Hai người cùng nhau ăn tối và xem phim, lộ trình chẳng khác gì các cặp đôi yêu nhau bình thường.
Khu thương mại vào buổi tối náo nhiệt người đến người đi, đều là ra ngoài vui chơi. Trình Tụng Chân đi bên cạnh Thịnh Bạc Viễn, thỉnh thoảng vì tránh đám đông mà va phải cánh tay hắn. Thịnh Bạc Viễn nhận ra điều này, liền để Trình Tụng Chân đi vào bên trong, khi gặp đám đông sẽ giơ tay ôm hờ che chắn cho cậu.
Trình Tụng Chân dựa vào ngực Thịnh Bạc Viễn, lấy lý do đông người mà quang minh chính đại cảm thụ hơi thở ấm áp và quen thuộc từ đối phương.
Thịnh Bạc Viễn cúi xuống nhìn Omega trong lòng mình, khóe miệng khẽ cười. Hắn đặt bàn tay vốn đang cách hờ một khoảng lên vai Trình Tụng Chân, ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa.
“Ở đây đông người.” Hắn bình thản nói, giọng không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Sườn mặt Trình Tụng Chân dán vào ngực Thịnh Bạc Viễn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn, hai tai lập tức đỏ rần. Hồi lâu sau, cậu chỉ gật đầu, ngầm đồng ý với hành động thân mật có ý đồ riêng của Thịnh Bạc Viễn.
Cậu nghĩ, thật tốt đẹp biết bao.
Đây là khung cảnh hiện hữu trong trí tưởng tượng phong phú của cậu suốt những ngày qua.
Trước mặt là vài bộ phim điện ảnh mới, Trình Tụng Chân hoa mắt không biết chọn nên phim nào. Cuối cùng, Thịnh Bạc Viễn mua vé tất cả các phim, bộ phim cuối cùng kết thúc vào rạng sáng.
“Nếu không chọn được, thì xem hết đi.” Thịnh Bạc Viễn nói, “Chừng nào xong tôi đưa em về nhà.”
Lời hắn nói rất chu đáo, che giấu chút lòng riêng nho nhỏ mà không lộ dấu vết – khó có cơ hội gặp lại Trình Tụng Chân, hắn muốn ở bên cậu thêm chút nữa, dù là thêm một phút một giây cũng tốt.
Trình Tụng Chân không quen thức khuya, lại thêm bộ phim cuối cùng không thú vị, chẳng bao lâu cậu đã bắt đầu buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, đầu lắc lư, cho đến khi được một bàn tay ấm áp đỡ lấy, đặt dựa vào bờ vai vững chắc.
Rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa an toàn, Trình Tụng Chân cảm thấy an tâm vô cớ, gỡ bỏ chút gánh nặng cuối cùng, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Thịnh Bạc Viễn cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi để Trình Tụng Chân dựa thoải mái hơn, rồi khẽ nghiêng đầu, áp mặt vào đỉnh đầu Trình Tụng Chân, thân mật cọ cọ, tiếp tục xem phần còn lại của bộ phim với tâm trạng vui vẻ.
Bộ phim quả thật rất chán, nhưng cũng may nó đủ nhàm chán.
Chờ đến khi mọi người trong rạp rời đi hết, Thịnh Bạc Viễn cẩn thận bế Trình Tụng Chân đang ngủ say lên. Trong khoảnh khắc đó, sự ích kỷ hoàn toàn chiếm ưu thế, hắn không đưa Trình Tụng Chân về biệt thự nhà họ Thịnh, mà đưa cậu về chung cư của mình.
Thật giống như… nơi này mới là chỗ Trình Tụng Chân nên ở lại.
Giờ phút này, Thịnh Bạc Viễn không còn tự hỏi hay nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Trình Tụng Chân nữa. Trái tim hắn nhảy nhót mãnh liệt vì Trình Tụng Chân, chẳng lẽ điều đó chưa đủ để minh chứng cho tất cả?
Thịnh Bạc Viễn đưa Trình Tụng Chân về căn hộ của mình, Trình Tụng Chân cũng ngầm đồng ý với điều này.
Khi Thịnh Bạc Viễn bế ngang cậu lên, Trình Tụng Chân mơ màng tỉnh lại, nhưng vì quá lưu luyến mùi hương cùng cảm giác được ôm bởi Thịnh Bạc Viễn, cậu quyết định giả vờ ngủ và ngầm đồng ý với mọi việc.
Không biết lòng tin từ đâu mà có, cậu chắc nịch rằng Thịnh Bạc Viễn sẽ đưa mình về căn hộ của họ.
Một lần nữa rơi vào chiếc giường ấm áp và quen thuộc, mũi hít hà hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, Trình Tụng Chân cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, không chỉ vì được gần gũi Thịnh Bạc Viễn, mà còn vì một điều khác ——
Cậu nhận ra và tin rằng mình thích Thịnh Bạc Viễn, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất lúc này.
Giấc ngủ đêm ấy rất sâu, thẳng đến sáng hôm sau khi được Thịnh Bạc Viễn đánh thức, Trình Tụng Chân vẫn chưa tỉnh hẳn, còn quên mất mình có lớp học lúc 9 giờ.
Thịnh Bạc Viễn nhìn nửa khuôn mặt cậu chôn trong gối, miệng còn lầm bầm không muốn dậy, trong lòng cảm thấy mềm mại đến lạ. Hắn mỉm cười ngốc nghếch, đoạn nhẹ nhàng sửa sang quần áo và tóc cho cậu, chuẩn bị bữa sáng, rồi bế người ra ghế phụ trên xe.
Trình Tụng Chân nửa tỉnh nửa mơ, theo bản năng ôm lấy cổ Thịnh Bạc Viễn, dựa vào vai hắn cọ cọ. Khi tỉnh hẳn, xe đã chạy về hướng trường học.
Lúc này, cậu mới muộn màng thấy ngượng ngùng, mím môi, má lúm đồng tiền hiện rõ trên khóe miệng.
“Giờ mới biết thẹn thùng à?” Tâm trạng Thịnh Bạc Viễn rất tốt, thoải mái trêu chọc cậu.
Trình Tụng Chân nghe vậy liền hơi bối rối, sau đó giận dỗi khoa tay múa chân, trách Thịnh Bạc Viễn vì tối qua xem phim quá muộn.
Cho tới khi phản ứng lại, cậu mới nhận ra mình dường như đang làm nũng.
Thịnh Bạc Viễn cười sang sảng, nét mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây có phần khác lạ. Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: “Là lỗi của tôi, lần sau chúng ta sẽ xem từng bộ, mỗi ngày chỉ một bộ thôi.”
Trình Tụng Chân cúi đầu, khóe miệng giương lên thành một nụ cười vui vẻ.
Không vì gì khác ngoài việc Thịnh Bạc Viễn nói, rằng họ còn có lần sau, còn có thể cùng xem nhiều bộ phim nữa.
Xe dừng trước cổng trường, Thịnh Bạc Viễn đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho Trình Tụng Chân: “Em đói không, đây là bữa sáng.”
Trình Tụng Chân nhìn vào túi, thấy đủ loại trái cây đã cắt sẵn, sandwich, đồ ngọt, sữa chua và rau củ. Thật sự rất phong phú.
“Có nhiều quá không anh?” Trình Tụng Chân thắc mắc hỏi.
Thịnh Bạc Viễn cười cười: “Không sao, cứ từ từ ăn.”
Hắn càng ngày càng sáng tỏ rằng nếu đã thích một người, thì sẽ không thể kiềm chế được việc quan tâm họ, luôn muốn cho họ ăn thật nhiều đồ ăn ngon.
Trình Tụng Chân ôm bữa sáng phong phú vào lòng, do dự một lát rồi giơ ngón tay cái lên, uốn cong hai lần để tỏ ý cảm ơn Thịnh Bạc Viễn.
Khuôn mặt Thịnh Bạc Viễn rất đẹp, xương mày cao và đôi mắt sâu. Khi hắn mỉm cười nhìn người khác chăm chú, thật giống như một cơn lốc xoáy muốn cuốn luôn người ta vào. Trình Tụng Chân nhất thời không chịu nổi ánh mắt ấy, toan tránh đi rồi lại nhớ ra lần trước vô tình để quên tác phẩm điêu khắc và áo khoác ở chung cư của Thịnh Bạc Viễn, lần này lại quên không mang theo…..
Tim đập mạnh, cậu bất an di di mũi giày trên mặt đất, Trình Tụng Chân lấy hết can đảm hỏi Thịnh Bạc Viễn liệu lần sau có thể đến chung cư lấy đồ không.
“Được, bất cứ khi nào em muốn đều có thể đến.” Thịnh Bạc Viễn cong môi cười, thanh âm dịu dàng trầm ấm.
Dĩ nhiên, nếu em nguyện ý ở lại luôn thì càng tốt, hắn nghĩ.
Trình Tụng Chân lập tức tươi cười rạng rỡ, mi mày cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh và má lúm đồng tiền nho nhỏ, trông thật ngây ngô đáng yêu như một đứa trẻ.
“Lần tới cũng có thể xem phim cùng nhau sao?” Cậu nhịn không được mà hỏi thêm.
Thịnh Bạc Viễn nghiêm túc gật đầu: “Khi có phim mới, chúng ta sẽ cùng đi xem.”
Hắn cười, đưa ngón tay út ra: “Nếu sợ tôi không giữ lời thì chúng ta móc ngoéo nhé.”
Trình Tụng Chân lắc đầu cười: “Chờ lần sau chúng ta sẽ móc ngoéo.”
Mãi mãi giữ lại cái “lần sau” với Thịnh Bạc Viễn, đây là chút lòng riêng của cậu.