Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 19: Mất kiểm soát




Tối nay, Thịnh Bạc Viễn nhận lời mời tham dự hội nghị thượng đỉnh kinh doanh và bữa tiệc tối sau đó.

Đối với những dịp như thế này, hắn đã quá quen thuộc, bình thản đối phó với đủ loại người.

Sau khi mẹ và em trai qua đời, hắn được ông ngoại đưa về nuôi dưỡng. Những kỹ năng trong kinh doanh này đều do ông ngoại dạy, và dần dần tích lũy qua thực tiễn.

Sau một vài cuộc xã giao, trong đại sảnh xa hoa của bữa tiệc, giữa khung cảnh náo nhiệt, người người rượu chè say sưa, Thịnh Bạc Viễn bất chợt nhớ đến Trình Tụng Chân ở nhà.

Nai con có một khí chất đặc biệt bao quanh, chỉ cần đến gần hay bị nhìn thấy, liền cảm thấy nội tâm bình thản vô cớ như lạc vào rừng rậm sau cơn mưa. Không chỉ là bình yên, đôi khi còn xuất hiện những cảm xúc thật xa lạ như rung động, như thấp thỏm.

Thịnh Bạc Viễn chợt cảm thấy phòng tiệc người đến người đi ngột ngạt vô cùng, bèn ra ngoài vườn để hít thở không khí trong lành.

Hắn ngồi bên cạnh hồ nước nhìn về phía xa, không gian vắng lặng và ánh sáng mờ ảo, không có một chút gió.

Cứ vậy ngồi lặng lẽ một mình khoảng mười phút, cách đó không xa bất chợt vang lên những tiếng động nhỏ như tiếng thở dốc và tiếng quần áo cọ xát, kèm theo một mùi hương xa lạ, sự im lặng đột ngột bị phá vỡ.

Thịnh Bạc Viễn hoảng hốt hồi lâu, cảm nhận được mùi hương càng ngày càng nồng đậm, lý trí của hắn bỗng chốc bừng cháy, cả cơ thể và nhịp thở đều có sự biến đổi kỳ diệu.

Hắn đã không còn là một thiếu niên ngây thơ, biết rõ những âm thanh mập mờ kia có ý nghĩa gì. Ở những nơi xa hoa trụy lạc như thế này, quyền lực và tiền bạc luôn sẵn sàng, làm sao có thể thiếu những thú vui trợ hứng.

Điều khiến hắn không kịp trở tay là, vậy mà hắn lại cảm nhận được pheromone, và phản ứng với chúng —— Ban đầu chỉ là hơi khó chịu một chút, sau đó không hiểu sao mà trở nên mãnh liệt, cảm giác ấy càng ngày càng rõ rệt.

Giống như cánh cửa bị đóng kín quanh năm chợt vô tình hé mở, để ánh sáng lọt vào, sau đó bị một thế lực nào đó điều khiển, cánh cửa nhanh chóng bị phá tung ra một khoảng lớn, không thể nào ngăn chặn lại được.

May mắn là, Thịnh Bạc Viễn rất nhanh đã tỉnh táo lại từ tình huống khó xử này, hắn cắn chặt răng, dùng ý chí mạnh mẽ để trấn tĩnh.

Hắn miễn cưỡng ổn định hơi thở ngày càng dồn dập, kiểm soát cơn sóng nhiệt dữ dội trong cơ thể, rồi rời khỏi khu vườn đầy pheromone càng nhanh càng tốt, yêu cầu tài xế đưa mình về nhà.

Dù đã lâu không sử dụng, nhưng trong nhà vẫn luôn có thuốc ức chế. Giờ này Trình Tụng Chân hẳn là đã ngủ từ lâu, chỉ cần sử dụng thuốc nhanh chóng, sẽ không gây ảnh hưởng gì.

Nghĩ vậy, ngay khi về đến nhà, Thịnh Bạc Viễn lập tức vào phòng ngủ, lấy thuốc ức chế từ ngăn kéo và sử dụng theo hướng dẫn. Hắn ở trong phòng chờ thuốc ngấm vào máu, nhưng không ngờ lại có một mùi hương tươi mát chua ngọt của cam quýt bỗng ồ ạt lan tới, cách cửa vẫn có thể ngửi thấy, nháy mắt đánh sập nỗ lực tỉnh táo và lý trí của hắn.

Thì ra, đây là mùi hương của Trình Tụng Chân.

Thịnh Bạc Viễn không bao giờ nghĩ rằng sẽ cảm nhận được pheromone của Trình Tụng Chân trong tình huống này.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở toang, phát ra tiếng vang lớn, báo hiệu con mồi đã tự chui đầu vào lưới. Mùi hương ngào ngạt của cam quýt tức khắc tràn vào trong phòng ngủ. Cùng với tiếng bước chân ngày càng đến gần, một con nai rừng lạc lối lao vào lòng Thịnh Bạc Viễn, áp gương mặt mềm mại lên cổ hắn, mùi thơm của pheromone phả ra từ hơi thở nóng rực, không ngừng phát ra tín hiệu mong muốn được chiếm lĩnh.

Trong phòng ngủ, nồng độ pheromone dày đặc đến đáng sợ, cần phải tìm cách kiểm soát. Thịnh Bạc Viễn nín thở, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế bản năng Alpha đang rục rịch trong xương cốt. Hắn xoay người lại, Omega mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hai người mặt đối mặt.

Omega toàn thân đổ mồ hôi, tóc đen bị mồ hôi thấm đẫm bết dính trên trán, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước mỏng. Cậu ngẩng đầu, híp nửa con mắt nhìn hắn, trông đến là nhu nhược đáng thương.

Chỉ với một ánh nhìn, Alpha đã chìm sâu vào sự mê muội, phòng tuyến tự chủ mà hắn luôn tự hào nháy mắt bị phá vỡ. Dưới sự thúc đẩy bởi dục vọng mãnh liệt, hắn cúi xuống hôn lên môi Trình Tụng Chân. Như chẳng cần ai phải dạy, hắn tự biết cách an ủi vừa dịu dàng vừa độc đoán. Hắn nắm cằm Trình Tụng Chân, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, làm nụ hôn thêm triền miên và mãnh liệt.

Trình Tụng Chân thoải mái phát ra một tiếng nức nở trong cổ họng, nhắm hai mắt mê man. Cậu hoàn toàn tan chảy trong cái hôn, vô thức vòng tay qua cổ Thịnh Bạc Viễn, đón nhận nụ hôn thân mật ướt át.

Thịnh Bạc Viễn thuận thế ôm ngang Omega lên giường, lần nữa hôn lên môi cậu. Âm thanh dinh dính ướt át vang lên hết lần này tới lần khác. Một bàn tay luồn vào áo ngủ lụa rộng thùng thình, vuốt ve lưng và ngực cậu, vạt áo trên vai tuột xuống hơn nửa.

Trình Tụng Chân bị pheromone của Thịnh Bạc Viễn làm cho mất lý trí, cậu vô thức tháo nút áo sơ mi của hắn, ngón tay đầy vết chai mỏng vuốt ve cơ thể đối phương, cuối cùng mạnh dạn luồn vào nơi bí ẩn, chạm vào một vật nặng trĩu nóng bỏng, ép nó vào cái của mình, xoa nắn lộn xộn.

Thịnh Bạc Viễn bị hành vi thô lỗ của con nai con này làm cho tức giận đến da đầu tê dại, chút lý trí cuối cùng cũng gần như đứt phựt. May mắn là thuốc ức chế đã có tác dụng vào thời khắc mấu chốt, giúp hắn tìm lại lý trí, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, không để Trình Tụng Chân tiếp tục “làm càn”.

Hắn chật vật kiềm chế, nhưng cũng đủ kiên nhẫn để hướng dẫn Trình Tụng Chân cách thở khi hôn, cách làm dịu đi dục vọng nóng cháy, cho đến khi Trình Tụng Chân gỡ bỏ sự trói buộc trong tay hắn.

Khi sóng tình và ham muốn qua đi, Trình Tụng Chân híp mắt, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên. Thịnh Bạc Viễn lại lần nữa lấp kín đôi môi Trình Tụng Chân, cả hai tiếp tục đắm chìm trong nụ hôn ướt dính.

Không sao đâu, không sao nữa rồi. Thịnh Bạc Viễn không khỏi nhẹ giọng an ủi.

Trình Tụng Chân được hắn vỗ về trong vòng tay, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đối mặt với đống hỗn độn, Thịnh Bạc Viễn vất vả khôi phục lý trí, hắn thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi Trình Tụng Chân. Hắn nghĩ thầm, may mà không hoàn toàn mất kiểm soát rồi gây ra tình huống không thể cứu vãn.

Trình Tụng Chân chỉ là một con nai vô tình đến bên hắn, lang thang trong rừng tìm chỗ nghỉ chân. Hắn không thể vì sự trùng hợp này mà để bản năng hèn hạ của Alpha lấn át, chiếm đoạt người ấy làm của riêng.

Hơn nữa lại nói, lần này là do hắn choáng váng đầu óc nhất thời suy nghĩ không chu toàn, dẫn đến việc Trình Tụng Chân cũng mất lý trí. Tất cả trách nhiệm vốn thuộc về hắn.

Nghĩ vậy, Thịnh Bạc Viễn không dằn được nỗi áy náy trong lòng.

Hắn cẩn thận rửa sạch qua cho Trình Tụng Chân, giúp cậu mặc lại áo ngủ, sợ rằng khi tỉnh lại cậu sẽ không thoải mái. Sau khi xong xuôi mọi thứ, hắn bế Trình Tụng Chân trở lại phòng ngủ của cậu.

Trên người Trình Tụng Chân vẫn còn vương lại hương cam quýt, nhắc nhở Thịnh Bạc Viễn về thoáng thân mật triền miên và ngọt ngào vừa qua. Trước đây, Thịnh Bạc Viễn chưa từng cảm nhận rõ ràng sự hấp dẫn giữa AO, nhưng bây giờ Trình Tụng Chân đã cho hắn trải nghiệm đầy đủ sự mới mẻ này.

Khác với vẻ nồng nhiệt, gợi tình chết người vừa rồi, pheromone của Trình Tụng Chân giờ đây rất nhẹ nhàng, tỏa ra mùi hương cam quýt thanh mát, như ánh nắng ấm áp cùng làn gió khẽ lay động, khiến nội tâm bình tĩnh trở lại. 

Thịnh Bạc Viễn cảm thấy bản thân được hơi thở này ôm lấy, cõi lòng vô hình được dịu dàng trấn an.

Thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến — một trải nghiệm xa lạ nhưng thần kỳ. Sau những đêm bị ác mộng tra tấn, hắn vậy mà tự nhiên sinh ra cảm giác buồn ngủ.

Hắn nghe theo lời kêu gọi, không tự chủ nằm xuống bên cạnh Trình Tụng Chân, nhìn Omega yên bình ngủ say, đến khi đồng nhất nhịp thở với Omega ấy, hắn mới nhắm mắt lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon, đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ.