Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 29




“Tô, sao cô cứ ngáp thế, không phải hôm qua cô ngủ sớm lắm à?”

“Là như thế này, giấc ngủ của tôi không sâu, có ngủ được cũng chưa chắc đã ngon.”

Hai người cùng hì hụt trong vườn hoa, tất cả xảy ra hôm qua như chỉ tồn tại trong mơ.

Ariel thăm dò: “Hôm qua cô có bị âm thanh gì… đánh thức không?”

Tô làm vẻ như hồi tưởng, vuốt bồn hoa đáp: “Tuy ngủ không ngon lắm, nhưng tôi không nghe âm thanh gì kỳ lạ cả.”

Ariel thở phào một hơi.

“Vậy cô…” Động tác của Tô khựng lại vài giây: “Không có gì.”

“Hửm?” Ariel không hiểu.

“Nhìn trạng thái của cô hôm nay, chắc chắn cô đã ngủ rất say, tôi nghĩ mình cũng không cần hỏi nữa.” Tô giải thích.

“Sẵn đây thì hình như sáng nay cô dậy rất sớm.”

Tô thầm cười khổ. Đâu chỉ là dậy sớm, cô đã thao thức cả đêm. May mà gần đây quầng thâm lúc nào cũng rõ, không thể nhìn ra sự khác biệt.

Ariel nhìn chằm chằm Tô, biểu cảm xoắn xuýt: “… Có phải cô đọc lén nhật ký của ta không?”

“Sao lại thế? Tôi chưa bao giờ đọc lấy nửa chữ trong đó!”

“Cô thề đi.”

“Tôi thề.”

“Như vậy thì được.” Ariel yên tâm.

Tô cảm giác: “Cô viết gì đáng sợ trong đó phải không?” Có cơ hội nhất định cô phải xem thử!

“… Không thể xem là đáng sợ!”

Tô cạn lời: “Cách nói của cô có khiến người ta an tâm không?”

Càng nghe càng thấy chắc chắn có gì ‘mờ ám’ bên trong!

Ariel lên tiếng: “Tô, có phải chiều nay cô sẽ đến khám bệnh chỗ ông Simon không?”

“Ừm.”

“Ta đi cùng cô.”

“Sao? Hay là thôi đi.”

Tô nghĩ, nếu như Ariel biết mình mắc căn bệnh vừa nặng vừa quái dị như vậy, chắc chắn ngày nào cũng sẽ bồi bổ chết mình!

Nhưng ai mà ngăn được công chúa nhỏ của cung điện Thần Biển chứ? Chỉ cần công chúa muốn, nàng sẽ có cách đi theo.

“Chào ông Simon ạ.” Ariel chào Simon.

Simon hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Ariel: “Sao con đi theo thế?”

“Vâng, Tô bảo chiều phải qua khám bệnh, con nghĩ lâu rồi mình cũng không gặp ông Simon nên tiện thể ghé qua ạ.”

“Cái miệng nhỏ này ngọt ghê! Thật ra con lo cho bệnh tình của Tô phải không?”

“Không, không có!” Tuy ngoài miệng nói không, nhưng nét mặt có thể gọi là nhìn thấy đã hiểu.

“Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu hội chẩn đi!”

Simon mời Tô ngồi xuống trước mặt mình, quan sát cô hồi lâu rồi hỏi: “Hôm qua con ngủ không ngon à?”

Ariel còn ở đây, Tô nào dám thừa nhận: “Không có ạ.”

“Thật sao?”

May mà Simon không truy hỏi đến cùng, ông hỏi một câu khác: “Con có suy nghĩ gì về bệnh của mình không?”

“Không ạ.” Tô thành thật: “Con cũng không hiểu vì sao mình mắc.”

“Mấy hôm nay con có nghĩ một chuyện nào mãi không?”

“Nghĩ cái gì ấy ạ?”

“Ví dụ như một vật nào đó, hay cảnh tượng, hoặc là… con người trong đó?”

Nói đúng hết rồi.

Tô gắng kiềm nén sự kinh ngạc, ngơ ngác đáp: “Có, có ạ! Ông Simon, không phải ông bảo sẽ kiểm tra kĩ hơn à? Sao ông chỉ đặt câu hỏi thôi vậy?”

Simon vờ như vô cùng thương xót: “Ông phải hỏi một vài câu mới xác nhận được nên làm kiểu kiểm tra gì. Qua mấy câu trả lời của con thôi, ông đã thấy hơi uể oải rồi, bệnh tình nguy kịch lắm!”

Ông cố tình bày ra khuôn mặt đau khổ, còn làm ra vẻ đau đớn: “Sẽ khó chữa hết lắm đây!”

Ariel và Tô đều vô cùng hoảng sợ: “Không chữa được ạ?”

Simon thấy hai người bị lừa đến ngẩn ra thật sự không nhịn được cười, cuối cùng cũng phá lên cười.

“Nói chung là, chúc mừng con nhé Tô!”

Tình hình phát triển đến đây khiến Ariel lẫn Tô đều ngơ ngác.

Ariel vội vã hỏi: “Ông Simon, ông sao thế ạ? Ông ổn chứ?”

Tô thì lại an ủi ông: “Không chữa được cũng không sao ạ, nếu mà ông Simon cũng điên luôn…”

“Nói tầm bậy, ông không điên. Lão già này đùa các con thôi. Tô không bị bệnh, còn rất khỏe mạnh.”

Tô: “…”

Ariel: “…”

“Hai đứa không tin ông?” Đối mặt với hai đôi mắt ngập tràn hoài nghi, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác bi kịch ‘gieo gió gặt bão’.

“Ông Simon, lần sau ông đừng đùa như vậy nữa nhé!” Ariel hơi không vui: “Dọa người ta lắm!”

“Được, được, được. Ôi trời ơi, Tô có người trong lòng rồi, làm già đây vui đến mức thấy đắc ý!”

“Sao ạ? Người… trong lòng?” Tim Tô như chùng xuống.

Simon nở nụ cười: “Tô, những biểu hiện này của con không phải bệnh, chúng là phản ứng đặc thù khi con thích một người.”

“…”

Ariel quay đầu nhìn sang Tô, đang định hỏi.

“Ông đừng đùa nữa.” So với bệnh nan y trước đó, dáng vẻ Tô như không thể chấp nhận kết quả này hơn.

“Đùa hai lần vui lắm à?” Simon vuốt ria.

“Một lần là đủ rồi! Ông Simon kỳ quá, hơi quá đáng rồi đó!”

Tô như chịu cơn chấn động khủng khiếp. Trong giọng cô là cảm xúc phẫn nộ chưa từng có, vô cùng giận dữ.

“Chẳng lẽ con chưa từng nghĩ đến khả năng này?” Simon rất ngạc nhiên trước sự ‘ngây thơ’ của Tô.

“Sao có thể…”

“Nhưng đó là sự thật thật mà! Già đây không nhìn nhầm, mà con không nghĩ đến chút nào thật sao?”

“Không, chắc chắn sai sót ở đâu rồi!” Tô bỗng đâm có phần hoảng loạn, lòng như muốn giấu cái gì đó đi. Thấy Tô bất an như thế, Ariel lại thấy ngạc nhiên lạ thường. Nàng nhớ trước kia, Tô bị thị vệ trói đi, nàng ấy cảm thấy sinh mệnh như đã đến hồi kết nên mới nôn nóng như vậy. Nàng không khỏi nhíu mày.

Simon quay sang Tô nói: “Thời gian các triệu chứng xuất hiện có vẻ khó đoán, gần như rất ngẫu nhiên, nhưng nếu suy nghĩ kĩ càng, không phải chúng không có điểm chung. Ông hỏi con con phải con nghĩ đến ai, và liệu ở đó có người khác không, con đều gần như lập tức khẳng định. Nguyên nhân ảnh hưởng duy nhất đến con chỉ có người kia, con không phát hiện ra sao?”

Tô vẫn còn vùng vẫy: “Không, không hề, hoàn toàn không!”

“Lo sợ nơm nớp, suy nghĩ lung tung, sẽ khổ sở hoặc vui vẻ chỉ vì một câu của người đó, sẽ không kiềm được mà quan sát người đó, sẽ thỉnh thoảng phẫn nộ vì những mông lung trong cảm xúc dành cho người đó, đồng thời cũng có khuynh hướng hài lòng khi người đó thể hiện tình cảm với con. Chẳng lẽ chúng không phải triệu chứng của con?”

Simon dễ dàng chỉ ra, nụ cười rực rỡ của ông trong mắt Tô lại tàn nhẫn không sao kể xiết.

“Chẳng lẽ sai à?” Ông lại hỏi, cũng như khẳng định.

Toàn thân Tô như bị đóng vào ghế, thẳng tắp không thể nhúc nhích. Những câu hỏi kia, những phát biển đó, đều đang được phán quyết.

Trong lòng như có âm thanh bùng nổ.

Cô che hai tai mình lại.

“Tôi không muốn nghe!”

Cô nói như thế.

“Chắc chắn đã sai ở đâu rồi!”

Tô bỏ lại một câu như vậy rồi cắm đầu chạy.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Simon và Ariel, bọn họ nhìn nhau.

“Ông Simon nói như vậy không đùa câu nào ạ?” Ariel cảm thấy phản ứng của Tô không hợp lý, lại không nói rõ được là không đúng ở đâu, vì sao không đúng.

Simon cười khổ: “Không có đâu, thật đó!”

“Phản ứng của Tô là xấu hổ à?” Ariel hỏi Simon.

Nếu có câu gì mình không biết, thì cứ hỏi người lớn là được.

“À ừm, nếu như vậy gọi là xấu hổ thì hơi quá khích, nhưng mà cũng không phải không được.”

“Vậy Tô giận à?” Nhìn bề ngoài giống lắm, nhưng nếu khẳng định như vậy thì hình như hơi kỳ lạ.

“À, khả năng đó lớn nhất!” Simon lại khẳng định: “Ôi chao, lát nữa phải mặt dày đi xin lỗi rồi!”

“Bị người khác biết mình thích ai đó sẽ nổi giận à?” Ariel không hiểu.

Phản ứng của Tô vượt quá khả năng nhận biết của nàng.

Vì sao nàng cảm thấy nàng ấy có vẻ xấu hổ, nhưng mà nếu xấu hổ, vì sao nàng ấy còn giận nữa?

Nàng đã nghe được ở chỗ bà nội, cũng biết được trong sách vở, từ những câu chuyện cổ tích, rằng trước nay thích một người luôn là vui sướng, là sảng khoái, đáng để mừng vui. Dù sẽ có lúc chùng xuống, nhưng phần lớn thời gian nó làm người ta không kiềm được mà cười thật ngọt ngào.

Chớ nên là sự đau khổ như vậy.

Câu trả lời của Simon cũng không giải đáp được thắc mắc của nàng, ông chỉ nói: “Nói một cách bình thường thì khó.”

“Ông Simon, ông có biết Tô thích ai không?”

“Ông không rõ, nhưng nhất định là người cá. Dù sao trong cung điện của chúng ta cũng chỉ có người cá và cá, chuyện thích cá… Có thể con bé không chấp nhận được việc mình thích người cá.”

Vì sao Tô lại phủ nhận cảm xúc của mình? Nếu như đó là tình yêu say đắm làm cho người ta thấy ngọt ngào, nếu như thật sự là tình yêu, có lý gì lại không thừa nhận?

Theo lý thì các thiếu nữ luôn sốt sắng muốn chia sẻ tình yêu của mình, bất kể là công khai hay bí mật, nhưng kỳ lạ là Tô cứ bướng bỉnh không chịu nói.

“Con không cảm thấy Tô ghét người cá, nàng ấy và con rất tốt…”

Simon xoa đầu Ariel: “Tình bạn không giống với tình yêu, một ngày nào đó, con sẽ biết.”

“Ý của ông là, nếu như một ngày kia con thích một con người, con cũng sẽ không chấp nhận được anh ta, bởi vì anh ta không có đuôi?”

“Ừm, có thể lắm. Cũng có thể là loài người kia không chấp nhận được. Con người trên bờ cũng không dễ chấp nhận cái đuôi của người cá đâu, con phải nghe bà nội con kể rồi đúng không?”

“Con không cần biết, con phải đi hỏi Tô!” Ariel không dễ bỏ cuộc như vậy, nàng rất đơn giản, nàng chỉ đi tìm đáp án.

“Đừng hỏi.” Simon lắc đầu: “Ít nhất thì đừng là con.”

“Vì sao?”

“Nếu như không thể đồng cảm, con không nên đi hỏi.”

“Nhưng mà…”

Simon mở tủ thuốc ra, lấy ra cái chai có khắc chữ hôm đó Tô đã bất cẩn nhìn thấy.

“Đó là kinh nghiệm của người từng trải thôi.”

Ông nghịch cái chai trong tay. Một mặt của nó khắc chữ ‘No.53’, mặt sau lại là ‘An Hi Sewig’.

Ông nhẹ nhàng đặt nó vào trong tay Ariel.

“Để ông Simon đi đi con. Còn con, Ariel, con mang nó đến chỗ bà nội con, nghe một câu chuyện cũ đi!”