sợ, mẹ vẫn là mẹ.
Dù mẹ không nói gì, hắn vẫn có thể nhìn thấy sự khát khao và dựa dẫm từ đôi mắt của bà, vì thế hắn luôn ở bên mẹ, đáp lại mong muốn của bà.
Hắn luôn nghĩ như thế là đủ, chẳng cần có sự giúp đỡ của Thịnh Nhạc Huy, hắn vẫn có thể làm bạn với mẹ, giúp mẹ từng chút một khỏe lại.
Có trời mới biết khi mẹ đề nghị dẫn hắn và em trai đi cắm trại trong vườn, hắn đã vui mừng như một chú cún con, nghĩ rằng mẹ thật sự sẽ khỏe lại.
Cho đến hai ngày sau, hắn không thể tìm thấy em trai ở đâu, vội vã chạy vào phòng mẹ, theo mùi máu tươi nồng nặc, đẩy cửa phòng tắm…
Trong khoảnh khắc đó, thế giới của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Hắn cũng hiểu rằng khả năng của một đứa trẻ như hắn chỉ có giới hạn, mọi người xung quanh cũng đều khuyên hắn hãy buông bỏ quá khứ đau buồn này đi. Thế nhưng, trong vô số đêm mất ngủ, hắn luôn nghĩ rằng mình đáng lẽ có thể làm được nhiều điều hơn, có thể làm tốt hơn, để cứu mẹ và em trai.
Dần dần, hắn thậm chí còn mơ thấy mẹ và em trai, họ trách hắn vì sao không làm nhiều hơn, vì sao không giữ chặt tay họ.
Hắn từ chối điều trị tâm lý, lâu nay luôn dựa vào thuốc ngủ, tự mình chịu đựng nỗi đau này. Hắn thường xuyên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà cho đến hừng đông.
Hắn cố ý không quan tâm đến việc mình sa lầy, mà dùng nỗi đau để nhớ kỹ mẹ và em trai. Bởi vậy hắn không muốn thoát ra khỏi tình trạng tồi tệ này, cũng không quan tâm đến việc mất cảm giác với pheromone do thuốc gây ra.
Dư Thiên Hoan luôn khuyên hắn bỏ thuốc, buông bỏ quá khứ, và xây dựng mối quan hệ mới với một người khác.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình, với cơn ác mộng luôn đeo bám, có thể tạo ra một tương lai tốt đẹp cho ai đó.
Hắn đã chắc chắn như thế.
Vậy mà khi nhìn thấy Trình Tụng Chân ỷ lại vào mình, hắn bỗng nhiên dao động.