Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 49




Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vừa đẹp.

Tính ra cũng đã hơn một tháng.

Chim nhỏ đứng ríu rít trên cành cây.

Quét mắt qua căn phòng không dính nửa hạt bụi, Tô xoa ngực. Vết sẹo vẫn còn, nhưng ký ức về nó như đã trở thành một chuyện rất xa.

“Tô, hôm nay cậu dậy sớm quá!”

Ariel bưng bữa sáng đi vào. Trong suốt thời gian này, Tô không thể đi lại nhiều, tất cả đều là nàng chăm sóc cô.

“Ừm. Nằm lì trên giường này đủ rồi, mình nghĩ chắc hôm nay mình cũng ra ngoài xem sao được rồi.” Tô mỉm cười.

Bỗng nhiên, Tô phát hiện ra một ‘cái đuôi nhỏ’ theo sau lưng Ariel. Cô cất lời với ‘cái đuôi nhỏ’ đang sợ hãi ló đầu ra: “Chào. Bạn nhỏ, bạn là?”

Đứa bé đi vào với Ariel nom vô cùng xấu hổ, lập tức chạy đi mất dạng.

“Là con nhà hàng xóm mới tới, con bé bảo nó tên là Giản.”

“À.”

Tô cầm quần áo lên thay xong thỉ muốn thử xuống giường, nhưng đầu lại hơi choáng váng. Ariel lập tức đi qua đỡ cô.

Tô cầm vào đôi đũa trên bàn, nhưng đã lâu rồi cô không dùng tới nên nó lập tức rơi xuống.

Ariel bật cười, rất tự nhiên mà đút từng muỗng cháo cho Tô.

“Lạ thật, mình có bị thương tay đâu!” Tô bất mãn.

“Không sao, mình không ngại đút Tô, cũng như đút con mèo nhỏ đáng yêu thôi mà!”

“…”

“Hả, sao thế?”

“Cậu miêu tả ‘đáng yêu’ thì thôi đi, nhưng mình không muốn trở thành mèo!” Tô thở dài: “Mình là người, người trưởng thành đó! Cậu không nên tả mình như con mèo chứ! Cơ mà nó cũng tốt hơn con cầu gai cậu so sánh trước khi lên bờ rồi. Mình không biết sao cậu thấy sinh vật đó đẹp nữa!”

“… Tô, cậu đọc lén nhật ký của mình.”

“Không có đọc lén. Hồi còn ở cung điện cậu bảo mình xem được mà, cậu quên rồi à? Trước đây cậu còn mời mình đọc nhật ký quan sát của cậu. Thật ra ban đầu mình cũng không định đọc, chẳng qua là mình chán quá không ngủ được, cũng không dám xuống giường, sợ đánh thức cậu, nên mới lấy đọc thôi.”

“Sao lại không ngủ được?” Ariel hỏi một câu rất vào vấn đề.

“Chuyện này…” Nhớ đến chuyện cũ, Tô cảm thấy mình nên nói dối thì hơn: “Cậu ngủ lộn xộn lắm!”

“Mình nhớ bà nội nói mình ngủ ngoan lắm mà, không hề lộn xộn, chắc chắn không thể làm phiền cậu! Không phải như vậy đúng không?”

“Thói quen của mình thôi. Xưa nay giấc ngủ của mình đã nông rồi, rất dễ thức, thức dậy rồi thì khó ngủ tiếp.”

“Nhưng mà mình nhớ mấy lần trước cậu hay ngủ say lắm mà…”

Tô muốn phát điên. Vì sao Ariel cứ dây dưa với câu hỏi này vậy?

“Tô?”

“Được rồi, là vì mình nóng được chưa! Hồi xưng mình hay bị nóng lắm!” Tô dứt khoát.

“Nóng lắm là sao? Trời nóng à? Nhưng nhiệt độ trên biển cũng đâu cao đâu.”

Nói qua nói lại một lúc, Ariel phát hiện ra Tô đã im bặt, đang vùi đầu ăn cháo nom rất chột dạ.

“…” Ariel khó hiểu.

“Ariel, mình ăn xong rồi, chúng ta ra ngoài một lát đi.” Tô cứng rắn nói sang chuyện khác.

Suốt đường đi, lòng Ariel cứ không yên ổn. Tính của nàng là phải hiểu rõ vấn đề.

“Hi, Ariel.” Ở đối diện có người chào hỏi họ.

“Chào anh, William.” Người lên tiếng là chàng trai trẻ nuôi bò sữa, ngày nào cũng cho bọn họ hai bình sữa miễn phí, khi cười tươi lên sẽ lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Đây là người chị họ mà cô bảo bị ốm kia à? Còn đẹp hơn tin đồn đó! Nhà cô ai cũng xin đẹp!” William nhìn Tô bảo.

“Ừm.” Ariel gật đầu.

Vì bị thương, Tô thường không ra ngoài, nhưng vì cô rất xinh đẹp nên thỉnh thoảng người từng gặp cô đều sẽ hỏi Ariel. Lúc bị hỏi, để nhanh chóng cho qua, nàng luôn bảo Tô là chị họ của mình.

“Ariel, tối nay cô đến nhà tôi ăn cơm không? Mẹ tôi cứ bảo tôi mời cô.” William nói.

“Hôm nay em ấy có công việc, không đến được.” Tô bình tĩnh từ chối giúp Ariel.

“Hôm nay mình có việc?” Ariel nhỏ giọng hỏi Tô.

“Đúng! Hôm nay chúng ta có nhiều công việc lắm! Chúng ta còn phải quét dọn nhà cửa!” Tô nói rất lớn tiếng.

William nuối tiếc: “Không đợi mấy ngày nữa rồi quét được à? Ít có cơ hội lắm đấy!”

Tô nhíu mày: “Sợ là khó rồi, phòng của chúng tôi bẩn lắm!”

Ariel đã hiểu. Nàng cố tình nghiêm nghị nhìn Tô, lại không kiềm được mà bật cười.

Tô rất nghiêm túc quay đầu nhìn Ariel: “Cười cái gì? Lát nữa về có mình em thôi, có khi tốn hết ngày cũng không xong.”

“Ừm, hình như là như vậy thật. Xin lỗi William, lần sau có cơ hội, chúng ta lại ăn cơm chung nhé!” Ariel cố gắng ngừng cười, cùng Tô lừa gạt William.

William chỉ đành xua tay bảo: “Hẹn lần sau thôi vậy.”

“Sao cậu lại chọc vào người thừa kế của trang trại bò sữa kia thế? Là bạn à?” Trên đường đi, Tô hỏi.

“Ừm… bình thường cậu ấy đã nhiệt tình rồi.”

“…” Tô quay đầu nhìn William vẫn còn đứng ở đằng xa nhìn về phía này: “Tuy mình rất hy vọng không có lần sau, nhưng chuyện đã như vậy, lần sau cậu muốn đi thì phải gọi mình.”

Ariel nở một nụ cười thật tươi, nàng giữ chặt cánh tay Tô.

“Không có lần sau, Ariel không đi đâu, Ariel không muốn Tô không tự nhiên và không vui.”

Tô cười, cô vươn tay ra xoa đầu Ariel đầy cưng chiều.

Lúc này, ở đối diện lại xuất hiện thêm một người.

“Quý cô tóc đen xinh đẹp, hôm nay cô không ở trong nhà sao?” Lần này là một người đàn ông mặc trang phụ thi nhân lãng tử. Anh ta ôm đàn guitar, có một đôi mặt đươm đầy ánh sáng ‘tình thơ ý họa’ như tất cả nghệ sĩ khác.

“Ừm, bệnh sắp khỏi rồi, cảm ơn anh đã thường xuyên gảy đàn ngâm thơ bên cửa sổ.”

Đó là một hôm nào đó Tô ở nhà, cô nghe thấy tiếng đàn ca mình chưa từng nghe. Cô tò mò vươn đầu ra nhìn thì nhìn thấy một nhà thơ đang ngâm nga với vô số trẻ con vây lấy. Anh ta cũng nhìn thấy cô. Kể từ đó, cô thường xuyên nghe được tiếng đàn guitar.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi chỉ muốn có người thưởng thức âm nhạc của mình!” Anh ta cười tươi rói: “Tôi nhớ cô tên là Tô đúng không? Một đứa bé nói tôi hay.”

“Ừm.” Tô gật đầu.

Biểu cảm của Ariel rất kỳ lạ: “Tô, cả ngày cậu toàn ở trong nhà… mà cũng kết bạn được à?”

Anh chàng nhà thơ nở nụ cười: “Thật ra chúng tôi cũng chỉ giao tiếp bằng âm nhạc thôi, không có gặp nhau trực tiếp!”

Ariel thì thầm: “Hai người giao lưu một mình thôi, Ariel về mà cũng…”

Tô quay đầu nhìn Ariel: “Sao? Cậu nói gì?”

“Không có gì.” Ariel mãi mới nói: “Tô, chúng ta nên về nhà dọn dẹp đi.”

“Quét tước không vội thế chứ! Vừa khéo chúng ta gặp nhau, hai vị phải nghe tôi đánh một bài chứ!”

Ca khúc đúng là êm tai, nhưng Ariel có làm thế nào cũng không tập trung vào được.

Nàng thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô. Khác với nàng, Tô lại nghe rất chăm chú.

Cỏ xanh, gió nhẹ, bầu trời cũng xanh. Ariel cúi đầu nhìn tay Tô đang nắm lấy tay mình. Ngày hôm nay vốn nên thời gian riêng của mình và Tô…

“Quý cô yêu dấu, cô có thể đồng ý lời cầu xin của tôi, cho phép tôi được làm bạn với cô không?”

Tô nghe được câu này thỉ ngẩng người. Trước kia anh ta từng hát bài này, nhưng ca từ lại không như vậy.

Anh chàng nhà thơ buông đàn: “Tôi vừa thấy đã yêu nàng!”

“…” Tô bị dọa.

“…” Ariel mím môi.

“Xin nàng đừng kinh ngạc, tình yêu vốn là điều khó tin như vậy!”

“…” Tô lúng túng.

“Tô.” Ariel liếc qua Tô, sau đó càng nắm chặt tay cô, lại nói với nhà thơ: “Nàng ấy có người trong lòng rồi.”

“Thật vậy sao?” Nhà thơ không muốn tin tưởng.

“Nói thích thì không đúng lắm, tôi yêu nàng ấy.”

“Vậy à?” Giọng nhà thơ đầy chua xót.

“Xin lỗi.” Tô kéo Ariel: “Chúng ta đi thôi.”

“Cạnh tranh công bằng thì tôi có cơ hội không?” Nhà thơ vẫn chưa từ bỏ.

Ariel cảm thấy không hiểu nổi. Vì sao William dễ nói chuyện như vậy mà nhà thơ này lại mặt dày thế!

“Không có, vì cả đời này tôi sẽ không yêu ai khác ngoài nàng!”

Ariel mỉm cười. Cậu ấy đang nắm tay mình thật chặt, thật ấm áp.

“Xin cho tôi gặp người ấy một lần, phải như vậy tôi mới từ bỏ được!” Nhà thơ bị những lời này lay động.

“Anh chắc chứ?” Tô nở nụ cười khó đoán, có phần bướng bỉnh: “Tôi cho là anh sẽ không chịu nổi!”

“Chắc chắn là không đâu.”

“Vậy xin đồng ý với tôi anh sẽ không nói ra ngoài, không nói anh đã gặp nàng, cũng không kể lại chuyện của chúng tôi.”

“Tôi xin cam đoan bằng tất cả danh dự của một thi nhân!”

“Được.”

Rồi cứ thế, cô nâng cằm Ariel lên, hôn xuống thật sâu.

Trời về khuya, trăng sáng sao thưa.

“Ariel, cậu không ăn tối à?” Tô đi vào phòng sách gọi Ariel.

“Được, mình ra ngay đây.” Ariel vẫn đang ghé vào bàn sách, vô cùng tập trung, không biết là đang đọc gì.

“Ăn đi.” Tô đi đến, ôm chặt cô của nàng từ đằng sau.

‘Bụp’ – Ariel lập tức khép sách lại.

Tô cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Cậu đang đọc gì vậy?”

“Không có gì…” Khuôn mặt Ariel ửng đỏ. Cảnh tượng này đã kéo dài từ cái hôn buổi xế chiều đến bây giờ.

Tô vươn tay mở ra. Sách y học? Hình như là sách chuyên môn về sốt và tăng nhiệt độ.

Tô quay đầu nhìn sang Ariel, suy nghĩ một chút rồi hôn vào tai nàng.

“Ôi!” Ariel run lên rõ ràng.

Tô nở nụ cười, sau nụ hôn là cơn mút mát thỏa thích không ngừng in vết lên phần da thịt trắng nõn. Hô hấp vừa ấm áp, vừa triền miên của cô làm nhiệt độ cơ thể Ariel tăng vọt.

‘Ùng ục’ Hình như ấm đun nước đang sôi.

Tô cắn nhẹ vào cổ Ariel, ngẩng đầu lên.

“Nhà này mà cháy là toi đời.” Cô in một dấu hôn sâu lên môi Ariel, sau đó vội vã đi tắt lửa.

Thế là… Ariel không để ý đến cô nữa, cả lúc ăn tối cũng quay lưng lại với cô.

Tô vươn tay đến vỗ vai Ariel: “Quay lại đi.”

Kết quả Ariel hoàn toàn không quan tâm cô, dứt khoát ngoảnh trở lại phòng đọc.

Tô gọi từ sau lưng nàng: “Hôm nay mình không cố ý, do anh nhà thơ kia bắt mình chứng minh mà, với cả mình… mình cũng là nụ hôn đầu tiên chứ.”

Cô lặng lẽ đi vào phòng đọc, nói với bóng lưng của Ariel: “Trước đó mình đã muốn nói cho cậu biết, cậu thấy nóng không liên quan gì đến bị bệnh, nhưng chưa nói xong thì nước đã sôi… Cậu biết mà, nhà mà cháy…”

‘Rầm!’ Đáp lại Tô là tiếng đóng cửa rung cả mặt.

Tô nhỏ giọng: “Được rồi, được rồi, là lỗi của mình. Hôm nay mình sẽ mang hết bát đi rửa, giúp cậu sắp xếp quần áo đã giặt. Cậu đừng ngủ trong phòng đọc, cái ghế kia để ngủ thì mệt lắm!”

Nhưng đến khi Tô cũng ngáp liên tục rồi, Ariel vẫn chưa đi ra ngoài. Xem ra nàng đã quyết tâm hôm nay không gặp lại mình nữa.

Không còn cách nào khác, Tô đành ôm chăn, gối ra đặt trước cửa phòng, gõ cửa rồi nói: “Mình để chăn bên ngoài nhé, cậu phải đắp đó!”

Sau đó cô cởi quần áo, chui vào trong chăn, tắt đèn bàn.

Bình thường Tô đều ngủ với Ariel. Hôm nay Ariel không ở đây, cô cũng không muốn tịch mịch bên mình gối trống, thế là lật người sang nằm bên cạnh.

Nhưng mà… nằm ở đây đối diện với mặt tường cũng trống rỗng quá!

Bỗng nhiên, Tô nghe được tiếng ‘cạch’, hẳn là Ariel mở cửa đi vào, còn cởi áo.

Chăn đắp kéo ra, Tô cảm động ôm Ariel.

Khoan, tại sao có gì đó sai sai vậy?

“Ariel, cậu mặc đồ ngủ?”

Vết thương Tô tự đâm trên thuyền rất mỏng manh. Lúc nó vừa kết vảy, cọ vào quần áo sẽ rất đau, vô cùng khó chịu. Thế là cô dứt khoát cởi trần đi ngủ. Vì hai người ngủ sát nhau, Tô ôm Ariel, Ariel nghĩ quần áo của mình cũng có thể ảnh hưởng đến vết thương của Tô nên không mặc đồ ngủ nữa.

Đến nay thì họ đã quen ngủ khỏa thân, nhưng sao hôm nay Ariel lại mặc quần áo?

“Ừm.” Hình như Ariel không định trả lời.

“Được rồi.” Tô nghĩ, hôm nay mình cũng phạm nhiều lỗi rồi, đừng hòng yêu cầu gì nữa. Chưa kể vết thương cơ bản cũng đã ổn định, sẽ không xảy ra vấn đề.

Cô kéo Ariel vào lòng, nói: “Ngủ ngon, công chúa của tôi.”

“Hôm nay mình đọc rất nhiều sách.” Ariel nom không muốn kết thúc sớm như vậy.

“Ừm.”

“Cậu nói nóng lên không phải vì bị bệnh, nên mình đã đọc rất nhiều sách, tìm hiểu khi nào người ta nóng lên, phát sốt, tình huống làm sao, lý do như thế nào, nên và không nên làm gì…”

Tô nhắm dần hai mắt, cọ vào mặt Ariel: “Vậy nên, kết luận cuối cùng là mặc quần áo đi ngủ sẽ không sốt?”

Ariel chưa trả lời, nàng chỉ hỏi: “Tô, gần đây cậu có thấy nóng không?”

Tô sợ Ariel bước lên con đường không thể trở lại, chuyển sang trấn an nàng: “Dạo này trời đẹp, không có nóng. Cậu yên tâm đi, mình cam đoan sẽ không đùa dai nữa.”

“…”

Tô cho là tai mình có vấn đề rồi. Ariel thở dài?

“Sao thế?” Tô hỏi.

“Hai người trong tất cả sách đều rất nóng, mà chỉ có mình là đồ ngốc.”

Nói xong, Ariel cởi đồ ngủ của mình.

Bỗng nhiên, Tô cảm thấy Ariel xoay người đè lên. Nàng đè cô bên dưới, sau đó cúi đầu, môi phủ xuống.

Đó là nhiệt độ Ariel mang theo, đôi môi mê người quấn quýt triền miên, lại thêm hô hấp vừa sâu vừa nặng nề.

Tô trợn mắt nhìn vẻ tình cảm nồng nàn của Ariel, lại thêm da thịt láng mịn dưới ánh trăng, không kiềm được mà vươn tay ra kéo nàng vào. Hai người lưu luyến giữa răng môi, quên cả đường về.

Ariel chìm đắm trong cuộc trao đổi này. Nàng nhớ đến ‘mấy chuyện xấu’ của Tô trước mặt nhà thơ kia, khẽ cắn vào môi dưới của Tô.

Tô khẽ kêu lên: “Ưm… cậu hết chịu nổi rồi đúng không?”

“Chi một mình mình thì không công bằng!”

Ariel hôn lấy xương quai xanh của Tô, tay nàng lại chậm rãi chu du trên cơ thể cô, xoa nắn như có như không khiến Tô thấy trái tim mình cũng bị cào vào, ngưa ngứa.

Ariel tiếp tục lướt xuống, bắt đầu vừa phải xoa lấy hai ngọn núi của Tô, đồng thời ngậm vào điểm đỏ nơi đỉnh núi, dùng lưỡi móc nó lên.

“Cậu!” Tô khẽ run lên: “Ariel, cậu học được mấy cái này hồi nào?”

“Một hôm chị Gwendolyn đến gặp mình, mang cho mình một quyển sách, nói là đừng để Tô chỉ yêu tâm hồn của mình, còn rất nhiều thứ yêu được lắm. Chị ấy bảo khi nào cậu không đủ yêu mình thì xem thử…”

Gwendolyn đúng là!

Ariel cảm thấy đỉnh núi của Tô cứng dần. Làm theo hướng dẫn trong sách, bây giờ nàng có thể tiến đến bước tiếp theo. Nàng đưa tay về phía rừng rậm của Tô, thăm dò.

Tô cảm thấy bên trong cơ thể như có cái công tắc nào đó bật mở, trong rừng rậm dần tuông ra suối trong.

“Sao mà mình… lại không đủ yêu cậu? Rõ là…” Tô cong cả người lên. Ariel đã tìm được ‘bí mật’ giấu trong rừng rậm của mình. Khả năng học hỏi lẫn năng lực thực hành của người này quá mạnh mẽ!

“Có một quyển sách giải thích là cậu yêu ai đó sẽ có dục vọng, nên mới nóng bức. Yêu một người không chỉ yêu linh hồn mà còn yêu cơ thể của người đó. Nhưng mà Tô, cậu nói gần đây cậu không nóng, nhưng Ariel lại không thể bình tĩnh nữa, vẫn rất yêu cậu, nên chỉ có thể làm như thế này. Sau đó quyển sách chị mình đưa nói, muốn hoàn toàn có được trái tim của người yêu thì phải lấy được cơ thể người đó.”

Tô không còn gì để nói. Sách Gwendolyn đưa là sách ‘đen’ đó! Bình thường không phải toàn là yêu đương trước rồi mới…

Nhưng còn gì nữa cũng không quan trọng. Tô cảm thấy nơi Ariel xoa vào có cảm giác sưng đau khó chịu, nhưng cũng có sự thoải mái lạ thường. Mỗi khi lòng bàn tay nàng chạm vào nơi đó, cô vừa muốn né tránh, vừa muốn phối hợp.

Ngay khi Tô sắp không nhịn được trước những vỗ về của Ariel, thế công của Ariel dừng lại, nàng chợt nhớ ra gì đó: “Tô, mình quên là vết thương của cậu chưa khỏi hẳn.”

Tô lập tức không kịp phản ứng, thốt ra: “Gần khỏi rồi!”

“Không sao chứ?”

“Tôi là bệnh nhân, công chúa Ariel muốn làm gì, tôi cũng không thể phản kháng, đành để mặc người xử trí.”

“Ừm… thật ra Ariel cũng không muốn dừng lại lắm.”

Tiếp đó, Tô cảm thấy hai chân mình bị mở ra, một luồng không khí lạnh lẽo làm cô phải co rụt lại.

Cô cảm thấy một cơn ấm áp bơi giữa hai cánh hoa, giống như một con rắn nhỏ mềm mại lại thông minh.

Sự tiếp xúc vừa ấm áp vừa thoải mái làm lòng cô bắt đầu ướt át. Vừa nghĩa đến việc Ariel dán cả khuôn mặt vào nơi đó của mình, toàn thân Tô như bốc cháy.

Lần này, Ariel không buông tha hạt nhỏ bí mật kia. Nàng dùng đầu lưỡi đùa giỡn khắp nơi, hoàn toàn không để ý sự run rẩy và van nài của cái hạt bé xinh đó, lại càng tập trung, nghiêm túc ép nó vào ngõ cụt.

Lần vui vẻ đầu tiên kéo tới, Tô ngửa thẳng người ra sau, nhưng cô cảm thấy hơi nóng còn chưa tan đi.

Sau đó, Ariel tìm được nơi sâu trong rừng rậm dưới người Tô. Cửa vào đã trơn trượt, nàng muốn tiến vào cũng không thành vấn đề. Tô nhỏ giọng rên rỉ. Cô cảm nhận được tốc độ của Ariel thay đổi, từ từ nhanh hơn, rồi lại đột nhiên thả chậm lại. Trong lúc ra ra vào vào, nàng đắm chìm trong tình cảm dịu dàng nơi phần thân dưới kia, ý thức nàng dần mờ nhạt, cuối cùng là một mảnh trắng óa trước mắt.

“Ariel như thế này, Tô không ghét mình chứ?” Tô nghe thấy giọng nói thấp thỏm của Ariel.

Cô hồi hồn lại: “Mình mãi mãi không ghét cậu.”

Ariel lao đến ôm chặt lấy Tô.

Tô ôm vào cơ thể Ariel: “Công chúa Ariel đòi công bằng, chỉ có một mình tôi hạ nhiệt thì không công bằng đâu!”

Nói xong, cô hôn Ariel. Hai người tra đổi tình yêu, theo đuổi cuộc chơi giữa môi và răng. Trải qua lần đầu tiên ngây ngô, họ càng nhiệt liệt, càng say sưa hơn ban nãy.

Không quá giống với sự dè dặt, dịu dàng của Ariel ban nãy, lần này Tô có một sự chiếm hữu tương đối dữ dội. Cô cắn vào tai Ariel, nhẹ nhàng gặm cắn, lại nặng nề ngậm vành tai nàng, cũng không ngừng đùa giỡn.

Cố sao tai của Ariel rất nhạy cảm – chuyện này gần như khiến toàn bộ dây thần kinh trong đầu óc nàng hỏng mất. Nàng muốn tránh cái ôm siết của Tô, lại không động đậy được, chỉ có thể mặc cho khoái cảm hoàn toàn ăn mòn.

Sau đó, Tô dời đến cổ nàng, nhưng không lặp lại động tác ở phòng đọc. Nàng hôn từ cạnh cổ đến trung tâm, sau đó lại hôn dọc lên mặt, nâng hàm dưới của Ariel lên, hôn mạnh một cái vào bên dưới, lại hôn lấp vào môi nàng.

Từ đầu, nụ hôn mang tính trêu cợt. Rất nhiều lần là Tô cố ý trêu đùa Ariel. Mãi đến khi Ariel gần nổi giận, cô lại đuổi theo cuốn lấy, nhiệt tình, gấp gáp, tuyệt không thả lỏng, đổi sang nụ hôn làm cho người ta không thở nổi.

“Tô, mình chịu không nổi!” Ariel đẩy Tô một cái. Cái hôn này mãnh liệt đến mức nàng thấy trái tim như nhũn ra một phen. Quá kích thích rồi!

“Ưm… không được, đừng… ưm!”

Nàng đẩy Tô ra, muốn cướp lấy một nhịp thở, nào biết Tô hoàn toàn không cho nàng.

Đồng thời, tay Tô cũng không rảnh rỗi. Cô mơn trớn những đường cong lả lướt bao quanh đỉnh núi, dừng lại ở đó một lát, rồi lại đột ngột lao vào ở bên dưới, đâm vào vườn hoa bí mật của Ariel.

Tô cảm thấy bàn tay lành lạnh của mình làm cơ thể Ariel rụt lại, nhưng cô lập tức chìm vào một dòng suối nhỏ ấm áp. Cô buông Ariel đã hơi ngẩn ra, nói ở bên tai nàng: “Ấm quá.”

Ariel bừng tỉnh, mặt đỏ như lửa đốt, vội vã kẹp lấy chân, không cho Tô di chuyển.

“Xấu quá, Ariel!” Tô cười: “Nhưng mà không sao, chúng ta có thể làm mấy chuyện khác.”

Tô bắt đầu dời trận địa lên nửa người trên của Ariel.

Ariel không nhịn được, cắn vào vai Tô ưa làm chuyện xấu.

“Ariel của chúng ta cũng cắn người à?” Tô nhíu mày.

“Đau không?” Ariel lập tức quan tâm hỏi Tô.

Thật ra Tô cắn rất nhẹ, cơ bản không đau.

Tô thừa cơ ồ ạt lấn tới giở trò.

Ariel biết mình bị gạt, nhưng nay đã chậm rồi, nàng chỉ có thể để mặc cho Tô giày vò. Cơn tê dại truyền khắp tàn thân làm nàng không thể ngừng rên rỉ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc khi được Tô chạm vào. Dưới sự nỗ lực không ngừng của Tô, hang nhỏ của nàng từng chút bị đánh chiếm. Nàng rất rõ bản thân sắp không nhịn được.

“Mình yêu cậu, Ariel. Trên thế giới này, mình chỉ yêu cậu, yêu cậu nhất!” Tô thì thầm lời tâm tình dịu dàng nhất bên tai Ariel.

Kích thích làm cho Ariel cong người lên. Đợi sóng lớn qua rồi, nàng lại khẽ tựa vào trong lòng Tô như vô số buổi đêm của quá khứ, nhỏ giọng nói: “Mình cũng vậy. Đối với mình, trên đời này không có cậu thứ hai.”