Ngu Mỹ Nhân Ven Đường, Cũng Gọi Là Hoa Anh Túc

Chương 8: Tôi hay anh ta




Đã có nghi ngờ, phải giải quyết.

Hứa Tịch Nghiên lấy tư cách chủ phòng triển lãm nhắn đến số của Lục Viễn Mặc trên danh thiếp, hẹn anh ta buổi chiều gặp mặt tại quán cà phê. Không lâu sau, anh ta hồi âm lại đồng ý.

Tôi sẽ tới đúng giờ.

Hứa Tịch Nghiên nhìn dòng tin nhắn gửi tới kia, ngẫm nghĩ, ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng, tôi mặc áo khoác màu vàng nhạt, cầm túi xách màu đen.

Lần này đợi rất lâu cũng không có hồi âm.

Hứa Tịch Nghiên hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, dù sao cũng là cô chủ động hẹn gặp mặt.

Vì thế, Hứa Tịch Nghiên ra khỏi nhà trước nửa giờ, để tránh lúc cô đến muộn mà không nhận ra anh ta.

Trong quán cà phê.

Vắng vẻ lác đác có vài người ngồi, những người còn lại đứng đều là phục vụ quán.

Hứa Tịch Nghiên tìm vị trí ở góc khuất người, dựa sát bên cạnh cửa sổ. Đường quốc lộ bên ngoài thông thoáng, xe đi tới lui.

Đợi một lát, có tiếng mở cửa, một người đẩy cửa bước vào.

Một người đàn ông dáng người cao ráo, đẹp trai nhìn quanh quán một vòng, sau đó lập tức đi về phía cô. Anh ta khoác một cái áo gió dài chỉnh tề trông vô cùng giống người mẫu, Hứa Tịch Nghiên chắc chắn đây là Lục Viễn Mặc không thể sai.

Anh ta ngồi xuống đối diện.

Cô cười nhạt chào hỏi, sau đó nói thẳng vào chủ đề chính, "Lục tiên sinh, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Lục Viễn Mặc nhướng mày một cái, đôi mắt dài mảnh thâm thúy nhìn thẳng vào cô, "Đúng lúc, tôi cũng có việc muốn nhờ cô. Chúng ta đều có thể có thứ mình muốn."

Hứa Tịch Nghiên hơi dừng một chút, xong lập tức mở miệng, "Ừ, bức tranh kia, tại sao anh lại muốn bức tranh kia?" Hơi ngập ngừng, "Có lý do gì nhất định phải có được nó sao?"

"Có." Lục Viễn Mặc gõ nhẹ lên mặt bàn, môi hơi mím lại nhếch lên một độ cong nhỏ đẹp mắt, "Có điều, hiện tại không thể cho cô biết. Nếu cô đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi liền nói cho cô. Thế nào?"

"Yêu cầu gì?" Cô hỏi.

Anh ta mở áo gió, lấy ra một chiếc bút máy màu vàng, rồi tiện tay xé ra một mảnh khăn giấy từ hộp bên cạnh, mạnh mẽ hữu lục mà viết một dòng trên đó.

Hứa Tịch Nghiên nhận lấy liền thấy, "Yan", được viết nghiêng theo kiểu chữ Italy, làm cho cô mê man không rõ.

"Tôi cần một tác phẩm tạo ra bởi cái tên này, nếu có thể vẽ theo ý tôi thì càng tốt." Tiếng nói trầm thấp từ tính, lại lộ ra vẻ chân thật không thể nghi ngờ.

Hứa Tịch Nghiên không kịp chuẩn bị, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. "Lục tiên sinh, cái này......"

"Ting!" Có tin nhắn gửi đến.

Hứa Tịch Nghiên cầm lên xem, người gửi là Hứa Úc, chị lại cùng người đàn ông kia làm cái gì!

Cô cả kinh, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy bóng dáng Hứa Úc đâu.

Lục Viễn Mặc ở đối diện hỏi, "Hứa tiểu thư, làm sao vậy?"

Hứa Tịch Nghiên thu hồi tầm mắt, lại nhìn tin nhắn lần nữa, "Không có việc gì, chỉ là em trai tôi như đang ở gần đây, thấy tôi và gửi tin nhắn đến."

Nói chưa dứt câu, "Hứa Tịch Nghiên!!!" Một âm thanh lạnh lùng ẩn ẩn bất mãn đã vang lên từ phía sau.

Hứa Tịch Nghiên bị dọa không nhje, quay đầu lại thấy, không biết Tân Không đã đứng ở sau lưng cô từ bao giờ. Trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đầu đội mũ lưỡi trai, một bộ dáng tránh paparazzi khi ra ngoài.

Giờ phút này, anh sắc mặt vô cùng không tốt mà nhìn cô cùng Lục Viễn mặc ở đối diện.

Hứa Tịch Nghiên sững sờ nhìn anh, "Anh sao lại......"

Ánh mắt Tân Không u ám mà liếc qua Hứa Tịch Nghiên, lại hung hăng mà nhìn Lục Viễn Mặc ở đối diện, dùng sức kéo Hứa Tịch Nghiên ra khỏi ghế ngồi, nhanh chóng lôi cô ra khỏi cửa.

"Khoan đã, anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy? Buông tay tôi ra trước......" Tân Không như vậy làm Hứa Tịch Nghiên cảm thấy thật xa lạ, còn có hơi chút sợ hãi.

Lục Viễn Mặc ở đối diện cũng không đứng dậy ngăn lại, mắt lạnh lùng híp lại nhìn họ ra khỏi quán.

Đi thẳng đến bãi đỗ xe, Tân Không đem cô nhét vào ghế phụ chiếc Porsche, tự mình vòng qua phía bên kia, lên xe, đóng cửa.

Anh không khởi động ô tô, ngón tay thon dài đặt lên tay lái gõ gõ nhẹ, tiết tấu bừa bãi cho thấy nội tâm buồn bực của chủ nhân.

"Cô tại sao lại cùng anh ta gặp mặt?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp theo đôi môi lạnh nhạt phát ra.

Hứa Tịch Nghiên ở bên cảm thấy anh như đang tức giận, nhưng là... anh vì sao lại tức giận chứ?

Câu hỏi như vậy đã vượt quá phạm vi bạn bè.

Cô trả lời chi tiết, "Cái đó sao, anh ta như là cảm thấy hứng thú với tranh của tôi, mà bức tranh anh ta muốn đã ở trong tay anh. Nhưng mà, anh ta còn không biết tôi là người vẽ bức tranh kia."

"Không biết? Cô là ngốc thật hay giả ngốc?" Giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian nhỏ hẹp, Hứa Tịch Nghiên cảm thấy hôm nay anh thật sự khác thường, từ khi nào anh dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô? "Hứa tiểu thư, cô chẳng lẽ không biết tôi và anh ta là quan hệ cạnh tranh?"

Quả nhiên bị Hạ Mai Mai nói trúng rồi...

Vậy hiện tại là anh trách cô? Sợ cô đổi ý? Nghĩ cô gặp mặt với Lục Viễn Mặc là muốn mang tranh vẽ cho anh ta?

Vậy thì anh có thể yên tâm rồi.

"Vì vậy, cho nên?" Hứa Tịch Nghiên nhẹ giọng hỏi hắn.

"Cho nên, cô chọn đứng về phía tôi hay anh ta?"

___

Thời điểm trở lại quán cà phê, Lục Viễn Mặc đã rời đi.

Hứa Tịch Nghiên bước đi không vững, loạng choạng đi đến chỗ ngồi, cả người vô lực dựa lưng vào ghế, tràn ngập suy nghĩ đều là đoạn đối thoại vừa rồi trong xe.

Anh hỏi lại một lần, "Cho nên, cô chọn đứng về phía tôi hay anh ta?"

Câu nói làm trong lòng Hứa Tịch Nghiên loạn cào cào, mặt nóng lên. Cô theo bản năng bưng nửa bên mặt, quay mặt hướng ra ngoài cửa xe.

Đêm mấy hôm trước, cùng không gian, cùng một người. Cũng giống như vậy mà ném ra một vấn đề, không màng đến hậu quả, làm nội tâm cô sôi trào lại vô cùng lúng túng.

Bên trong xe một mảnh tĩnh lặng, cô chưa lên tiếng, anh cũng không thúc giục hỏi dồn, chính là lặng yên mà kiên nhẫn chờ đợi. Nhất thời, một loại không khí mập mà vây kín hai người trong không gian chật chội.

Qua vài phút, trong lòng Hứa Tịch Nghiên bị sự im lặng này làm cho sợ hãi. Sau đó, cô nghe giọng nói của chính mình đột ngột vang lên, "Tất nhiên là anh, trực giác hẳn là lựa chọn tốt nhất đi, ngay từ đầu em đã quyết định rồi."

Nhất định đây là câu tỏ tình đầu tiên trong đời cô.

Vừa buồn nôn lại vừa kiên định.

Sau khi nói xong, cả hai người đều sững sờ.

Đôi mắt sáng như sao trời của Tân Không gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, hai má mềm mại trắng nõn đỏ lên. Hứa Tịch Nghiên vô cùng xấu hổ, căng thẳng đến mức hai bên tai đều đỏ au.

Môi cô mấp máy vài lần, muốn nói gì đó, nhưng lại không dám lên tiếng nữa.

Cuối cùng, cô gấp gáp mở cửa xe ra, một đường chạy chậm trốn vào quán cà phê.

Như sống sót sau tai nạn, Hứa Tịch Nghiên ngồi yên tĩnh mà từ từ hồi phục tinh thần, hơi nhíu mày, nhìn đối diện có để lại một tờ giấy.

Cầm lấy tờ giấy, là Lục Viễn Mặc viết.

Họa sĩ tiểu thư: Thật xin lỗi, tôi có việc đi trước. Chuyện cô hỏi kia, hẹn khi khác nói sau. Đơn đã mua, tùy ý cô vẽ ra.

Nét chữ phiêu dật phóng khoáng dật trên giấy, hoàn toàn nhìn không nhận ra đây đúng là viết từ tay một minh tinh.

Hứa Tịch Nghiên nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở một hơi thật dài.

Ngoài cửa sổ, xe Porsche đỗ ở đó đã không còn, nhưng lời nói của Tân Không vẫn như cũ luẩn quẩn bên tai cô.

Hứa Úc ngồi ở một góc đã nhìn chằm chằm cô từ lúc cô bước vào, đứng dậy đi đến trước mặt cô mới thấy bộ dạng ngẩn người của cô.

"Hứa Tịch Nghiên." Cậu gọi một tiếng, cô không có phản ứng, cậu đẩy nhẹ vai cô một cái, "Chị làm sao vậy?"

Cô giật mình mà đứng lên, nắm chặt khăn giấy trong tay, "Á, Hứa Úc!" Cô nhìn nhìn bên ngoài, lại cúi đầu nhìn khăn giấy trong tay, thở dài nói, "Thôi vậy, chúng ta trở về đi."

Hứa Úc nhìn sắc mặt của cô không tốt, cũng không nói cái gì nữa, cùng cô đi ra ngoài.

Giao thông buổi chiều thật tệ, họ vừa đi không bao lâu liền bị tắc đường.

Hai người ngồi ở trong xe, Hứa Úc tắt máy, nghiêng đầu nhìn Hứa Tịch Nghiên vừa chợp mắt, hỏi cô, "Thân thể chị có chỗ nào không thoải mái sao? Từ lúc nãy đã bắt đầu có vẻ lạ lạ?"

Hứa Tịch Nghiên cân nhắc một lát, cuối cùng mở to mắt nhìn về phía cậu, yếu ớt mà mở miệng, "Chị vừa làm một chuyện khiến bản thân vô cùng hối hận, hiện tại tâm tình rất buồn bực."

Hứa Úc căng thẳng nắm chặt tay lái, thanh âm khô khốc hỏi, "Có liên quan đến Tân Không?"

"Ừm."

Cô chớp mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập, có tất cả các loại xe nhưng thiếu đi bóng dáng của chiếc Porsche kia.

Hứa Úc nghe thấy âm thanh rầu rĩ của cô, đôi mắt tối sầm lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một vẻ không rõ ý tứ. "Ngày 17 này chị cùng tôi đến gặp bác sĩ Scott đi." Cậu đưa ra đề nghị.

Lúc này, đèn đỏ chuyển xanh, các xe phía trước lần lượt xuất phát.

Hứa Tịch Nghiên thu hồi tầm mắt, "Thực ra chị không muốn đi nữa, đã qua 5 năm, nhìn đến mặt Scott cũng thấy chán ghét, chị vẫn không thích tỉ lệ ngũ quan của anh ta, không được cân đối, luôn có cảm giác như thiếu đi..."

"Hứa Úc khởi động xe, nhẹ nhàng nói, "Hiện tại không phải có lí do để chị chữa khỏi bệnh sao?"

Đúng lúc đó vài tiếng còi xe phía sau vang lên, Hứa Tịch Nghiên không nghe rõ lời cậu nói, hỏi lại, "Cậu nói gì thế, chị nghe không rõ."

"Không có gì." Sau đó Hứa Úc chuyên tâm lái xe, không nói chuyện với cô nữa