Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 25: Ánh trăng




Thịnh Bạc Viễn nhìn Trình Tụng Chân, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, như than cháy rực trong lửa, ẩn hiện một màu đỏ tươi nóng cháy trong bóng đêm.

Ánh mắt đó khiến hai má Trình Tụng Chân nóng bừng.

Sau một lúc lâu, Thịnh Bạc Viễn mở lời: “Hôm nay em đã tặng tôi một bản piano, tôi cũng muốn tặng em một bản, được không?”

Trình Tụng Chân vẫn ngơ ngác, đuổi theo bước chân của Thịnh Bạc Viễn, theo hắn vào thư phòng.

Thư phòng vốn là lãnh địa riêng của Thịnh Bạc Viễn. Vì tôn trọng, Trình Tụng Chân rất ít khi vào đây, bấy giờ mới phát hiện trong góc phòng có một chiếc piano.

Thịnh Bạc Viễn kéo tấm vải trắng che bụi lên, cẩn thận dùng khăn tay lau sạch ghế ngồi, tự mình ngồi xuống trước, sau đó quay lại nhìn Trình Tụng Chân vẫn còn đứng tại chỗ, giơ tay về phía cậu.

Cửa sổ trong phòng khép hờ, gió đêm thổi tung tấm rèm trắng, ánh trăng như nước, ánh sáng bạc rọi xuống. Nhưng so với ánh trăng, ánh mắt của Thịnh Bạc Viễn khi ngẩng đầu nhìn cậu lúc này càng dịu dàng và sáng ngời hơn.

Trình Tụng Chân như nghe theo tiếng gọi nào đó, vô thức đưa tay ra. Ngay giây tiếp theo, đầu ngón tay lành lạnh của cậu đã được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp. Bàn tay của Alpha rất lớn, dễ dàng bao trọn tay cậu.

Hai người ngồi bên nhau trên ghế piano, vai chạm vai. Thịnh Bạc Viễn nghiêng đầu nhìn Trình Tụng Chân, phát hiện người ấy cũng đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt long lanh ngấn nước, khiến lòng hắn nóng bừng lên.

Vô số lần, Trình Tụng Chân cũng luôn nhìn Thịnh Bạc Viễn như thế, làm đáy lòng hắn trào dâng trăm ngàn cảm xúc.

Nhưng dù cảm xúc nào cuồn cuồn dâng lên, cũng không bao giờ là tiêu cực.

Chẳng hạn như lúc này đây.

Thịnh Bạc Viễn chợt bật cười, như thể dỡ bỏ lớp băng bên ngoài mà cảm thấy thư giãn và thoải mái hiếm có. Hắn đặt bàn tay khớp xương rõ ràng lên phím đàn, tùy ý lướt nhẹ một chút, vài nốt nhạc thanh thoát vang lên từ đầu ngón tay.

“Nên chơi bài gì đây.” Hắn nhìn Trình Tụng Chân, ý cười càng thêm sâu, “Em chọn một bài đi.”

Trình Tụng Chân nhìn hắn một cái, rồi ánh mắt lướt qua hắn nhìn lên vầng trăng sáng treo trên bầu trời, lặng lẽ dõi theo con người nhỏ bé dưới màn trời.

Thịnh Bạc Viễn theo ánh mắt của Trình Tụng Chân nhìn lên, cũng thấy vầng trăng kia. Một lát sau, hắn quay đầu lại, đối diện với Trình Tụng Chân, người cũng đang ngắm trăng. Ánh trăng khẽ hôn lên mặt cậu, đường nét khuôn mặt được ánh trăng phác họa thật đẹp đẽ, trông cậu trắng trẻo tinh khôi gần như trong suốt.

Ánh trăng đẹp quá, và người trước mắt cũng vậy.

Thịnh Bạc Viễn khó kìm nén lòng mình, để cảm xúc dẫn dắt, ngay lập tức bắt đầu giai điệu êm ái. Bản 《 Ánh Trăng 》 của Debussy như suối nước róc rách chảy, tiện thể mang theo tiếng lòng cuồn cuộn của hắn.

Thật tốt nếu Trình Tụng Chân cũng sẽ như hắn, bị cuốn theo dòng cảm xúc này.

Trình Tụng Chân chìm đắm trong giai điệu, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cậu vẫn chưa hoàn hồn.

Thịnh Bạc Viễn nhìn qua, đầu tiên là sững sờ, hai giây sau mới nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Sao em lại khóc rồi?”

Trước mặt hắn là Trình Tụng Chân với đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ rơi lệ, khiến Thịnh Bạc Viễn bối rối. Hắn sờ sờ áo rồi lại lục tìm trong túi quần, cuối cùng lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, hết sức cẩn thận lau đi nước mắt trên khóe mi của Trình Tụng Chân.

“Em biết không,” Thịnh Bạc Viễn ngước mắt nhìn cậu, cười cười, “rất lâu rất lâu trước đây, cũng có một người đã khóc vì bản nhạc này.”

Người ấy mắt kém, cuối cùng mơ mơ màng màng gả cho người chơi đàn.

Trình Tụng Chân gật đầu, đáng yêu hít hít mũi.

Thịnh Bạc Viễn hơi ngạc nhiên, sau đó nhận ra: “Ông ấy đã từng nhắc đến chuyện này với em à?”

Trình Tụng Chân mím môi, không trả lời. Cậu nhận ra mình có thể không nên nhắc đến cha mẹ của Thịnh Bạc Viễn, sợ gợi lại kỷ niệm buồn của đối phương.

Im lặng chính là câu trả lời. Thịnh Bạc Viễn khẽ nhếch miệng: “Như em biết đấy, ngày xưa có một cô gái ngây thơ đã vì một bản nhạc, vì một khuôn mặt mà đem lòng si mê một người. Dù cho gia đình phản đối, cô vẫn quyết định gả cho chàng trai nghèo chơi piano ở nhà hàng.”

Câu chuyện sau đó, lại là một chuỗi bi kịch.

Thịnh Bạc Viễn cúi đầu trước mặt Trình Tụng Chân, lông mi rủ xuống che đi đôi mắt thâm trầm, đồng thời cũng xua đi nỗi buồn bị khơi lại từ ký ức.

Trình Tụng Chân nhạy cảm nhận ra cảm xúc đó, cậu không nói gì thêm, chỉ theo bản năng đưa tay lên, ôm lấy mặt Thịnh Bạc Viễn. Hành động này rõ ràng làm Thịnh Bạc Viễn bất ngờ, hắn ngẩng đầu, sau vài giây mới bình tĩnh lại.

“Anh đừng buồn, nếu không em cũng sẽ đau lòng.”

Trình Tụng Chân mặt mày ủ rũ, dùng ký hiệu nói với Thịnh Bạc Viễn.

Thịnh Bạc Viễn thực sự có hơi đau buồn, nhưng khi thấy Trình Tụng Chân còn buồn hơn cả mình, lòng hắn mềm đi, cảm xúc nào đó chợt thay thế nỗi sầu, chiếm thế thượng phong.

“Tôi không buồn.” Hắn cười, “Nên em cũng không cần buồn.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

Trình Tụng Chân mở to mắt như chuông đồng, cẩn thận quan sát Thịnh Bạc Viễn, còn khom lưng lại gần để nhìn rõ hơn, sợ đối phương lừa mình. Chỉ đến khi Thịnh Bạc Viễn bị dáng vẻ của cậu chọc cười, Trình Tụng Chân mới hài lòng ngồi dậy.

“Vốn dĩ tôi không định đàn, nhưng vì em đã đàn cho tôi một khúc, tôi cũng muốn đàn lại cho em nghe.” Thịnh Bạc Viễn nói.

Trình Tụng Chân ngừng lại một chút, “Không phải anh cũng đã giúp em rồi đó sao? Vụ việc của giáo sư Trần ấy.”

Hắn không quá ngạc nhiên khi bị phát hiện, với sự nhạy bén của Trình Tụng Chân, nếu sự việc có thể được giải quyết suôn sẻ như vậy thì chắc chắn cậu sẽ có nghi ngờ.

“Tôi chỉ là đẩy nhanh tiến độ, còn phương pháp và chứng cứ đều là của em. Tôi tin em có thể tự giải quyết, nhưng tôi muốn sớm trả lại công bằng cho em.”

Hắn đã hứa với Tô Di là sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng phàm là chuyện liên quan đến Trình Tụng Chân, hắn không thể hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ. Hắn tôn trọng mong muốn tự giải quyết của Trình Tụng Chân, nhưng cũng có ý đồ riêng trong đó.

Với sự nhúng tay của Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân không cảm thấy tức giận. Từ khi quen biết, từ khi hắn không đành lòng mà chìa tay giúp đỡ, Trình Tụng Chân đã biết Thịnh Bạc Viễn là người dịu dàng và lương thiện.

Giống như hương thơm dễ chịu trên người hắn, đã mang đến cho cậu nhiều giấc mộng đẹp.

“Em biết, vì vậy em rất cảm ơn anh.” Trình Tụng Chân chân thành truyền đạt tình cảm của mình.

Thịnh Bạc Viễn nhìn cậu, đột nhiên nói: “Hồi tôi còn đang du học, tôi đã bị nhiều người nhàm chán bắt nạt và cười nhạo. Nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi thấy em hiện tại còn đối mặt với nhiều khó khăn hơn tôi lúc đó, nhưng em kiên định và dũng cảm hơn tôi.”

“Những thành kiến và trở ngại đó đều không là gì,” hắn cười, giọng chậm rãi nhưng đầy thuyết phục, “rồi có một ngày em sẽ phá vỡ những quy tắc thông thường để đạt được ước mơ, dù là trở thành một nhà điêu khắc tài ba hay làm bất cứ điều gì khác.”

Hẳn là bị sự thẳng thắn và chân thành của Trình Tụng Chân lây nhiễm, nếu không, người ít nói và nội tâm như hắn sẽ không đột nhiên thốt ra những lời như vậy.

Sự ngay thẳng và thành thật của Trình Tụng Chân như có sức hút, khiến người khác không thể không học hỏi theo.

Vừa dứt lời, Trình Tụng Chân đã ôm chầm lấy hắn, hương cam quýt nhạt thoang thoảng từ Omega lan tỏa, hơi ấm truyền qua lớp áo ngủ mỏng manh, ấm áp và thoải mái, một cái ôm không liên quan đến tình dục.

Ôm ấp một hồi lâu, Thịnh Bạc Viễn do dự một lát, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên, xoa xoa lưng của Trình Tụng Chân qua lớp áo nhung mềm mại. 

Như vậy, Trình Tụng Chân mới rời khỏi lòng ngực hắn, khẽ mím môi nở nụ cười, má lúm đồng tiền hiện ra trên hai gò má đỏ ửng, trông sinh động lại đáng yêu. Cậu đột nhiên không biết phải giải thích thế nào cho hành vi xúc động của mình.

Thịnh Bạc Viễn đong đầy ý cười trong đáy mắt, nhìn cậu, kiên nhẫn chờ cậu nói. Trình Tụng Chân đợi cho đến khi nhiệt độ trên mặt giảm bớt, mới giải thích rằng cái ôm đó là để biểu đạt sự cảm ơn và niềm vui. Niềm vui vì Thịnh Bạc Viễn sẵn lòng chia sẻ chuyện của mình với cậu.

“Em luôn muốn biết thêm về chuyện của anh.”

Má Trình Tụng Chân vừa mới hạ nhiệt lại bắt đầu đỏ bừng khi nói những lời này.

Thịnh Bạc Viễn kìm nén cảm xúc trong lòng, hỏi cậu vì sao lại muốn biết.

“Không có lý do gì cả.”

Trình Tụng Chân dùng thủ ngữ trả lời một cách thẳng thắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng.

Thịnh Bạc Viễn cảm thấy chỉ cần nhìn thêm vào đôi mắt ấy vài giây nữa, trái tim hắn cũng sẽ bị câu đi mất.