Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 27: Quen biết




Trình Tụng Chân đạt giải thưởng lớn với tác phẩm điêu khắc của mình, ngay sau đó tác phẩm còn được trưng bày tại triển lãm trong trường và được người ta nhìn trúng, mua lại với giá cao. Đối với một sinh viên viện mỹ thuật chưa tốt nghiệp mà nói, đây thực sự là một cái “giá trên trời”.

Các phương tiện truyền thông của trường đưa tin về cuộc thi này, phỏng vấn nhiều thí sinh đoạt giải, và Trình Tụng Chân đương nhiên là một trong những đối tượng phỏng vấn trọng điểm.

Người phỏng vấn Trình Tụng Chân là một đàn em năm nhất khoa sơn dầu, tính cách cởi mở, thường xuyên qua lại với Trình Tụng Chân. Sau khi phỏng vấn xong, cô nhiệt tình mời Trình Tụng Chân đi ăn cơm và giới thiệu cậu với bạn bè khác trong trường.

Cả nhóm hơn mười người cùng nhau tụ tập thành một góc trong quán thịt nướng. Đều là những người trẻ, thích vui chơi, họ vô tư nói chuyện trên trời dưới đất, chơi trò chơi, không khí rất thoải mái và vui vẻ.

Một anh bạn học khóa trên uống nhiều, bắt đầu kể chuyện hồi nhỏ mình từng học ngôn ngữ ký hiệu. Anh ta hứng thú biểu diễn trước mặt Trình Tụng Chân, nhưng Trình Tụng Chân nhìn mãi cũng không hiểu đối phương đang biểu đạt điều gì.

Những người khác đều nhao nhao trêu chọc anh ta nói nhảm, ồn ào ép anh ta tự phạt ba ly. Đàn anh uống liền ba ly, tuyên bố từ ngày mai sẽ học ngôn ngữ ký hiệu với Trình Tụng Chân, nếu không làm được sẽ mời mọi người ăn cơm. Một cô bạn liền quay video lại và nói rằng ai cũng có phần, anh ta đừng hòng chống chế.

Trình Tụng Chân được mọi người chân thành nhiệt liệt hoan nghênh, nhanh chóng hòa mình vào không khí vui vẻ của tập thể. Với thân phận là Omega và còn là người câm, cậu hiếm khi có thể trải nghiệm những khoảnh khắc vô tư giữa đám đông như vậy.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lại thêm vài ly đồ uống có cồn, Trình Tụng Chân cảm thấy hơi choáng váng, nhất thời quên mất rằng ở nhà có người vẫn đang chờ mình.

Thịnh Bạc Viễn gửi vài tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm, không nhịn được liền gọi điện thoại trực tiếp.

Lúc đó, Trình Tụng Chân rời chỗ để đi vệ sinh, điện thoại để trên bàn reo liên tục. Một đàn em khóa dưới ngồi cạnh chú ý tới, thấy cuộc gọi vang lên hai lần, liền nghĩ hẳn là quan trọng nên cô đã nghe máy.

Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến âm thanh xa lạ, Thịnh Bạc Viễn lập tức sầm mặt, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.

Dù giọng trong điện thoại có lạnh tanh, nhưng vì đối phương tự giới thiệu mình quen biết Trình Tụng Chân, nên cô gái liền kể cho hắn Trình Tụng Chân trước mắt đang ở đâu, ăn cơm với ai.

Nghe xong, Thịnh Bạc Viễn khách sáo cảm ơn rồi cúp máy.

Cô đàn em cũng đã uống chút rượu, đầu óc không tỉnh táo, nên khi Trình Tụng Chân trở lại từ nhà vệ sinh, cô quên béng kể lại chuyện vừa xảy ra.

Nhóm người đang ồn ào vui vẻ, nhìn thấy người đứng sau lưng Trình Tụng Chân, không hiểu sao mà đồng loạt im bặt. Có lẽ vì Alpha xa lạ này có khí chất mạnh mẽ, dáng người cao lớn lại còn mặc áo gió màu đen. Ánh sáng vàng dầu mỡ từ quán nướng phản chiếu làm nổi bật các đường nét sắc sảo và kiêu ngạo của hắn.

Không ai ngờ rằng, một người trông như thiên thần giáng thế lại xuất hiện ở nơi bình dân như vậy, hơn nữa còn có vẻ không vui – dù rằng đây đã là Thịnh Bạc Viễn cố gắng kiềm chế.

Trình Tụng Chân đứng quay lưng về phía Thịnh Bạc Viễn, chậm một nhịp so với mọi người, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra một hơi thở quen thuộc. Một bàn tay đặt lên vai cậu, cậu kinh ngạc quay lại, chạm phải ánh mắt của Thịnh Bạc Viễn, tim cậu đập mạnh và men rượu trong người lập tức giảm đi bảy tám phần.

Một người đàn anh phản ứng trước tiên, đứng dậy cười hỏi Trình Tụng Chân có phải biết người này không.

“Biết.”

Thịnh Bạc Viễn thay Trình Tụng Chân trả lời ngắn gọn. Cô đàn em ngồi cạnh lập tức nhận ra giọng nói lạnh lùng của người vừa mới gọi điện hai mươi phút trước kia.

Âm thanh trầm thấp của Thịnh Bạc Viễn có một loại ma lực đặc biệt đối với Trình Tụng Chân, nhất là khi cậu đang say, lý trí mơ hồ, hành động hoàn toàn dựa theo cảm xúc và bản năng. Khi Thịnh Bạc Viễn nói họ biết nhau, chưa đến một giây, Trình Tụng Chân liền gật đầu xác nhận.

Không chỉ thế, Trình Tụng Chân còn dùng ngôn ngữ ký hiệu để biểu đạt sự thân thiết: cậu đặt ngón cái và ngón trỏ chạm nhau, sau đó trượt xuống, rồi đặt hai ngón cái sát nhau và lắc nhẹ vài cái.

“Rất thân thiết.” Cậu nhấn mạnh.

Trong số những người ở đó, chỉ có Thịnh Bạc Viễn là hiểu ngôn ngữ ký hiệu. Đôi mắt Trình Tụng Chân phủ một tầng sương mờ, sau khi ra ký hiệu, cậu nhìn Thịnh Bạc Viễn như muốn hỏi, em nói có đúng không?

Cái nhìn đó làm Thịnh Bạc Viễn mềm lòng, sắc mặt nặng nề của hắn ngay lập tức dịu đi, ý cười chậm rãi lan trên khóe miệng. Trước mặt mọi người, hắn giơ tay vuốt ve mái tóc Trình Tụng Chân, Trình Tụng Chân cũng ngoan ngoãn dựa vào hắn, vô thức thể hiện sự tin tưởng và ỷ lại với Thịnh Bạc Viễn.

Thịnh Bạc Viễn nhận ra điều này, tâm tình vô cớ trở nên nhẹ nhàng, dù hắn vẫn cố kiềm chế. Hắn nhẹ nhàng kéo Omega say rượu vào lòng, quay lại cúi đầu chào mọi người: “Xin lỗi mọi người, tôi xin phép đưa Chân Chân về trước, chầu này tính vào tôi, chúc mọi người vui vẻ.”

Lời nói của Thịnh Bạc Viễn đầy lịch sự và không ai có thể bắt lỗi, mọi người cũng ít nhiều nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hắn và Trình Tụng Chân nên không ai cản trở.

Trình Tụng Chân nghe tiếng bão giông mà tỉnh dậy, ngồi trên giường ngẩn ngơ.

Trời vẫn chưa sáng, đèn đầu giường chiếu sáng một góc, có lẽ vẫn còn là rạng sáng.

Thịnh Bạc Viễn vừa xử lý xong công việc, vào phòng ngủ liền thấy một cái đầu rối bù. Hắn lặng lẽ bước lại gần Trình Tụng Chân, khi đối phương nhận ra người đến là Thịnh Bạc Viễn, cậu liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Về đến nhà, Thịnh Bạc Viễn đã dùng khăn ấm lau người cho Omega đã ngủ say và thay áo ngủ sạch sẽ cho cậu, không ngờ cậu lại tỉnh dậy giữa chừng.

“Sao vậy em?” Thịnh Bạc Viễn ngồi xuống mép giường, điềm nhiên vuốt lại tóc cho Trình Tụng Chân, giọng nói nhẹ nhàng, “Em có thấy không thoải mái không?”

Trình Tụng Chân nhìn hắn không chớp mắt, không trả lời. Ánh đèn phủ lên người cậu một lớp mờ ảo, khiến Trình Tụng Chân trông giống như một con búp bê sứ tinh xảo.

“Để tôi rót cho em ly nước.” Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Thịnh Bạc Viễn chuẩn bị đứng dậy, không ngờ lại bị Trình Tụng Chân nắm lấy ba ngón tay.

“Hửm?” Hắn ngồi xuống lại, quay đầu nhìn Trình Tụng Chân.

Chỉ thấy búp bê sứ im lặng hồi lâu cuối cùng cũng động đậy, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt càng thêm gần, hơi thở ấm áp mang theo hương cam quýt nhè nhẹ phả ra.

Thịnh Bạc Viễn cảm thấy mình như bị một thế lực vô hình giữ chặt.

Ngón tay bị nắm lấy khẽ run rẩy, sau đó, môi hắn cảm nhận được sự mơn trớn nhẹ nhàng như lông chim quét qua.

Khuôn mặt trước mắt lại trở nên rõ ràng, nhưng lý trí của hắn thì mơ hồ đi.

Khi Trình Tụng Chân chuẩn bị rút lui về vị trí ban đầu, Thịnh Bạc Viễn như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến vươn tay nắm lấy gáy đối phương, kéo cậu vào lòng, không kìm được mà hôn lên.

Bất luận là tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng hay là đôi môi mềm mại ấm áp, đều như bị Thịnh Bạc Viễn nuốt chửng, hắn vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt ra vào trong khoang miệng của Trình Tụng Chân, hôn mút và liếm láp, mạnh mẽ xâm nhập đến mức đối phương không thể chống đỡ.

Cơ thể Trình Tụng Chân như một miếng đường nóng chảy, từ từ mềm nhũn, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

Thịnh Bạc Viễn cảm thấy mình như phát điên, chưa bao giờ hắn có dục vọng mãnh liệt tới nhường này, chúng như cỏ dại mọc lên trong lòng, và Trình Tụng Chân chính là cơn mưa xuân đã tiếp sức cho nó.

Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có khoảnh khắc nào như lúc này. Hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu một người và được người đó hoàn toàn chiếm hữu, họ sẽ thiết lập một liên kết sâu sắc cho đến khi bị cái chết chia lìa.