Ở phía đông, trong một phòng ngủ riêng của cung điện.
Hoàng Thái hậu An Hi trằn trọc trên giường. Tâm trạng bà tối hôm nay vô cùng bất an. Tuy con trai đã có dự tính, còn cam đoan với bà, nhưng bà vẫn hơi lo lắng.
Bà tuyệt đối không nhận lầm viên ngọc đó – Viên ngọc Ách vận! Bởi lẽ bà từng nhìn thấy nó một lần. Lần đó, bà đã không tin lời tiên đoán, sau đó bà mất đi con gái của mình. Lần này… vì sao nó lại xuất hiện?
Trằn trọc hồi lâu cũng không tìm được đáp án, An Hi không ngủ được dứt khoát mặc thêm áo rồi đứng dậy. Bà đi đến phía sau cửa sổ san hô trắng, lo lắng nhìn ra bên ngoài. Vùng biển bên ngoài gần như u ám, cũng giống như tâm trạng của bà vậy.
Dù sau chuyện đó, bà đã có đề phòng, cũng bí mật chuẩn bị cách đối phó, nhưng khi nó thật sự xuất hiện, tâm trạng bà vẫn không yên ổn.
‘Cốc, cốc, cốc’.
Cửa phòng bà có tiếng gõ. Cánh cửa này làm bằng san hô đỏ, rất cứng nhưng gõ nhẹ cũng rất vang.
“Đã trễ thế này rồi còn chuyện gì?” Bà hỏi.
“Thưa bà, bác sĩ Simon xin gặp.”
“Bảo ông ta ngày mai trở lại đi! Ta đã ngủ rồi.” An Hi từ chối.
“Thưa bà, đây là chuyện khẩn cấp, chuyện về con người kia ạ!” Ông Simon được dẫn theo ngoài cửa lớn tiếng la lên.
Nghe được hai chữ ‘con người’, An Hi vội vã ra mở cửa. Ông cụ Simon vội vã xông vào:
“Tôi muốn báo với bà, Tô biến mất rồi!”
“Biến mất?” Người phụ nữ cũng hoảng sợ.
Ông cụ vuốt chòm râu rối tung của mình: “Hẳn là trước đó các vị đã dọa con bé nên con bé không dám ở lại.”
An Hi trừng mắt với ông: “Là ông làm mất người!”
Ông cụ xua tay: “Đừng có nói lung tung, con trai bà mà biết còn không thừa cơ làm thịt tôi!”
An Hi thò đầu ra, không gian ban nãy còn sáng nay đã đen như mực.
“Sao tối thế này?”
“Thưa phu nhân, đèn ở hành lang vừa tắt đột ngột…” Trong bóng tối truyền đến tiếng trả lời. Vệ binh cá tầm ở bên ngoài đang cọ xá đá phốt-pho đặc biệt trong tay.
Vài giây sau, trong bóng tối sáng lên ngọn lửa be bé.
An Hi truyền đạt mệnh lệnh cho vệ binh cá tầm đang cầm đuốc: “Ngươi hãy tìm vài đồng đội đáng tin cậy rồi cùng đi tìm con người vừa đến đây mấy hôm trước. Tìm được rồi thì lặng lẽ đưa tới nơi nào đó rồi cho người đến báo với ta. Nhớ, không được kinh động đến Quốc vương và Công tước Boya.”
Vệ binh cá tầm gật đầu lia lịa, bơi sang đầu bên kia hành lang, kéo mấy binh sĩ cá mòi cũng đang cầm đèn dự phòng tuần tra đêm đi cùng.
An Hi khẽ khép cửa lại, nom rất lo lắng.
“Chẳng lẽ ta nên nghe theo lời Boya? Giết nàng ta?”
“Thật ra cô bé ấy rất đáng thương!” Ông cụ Simon xoa tay, lại chỉ vào mấy cái đĩa tròn màu vàng trên bàn: “Tôi muốn ăn bánh quy bà làm!”
An Hi liếc lấy ông: “Nửa đêm nửa hôm mà ăn gì? Ngày mai tôi làm cho ông. Bây giờ ông nói hết đi.”
Simon cười mấy tiếng rồi nói tiếp: “Lúc con bé mới tới, tôi đã kiểm tra cho nó. Không chỉ sức khỏe không tốt mà trên lưng nó còn có vết thương, trong đó là nhiều lằn roi rất đáng sợ. Nhìn từ tình trạng da thịt liền lại thì chắc chắn lúc đó nó đã bị đánh đến loét thịt. Khóe mắt cô bé cũng có một vết trầy còn kéo vẩy, là vết thương mới đây thôi, rất giống như bị roi quật trúng. Bà biết nó đáng sợ đến mức nào không? Chỉ suýt nữa là đã tổn thương đến mắt! Vừa đêm qua cô bé còn nằm mơ, nói cái gì mà con tìm được rồi, gọi ông nội rồi gọi cha mẹ, sống chết giữ lấy viên ngọc trai kia. Tôi phát hiện ra tai cô bé còn dư sáp. Sao thứ như thế lại ở trong tai? Không biết trước đó con bé đã chịu sự dày vò như thế nào. Trạng thái tinh thần của con bé cũng có phần không ổn định, tôi không muốn kích thích nó nên lừa nó nói nó chỉ ngất đi vì kiệt sức. Tất nhiên chuyện thần kỳ nhất là khi chúng ta tìm thấy nó, nó có triệu chứng thiếu dưỡng khí quá mức, vốn tưởng đã không cứu được nữa, nhưng tình trạng đó đã vơi dần rồi từ từ biến mất. Tôi không dám đoán định thêm, nhưng tôi có thể chắc chắn, nếu Thượng đế không thương xót cô bé, lúc chúng ta vừa tìm được nó, rất cỏ thể nó đã…”
An Hi Phu nhân nghe xong thì thở dài: “Tháng trước tôi nghe trai nói gần đây đồng tộc của họ bị sát hại rất khủng khiếp. Luôn có trẻ em loài người tách miệng họ ra, cướp đi ngọc họ nuôi lâu ngày. Ngọc trai với chúng ta không là gì nhưng rất quý giá với con người. Từ một cậu cá hố may mắn thoát khỏi thuyền, ta biết mấy đứa bé kia đều ở trong một căn phòng chật hẹp, hình như bị gọi là ‘nô lệ’. Nhưng không phải người trưởng thành mới bị bắt làm nô lệ sao? Dường như đám trẻ kia vẫn luôn hỗ trợ tìm ngọc trai, còn thường xuyên bị một kẻ gọi là thuyền trưởng ở trên đó ngược đãi.”
“Thật là đáng thương!”
Simon cười lạnh. Ông cảm thấy những đứa trẻ ở tuổi đó không phải cũng giống như công chúa của các ông, là báu vật của cha mẹ chúng sao?
“Tô cũng nói trước khi ngất xỉu cô bé đang tìm ngọc trai. Tôi cảm thấy rất có thể nó là một nô lệ trẻ em như bà nói… Tôi từng hỏi nhà của cô bé, cô bé nói nhà mình ở Mozambique, nhưng chỗ chúng ta hoàn toàn không có thành phố hay thị trấn nào tên như vậy. Cô bé nói mình rất nhớ ông nội ở nhà, mà không nhắc đến cha mẹ, rất có thể cha mẹ cô bé đã chết hoặc đã bỏ lại cô bé và ông nội…”
An Hi đi đến vỗ vai ông an ủi: “Simon, ông đừng như thế. Những bất hạnh đó đã xảy ra rồi, ông không thể làm gì cho quá khứ của nàng ta.”
Simon đột nhiên kéo lấy tay bà, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà hiện tại… tôi biết làm như thế nào sẽ khiến bà rất khó xử, nhưng tôi muốn đợi các loài cá du ngoạn khắp nơi về rồi hỏi thăm giúp cô bé. Nó là một cô bé đáng thương, chúng ta không thể tạm giữ cô bé lại sao?”
An Hi lắc đầu: “Ông có biết đây là lời cầu xin đáng sợ đến mức nào không? Tôi không muốn trải qua chuyện hai mươi năm trước một lần nữa. Tôi không muốn giết nàng ấy, cũng không thể giữ nàng ấy lại.”
“An Hi, bà còn muốn quanh quẩn với chuyện đó bao lâu nữa? Nếu thật sự có chuyện như số mệnh, thì cũng là tự Fecilia lựa chọn.”
“Ông đừng nhắc đến nó! Vì sao ông cứ nhắc đến Felicia mỗi khi tôi sắp quên nó đi? Đứa con gái không nghe lời đó, ông đừng nhắc tên nó với tôi!”
Đó là cơn ác mộng mãi không kết thúc trong nửa đời sau của An Hi. Cái tên này luôn được các người cá có tuổi trong cung điện ăn ý lảng tránh. Nó là cấm kị, là hình phạt, cũng là nguyền rủa. Chuyện giống y như đúc lời bà phù thủy tiên đoán – người ngoài kia sẽ mang lại giàu có cho các ngươi, cũng sẽ mang đi ‘thù lao’ tương ứng. Hắn sẽ dụ dỗ công chúa của các ngươi rồi cuối cùng bỏ rơi nàng. Hắn sẽ tìm được viên ngọc rực rỡ nhất biển sâu, đưa nó cho công chúa của các ngươi. A, ta thấy rồi, ánh sáng kia mới chói lọi làm sao, nhưng kết quả kia cũng khiến người ta đau lòng làm sao!
“An Hi, bà chưa bao giờ quên, nên bà mới sợ người ta chắc đến nàng ấy. Fecilia có lỗi lầm gì…”
‘Bốp!’
An Hi Phu nhân cho lão Simon một cái bạt tai.
“An Hi!” Ông Simon lại la lên một tiếng, đồn thời bắt lấy bàn tay đang ném tới một lần nữa của An Hi Phu nhân.
Ông nhìn bà: “Thứ đáng hận không phải lời tiên tri, cũng không phải cái gọi là Viên ngọc Ách vận, mà là ái tình, là sự cố chấp, là tình yêu vốn chỉ đến từ một phía! Dù là trên đất liền hay dưới đáy biển, đâu phải chưa từng có con người và người cá chịu dày vò như vậy!”
Nói đến đây, Simon đột nhiên lặng lẽ nở nụ cười: “Chính tôi cũng như vậy thôi. Nhưng tôi chưa từng oán trách. An Hi, mặc kệ em có tin không, tôi chưa từng trách em, thật đó.”
Viền mắt An Hi Phu nhân đã ửng đỏ tự lúc nào. Bà hạ bàn tay đang vươn tới xuống, thu nó về, nói một cách lạnh lùng:
“Bác sĩ Simon, mong ông chú ý xưng hô. Chuyện trong gia tộc tôi không liên quan gì tới ông.”
“Gia tộc của bà!” Simon cười nhạt: “Là tôi thất lễ rồi.”
Ông buông tay người phụ nữ ra, lặng lẽ nhặt áo choàng bà làm rơi vì giãy dụa lên, phủ lại cho bà.
Ông thở dài một tiếng, không nói gì nữa mà chỉ rời đi.
Hành lang phía tây cung điện.
Tô chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi vội vã chạy trốn. Chỉ là chạy cũng là đường chết, cô càng gặp chuyện không hay. Lúc vòng qua một khúc quanh, cô đột nhiên phát hiện ra bốn binh cá đang bơi về phía này từ một hướng khác.
Cô lập tức để bản thân lùi vào một chỗ tương đối an toàn rồi chạy ngược trở lại.
Thiếu nữ ban nãy ôm tượng vẫn còn đứng đó. Nàng đang rất cố gắng ôm tượng lên, nhưng dường như trước đó đã dùng rất nhiều sức nên nàng vẫn luôn thất bại.
Tô đi thẳng tới, ra hiệu cho nàng đứng xa ra, kêu lên một tiếng đau đớn mà nhấc pho tượng lên.
“Trước đó tôi đụng hỏng tượng, tôi giúp cô thả nó ở chỗ cô muốn.”
“Sao?”
Thiếu nữ người cá ngơ ngác trước chuyện này. Không phải người này vừa bỏ chạy như bay sao?
“Là bên này hay bên kia?” Tô chỉ vào hai con đường khác, hỏi thiếu nữ.
Thiếu nữ người cá vẫn ngơ ngác nhìn cô.
“Tôi xin thề là mình không có ác ý!”
Thiếu nữ người cá im lặng không nói.
Tô không thể không ra đòn sát thủ: “Cô còn không dẫn đường, tôi sẽ ném hỏng tượng của cô, làm cho nó vỡ ra từng mảnh!”
Thiếu nữ người cá lộ ra ánh mắt sợ hãi, dường như muốn la lên.
Tô vội vã van nài:
“Đã có chuyện xảy ra, tôi xin cô đó!”
Cô nói xong, trước mặt yên tĩnh chừng một giây. Một giây này lại khiến Tô cảm thấy như đã vạn năm.
Cuối cùng nàng kia mở miệng:
“… Lối này.”
Tô đi sát theo sau nàng.
Con đường họ đi rất dài, Tô không biết nó thông đến đâu, nhưng cô chỉ có thể đi tiếp. Cô nhìn thiếu nữ người cá trước mặt, trong lòng chỉ có thể cầu may.
Thực tế cho thấy vận khí của Tô thật sự không tệ.
Thiếu nữ người cá dẫn đường rất ngoan ngoãn, không hề bán đứng cô. Con đường cũng như được nàng cố tình lựa chọn, rất yên tĩnh, không có binh tướng gì.
Mà nàng còn là một thiếu nữ rất xinh đẹp – Tô nhìn bóng lưng đã biết.
Vóc dáng yểu điệu, quyến rũ, tóc dài như suối lại bồng bềnh, gợn sóng xinh đẹp. Mái tóc còn nhấp nhô theo từng cử chỉ của nàng.
Tô chú ý đến đuôi của nàng – một nửa có khảm hàu, hẳn nàng là người cá rất cao quý ở đây. Cô nhớ Simon từng nói lúc tán gẫu với mình rằng ở nơi đây, hàu tượng trưng cho sự cao quý, chỉ có hoàng tộc mới được đeo. Hàu của nàng ít hơn của quốc vương và hoàng thái hậu. Vậy nếu xét xuống, nàng rất có thể là một công chúa người cá…
Nghĩ đến đây, Tô cúi đầu nhìn thoáng qua pho tượng trong ngực mình.
Vậy chẳng lẽ… sở thích của người cá hoàng tộc và con người hoàng tộc cũng đều ‘đặc biệt’?
Cô thấy lạ không hiểu vì sao người cá lại thích tượng một con người. Đây là một pho tượng bằng đá cẩm thạch trắng hình một người đàn ông rất đẹp trai, dường như là một hoàng tử rất tuấn tú, nhưng vì va phải một chân cô, một góc thái dương của hoàng tử đã bị mẻ mất, nom bức tượng bây giờ khá buồn cười.
“Sao thế?”
Lần quan sát này của Tô vừa khéo đã bị thiếu nữ người cá quay đầu lại nhìn thấy.
Tô vội vã ngẩng đầu lên, mỉm cười vờ như không có gì, cười rất tươi.
Thật ra suốt đường đi thiếu nữ thường xuyên quay đầu nhìn, hệt như lo lắng sức Tô không cầm nổi tượng, hay đang sợ cô sẽ làm rơi tượng một lần nữa.
Giống như lời đe dọa cô từng đưa ra trước đó, tuy nó chỉ là vô tình.
Có lẽ thật sự không yên tâm, họ đi thêm được một đoạn nữa thì nàng xoay người, vươn tay ra muốn nhận tượng từ Tô.
“Hay là ngươi đưa cho ta đi.”
“Không sao đâu, cứ đi đi.”
Tô xoay nghiêng tránh tay của nàng, không cho nàng chạm vào bức tượng. Tuy con đường thiếu nữ đang đưa cô đi rất quen thuộc, nhưng cô vẫn không biết nên đi như thế nào. Vậy chi bằng tiếp tục đi cùng thiếu nữ mảnh mai này, đã đi thì đi đến cuối.
Thiếu nữ người cá im lặng tiếp tục động tác giành lấy, nhưng vẫn không cướp được đồ từ tay Tô. Nàng tỏ vẻ hoang mang, bối rối, dường như rất khó hiểu trước sự ‘liều mạng’ của cô.
Tô nở một nụ cười khủng bố ‘đừng có giành nữa, nếu không tôi không chắc hậu quả đâu’ với nàng, hất hàm lên giục nàng nhanh dẫn đường.
Thiếu nữ người cá lại nhìn Tô thêm một lúc. Đối mặt với sự kiên quyết của cô, nàng thật sự hết cách, chỉ đành lặng lẽ bước tiếp, lại dẫn đường cho cô.
Hành trình tiếp tục trong im lặng. Trong nửa sau chuyến đi, thiếu nữ người cá rất im lặng, trừ việc chỉ đường, nàng gần như không nói gì. Mà Tô vì lo cho mạng sống của mình nên cũng không có tâm trạng tiếp chuyện nàng. Cô lặng lẽ theo sát sau lưng thiếu nữ, cứ mãi suy nghĩ tiếp theo phải làm sao.
Hai người cứ đi lòng vòng cho đến khi họ rời khỏi cung điện. Tô cũng không biết họ đã đi bao xa. Ngay khi cô sắp kiệt sức, thiếu nữ dẫn cô đến trước một cánh cửa lớn có khóa. Kết cấu nặng nề và phong cách chạm rỗng của nó đã thu hút sự chú ý của Tô.
Hẳn đây là một nơi vô cùng rộng rãi và hoa lệ – từ cánh cửa có thể cảm nhận được. Xuyên qua kẽ hở trên các chi tiết, qua vô số đèn ngầm trong hoa viên, Tô nhờ ánh sáng nhìn thấy bên trong ngập tràn hoa cỏ đủ màu sắc, còn có vài bồn hoa. Có lẽ đây là một khu vườn lớn.
Thiếu nữ người cá tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa ra. Cửa lớn vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, rất có cảm giác xa hoa mà cũ kĩ.
Tô vừa đi vào đã tưởng mình đang nằm mơ.
Vì… khu vườn này đẹp đến không tưởng!
Đập vào mắt cô đầu tiên là vô số cây cối đỏ rực và xanh đen chen chúc nhau. Những cái cây này đang sáng lên như dát vàng, còn hoa thì đỏ như lửa. Hoa và lá cây không ngừng lay động, cảnh tượng như một bức tranh sinh động nhiều màu sắc. Đất của khu vườn là loại cát mịt nhất, lại xanh lam như lửa lưu huỳnh. Ở bên kia, một loại ánh sáng xanh lam kỳ lạ tỏa ra khắp nơi. Nếu như hiện là ban ngày, người ta sẽ dễ cho rằng đây là bầu trời cao cao, mà không phải đáy biển lạnh lẽo, cảm thấy trên đầu lẫn dưới chân mình đều là một mảnh trời xanh ngắt.
Tô từng cho rằng đáy biển là nơi không có bao nhiêu thực vật, nhưng khu vườn tối hôm nay khiến cô cảm thấy mình đã xem thường biển cả.
Sự thán phục chưa ngừng ở đó. Cô chú ý đến một bồn hoa thiết kế kỳ lạ. Nó không lớn hơn những bồn khác, nhưng hình dáng rất nổi bật. Khi con cá voi kia phun nước… Thật sự rất sáng tạo.
1, 2… 5, 6 – Tô đếm số bồn hoa ở đây, tổng cộng sáu bồn. Tô quan sát thật kĩ, nhìn thấy thành bồn đều được khảm đá quý, vô cùng hoa lệ.
“Đây là khu vườn của ta và các chị gái, bên này là bồn hoa của ta.” Thiếu nữ người cá ra hiệu cho Tô đi về bên trái.
Khu vườn chung với các chị gái? Tô thầm xác định đáp án cho thân phận của thiếu nữ.
Cô quay sang bên trái, ở đó có hai bồn hoa, một hình người cá, một hình tròn.
“Là cái này sao?” Tô chỉ vào bồn hoa hình người cá khảm rất nhiều đá quý ngũ sắc hỏi thiếu nữ.
“Không phải, là cái này.” Thiếu nữ chỉ cái bồn hình tròn sơn màu tím, chỉ được xây đơn giản bằng xi măng, không có điểm trang gì khác.
Không ngờ lại là cái bình thường nhất! Tô vô cùng kinh ngạc. Có vẻ người này rất nhàm chán – cô nghĩ.
Nàng quan sát những loài hoa bên trong bồn hoa của thiếu nữ. Tất cả đều màu đỏ, còn chỉ độc một loại nhìn như hoa tường vi. Cô so sánh nó với những bồn hoa khác. Chúng có đủ loại phong cách rồi màu sắc hoàn toàn khác nhau. Chỉ có mỗi người cá này chấp nhất với một loại màu sắc lẫn kiểu dáng đơn điệu.
“Hãy đặt tượng ở đây.”
Nàng chỉ vào một cái cây thân mềm dáng rũ như hoa hồng bên cạnh bồn hoa, ra hiệu cho Tô đặt tượng xuống.
Đỏ, đỏ, lại là đỏ! Người này yêu màu đỏ đến phát cuồng! Tô lắc đầu làm theo.
Nếu không phải một màu đỏ tươi như máu quá đáng sợ, sợ là pho tượng này cũng bị tô đỏ!
Nhưng Tô nghĩ lại thì cảm thấy mình quan tâm nhiều quá, chuyện này không hề liên quan đến cô. Tiếng thở dài cũng chỉ dừng lại ở đây. Thật ra thì cô chưa từng theo đuổi đến cùng việc tìm hiểu nguyên nhân đằng sau sự ‘cố chấp’ này.
Khi đứng dậy, Tô trùng hợp nhìn thấy một cây cỏ dại trong bồn hoa hình tròn, cô bèn tiện tay nhổ lên. Cái cây này mới mọc, còn chưa ăn sâu, không tính là khó nhổ.
Cô đang cầm cỏ thì cảm nhận được một ánh mắt.
“?” Tô quay đầu nhìn nàng.
Thiếu nữ người cá bị hành động đột ngột này của Tô dọa sợ, rụt đầu lại.
Tô huơ huơ cỏ dại trong tay với nàng: “Tôi không ném lung tung đâu. Nhưng phải bỏ cái này ở đâu?”
Thiếu nữ chỉ vào bên dưới một bồn hoa, ở đó có một cái sọt, sau đó nháy mắt mấy cái, ánh mắt lại trở về trên người Tô.
Ánh mắt của nàng làm Tô trầm mặc. Tô không hiểu vì sao lại có người nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt như vậy – không tò mò, cũng không phải nghiên cứu, mà là một loại xác nhận, hệt như nàng đang nghiêm túc suy nghĩ về sự tồn tại của cô.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Tô hỏi thiếu nữ.
Một loại tâm trạng không phù hợp cọ những góc xù xì vào lòng cô, hệt như những gì còn lại của cỏ dại trong tay cô vậy. Tô không thể không gạt chúng đi, cũng không thể không nhìn.
Thiếu nữ chưa trả lời, chỉ có đôi mắt màu xanh lam đảo quanh.
“Tôi hỏi cô vì sao lại nhìn tôi như vậy!” Tô đột nhiên rất bất an.
“Là con người thật này…”
Đó là tiếng thì thầm không thể gọi là trả lời. Ánh mắt của thiếu nữ đột nhiên tràn đầy dịu dàng, khiến cho trái tim người nhìn cũng mềm mại.
Tô giật mình.
“Lần đầu tiên mình thấy!”
Nàng như chìm vào một thế giới riêng, đang tự lẩm bẩm.
“Tôi nói…” Tô nhìn nàng kỳ lạ.
“Vừa giống như tưởng tượng, vừa như không giống, nhưng mà…”
Nàng như vừa bước ra khỏi thế giới của mình, dồn sự chú ý vào một điều gì đó.
“Nhưng làm sao?” Tô cũng không còn cách khác, chỉ có thể nương theo tiết tấu của nàng.
Trong mắt nàng đột nhiên ngập tràn chăm chú. Nàng đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới riêng:
“Nhưng mà ta rất vui. Được nhìn thấy ngươi, ta rất vui.”
Nàng bỗng nở một nụ cười hồn nhiên lại sáng ngời như mặt trăng, Tô cảm thấy trong giây phút đó, vạn vật như bừng tỉnh.
Nàng nhỏ giọng bổ sung: “Cảm ơn ngươi, vì pho tượng, và cả cỏ.”
Tô bỗng hơi hoảng hốt.
Không biết vì ánh trăng soi mặt biển quá ngời sáng, hay vì nụ cười của nàng quá động lòng người. Ánh sáng nhàn nhạt rơi xuống bãi cát mềm mịn dưới đáy biển, hai cái bóng thật mỏng của họ hắt lên mặt cát.
“Không có gì, thưa công chúa.” Tô thoáng lùi lại một bước.
Cảm giác được cảm ơn trịnh trọng như vậy rất kì lạ. Ngay trước đó cô còn chèn ép nàng, đe dọa nàng.
Nhưng thiếu nữ không cho là như vậy. Chèn ép và đe dọa không thể đưa Tô đến đây, mà thực ra, trong mắt nàng, con người này vô cùng lương thiện và nhiệt tình.
Vậy là nàng đuổi lên một bước:
“Ngươi đến từ đâu? Ngươi tên gì?”
Không thể tránh né.
Đôi con ngươi thuần đen đối diện với đôi ngươi xanh lam, tất cả đều trong trẻo thấy đáy.
Nụ cười đơn thuần của nàng làm Tô có cảm giác tội lỗi.
“Tượng đặt xong rồi, tạm biệt.”
“Khoan đã!” Giọng của thiếu nữ người cá truyền đến từ sau lưng cô: “Ít nhất cũng có tên chứ…”
Tô thoáng dừng bước chân, xoay người lại.
“Nhanh, nhanh, nhanh!”
Một đám binh cá xông vào mặt đầy nghiêm nghị. Chưa đợi Tô bỏ chạy, bọn họ đã đè cô xuống đất. Thì ra bọn họ vẫn thầm dõi theo hai người, lén lút núp sau lưng họ.
“Tìm được người rồi, mọi người nhanh lên, trói chặt chút!”
Vì đây là chuyện Hoàng Thái hậu đích thân dặn dò, đám vệ binh không dám sơ suất. Sau khi trói gô Tô lại, họ cũng không dám trì hoàn, mặt trầm trọng áp giải Tô rời khỏi.
“Xin chờ đã!”
Lúc chúng vệ binh sắp đi, thiếu nữ người cá gọi bọn họ lại.
“Ta nghĩ mình có quyền được biết chuyện đang xảy ra ở đây.”
Mấy binh cá lại không muốn nhiều lời: “Công chúa Ariel, xin thứ lỗi. Đây là mệnh lệnh của An Hi Phu nhân.”
“Xin nói với ta rốt cuộc là như thế nào. Chắc các ngươi cũng hiểu đây là chuyện sớm muộn gì ta cũng biết.”
Thiếu nữ lộ ra phong thái hoàn toàn khác với trước đó. Tuy nàng vẫn rất lịch sự, nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ oai phong bẩm sinh của hoàng tộc, trong giọng điệu nghiêm túc thấp thoáng cảm giác không cho từ chối.
Vệ binh cá tầm đi đầu chào nàng, biểu cảm vô cùng khó xử:
“Xin lỗi thưa công chúa, bọn ta cũng không biết cụ thể, nhưng nếu biết, bọn ta nhất định không dám giấu giếm!”
Vệ binh cá tầm ở lại, những người khác tiếp tục dẫn Tô đi.
Tô vừa bị đẩy đi vừa quay đầu. Ngay khi sắp bị đẩy ra cửa vườn, cô đột ngột la to một tiếng.
“Tô, tôi tên là Tô!”
Bọn binh cá lập tức bịt miệng cô lại.
Lời tác giả:Nàng tiên cá trong nguyên tác của Andersen không có tên, tôi lấy tên Ariel này từ hoạt hình của Disney, còn lại là tôi tự đặt.