Ngự Lôi

Ngự Lôi - Quyển 4 Chương 23: Lãnh Nặc Nho tà Ác




Edit: Mị Mị

Beta: Sakura

Nửa năm, nửa năm đã trôi qua, giờ phút này trong Thủy Lam Tinh lại một lần nữa loạn thành một đoàn, bởi vì dường như Liên minh dị năng đã trở về, lại tiếp tục thủ đoạn xâm lược, dây dưa sinh tử với thành Đế Do.

Chiến đấu, máu tanh, mạng người, đều càng lúc càng gia tăng.

Trên bầu trời, đứng thẳng hai phương người, những ai nhìn thấy không cần hỏi cũng biết đó là hai bên đối lập, Liên minh dị năng và thành Đế Do!

Trong đội ngũ của Liên minh dị năng, đứng ở hàng đầu có vài người, trong đó cũng có người quen thuộc chính là Phong Tiên Tuyết và Phong Lẫm, những người khác thì chưa gặp qua.

Trong đội ngũ của thành Đế Do, Lạc Nguyệt, Hắc Ảnh còn có đám người Doãn Nghi.

“Ha ha, Liên minh dị năng các người không làm con rùa đen rút đầu nữa sao?” Lạc Nguyệt cười lạnh, bàn tay nắm chặt, trong mắt chớp động vẻ khát máu giống như báo săn đang chờ đợi con mồi của chính mình.

“Thành Đế Do! Không cần bao lâu nữa, các người sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay sở!’’ một người đứng bên cạnh Phong Lẫm cũng lạnh nhạt trả lời, rồi cười nói tiếp “Không bao lâu nữa Minh chủ của chúng ta đã có thể xuất quan, còn con đồ đê tiện Mặc Hi của thành Đế Do các người đã bị Minh chủ của chúng ta giết chết, các ngươi còn cảm thấy bản thân các người có thể ngăn cản chúng ta chiếm thành Đế Do sao?”

“Con mẹ mày mới là đồ đê tiện!!” Lạc Nguyệt gào lên một tiếng, con ngươi gần như phun ra máu, cô tức giận không phải vì người đàn ông đó nói Minh chủ của hắn sắp xuất quan, mà vì hắn vũ nhục Mặc Hi, bọn họ không sợ chết, trước khi chết đều muốn kéo theo vài tên tay sai của Liên minh dị năng làm đệm lưng, nhưng mà bọn hắn không có phép có người dám vũ nhục Mặc Hi.

Nhất là hắn không chỉ vũ nhục Mặc Hi, mà còn nhắc nhở bọn hắn về sự thật Mặc Hi đã chết, đã bị Minh chủ của bọn hắn giết chết, cái này mới thật sự là tử huyệt của bọn họ!

Cũng giống như Lạc Nguyệt, sắc mặt đám người Hắc Ảnh cũng trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa mới lên tiếng, dường như đều thề không giết được hắn sẽ không làm người.

“Giết cho tôi!” Lạc Nguyệt rống to một tiếng, rồi lao về phía trước “Một mạng cũng không bỏ sót!”

Hết sức căng thẳng!

Hai phương nhân mã đại chiến cùng một chỗ, mà người đàn ông lên tiếng lúc nãy đã bị mọi người hợp kích giết chết đầu tiên.

Phong Tiên Tuyết khéo léo khống chế băng tuyết, khuôn mặt vẫn lạnh như băng đoạt lấy tính mạng từng người, cũng ngay vào lúc này, một đạo hỏa diễm màu đen va thẳng vào băng tuyết của cô, Phong Tiên Tuyết quay đầu nhìn lại liền thấy khuôn mặt lạnh lùng cô tịch của Hắc Ảnh, mà trong tay hắn lúc này hỏa diễm màu đen đang bộc phát mạnh mẽ.

“Gia tộc Phong thị! Thề không chết không ngừng!” Hắc Ảnh lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Phong Tiên Tuyết tràn đầy chán chét, hỏa diễm màu đen đã phi tới trước mặt cô, một mảnh hỏa hoa.

Phong Tiên Tuyết không một chút sơ suất, cô đã là cấp Hoàng và cũng cảm giác được người đàn ông trước mắt này cũng là cấp Hoàng, hơn nữa năng lượng của hắn còn vừa vặn tương khắc với của cô, kể cả lực khống chế năng lượng của hắn cũng không hề kém cô.

Phong Tiên Tuyết nhìn hắn có chút quen mắt, chỉ chốc lát sau cô đã nhớ ra Hắc Ảnh trước mắt này là một trong những người bên cạnh Mặc Hi, vì cái gì ai ở bên cạnh cô ta đều cường đại như thế chứ? Hơn nữa còn yêu mến và quan tâm cô ta như vậy? Dù cho cô ta đã tử vong cũng không cho phép người khác nói một câu khó nghe.

Nếu như… nếu như mình chết rồi, sẽ có người nhớ thương, sẽ có người quan tâm sao?

Bành__

“Chiến đấu thất thần, là do tôi đã quá đề cao cô sao?” Một kích trúng mục tiêu, Hắc Ảnh lạnh lùng nói, thủ đoạn công kích liên tục không ngừng, không một chút lưu tình.

Cảm giác đau đớn khiến cho Phong Tiên Tuyết đột nhiên hoàn hồn, phần eo đã bị hỏa diễm đốt cháy tạo thành một vết thương cháy đen, cô vẫn còn nhớ rõ, lúc trước người đàn ông này không chịu nổi của cô một kích, cho nên lúc đó cô căn bản không đặc biệt chú ý đến hắn, nhưng mà… bây giờ đã có thể cùng chiến đấu ngang hàng với cô, ngay cả người bên cạnh cô ta cũng có thể chiến đấu ngang hàng với mình, vậy cô ta thì sao?

Không! Cô ta đã chết rồi!

Phong Tiên Tuyết không một chút sơ suất, bởi vì cô có thể thấy rõ người đàn ông này muốn giết cô, giết cô không một chút lưu tình, nếu không chết cũng sẽ cùng liều mạng.

Chiến đấu vô cùng kịch liệt, không một chút do dự, không một chút lưu thủ, hai bên nhân mã đều biết rằng tình huống của bọn hắn bây giờ chính là không chết không ngừng, không phải ngươi chết thì ta mất mạng!

Máu tươi chảy ra từ từng miệng vết thương tạo thành từng dòng, thời gian từng phút từng giây trôi qua, mãi đến khi Phong Lẫm, Phong Tiên Tuyết và vài người nữa bỏ chạy, toàn bộ những người khác đều đã nằm trên mặt đất, dĩ nhiên trong đó cũng có vô số chiến sĩ của Đế Do Thành.

“Phù … phù..” Lạc Nguyệt thở mạnh ra từng ngụm, búi tóc đã bị xổ tung xõa ra phía sau đầu, trên khuôn mặt dính đầy máu tươi, quần áo trên người cũng bị rách nhiêu chỗ.

Đám người Hắc Ảnh cũng không khá hơn bao nhiêu, cả người chật vật và dính đầy máu.

“Minh chủ của Liên minh dị năng đã sắp khôi phục rồi sao…” một giọng nhỏ thì thào, nghe vào trong tai đều khiến mọi người chấn động.

“Ha ha ha… tốt! Rất tốt! Chúng ta đợi! Chúng ta đợi!” Lạc Nguyệt ngẩng đầu lớn tiếng cười nói giống như bị nổi điên.

Đám người Hắc Ảnh không lên tiếng, nhưng mà sự kiên định bên trong ánh mắt của bọn hắn cũng không lừa được người khác, bọn hắn cũng giống như Lạc Nguyệt. Đợi! Cùng đợi!

Tại những nơi khác chiến đấu như vậy cũng đang tiến hành, Liên minh dị năng đã bắt đầu hành động trở lại, thành Đế Do cũng bắt đầu phản kích, bắt đầu chủ động công kích thành trấn của Liên minh dị năng.

Quỷ và đám người Xích Tây cùng một đội, Phạt Nhận và đám người An Diệc Kỳ một đội, Lãnh Danh Nhiên và đám người An Dĩ Mẫn một đội.

Chiến đấu kéo dài, sau đó là cướp đoạt, chiến tranh không có ai là người xấu, chỉ có ai thắng ai thua, ai cướp ai mất, thắng làm vua thua làm giặc, chân lý nằm trong tay kẻ chiến thắng, tất cả đều do người chiến thắng định đoạt.

Bên trong rừng dị thú, một người đứng thẳng mặc một thân quần áo chiến đấu màu đen, tóc đen cắt ngắn đơn giản, gương mặt lãnh đạm, không phải Phiêu Linh thì là ai? Giờ phút này hắn cứ đứng yên một chỗ như thế, dưới chân của hắn hạ một đạo trận pháp do cây cỏ hình thành, nhưng mà không một chút động tĩnh.

“Thầy…” nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, Phiêu Linh cứ đứng tại đó, tử tế nhìn kỹ dường như phát hiện ra hắn có chút cứng ngắc.

Sáu năm rưỡi rồi, từ sáu năm trước hắn đã đi tới đây, khi đi tới đây hắn mới phát hiện không cách nào tiến vào, về sau cứ cách một đoạn thời gian là hắn lại đến một lần, chỉ là mỗi lần đều không cách nào tiến vào được, tính cách của hắn đạm mạc, nhưng không có nghĩa hắn là đồ ngốc, chỉ là cũng giống như Mặc Hi, hắn không nguyện ý tin tưởng, cho dù hắn biết rõ tính mạng của Nghiêm Mạc Phi không thể kéo dài, sớm muộn cũng phải chết, nhưng mà không nghĩ lại nhanh như thế, làm cho hắn không trở tay kịp.

Thân hắn hơi cử động rồi xoay người, chuẩn bị rời khỏi, và cũng giống những lần trước, mỗi khi chuẩn bị rời đi hắn đều quay đầu nhìn về một phía, phương hướng của ánh mắt đó là…

Đúng là Thần chi tức tối!

Trong đôi mắt đờ đẫn chớp động, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mỗi lần đều muốn nhìn về chỗ đó, hoặc bởi vì sự thần bí của chỗ đó, hoặc là bởi vì hy vọng một điều gì đó, hoặc có lẽ… không có bởi vì, hắn nhìn thoáng qua, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.

Phía dưới lòng đất của Thần chi tức tối.

Phanh ___

Rầm rầm rầm __

Trên một mảnh đất rộng, hai bóng ảnh không ngừng va chạm, chỉ có thể thấy tại nơi đó không ngừng xuất hiện hoa lửa  lóe ra.

Phanh_

Lại một tiếng va chạm vang lên, hai bóng ảnh vừa tách nhau ra, lúc này mới nhìn thấy rõ họ là một nam một nữ, một đen một trắng đứng đối diện, thiếu nữ cầm kiếm, ngón tay người đàn ông giống như móng vuốt sắc bén, sáng rọi, lúc này đang lắc lắc nhẹ, hai người này đúng là Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho.

“Tử Thiên, quả nhiên rất lợi hại, nếu Mặc Mặc rót vào đủ linh lực, cho dù là anh cũng không ngăn cản được bao nhiêu chiêu.” Lãnh Nặc Nho lắc lắc hai tay, hành động tùy ý nhưng nhìn qua lại vô cùng tà mị, vẻ quyến rũ này dường như tăng trưởng thuận theo thực lực tăng dần của hắn.

“Nếu rót vào đủ linh lực thì lúc đó cũng không phải dựa vào thực lực mà dựa vào thần binh rồi.” Mặc Hi nhàn nhạt nói, nhìn về phía Lãnh Nặc Nho “ Thực lực của anh bây giờ hoàn toàn tương xứng với em rồi, đây là tất cả thực lực của anh sao?”

“Bình thường là vậy.” Lãnh Nặc Nho gật đầu, cho ra một đáp án không ăn nhập vào đâu.

“Cái gì bình thường?”

“Con mắt.” Lãnh Nặc Nho đưa tay chỉ vào đồng tử màu đen của mình, cười nói “ Bình thường thực lực là như vậy, nhưng mà nếu phát cuồng lên, đại khái thực lực lúc đó sẽ tăng lên khoảng một nửa.”

“Một nửa!?” Mặc Hi có chút kinh dị, nhìn Lãnh Nặc Nho vẫn im lặng có chút không muốn nói tiếp, sau đó cười cười “Xem ra là em còn phải tiếp tục cố gắng, tuyệt đối không để bị anh bỏ quá xa.”

“Em đã liều mạng dốc sức rồi.” Ánh mắt Lãnh Nặc Nho nhu hòa, dáng vẻ tươi cười ấm áp nhìn Mặc Hi, quả thật, nửa năm này, Mặc Hi gần như liều mạng tập luyện, mặc dù hắn lúc nào cũng ở bên cạnh, nói thẳng ra, trên thực tế thì hắn cũng đang liều mạng. “ Thực  lực tăng lên một nửa quả thật là cường đại, nhưng mà tác dụng phụ của nó cũng không thể xem thường.”

“Tác dụng phụ?” Mặc Hi đặt Tử Thiên trong tay xuống, muốn nghe Lãnh Nặc Nho giải thích.

“Ừ.” Lãnh Nặc Nho gật đầu “Như anh đã nói, huyết mạch của anh vô cùng cuồng dã, thực lực tăng càng cao càng hiếu sát, không chỉ giết kẻ thù xung quanh, mà … người một nhà cũng có thể ra tay, bởi vì lúc đó anh tạm thời bị mất đi lý trí.!”

“Hóa ra là như vậy.” Trong lòng Mặc Hi chấn động, quả nhiên là có được sẽ có mất, xem ra, lực chiến đấu như vậy tuyệt đối không nên phát động a.

“Nhưng mà, cũng không hẳn lúc nào cũng thế.” Đột nhiên, Lãnh Nặc Nho lại lên tiếng, khiến cho Mặc Hi phải quay đầu nhìn về phía hắn, liền thấy cười cười nhìn mình, “Tà Long lúc đó, không dục không cầu, cho nên mới rơi vào trạng thái như vậy, nhưng Tà Long bây giờ là anh mà.”

Mặc Hi khẽ chớp mắt, dường như đã hiểu rõ ý của hắn, nhưng cũng chỉ im lặng nhìn hắn.

Lãnh Nặc Nho đưa tay xoa má Mặc Hi, dáng tươi cười của hắn càng thêm nhu hòa “Tà Long bây giờ là anh, mà anh có em, anh cũng có dục có cầu, cũng có hy vọng, em có nhớ không? Lần thứ nhất anh cùng với em đi xem thử Lôi Thần phong ấn xảy ra chuyện gì, lần đó anh đã tiến vào trạng thái điên cuồng, nhưng vẫn khôi phục lại bình thường đó thôi.”

“…” Mặc Hi mở lớn mắt trừng hắn, khóe miệng cũng hiện ra dáng tươi cười “Nói thẳng ra là, em có thể khống chế và giúp anh khôi phục lại trạng thái bình thường.”

“Theo dự đoán của anh thì đúng vậy!” Lãnh Nặc Nho gật đầu, con ngươi chớp động, sau đó lại lên tiếng “Hơn nữa chúng ta đã có khế ước, em có thể hoàn toàn tiến vào trí óc của anh, như vậy ảnh hưởng đối với anh sẽ càng lớn.”

“Ha ha, nghe qua thật muốn thử một lần!” trong mắt Mặc Hi nhất thời xuất hiện vẻ mong chờ, thân chợt động, đã cách xa Lãnh Nặc Nho 10m, tay cầm Tử Thiên giơ lên, dù không rót linh lực vào nhưng không khí xung quanh dường như đều bị chấn khai, cô cười nói “Thử lại đi, em sẽ dùng kiếm pháp mà em đã luyện cùng với Tử Thiên trong suốt nửa năm qua.”

Muốn luyện thành một kiếm kinh thiên, nhất định phải thành thạo Tử Thiên, và kiếm khí.

Tử Thiên kiếm pháp! Tốc độ kinh thiên, chấn động thiên địa, hình dáng nhưu bôn lôi, thế phá kinh hồng! Là sát đạo không hề bị ràng buộc…

Chiêu thức đã khai, tạo thế đã thành, con mắt màu tím thiểm hiện, bá khí lăng nhiên, kinh như phiên hồng.

“Tốt.” Lãnh Nặc Nho không cự tuyệt, trong mắt loáng qua một vòng lo lắng “Nếu anh không khống chế được, nhớ kỹ, làm anh bị thương cũng phải tìm mọi cách áp chế anh lại.”

Nếu Tử Thiên được Mặc Hi hoàn toàn rót linh khí vào, Lãnh Nặc Nho tin, cô tuyệt đối có thể áp chế hắn, cho nên hắn mới đáp ứng yêu cầu như vậy của cô.

“Được.” Mặc Hi gật đầu, sắc mặt không thay đổi, ai cũng không biết trong lòng cô với những lời cô vừa nói có giống nhau hay không, tay cầm Tử Thiên cử động, nhìn như thong thả nhưng thực chất nhanh vô cùng, dáng tươi cười trên mặt đã biến mất, nhiều hơn một tia lạnh lùng, trong đôi mắt màu tím được bá khí phủ kín, bá khí càng tăng, hơi thở hủy diệt càng phát tán.

“Vù vù!” giờ phút này, Lãnh Nặc Nho cúi đầu, thở mạnh hai ngụm khí, rồi ngẩng mạnh đầu lên, hai đôi mắt đỏ hồng như nhiễm máu đã xuất hiện, ánh sáng màu đỏ sáng rọi trên hai bàn tay di chuyển khắp nơi, bên trên đôi bàn tay dĩ nhiên đã được lân phiến màu đỏ bao phủ, móng tay sắc bén, năng lượng di tản khắp nơi trên người hắn, lân phiến trên đôi bàn tay của hắn giống như là bị máu tươi nhuộm thành, huyết dịch lưu động.

“Đến!” hô lên một tiếng trầm thấp, thân thể Mặc Hi tựa như cành liễu lại nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã đến trước mặt lãnh nạc nho, chém xuống một kiếm không một chút lưu tình.

Phanh__

Tiếng vang chói tai vang lên, năng lượng tản ra xung quanh, liền thấy Lãnh Nặc Nho đưa lên một tay cản kiếm của Mặc Hi, đôi mắt màu đỏ hồng ló era sát ý, tay còn lại đã đâm thẳng về phía Mặc Hi.

Chân trái khẽ dời, nhìn như hành động tùy ý nhưng mà nhờ đó đã tránh được một kích của Lãnh Nặc Nho, tay cô vẫn không chậm, huy động Tử Thiên quét ngang hắn.

Lãnh Nặc Nho né tránh cũng không một chút chậm chạp, hắn khụy gối cong người, bàn tay tạo ra thế công kích vô cùng mạnh vẽ áp vào phía dưới của Mặc Hi.

“Đến hay lắm!” khóe miệng Mặc Hi tươi cười, chiến đấu cận thân như vậy mới đem lại cảm giác kích thích a! thân thể khéo léo chuyển động, điều khiển Tử Thiên ngăn chặn bàn tay đang áp tới của Lãnh Nặc Nho, tạo ra một trận hoa lửa tung tóe.

Nhìn như phiêu dật, chỉ một lát hai người đã giao đấu vài chiêu vô cùng kinh hiểm.

Rầm rầm rầm __

Tử Thiên và hai bàn tay đỏ hồng kia không ngừng liên tục tiếp xúc, ai cũng không nghĩ đến, chỉ một đôi tay như vậy mà có thể kháng cự được sự sắc bén của Tử Thiên.

Hỏa hoa lại lóe ra, lặp đi lặp lại.

“Ha ha, rất tốt!” trên trán Mặc Hi xuất hiện từng giọt mồ hôi, lúc này cô đã di chuyển đứng giữa không trung cười nói, tay phải cong lại đưa ra phía sau, quả nhiên liền vang lên một tiếng “Phanh.” Chống lại một quyền của lãnh nạc nho công kích tới, thân thể mượn lực của công kích này lui về sau, rất nhanh đã di chueyẻn về một bên khác, nhưng mà một chút cũng không thoát khỏi công kích của Lãnh Nặc Nho.

Phanh__

Nhìn qua, Mặc Hi giống như hoàn toàn bị động, nhưng trên mặt cô lại hiện ra vẻ tươi cười, thực lực như vậy thật sự là vô cùng không tệ, nhưng mà, cô nhìn đôi mắt càng lúc càng đỏ, hơi thở càng lúc càng cuồng bạo và lạnh lùng như băng kia khiến cho cô có chút không thoải mái, đôi con ngươi đó, lúc trước lúc nào cũng nhìn cô vô cùng ôn nhu và thâm tình đấy.

“Rống!” ngay lúc này, Lãnh Nặc Nho đột nhiên rống to một tiếng, tiếng rống vừa giống người vừa giống rồng, khiến cho tâm linh cô rung động, giống như có một cổ năng lượng thâm nhập vào trong tim, bộ phát vô cùng hàn ý.

“Cái gì!?” chỉ thấy Lãnh Nặc Nho đột nhiên biến mất trên mặt đất, ngay cả Mặc Hi lúc này cũng không cảm giác được sự tồn tại của hắn, sau đó cô cảm giác được một tia nguy hiểm đang đến gần, cả người Mặc Hi không một chút chần chờ liền di chuyển nhanh chóng đến một nơi khác.

Phanh___

Một tiếng động lớn vang lên tại chỗ Mặc Hi vừa đứng lúc nãy, chỉ thấy tại đó lóe ra một tia ánh sáng đỏ, không khí chấn động, bạo liệt, rõ ràng một kích này xem như đánh thật rồi.

Trong đôi mắt tím hiện ra vẻ thận trọng, lực công kích như vậy mà trúng trên người mình, chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng a, giờ phút này, trên người của cô cũng đã xuất hiện vài đạo vết thương không sâu không cạn, máu tươi nhuộm bộ váy trắng của cô từng vệt màu loang lổ nhìn vô cùng yêu dị, nhưng mà cô không tin Lãnh Nặc Nho có thể lúc nào cũng bảo trì lực công kích như vậy.

Tại nơi đây!

Quả nhiên, một lát sau, ánh mắt Mặc Hi lạnh xuống, tay cầm Tử Thiên để xuống cho nó phiêu phù giữa không trung, ngón tay chợt động “ Huyễn Kiếm Giai Diệt.”

Theo chiêu này, từ chỗ đứng của Mặc Hi, chỉ thấy vô số lôi điện ngưng tụ thành lợi kiếm xuất hiện, phiêu phù giữa không trung, mà Tử Thiên cũng lẫn lộn bên trong đó, đồng loạt đâm thẳng về hướng trong suy đoán của Mặc Hi.

Bành_

Bạo liệt, đợi sau khi không khí tán đi, quả nhiên thấy bóng ảnh Lãnh Nặc Nho xuất hiện, giờ phút này quần áo màu đen của hắn bị một kích này phá cho rách nát, lộ ra làn da trắng nõn nhiễm vài vệt máu tươi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mặc Hi, cô thấy Lãnh Nặc Nho đột nhiên duỗi đầu lưỡi ra, liếm lấy máu nơi khóe miệng, trên khóe miệng còn hiện ra bộ dáng tươi cười, con ngươi đỏ hồng khẽ híp lại, ba quang chớp động, là sát khí, là cướp đoạt, là tà khí.

Lãnh tà, thanh mị, yêu dị!

Lãnh Nặc Nho lúc này chính là như thế, dáng tươi cười kia hiện trên mặt hắn, lộ ra vẻ tà ác lại hấp dẫn trí mạng, dẫn dụ tất cả mọi người sa đọa.

“Ha ha.. ha ha ha!” miệng hắn hiện rõ dáng tươi cười, có chút trầm thấp, vô cùng gợi cảm, kích thích thần kinh Mặc Hi, giống như ma âm, biết rõ không thể trầm mê, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phản kháng mà sa đọa, dù biết rõ phía trước có thể là cái chết đang chờ đón!

Mi tâm đột nhiên mát lạnh, nhất thời khiến cho Mặc Hi hoàn hồn, đôi mắt màu tím lấy lại vẻ thanh minh, đáng chết! Năng lực kia là loại gì vậy? Rõ ràng có thể khiến cô bị mất trí và rơi vào mê hoặc! Đang lúc cô định đào thoát thì bóng ảnh của Lãnh Nặc Nho đã xuất hiện trước mặt cô, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười tà ác, bàn tay tràn đầy lân phiến… bóp chặt cổ họng Mặc Hi!

Chỉ cần dùng lực! Chỉ cần hắn dùng một tí khí lực thôi cũng đủ để tiễn cô gặp Diêm Vương!

“Ha ha…” chỉ thấy Lãnh Nặc Nho lại tươi cười nhẹ nhàng, bên trong con ngươi đỏ hồng chớp động tà ác và vui vẻ.

“A…” Mặc Hi nhìn xug quanh hắn, nhưng dưới ánh mắt đỏ hồng của Lãnh Nặc Nho khiến cho cô có cảm giác không có chỗ để trốn thoát, lần đầu tiên cô bị động như thế, ngay tại lúc này, cánh tay của hắn đặt trên cổ họng cô bóp chặt, nhất thời khiến cho cô khó chịu bật ra tiếng, sắc mặt trướng hồng.

Đáng chết! Đây là tình huống gì chứ!?

Là muốn giết cô? Hay là không giết? Nếu dựa theo đặc tính hiếu sát của hắn thì không phải đã sớm giết cô rồi sao? Vậy bây giờ là thế nào?

Ngay tại lúc Mặc Hi do dự không biết có nên đánh thức Lãnh Nặc Nho hay không thì liền thấy hắn duỗi bàn tay còn lại chạm vào trên mặt của cô, sau đó… thế mà lại chùi vết máu bên khóe miệng cô, rồi sau đó…

Đưa vào trong miệng của hắn!?

Nhìn ánh mắt Lãnh Nặc Nho loáng qua một tia hưởng thụ, còn có dáng tươi cười bên môi kia, sắc mặt Mặc Hi càng lúc càng hồng, đáng chết, đặc tính mê hoặc của người này có phải là quá mạnh mẽ rồi hay không a?

“Ngọt.” Ngay lúc đó, Lãnh Nặc Nho đột nhiên lên tiếng nói, giọng nói vẫn trầm thấp, dáng cười nơi khóe miệng càng khếch tán, vậy mà xen lẫn một tia thuần tịnh, thuần tịnh giống như một đứa bé đạt được viên kẹo mình rất thích, trong tà ác thâm trầm lại toát ra vẻ thuần tịnh, hấp dẫn chết người.

Còn không đợi Mặc Hi kịp phản ứng, đôi môi đã bị Lãnh Nặc Nho che lấp, điên cuồng xen lẫn quý trọng mà mơn trớn.

“A.. ưm!” mắt Mặc Hi mở lớn, không ngờ đây là chuyện hắn muốn làm trong tình huống này! Chỉ là lúc này hắn vẫn tiếp tục áp chế khiến cho cô không cách nào di chuyển, hơn nữa, hắn lại cắn nát môi cô, rồi sau đó thè lưỡi ra liếm máu của cô!?

“Rất ngọt! Muốn! Còn muốn nữa!” rời khỏi miệng Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho thì thào, ánh mắt nhìn Mặc Hi càng thêm nóng bỏng, sâu trong đó vẫn còn một tia ôn nhu không hề thay đổi, nhưng hành động lại vô cùng dồn dập thô lỗ, cánh tay đặt ngay cổ họng cô không biết rời đi lúc nào, hắn cúi xuống đôi môi không ngừng mơn trớn, gặm cắn cổ cô.

“Ah!” hắn lại cắn cô một ngụm, Mặc Hi kinh sợ hô lên một tiếng, trong đôi mắt thoáng qua một tia mơ hồ xen lẫn một tia phẫn hận, đáng chết! Hắn là chó sao? Cứ cắn rồi lại thè lưỡi ra liếm! Nếu cứ tiếp tục để hắn không tỉnh lại, ai biết rõ hắn có thể lại khiến cho tâm thần cô mêt mỏi như lần trước không chứ, thậm chí còn hơn?

Đây không phải là quá tiện nghi cho hắn rồi sao?

Khóe miệng cô cũng hiện ra dáng cười, ngón tay và tâm thần Mặc Hi chợt động, điều khiển Tử Thiên đang nằm dưới đất bay lên, rơi vào tay của Mặc Hi, sau đó chỉ nghe cô nói “Đâm.”

Vèo__

Tốc độ của Tử Thiên gần như chỉ trong nháy mắt là tới, Mặc Hi cảm giác được nên cả người khẽ động, hoàn thành các động tác xong thì Tử Thiên cũng đã dừng lại trước ngực của cô.

Chuyển mắt nhìn lại, khoảng cách của Lãnh Nặc Nho với Mặc Hi bây giờ vẫn là 10m, hắn đứng giữa không trung, sắc mặt lạnh lẽo, ngay cả đôi mắt màu đỏ hồng cũng chớp động tia rét lạnh, dường như bực mình vì Mặc Hi đột nhiên công kích, cũng bực mình vì Mặc Hi không chịu phối hợp, càng bực mình hơn khi miếng ăn ngon ngọt trong miệng biến mất.

Nhưng mà…

Trong nháy mắt, dáng tươi cười kia lại xuất hiện, làm sao có thể biến mất được chứ? Không sao! Bắt lại lần nữa và trói chặt ở bên cạnh thì tốt rồi!

Mặc Hi giống như đoán ra được cách nghĩ của Lãnh Nặc Nho, trong đôi mắt màu tím léo ra một tia tà ác và vui vẻ, thân chợt động, làm xuất hiện vô số lôi điện, hướng thẳng về phía Lãnh Nặc Nho.

Rầm rầm rầm__

Đối với lôi điện như vậy, Lãnh Nặc Nho ứng phó rất nhẹ nhàng, bàn tay hắn vừa chuyển tất cả lôi điện đã bị tiêu diệt, thân người hắn lại hướng thẳng về phía Mặc Hi, nhưng mà nghênh đón hắn lại là một thanh lợi kiếm màu tím trắng.

Bang___

Tiếng va chạm vang lên, kiếm pháp tinh diệu được Mặc Hi xuất ra, còn vũ khí của Lãnh Nặc Nho lại là đôi tay của hắn nên càng lúc càng linh hoạt, hai người chiến đấu một lát, hoa lửa tung tóe, và lại một lần nữa, Mặc Hi đã bị Lãnh Nặc Nho bắt trong tay.

“Phù phù…” Lãnh Nặc Nho thở mạnh và cứ giữ chặt Mặc Hi như thế, giọng nói âm trầm, gợi cảm mà lãnh tà “Không được trốn!”

“Hả?” Mặc Hi cười cười “Tại sao?”

“Không được trốn! Tôi muốn! Phải ở cạnh tôi không được trốn!” Lãnh Nặc Nho lạnh giọng nói, khiến cho Mặc Hi cảm thấy có chút buồn cười, lúc này là hắn đang làm nũng hay uy hiếp vậy trời? Thật buồn cười! hoặc cả hai ý đều có.

Thấy Mặc Hi không đáp lại khiến cho bên trong mắt của Lãnh Nặc Nho thoáng qua tia mừng rỡ, mừng rỡ đơn thuần, sau đó liền hôn cô, bàn tay chợt động, đã xé rách quần áo trên người cô.

Một trận gió lạnh ập đến khiến cho Mặc Hi hoàn hồn, lúc này mới thất thần có một lát, cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến hắn đã xé rách quần áo của cô rồi.

{ Nho! Tỉnh lại cho em!} bàn tay Mặc Hi chợt động khiến Tử Thiên lại hướng về bên này bay đến, đồng thời trong ý thức cũng truyền âm nói với Lãnh Nặc Nho.

Thân thể Lãnh Nặc Nho chấn động, sau đó biến mất và xuất hiện tại một nơi khác, nhưng mà cũng bởi vì hành động vừa rồi đã để lại trên tay hắn một đạo vết thương, ánh sáng trong mắt hắn chớp động, dường như muốn né tránh cái gì đó.

Con ngươi Mặc Hi chớp động, xem ra Lãnh Nặc Nho nói không sai, sau đó liền truyền âm cười nói [Nếu không tỉnh lại, có thể em sẽ không cần anh nữa đâu!]

[Hống__]

Từ cơ thể Lãnh Nặc Nho phát tán ra một cổ năng lượng, mạnh mẽ quét tan các năng lượng bao quanh, chỉ thấy hắn giơ lên bàn tay còn lại chụp vào cánh tay bị thương của mình, đồng thời cắm mạnh ngón tay vào trong miệng vết thương, nhất thời sắc mặt Lãnh Nặc Nho biến đổi, bên trong con ngươi thoáng  hiện qua tia nhẹ nhõm.

Cũng chỉ trong nháy mắt này Mặc Hi đã đi tới bên cạnh Lãnh Nặc Nho, vừa nắm lấy tay hắn vừa trừng mắt nhìn hắn, mặc kệ đến cùng là hắn đã khôi phục chưa liền nói “Anh làm gì vậy?”

“…” đôi mắt Lãnh Nặc Nho lúc này đã dần dần khôi phục về màu đen, khi nhìn thấy trên người của Mặc Hi bị mấy vết thương, trong mắt hắn ẩn hiện vẻ đau lòng “Anh làm em bị thương thế này, sao bây giờ mới đánh thức anh chứ?”

“Đối với tu luyện, vài vết thương nhỏ này thì có là gì?” Mặc Hi bình thản nói, mắt nhìn chằm chằm Lãnh Nặc Nho “Ngược lại là anh đấy! Ai cho anh tự làm hại bản thân như vậy?”

“Đối với tu luyện, vài vết thương nhỏ này tính làm gì?” Lãnh Nặc Nho cười nhẹ, dùng lời của cô trả lời cô, nhất thời khiến cho Mặc Hi trợn trắng mắt, thấy Mặc Hi như vậy hắn mới nói tiếp “Sau này không được tùy tiện nói những lời như lúc nãy nữa.”

“…” Mặc Hi nghe xong liền sững sờ, một lát sau cô mới hiểu được là Lãnh Nặc Nho đang nói đến những lời cô nói lúc nãy, chính là câu sẽ không cần hắn nữa, mắt cô nhu hòa lại rồi cười nói “Dạ, em biết rồi, nhưng mà ai bảo anh không chịu tỉnh dậy ngay lập tức chứ? Còn có…”

Dưới ánh mắt có chút không rõ của Lãnh Nặc Nho, Mặc Hi lại trừng mắt “Không phải anh nói khi lâm vào trạng thái điên cuồng thì gặp ai anh cũng giết sao? Nhưng tình huống lúc nãy là thế nào?”

“…” Lãnh Nặc Nho chấn động, nhất thời sắc mặt có chút mất tự nhiên, dường như hơi chật vật “Anh cũng không nghĩ đến sẽ như vậy, đối với em, hoặc là anh không hạ thủ được, hoặc cũng có thể vì khế ước ràng buộc, nên mới tạo ra cục diện như vậy.”

Lãnh Nặc Nho nghĩ giải thích này là hợp lý nhất, Mặc Hi nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý.

[Chủ nhân!]

Ngay lúc này, một giọng nói đã lâu không xuất hiện vang lên trong trí óc của Mặc Hi, khiến cho thân thể cô đột nhiên cứng đờ.

“Sao vậy?” Lãnh Nặc Nho phát hiện biểu hiện của cô khác thường liền hỏi.

“Thanh Dực! Thanh Dực tỉnh rồi!” Mặc Hi lên tiếng gần như phản xạ có điều kiện, trên mặt tràn đầy vui vẻ, thân người đi nhanh về hướng thần điện.

“…” Lãnh Nặc Nho hơi sững sờ, sau đó cười nhạt một tiếng, vừa rồi trong lòng hắn có chút chút ghen tỵ, uống một bình dấm chua của Thanh Dực, từ khi có ký ức của Tà Long, hắn cũng đã biết rõ thân phận của Thanh Dực, thần thú thượng cổ, độc nhất vô nhị, sau khi chết sẽ hóa thành trứng, sau đó lại tiếp tục trọng sinh, là chiến thú của Lôi Thần. Mà tất cả những điều này càng chứng tỏ thân phận của Mặc Hi từ u mê ra ánh sáng, mặc kệ thế nào, cho dù Mặc Hi không phải Lôi Thần trọng sinh cũng tuyệt đối có liên quan đến Lôi Thần.

Thân hắn cũng chợt động, liền theo hướng của Mặc Hi rời đi.

Mà trên mảnh đất trống ấy, lúc này lại truyền tới giọng nói phụ nữ gợi cảm mà quen thuộc “Vương thay đổi rồi! Nếu là trước kia khi bị phát cuồng rồi, muốn lưu lại cô gái nào liền trực tiếp chặt đứt tứ chi của cô ta, sau đó dùng xong thì vứt.”

“Mặc kệ Vương thay đổi như thế nào, thì vẫn là Vương đúng không?” giọng nói của Tế Tự lập tức vang lên.

“Cũng đúng! Hơn nữa …” từ chỗ tiềm ẩn Phong Phiêu miểu hiện ra, cười nói “ta thích Vương như bây giờ! Vương như trước kia không có tình cảm gì hết.”

“Ha ha …” Bóng người Tế Tự cũng hiện ra, cười nhạt một tiếng.

Một bên khác, Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho cùng đi vào bên trong thần điện, quả nhiên liền nhìn thấy Thanh Dực đang đứng giữa không trung, chỉ là dáng vẻ của nó đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí cao lớn hơn dáng người cũ của nó, uy vũ hơn.

Móng vuốt dưới chân sắc bén, đầu gối tứ chi đều hiện ra từng đạo lưỡi đao màu đen chớp động quang mang vô cùng sắc bén, một chút cũng không dám khinh thường, trên vai phủ hai đôi cánh, cũng màu đen, trên trán là một sừng dài đen nhọn, đuôi khẽ cử động, dường như không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà chớp động quang mang, đôi mắt màu xanh đen vô cùng nhiếp người.

Vừa nhìn thấy Mặc Hi đến, nó liền thu khí thế lại, hóa thanh một con mèo đen nhỏ, bay thẳng vào trong lòng cô, mở miệng nói “Chủ nhân, em đột phá rồi, hơn nữa còn thu được rất nhiều ký ức!”

“Ký ức?” con ngươi Mặc Hi lóe lên, liền hỏi “ Liên quan đến Lôi Thần sao?”

“Dạ?” mắt Thanh Dực mở lớn “Chủ nhân biết rõ lôi thần rồi hả?”

“Không! Chỉ là …” Mặc Hi phủ nhận, ký ức cô lấy được không hề nhắc tới Lôi Thần, chỉ biết rõ này là bội kiếm của Lôi Thần, này là công pháp và kiếm pháp của Lôi Thần mà thôi, bàn tay cô chợt động Tử Thiên đã nằm trong tay cô.

“Tử Thiên!” Thanh Dực hô lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang phiêu phù trên lòng bàn tay của Mặc Hi, sau đó nhìn cô nói “là Tử Thiên không sai, vậy chủ nhân là Lôi Thần à?” Lời này được nói ra xen lẫn một tia nghi hoặc.

“À?” Mặc Hi vuốt ve Thanh Dực, nhìn Lãnh Nặc Nho một cái rồi hai người thuấn di vào trong căn phòng, đặt Thanh Dực xuống mặt bàn, cô cũng ngồi xuống ghế rồi mới lên tiếng “Em biết gì về Lôi Thần đều nói chị nghe xem nào.”

Cảm giác của Thanh Dực lúc này là vừa ngạc nhiên vừa quen thuộc, nó đưa mắt nhìn khắp phòng, đến khi nghe Mặc Hi nói nó mới bỏ qua tò mò mà trả lời cô “Dạ! Trong ký ức nói, em là thần thú Thanh …., tên là Thanh Dực, vốn là chiến thú đệ nhất của Lôi Thần, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại bị trọng sinh lần nữa rồi biến thành trứng, sau đó, mới được chủ nhân ấp.”

Thanh Dực nhìn thoáng qua Mặc Hi rồi mới nói tiếp “Tử Thiên vừa rồi trong tay chủ nhân cũng là bội kiếm của Lôi Thần, dựa theo ký ức mà nói, em và Tử Thiên chỉ có duy nhất một chủ nhân là Lôi Thần, cho dù khi Lôi Thần chết đi, Tử Thiên cũng sẽ không nhận bất cứ một ai khác là chủ, mà em cũng vậy, ngoại trừ Lôi Thần, không ai có thể ấp trứng của em mới đúng! Vậy…” ánh mắt của nó trấn định nhìn Mặc Hi “Trừ khi chủ nhân chính là Lôi Thần.”

Cô là Lôi Thần! Không! Không đúng, cô nhớ rõ cô đến từ đâu, hơn nữa … tại sao cô lại không có một chút cảm giác gì của Lôi Thần, thậm chí tất cả đều phải nhờ tác động bên ngoài mới biết được chứ?

“Không đúng! Nếu chị là Lôi Thần, không những một chút ký ức cũng không có, thậm chí tất cả đều cần em nói chị mới biết được.” Mặc Hi nói ra suy nghĩ của mình.

“Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…” Thanh Dực cũng có chút khó hiểu, sau đó gương mặt lại sáng lên toát ra vẻ tươi cười “ Vậy, cho dù chủ nhân không phải Lôi Thần, thì nhất định cũng là người thừa kế của Lôi Thần! Nhưng mà tại sao Lôi Thần lại muốn đem hết thảy những gì hắn có cho người thừa kế hết nhỉ? Trừ khi Lôi Thần đã xảy ra chuyện gì đó? Đúng…! Em trọng sinh, vậy nhất định Lôi Thần đã phát sinh ra chuyện gì rồi!” Nói xong, vẻ mặt của Thanh Dực đã xuất hiện vẻ giận dữ, càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả chính nó cũng không biết tại sao, có lẽ bởi vì sau khi đạt được ký ức, trong lòng nó Lôi Thần đã là thâm căn cố đế, giống như Mặc Hi, là chủ nhân của nó!

“Thanh Dực!” Mặc Hi gọi một tiếng, đưa tay vuốt ve hắn.

Nhất thời, cả người Thanh Dực chấn động, nhìn về phía Mặc Hi rồi bình tĩnh lại, trong mắt có chút ít ảm đạm “Chủ nhân…”

“Chị hiểu…” Mặc Hi cười nói.

“Được rồi! Không nên ham muốn quá nhiều.” Lúc này, Lãnh Nặc Nho đứng bên cạnh mới lên tiếng “Suy nghĩ của Thanh Dực cũng giống anh, anh tin hết thảy sẽ được giải đáp trong thời gian không xa nữa đâu, bây giờ đều cần làm trước hết là tìm cách thoát ra ngoài.”

“Dạ!” nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lãnh Nặc Nho nhìn mình, Mặc Hi gật gật đầu.

“Hửm?” lúc này, Thanh Dực mới chú ý đến Lãnh Nặc Nho, ánh mắt liếc qua hắn thoáng hiện vẻ kinh dị, rồi mới nói “Anh chính là người đàn ông tên Dạ Nho! Ừm.. ừm, đợi tý, không đúng! Cảm giác không đúng! Hơi thở này… em nhớ là… để em nhớ xem! Là ai! Là ai nhỉ?”

“Tà Long.” Trong lúc Thanh Dực đang vơ vét trí óc, Lãnh Nặc Nho đã cho hắn đáp án, dưới ánh mắt kinh nghi của Thanh Dực, hắn cười nói tiếp “Tôi là Tà Long.”

“Tà Long!” Thanh Dực hô lên một tiếng, ánh mắt khôi phục lại như thường rồi lẩm bẩm nói “Tà Long! Đúng…! Hơi thở này, anh đúng là Tà Long rồi, Long tộc biến dị, là bạn tốt duy nhất của Lôi Thần! Anh đã thỉnh cầu… Lôi Thần phong ấn anh! A! Phong ấn ngay tại mảnh đất này!”

“Không sai!” Lãnh Nặc Nho gật đầu.

Còn Mặc Hi thì tỏ vẻ trầm tư, Lôi Thần, tất cả đều là Lôi Thần, tử lôi, đôi mắt tím, Thanh Dực, Tử Thiên, Tà Long, tất cả, đều có liên hệ với Lôi Thần, vậy…

Vậy quan trọng là phải tìm được Lôi Thần và tin tức của hắn, mà muốn tìm hiểu những điều này phải thoát được ra ngoài, hơn nữa không nói đến chuyện này thì tình huống của thành Đế Do cũng phải mau chóng tìm cách để đi ra.

Cô ngẩng đầu lên vừa lúc chạm phải ánh mắt của Lãnh Nặc Nho, hai người cùng nhìn nhau cười, bởi vì cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của đối phương.