Thịnh Bạc Viễn đeo dây chuyền cho Trình Tụng Chân, đầu ngón tay cố ý lướt qua vùng tuyến thể của cậu. Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy rõ Trình Tụng Chân phản ứng vô cùng nhạy cảm, gần như ngay lập tức run lên, rồi vành tai cậu nóng bừng, ửng hồng như cánh hoa đào.
Đương lúc hắn còn đang phân tâm, Trình Tụng Chân chịu không nổi cảm giác kỳ lạ ấy, lui lại nửa bước và đưa tay xoa nhẹ gáy mình, như muốn làm tan biến cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Ngứa. Một tay cậu cào nhẹ dưới xương quai xanh, biểu đạt điều đó.
“Xin lỗi.” Thịnh Bạc Viễn nói vậy, nhưng khóe miệng lại giương lên một nụ cười nhẹ.
Không hiểu sao Alpha lại có trò đùa dai xấu xa này.
Trình Tụng Chân sững lại một chút, rồi từ nụ cười của Thịnh Bạc Viễn nhận ra ý trêu chọc, người luôn nghiêm túc như Thịnh Bạc Viễn mà lại đang đùa giỡn mình.
Cậu mím môi, không biết nên ngạc nhiên, tức giận hay thẹn thùng.
Một ý tưởng bất ngờ nảy lên trong đầu, cậu bạo gan tiến lên hai bước, dựa vào lồng ngực Thịnh Bạc Viễn. Đối phương nhất thời kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được Trình Tụng Chân nâng tay, nhẹ nhàng cào vài cái vào gáy hắn.
Alpha không có khoang sinh sản giống như Omega, nhưng họ cũng có tuyến thể ở cùng một chỗ.
Với Alpha, đó cũng là nơi cấm kỵ, không thể tùy tiện chạm vào.
Hành động của Trình Tụng Chân không khác gì gửi đi tín hiệu nguy hiểm, nhưng càng chết người là đương sự lại không biết điều này, vẻ mặt vẫn ngây thơ hồn nhiên. Cậu chỉ muốn ăn miếng trả miếng, “trả thù” xong còn cười ngọt ngào, lông mày nhướng lên, mặt mày vô cùng tươi tắn.
Trình Tụng Chân cười tủm tỉm, giơ tay nắm tay đánh về phía mình, rồi lại vung nắm đấm yếu ớt về phía Thịnh Bạc Viễn.
“Trả thù.”
Đây là điều cậu muốn truyền đạt theo ngôn ngữ ký hiệu.
Chưa từng thấy kiểu “trả thù” nào dễ thương hơn thế này, Thịnh Bạc Viễn cong cong mi mắt, không nhịn được cười rộ lên.
Hắn phối hợp giơ hai tay, làm động tác đầu hàng, hài hước nói: “Tôi thua.”
Trước mặt Trình Tụng Chân, Thịnh Bạc Viễn cảm giác bản thân trở nên sinh động, nói cách khác, giống như một người sống thật sự.
Những ngày thu dần dần trôi qua, rất nhanh thôi mùa đông sẽ đến, Trình Tụng Chân cùng Thịnh Bạc Viễn, hai người chung sống dưới cùng một mái nhà cũng càng trở nên thân thiết, vừa mập mờ vừa thân mật tự nhiên, như thể cuộc sống của họ vốn dĩ đã như vậy.
Thịnh Bạc Viễn mơ hồ nhận ra điều này nhưng không nói ra, còn Trình Tụng Chân lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hồn nhiên không hay biết gì.
Người ngoài cuộc thì thấy rất rõ, Trần Duyệt nghe từ quản gia Từ Trung rằng Trình Tụng Chân đã lâu không trở về biệt thự nhà họ Thịnh, vẫn luôn ở lại nhà Thịnh Bạc Viễn, cũng chưa biết khi nào sẽ trở về.
Ban đầu, Thịnh Bạc Viễn đối với Trình Tụng Chân rất xa cách và cảnh giác, dù sao hắn giúp đỡ cậu cũng chỉ vì di chúc của Thịnh Nhạc Huy. Nhưng hiện tại, việc hắn thực sự quan tâm và chăm sóc Trình Tụng Chân không cần nói cũng hiểu.
Trần Duyệt viện cớ hỏi thăm tình hình gần đây của Trình Tụng Chân để đến công ty tìm Thịnh Bạc Viễn, cuối cùng còn nói một câu đầy ẩn ý: “Xem ra bây giờ cháu chăm sóc Chân Chân rất tốt.”
Thịnh Bạc Viễn lại nói: “Em ấy cũng đang chăm sóc cháu.”
Câu này hàm chứa nhiều ý nghĩa, Trần Duyệt sửng sốt, rồi nhận ra Thịnh Bạc Viễn thật sự nghiêm túc với điều mình nói.
Thịnh Bạc Viễn không chỉ không định giải thích, mà còn nhấn mạnh: “Cháu chưa cho em ấy được cái gì, là em ấy cho ngược lại.”
Trình Tụng Chân đã cho hắn rất nhiều điều không thể đong đếm, hơn nữa hắn cũng có vẻ càng ngày càng ỷ lại Trình Tụng Chân, mặc dù ngay cả Trình Tụng Chân cũng không biết đến sự dựa dẫm thầm lặng này.
Chẳng hạn như gần đây, Trình Tụng Chân thường xuyên ở lại trường học đến gần sáng vì việc học, trong khi Thịnh Bạc Viễn vẫn theo thói quen nhanh chóng kết thúc công việc hoặc mang việc về nhà. Mỗi lần về đến nơi, hắn luôn đối mặt với căn phòng lạnh lẽo trống trải.
Hắn đột nhiên nhận ra, nơi này thực sự cần sự hiện diện của Trình Tụng Chân, và bản thân hắn dường như cũng vậy.
Gần đây, Trình Tụng Chân sở dĩ phải tất bật ngày đêm là vì cậu gặp phải phiền toái.
Lúc trước cậu đã dành thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc thi điêu khắc hàng năm, nhưng tác phẩm tốn công làm tỉ mỉ lại bị phá hoại ác ý sau khi nộp lên. Cậu đã nhiều lần xin kiểm tra video theo dõi nơi lưu giữ tác phẩm nhưng đều bị từ chối. Giáo sư Trần, người phụ trách tổ chức và đánh giá cuộc thi lại qua loa chấm dứt vụ việc và yêu cầu Trình Tụng Chân hoặc từ bỏ thi đấu, hoặc hoàn thành lại tác phẩm trong vòng hai tuần.
Giáo sư Trần từ trước đến nay luôn coi thường Omega vì họ “chiếm” suất của Alpha, ông ta cho rằng họ không xứng đáng học điêu khắc và luôn âm thầm phê bình Trình Tụng Chân dù cậu rất xuất sắc. Thêm vào đó, cháu trai của giáo sư Trần còn quấy rối Trình Tụng Chân trong nhà hàng âm nhạc, vì sự cố đó mà bị học viện xử phạt.
“Thù mới chồng hận cũ, ông ta mà truy cứu người gây ra chuyện này thì mới là chuyện lạ.” Tô Di bất bình nói, cô cảm thấy tất cả bọn họ đều cùng một giuộc, “Tớ nghi ngờ tác phẩm của cậu là do ông ta tìm người cố ý phá hư.”
Trình Tụng Chân tập trung vào việc làm lại tác phẩm, cậu trấn an Tô Di. Trước đó, họ đã thử nhiều cách để khiếu nại, thậm chí đưa sự việc lên mạng để tạo sức ép từ dư luận, nhưng do thế lực của nhà trường và giáo sư Trần quá mạnh, chút sóng gió này nhanh chóng lắng xuống.
Là một học sinh không có tài nguyên, còn ở trong một hệ thống mà người như cậu bị chèn ép, hoặc cậu buộc phải chấp nhận hoặc là cút đi.
Trình Tụng Chân không phải không tức giận, cũng không định nhẫn nhục chịu đựng, nhưng việc cấp bách là hoàn thành tác phẩm điêu khắc, sau đó mới tính đến chuyện khác. Mặt khác —— chủ đề của cuộc thi này cũng liên quan đến việc đánh giá tốt nghiệp, mỗi học sinh khoa điêu khắc đều phải tham gia.
“Làm sao có thể hoàn thành tác phẩm lớn như vậy trong hai tuần? Rõ ràng là muốn làm khó cậu mà.” Tô Di càng nghĩ càng tức giận, cô cho rằng Trình Tụng Chân đang chấp nhận số phận mà không phản kháng, nhịn không được lại nói.
Trình Tụng Chân ngừng làm việc giây lát, lắc đầu cười với Tô Di.
Cậu giải thích rằng đây là kế sách tạm thời, trước hết phải giải quyết mâu thuẫn chính, nhưng cậu sẽ không nuốt giận mà bỏ qua.
“Vậy cậu tính làm sao bây giờ?” Tô Di hỏi.
Trình Tụng Chân lấy điện thoại ra, mở tài liệu cho Tô Di xem, cậu nói, nếu trường không chịu giải quyết, cậu sẽ trình bày chi tiết vụ việc lên Ủy ban Học thuật của liên minh bốn Học viện Mỹ thuật lớn trong nước. Nội dung không chỉ bao gồm việc xử lý bất công này, mà còn có các hành vi thao túng kết quả thi đấu, nhận hối lộ, và sự dơ bẩn trong học thuật của giáo sư Trần.
“Giáo sư Trần đang được đề cử làm giáo sư xuất sắc trong chương trình khen thưởng nhân tài quốc gia, đây là thời điểm quan trọng. Các học viện khác cũng có giáo sư cạnh tranh với ông ta. Nếu lúc này ông ta gặp rắc rối, cậu nghĩ Ủy ban Học thuật sẽ bao che ông ta sao?” Trình Tụng Chân nói. “Hiện tại, tớ đang liên hệ với vài học sinh có chứng cứ. Trong đó, có một người bị giáo sư Trần đạo nhái tác phẩm khi học trong trường mà không có cách nào khiếu nại.”
“Khi đó chưa có Ủy ban Học thuật, trường học muốn bao che cho giáo sư Trần, không muốn tai tiếng lan ra, còn đe dọa học sinh đó phải ngoan ngoãn nếu muốn tốt nghiệp. Vì vậy, việc khiếu nại không được giải quyết.”
“Dù lần này không thể trừng phạt ông ta, thì cũng phải làm ông ta khó chịu một thời gian.”
Ánh mắt Trình Tụng Chân kiên định, thân hình nhỏ bé nhưng lại như cỏ dại vững vàng trước gió.
Tô Di kinh ngạc, cằm gần như rơi xuống. Cô không ngờ rằng mấy ngày nay Trình Tụng Chân tỏ ra bình tĩnh, tập trung vào việc làm lại tác phẩm, nhưng sau lưng lại thu thập chứng cứ.
“Chân Chân, cậu quá là ngầu!” Hai mắt Tô Di sáng lên, không thể không thán phục, “Cậu thực sự quá ngầu!”
Trình Tụng Chân sợ cô nàng nói to khiến mọi chuyện bại lộ, nhanh chóng đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
Tô Di lập tức ngậm miệng lại, làm động tác kéo khóa, biểu cảm khôi hài.
“Tớ sẽ giữ bí mật, yên tâm.” Cô nhỏ giọng nói.