Ngủ Ngon Em Nhé

Chương 11: Không ổn




Không bao lâu sau khi Dư Thiên Hoan rời đi, Trình Tụng Chân mang theo túi lớn túi nhỏ vào phòng bệnh. Vừa vào cửa thì thấy Thịnh Bạc Viễn đã tỉnh lại, hai người nhìn nhau sững sờ.

Ngay sau đó, Trình Tụng Chân liền vui mừng, đặt đồ đạc sang một bên, tiến đến bên giường. Dù chưa nói câu nào, Thịnh Bạc Viễn đã cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, không chờ Trình Tụng Chân hỏi, hắn đã nói trước: “Tôi không sao, bác sĩ vừa kiểm tra qua, nói không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Nghe vậy, Trình Tụng Chân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu.

“Anh có đói không?” Cậu gõ chữ trên điện thoại thay cho lời nói, hỏi Thịnh Bạc Viễn, “Thời gian không đủ nên em không nấu cháo, nhưng có nấu mì và làm vài món ăn kèm. Anh muốn ăn gì nữa không, em có thể về nấu thêm.”

“Anh biết không, tối qua anh làm em sợ lắm, may mà anh không sao.”

Thịnh Bạc Viễn không trả lời ngay, mà chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Trình Tụng Chân.

Ngôn ngữ có thể lừa dối người ta, nhưng cảm xúc trong đôi mắt thì không thể. Trình Tụng Chân thực sự quan tâm đến hắn.

Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, hỏi một câu không đầu không đuôi: “‘Cảm ơn’ trong ngôn ngữ ký hiệu làm như thế nào?”

Trình Tụng Chân nghiêng đầu, chớp chớp mắt, rõ ràng có chút lơ mơ.

Dù không hiểu lý do, cậu vẫn làm theo ý của Thịnh Bạc Viễn, giơ ngón cái lên, uốn cong hai lần, làm ra động tác cảm ơn trong thủ ngữ.

Sau đó, cậu thấy Thịnh Bạc Viễn cũng học theo, giơ tay, lặp lại động tác vừa rồi.

Thịnh Bạc Viễn cười nhạt, phảng phất như băng tuyết tan chảy: “Có hiểu không?”

Trình Tụng Chân trong lòng mềm nhũn, mỉm cười.

Đương nhiên là hiểu, Thịnh Bạc Viễn đang cảm ơn cậu bằng chính ngôn ngữ của cậu.

Một tháng nháy mắt trôi qua.

Trình Tụng Chân tuân theo lời dặn của bác sĩ, sau một tháng đến bệnh viện tái khám và được thông báo rằng mức độ ổn định của pheromone đã cải thiện rất nhiều.

Điều này cậu cũng tự mình cảm nhận được. Trong hai tuần đầu, cậu gần như không thể rời khỏi pheromone của Thịnh Bạc Viễn. Nếu đối phương không có ở nhà, cậu chỉ có thể trốn trong tủ quần áo, dựa vào mùi hương của đối phương để giảm bớt khó chịu.

“Tuy rằng pheromone đã ổn định nhiều, nhưng vẫn cần chú ý.” Bác sĩ kiên nhẫn dặn dò, “Nếu đặc biệt khó chịu, vẫn cần pheromone của Alpha để trấn an.”

Bác sĩ dừng lại một chút rồi nói: “Thực ra, nếu có thể thiết lập một mối quan hệ ổn định với Alpha, và được đánh dấu vĩnh viễn, thì sẽ giúp giảm bớt, thậm chí chữa khỏi bệnh tình của cậu.”

Trình Tụng Chân buồn bã lắc đầu.

Trong lòng cậu có những suy nghĩ mâu thuẫn và phản đạo lý – cậu không muốn bị ai đánh dấu vĩnh viễn, cũng không muốn mình sinh ra chỉ là một Alpha hay Omega.

Thế nhưng, đối với đại đa số Omega, tìm một Alpha, chấp nhận đánh dấu vĩnh viễn, gia nhập dòng họ Alpha, sinh con cho Alpha, đó là điều không thể tránh khỏi.

Bác sĩ thấy cậu không muốn nói thêm, đành dặn dò: “Tóm lại, cậu phải hiểu rõ tình trạng của mình, không được cậy mạnh, không được chịu đựng. Nếu có khó chịu, hãy đến bệnh viện ngay.”

Rời bệnh viện, Trình Tụng Chân nhắn tin cho Trần Duyệt để báo bình an, nói rằng Thịnh Bạc Viễn đã chăm sóc và giúp đỡ cậu rất nhiều, bác sĩ vừa cho biết tình trạng của cậu giờ khá tốt.

Biết được Thịnh Bạc Viễn sẵn lòng giúp đỡ Trình Tụng Chân, Trần Duyệt bất ngờ nhưng không hoàn toàn ngạc nhiên, như dự đoán của chú, Thịnh Bạc Viễn thực sự là người dịu dàng và dễ mềm lòng.

Trình Tụng Chân đến bệnh viện tái khám cùng Tô Di, cô nàng nhất quyết đòi đi cùng. Vừa nãy phải khuyên can, cô mới chịu ở lại bên ngoài phòng bệnh. Trình Tụng Chân vừa ra, cô đã vội vàng cất điện thoại, vô cùng quan tâm hỏi han một tràng.

Thấy cô sốt ruột như vậy, Trình Tụng Chân mỉm cười, làm động tác “tớ không sao” bằng thủ ngữ.

Vẻ mặt Tô Di không mấy tin tưởng, khoanh tay ép hỏi: “Thật không?”

Trình Tụng Chân nghiêm túc gật đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: “Cậu phải tin tưởng tớ.”

“Nhưng cậu đấy, vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai?” Cậu chuyển chủ đề, hỏi cô.

Tô Di nghe vậy bĩu môi, nói: “À, là người đang theo đuổi tớ, do gia đình giới thiệu.”

Trình Tụng Chân nhìn dáng vẻ mếu máo đáng yêu của Tô Di, hỏi: “Cậu không thích người ta à?”

“Cũng không phải là không thích, mà là có hơi sợ…” Tô Di do dự một chút, thân thiết nắm lấy tay Trình Tụng Chân, cả hai ăn ý cùng bước đi, “Dù bị đánh dấu là điều bình thường với Omega, nhưng một khi bị đánh dấu vĩnh viễn, dẫu có thể phẫu thuật để xóa dấu, nhưng lại tổn thương cơ thể và rất đau…”

Cô nhanh chóng nhận ra mình đang trút giận, không khỏi bực bội thở dài một tiếng, phát điên mà hờn dỗi: “Tại sao tớ lại nghĩ nhiều như vậy chứ? Rõ ràng chúng tớ mới đang ở giai đoạn mập mờ, còn chưa xác định quan hệ nữa…”

Trình Tụng Chân cười, đưa tay xoa đầu Tô Di, “Cậu thích người ta rồi.”

Thấy Tô Di không hó hé, thùy tai bắt đầu đỏ lên, Trình Tụng Chân lại cười và lặp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu.

“Thì có một chút.” Vài giây sau, Tô Di ngượng ngùng thừa nhận, “Anh ấy hài hước, thú vị và biết chăm sóc người khác, rất đáng yêu, nhưng tớ cũng chỉ là có một chút hảo cảm mà thôi.”

Trình Tụng Chân dịu dàng nhìn Tô Di đỏ mặt, dừng bước, sau đó viết một đoạn lên cuốn sổ nhỏ: “Không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra điều gì. Nếu vì sợ hãi mà không dám tiến tới thì thật đáng tiếc. Nếu thật sự may mắn gặp người thích cậu mà cậu cũng thích người ta, thì cứ thích hết lòng đi. Tới lúc có chuyện không tốt xảy ra rồi tính sau, biết đâu nó cũng sẽ không bao giờ xảy ra.”

Tô Di nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay hồi lâu, bỗng cười và nhìn Trình Tụng Chân: “Cậu đến mối tình đầu còn là trẻ con mà dám dạy tớ yêu đương sao? Nhưng tớ thừa nhận, cậu nói có lý, chúng ta đúng là một người dám nói một người dám nghe.”

Trình Tụng Chân cũng cười theo.

Thịnh Bạc Viễn nhanh chóng hồi phục từ tác dụng phụ của thuốc ngủ, không đến hai ngày đã xuất viện, tiếp tục công việc. Gần đây công ty đang gặp vấn đề về việc sản phẩm bán chạy nhất của họ bị vi phạm, Trần Duyệt là cố vấn pháp luật nên rất bận rộn, hôm nay cố ý đến gặp Thịnh Bạc Viễn để báo cáo tình hình.

Sau khi nói xong chuyện chính sự, Trần Duyệt lơ đãng đề cập đến Trình Tụng Chân, nói Thịnh Bạc Viễn gần đây đã chăm sóc rất tốt cho Trình Tụng Chân.

“Chú nghĩ hẳn là cháu không thể bỏ mặc, nên giúp một chút.” Chú nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Bạc Viễn đanh lại, giọng điệu lạnh lùng: “Không có gì, đây là trách nhiệm khi thừa kế của cháu.”

Rõ ràng không phải vậy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng không nói.

Trần Duyệt đã quen với thái độ vô cảm của Thịnh Bạc Viễn, cười một chút: “Thật ra, mặc kệ cháu giúp Trình Tụng Chân vì lý do gì, chú nghĩ điều này đều có ý nghĩa đối với cháu.”

Chú thong thả nâng ly cà phê, nhấp một ngụm, rồi tiếp tục: “Ban đầu chú không hiểu nổi việc cha cháu nhận nuôi Trình Tụng Chân, dù sao chú cũng là luật sư, phải nhắc nhở ông ấy rằng việc này có thể dẫn đến tranh chấp tài sản không cần thiết. Nhưng sau này chú dần hiểu, đây có lẽ là cách đền bù cho những tiếc nuối và hối hận, tự mình tìm kiếm một nơi gửi gắm tình cảm.”

Thịnh Bạc Viễn nhíu mày, giọng điệu thoáng lạnh lùng hơn: “Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận thì có ý nghĩa gì? Hối hận chỉ làm cho chính mình dễ chịu một chút, nhưng không thay đổi được sự thật.”

Thấy hắn vẫn kháng cự, Trần Duyệt bất đắc dĩ tiếp tục khuyên: “Không ai là không phạm sai lầm. Năm đó, chuyện không ai mong muốn xảy ra… Đã nhiều năm như vậy, Bạc Viễn, chẳng lẽ cháu không định tha thứ cho cha mình, cũng buông tha cho chính mình sao?”

“Đúng vậy, không ai mong muốn điều đó, nhưng chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.” Thịnh Bạc Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thu hết tất cả phồn hoa chốn thành thị trong đáy mắt, nhưng không có gì được lưu lại, chỉ còn độc một mảnh quạnh hiu. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Cháu không có tư cách nói tha thứ hay không, chỉ có người ra đi mới có quyền quyết định điều đó.”

Trần Duyệt bị câu này của hắn làm cho nghẹn họng, rồi cũng im lặng, sau một lúc lâu đành phát ra một tiếng thở dài.

Thịnh Bạc Viễn nhanh chóng kết thúc bữa tiệc vô nghĩa, sớm trở về nhà.

Là thư ký của Thịnh Bạc Viễn đã nhiều năm, Amanda tự giác cảm nhận được sự thay đổi kỳ diệu của ông chủ trong một tháng qua. Thay đổi rõ ràng nhất chính là mỗi ngày đều trở về nhà, hơn nữa thời gian về nhà còn càng ngày càng sớm.

Phải biết rằng, trước kia Thịnh Bạc Viễn là một kẻ cuồng cuồng việc, coi công ty là nhà.

Có sự khác thường tất có lý do.

Nhóm thư ký lén lút suy đoán, có lẽ không bao lâu nữa họ sẽ được chào đón phu nhân tổng giám đốc.

“Nào có ai yêu đương mà lại như vậy.” Amanda là người đầu tiên bác bỏ khả năng này, “Tôi thấy sếp không có vẻ gì là đang đắm chìm trong tình yêu.”

Hay nói cách khác, cô không thể tưởng tượng nổi người ngày nào cũng trưng khuôn mặt lạnh lùng như sếp cũng sẽ rơi vào lưới tình, và cũng không thể tưởng tượng nổi Omega nào mới có thể lọt vào mắt xanh của sếp.