Ngu Mỹ Nhân Ven Đường, Cũng Gọi Là Hoa Anh Túc

Chương 6: Nhảy cùng tôi




Mỗi một nốt nhạc đều vô cùng lãng mạn, giai điệu tình ý triền miên. Suýt chút nữa cô đã không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong đó.

~~~~~

Thực tế, cô khẽ nhếch miệng lại nói không thành tiếng, nhưng trong đầu đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần.

"Ong ong ong ~"

Hứa Tịch Nghiên lấy di động từ trong túi, là Hứa Úc gọi.

Cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng bắt máy. Cố gắng nói tự nhiên nhất có thể: "Hứa Úc, sao vậy?"

Bên kia như đang lái xe, quả nhiên, "Rất xin lỗi chị! Tôi hiện tại có việc gấp phải đi, lát nữa chị tự bắt xe về nhé."

"Này!" Cô chưa kịp nói chuyện điện thoại đã bị treo.

Tân Không đứng trước mặt nhìn cô tức giận đem điện thoại ném vào túi, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện?"

Hứa Tịch Nghiên xấu hổ mà nói: "Bị người ta thả bồ câu."

Anh thản nhiên cười cười, "Không nghĩ tới Hứa tiểu thư vẫn còn có hẹn."

Tới đây cô phản ứng lại, có phải anh vừa hiểu lầm cái gì, theo bản năng muốn giải thích, nhưng nghĩ đến vấn đề lúc nãy anh hỏi thật xấu hổ, sai lầm liền sai đi.

Anh búng ngón tay trắng nõn thon dài một cái, âm nhạc dừng lại. Ánh sáng từ đèn pha lê nhu hòa ấm áp chiếu lên người, bầu không khí trở nên vi diệu lạ lẫm. Qua vài giây lại truyền đến tiếng đàn, giai điệu du dương quen thuộc vây quanh.

Đột nhiên anh lùi về sau, hơi cúi người, hướng cô vươn tay phải, "Những người nhảy với tôi đều là bạn bè, Hứa tiểu thư có thể cùng tôi hoàn thành điệu nhảy?"

Người thông minh luôn phải ứng phó với các trường hợp phức tạp, nên anh dễ dàng hóa giải xấu hổ vừa rồi chỉ với một câu nói. Thế nhưng, anh nói những lời này, ý tứ rất rõ ràng, mặc kệ cô nhảy hay không, mối quan hệ cao nhất chỉ có thể là bạn.

Không còn lựa chọn nào khác, Hứa Tịch Nghiên liền đón nhận, cùng anh nhảy xong bài <<Give a little Time to Your Love>>. Mỗi một nốt nhạc đều vô cùng lãng mạn, giai điệu tình ý triền miên. Suýt chút nữa cô đã không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong đó.

Bầu không khí rất đẹp, nhưng Hứa Tịch Nghiên thấy trong lòng thật trống rỗng.

Mười phút sau, cô buông eo nhỏ, thở hổn hển nói, "Trở thành bạn của tôi, đều là những người có quan điểm chung về hội hoa. Vì vậy, tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?"

Anh mím môi, nheo mắt nhìn cô, nhìn không ra cảm xúc biến hóa nào, "Cô nói đi."

"Anh vì sao lại không tiếc trả giá đắt như vậy để lấy bức tranh kia? Đơn thuần thưởng thức nghệ thuật? Hay vẫn là còn nguyên nhân khác? " Những lời này vừa nói ra trực tiếp đem anh đẩy đến đường cùng, không còn đường quay về.

Khi mọi người đều đã rời đi, Tân Không mới cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhìn cô một cái, "Hứa tiểu thư, tình bạn của cô rất cao quý."

Hứa Tịch Nghiên vội vàng đuổi theo anh ra cửa. Ai biết khi đến thời tiết thật đẹp, lúc này lại đột nhiên nổi mua rào, tiếng sấm vang rền từ xa truyền tới. Đi trên đường mà gặp loại thời tiết này cũng thật xui đi, chẳng lẽ nghe theo Hứa Úc 'lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu'.

Thái độ chuyển biến đột ngộ của anh rất giống với thời tiết hiện tại. Nhưng hiện tại lại không thể gọi xe, không còn cách nào ngoài xin anh giúp đỡ. Cô ngăn lại trước khi anh mở cửa xe, "Khoan đã, tôi..."

Anh mở cửa ghế phụ ra, nhìn cô chăm chú, "Cô thích dầm mưa? Còn không mau vào trong."

"Tôi......"

Anh ấn đầu cô ngồi vào, nhanh chóng vòng qua ngồi vào ghế lái. Mặt Hứa Tịch Nghiên "đùng" một cái đỏ bừng, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Cửa xe dính đầy bọt nước, có một người đàn ông mặc áo bành tô đan dựa vào cây cột bên ngoài nhà hàng, cầm một cái ô xanh dưới trời mưa như trút nước, mặt giống như đang nhìn hướng bên này.

Hứa Tịch Nghiên sợ hãi, vạn nhất là paparazzi, nhanh chóng thúc giục Tân Không lát xe đi.

Hứa Tịch Nghiên báo địa chỉ nơi triển lãm tranh, cô báo Hạ Mai Mai một tiếng. Một lúc sau cô ấy trả lời lại, nói là đang ở siêu thị mua đồ lập tức liền trở về.

Tân Không rất nhanh đã dừng xe bên ngoài phòng triển lãm, ngay lúc Hứa Tịch Nghiên chuẩn bị xuống xe, anh đột nhiên nói một câu, "Nếu là người sau, cô làm thế nào...... "

Hứa Tịch Nghiên hơi dừng lại, nhưng không nói gì, bước xuống xe liền chạy chậm vào cửa phòng triển lãm tranh tránh mưa.

Tôi làm thế nào..., tôi còn có thể làm thế nào đây, ngay chính bản thân tôi còn không rõ.

Hạ Mai Mai vẫn còn chưa trở về, Hứa Tịch Nghiên lấy chìa khóa mở cửa, nhìn nhìn trên người còn dính không ít nước mưa, vừa định tìm khăn lau đi, chợt nghe "Rầm" một tiếng, là âm thanh mở cửa.

Một người đàn ông khoác áo bành tô tự nhiên đẩy cửa đi vào, mái tóc màu nâu thẫm, tóc mái rủ xuống sắp che khuất tầm mắt. Dáng người anh ta rất cao to, tư thế đi rất đẹp.

Anh ta vừa vào cửa đã đi về phía Hứa Tịch Nghiên, đứng ở trước mặt cô, mắt nheo lại thành một đường chỉ nhìn trên dưới đánh giá cô một phen, tay vuốt nhẹ cằm, âm thanh mị hoặc nói, "Thì ra là một họa sĩ à......"

Hứa Tịch Nghiên ngây người, "Anh như thế nào lại nhìn ra được?"

Anh ta cong môi cười, quay đầu nhìn bức tường phía sau, chỉ một khoảng trống không, "Ở đây vốn có một bức tranh, đúng không?"

Đúng là ở đó đã có một bức tranh, nhưng hiện tại đã ở trong tay Tân Không. Hứa Tịch Nghiên gật gật đầu, "Đúng là có một bức tranh, nhưng mà đã bị người mua đi rồi."

"A? Là vậy sao? Thật là không đúng lúc......" Ánh mắt anh ta sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí bức họa, lộ ra ý cười hứng thú khó lý giải.

Nghe ngữ khí như vì tranh mà đến, "Vị tiên sinh này, nếu anh muốn mua tranh, nơi này còn rất nhiều tác phẩm không tồi."

Anh ta mỉm cười từ chối, "Không cần đâu, nhưng mà, nếu cô quen họa sĩ vẽ bức tranh đó, hy vọng có thể dẫn tôi đến làm quen một chút." Anh ta lấy danh thiếp từ túi áo bành tô ra, "Đây là phương thức liên hệ của tôi, vậy nhé. Please! Tạm biệt."

Chờ anh ta đi rồi, Hứa Tịch Nghiên mới cầm danh thiếp lên xem, nghệ sĩ Công ty Giải trí Kì Hạ, Lục Viễn Mặc.

Thật sự không hiểu nổi, tại sao dạo này nghệ sĩ giải trí lại dấn thân sang giới hội họa rồi.

_____

~Hết chương 6.