Ngự Lôi

Ngự Lôi - Quyển 3 Chương 12: Thanh thần thú




Edit: Vân Khinh Beta: Sakura 【 Chủ nhân. . . . . . 】

【 Chủ nhân. . . . . . 】

Là ai đang gọi?

【 Chủ nhân, tỉnh dậy đi! 】

Tỉnh dậy?

Trên mặt truyền tới một chút ẩm ướt cùng cảm giác ma sát làm Mặc Hi gian nan mở mắt, trước mắt là một cảnh mơ hồ.

“Ô. . . . . .” Vốn định ngồi dậy, lại phát hiện thân thể không một chút khí lực, không phải là mệt mỏi, cũng không phải đau đớn, mà giống như không phải thân thể của mình.

Bản thân mình xảy ra chuyện gì!?

Chưa từng trải qua tình trạng như thế khiến Mặc Hi cảm thấy sợ hãi, sau khi tỉnh táo lại, liền bắt đầu tự hỏi.

【 Chủ nhân! Người đã tỉnh!! 】

Nhưng vừa đúng lúc này, một âm thanh vui mừng khiến Mặc Hi dừng ý nghĩ, không thể động đậy khiến cô không thể quan sát, hơn nữa linh cảm cũng trở nên chậm chạp, gần như không có cảm giác, chưa từng bị động như thế, cô bình thản nói: “Ai?”

Nhìn như bình thản, kỳ thật trong đầu đang suy nghĩ đối sách.

【 Chủ nhân, là tôi nói! Là tôi nói!! Tôi đang ở trên người của ngài!! 】

Mà một tiếng cuối cùng Mặc Hi nghe được, chủ nhân?? Chuyện là thế nào?? Còn có giọng nói này….Sao giống như một đứa trẻ…

” Em đang ở trên người của chị sao? Sao chị lại không cảm giác được? Em lại đây cho chị nhìn xem.”

【 Ha ha! Được! Chủ nhân sẽ thấy rõ ràng thôi! 】

Lời nói vừa dứt, trước mặt Mặc Hi xuất hiện một đôi mắt to màu xanh đen, ngập nước, thần bí cũng rất xinh đẹp, hình dạng giống như một con mèo. uh!! Mèo!?

Mắt Mặc Hi trừng lớn, thuận theo đôi mắt nhìn lại mới phát hiện, đôi mắt đang ở trước mắt cô là của một con mèo, một con mèo đen, khoảng chừng chỉ lớn bằng lòng bàn tay cả một người trưởng thành. Phải thừa nhận rằng, nó thật đáng yêu.

【 Hắc hắc! Chủ nhân thấy rõ rồi sao! 】

“Hở?” Tiếng nói xuất hiện một lần nữa cùng với đôi mắt chớp động linh quang vui vẻ khiến Mặc Hi không khỏi sửng sốt, cũng chỉ trong nháy mắt, con ngươi sâu thẳm, nhìn về phía con mèo trước mặt: “Đây là, em đang nói chuyện!?”

【 Đúng vậy!! Đúng vậy !! Nếu không chủ nhân cho là ai? 】Con mèo nhỏ vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm gương mặt trắng nõn của Mặc Hi.

Đối với việc này Mặc Hi cũng không muốn tính toán bây giờ, trước mắt con mèo nhỏ này biết nói chuyện cũng quá quỷ dị: “Là em đang nói chuyện?? Em là ai?? Vì sao gọi chị là chủ nhân.”

Việc này, phải biết rõ ràng.

【 Ha ha! Chính là tôi! 】 Con mèo đen lui ra sau gãi gãi đầu, như vậy khả ái vô cùng, đôi mắt màu xanh đen vô cùng có nhân tính: 【 Tôi là Thanh thần thú a!! Chủ nhân là chủ nhân của tôi, đương nhiên phải gọi chủ nhân mà! 】

Thần thú!? Thanh? Đó là cái gì?

Còn có…..Cái gì gọi là chủ nhân chính là chủ nhân, nói cũng như không nói.

“Sao em lại xuất hiện ở đây ?” Thay một loại phương thức khác hỏi ra.

【 Chuyện này ! Là chủ nhân ấp tôi ra mà! 】

Ấp ra? Là mình ấp ra? Chuyện này. . . . . . là chuyện gì?

【 Nói lại xin chủ nhân thứ lỗi, là tôi quá tham lam, thiếu chút nữa đã hại chết chủ nhân 】 Con mèo nhỏ lại như được nhân tính hoá trên mặt lại là hổ thẹn, khẽ cúi thấp đầu.

“Hại chết tôi?” Mặc Hi nghi ngờ hỏi.

【 Đúng vậy! Nếu không phải tôi quá tham lam thiếu chút nữa hút hết năng lượng của chủ nhân, bây giờ chủ nhân cũng sẽ không như vậy. 】

Nhưng là, năng lượng chủ nhân thật sự là quá ít, cố gắng sinh ra không có biện pháp ngưng tụ thành hình, chỉ có thể mang hình dáng hư nhược như vậy, nhưng chuyện này tuyệt đối không được để chủ nhân biết, chủ nhân vì mình ra đời thiếu chút nữa đã xuất hiện nguy hiểm!!

Vốn nghe mèo nhỏ nói, nhưng một khắc sau lại nghe được suy nghĩ đó, nghi ngờ nhìn mèo con, môi vẫn không động, hơn nữa đôi mắt chính xác có hối hận áy náy.

Chẳng qua là việc này Mặc Hi cũng không lập tức hỏi, trong lời nói của mèo con như mong mỏi điều gì, cũng muốn biết lý do vì sao lại biến thành như vậy, đôi mắt sâu thẳm, nhìn về phía mèo con hỏi: “Em chính là quả trứng kia, đúng không?”

【 A! Chủ nhân nhớ ra rồi ! Đúng vậy! Đúng vậy ! 】

Con mèo nhỏ đôi mắt mở to, chớp động vui mừng, mà như thế Mặc Hi cũng thấy rõ nó, nhưng cô cũng không có mở miệng nói chuyện.

“Em không có mở miệng, sao chị có thể nghe được em nói chuyện?”

【 Bởi vì chủ nhân là chủ nhân của tôi, tôi dùng ý thức nói chuyện với chủ nhân. 】

Ý thức?

“Hi?”

Ngay sau đó là giọng nói của Thiên Nhu gọi ngoài cửa.

Giương mắt nhìn về phía mèo con xuất hiện một cách quỷ dị, Mặc Hi biết rõ thời khắc này cũng không nói rõ được, sau này hỏi cũng không sao, hơn nữa bây giờ cũng không phải hỏi chuyện đó.

“Tiến vào đi.” Trả lời một tiếng, liền thấy cửa mở ra, Thiên Nhu và Hắc Ảnh xuất hiện trước mặt.

Nhìn dáng vẻ và quần áo này, Mặc Hi biết là bọn họ đã một đêm không ngủ.

Giống như Mặc Hi phỏng đoán, bọn họ chính xác là một đêm không ngủ, vốn được Mặc Hi phân phó canh giữ bên ngoài, không có cô phân phó không được quấy rầy, cho nên hai người cả đêm đứng ở bên ngoài một khắc cũng không rời, dù lo lắng vẫn không quấy nhiễu, cho đến buổi sáng nghe Mặc Hi lẩm bẩm mới gõ cửa.

Nhìn trên nằm Mặc Hi trên giường, hai người cũng phát hiện một chút không ổn, cùng đi đến bên cạnh giường của cô, Thiên Nhu nhẹ nhàng hỏi, “Có chuyện gì?”

“Ha ha, không có chuyện gì, chỉ không thể động đậy được. Gương mặt Mặc Hi tái nhợt nhạt nhạt nở nụ cười, lại có…một phen mỹ cảm khác, Hắc Ảnh một bên nhìn cô khẽ chuyển mắt.

Không có nhiều lời, Thiên Nhu thi triển dị năng, nhưng lại bị Mặc Hi ngăn cản: “Vấn đề của em không phải dùng dị năng của chị là có thể giải quyết , cho em vài ngày là có thể khôi phục như cũ.”

Cô là tiêu hao năng lượng quá độ, chính xác không phải dùng dị năng của Thiên Nhu có thể giải quyết .

Nghe vậy, Thiên Nhu cũng dừng lại động tác, mà ở Tiểu Hắc Miêu bên cạnh Mặc Hi cũng lộ vẻ áy náy, cũng tại nó, nếu không phải nó muốn nhanh chóng sinh ra, chủ nhân cũng sẽ không biến thành như vậy…

“Không liên quan đến em, không cần áy náy.” Mặc Hi cảm nhận được bản thân có thể hiểu được suy nghĩ của mèo con, có chút buồn cười an ủi nó.

So với việc bản thân không khỏe, việc mèo con nói chuyện khiến cô cảm thấy hứng thú hơn, cho nên cô cũng không hối hận, suy cho cùng mọi chuyện không phải rất tốt sao?

【 Chủ nhân. . . . . . 】 Mèo con đôi mắt ngập nước, liếm liếm gương mặt của Mặc Hi.

Mà không cách nào di chuyển Mặc Hi cũng chỉ không đường chọn lựa chỉ có thể chấp nhận.

“Đây là?” Sau đó Thiên Nhu và Hắc Ảnh cuối cùng cũng phát hiện vật nhỏ này, con ngươi Thiên Nhu loé lên, nhìn đôi mắt Tiểu Hắc Miêu có chút âm trầm, cô cảm giác, Mặc Hi biến thành như vậy có liên quan tới con mèo nhỏ này. Thậm chí, khi Mặc Hi nói ra câu nói kia bọn họ còn không có phát hiện.

Hắc Ảnh cũng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về Tiểu Hắc Miêu động sát khí.

Đối với hai người ánh mắt cùng ý thù địch, Tiểu Hắc Miêu hoàn toàn không ngó ngàng tới, bộ dạng kia thậm chí có thể nói là xấc láo, có điều Tiểu Hắc Miêu chính xác không phải là không ngó ngàng tới bọn họ, bởi vì trong ký ức của nó ký là Thanh thần thú !! Trừ chủ nhân, cho dù Thần thú khác cũng mơ tưởng được nó cung kính, huống chi là một nhân loại nho nhỏ.

“Nó chính là quả trứng em mua được.” Rõ ràng cảm giác được mèo con tính tình, nụ cười trên mặt Mặc Hi càng mở rộng thêm.

“Trứng?” Thiên Nhu sửng sốt, vốn nhìn giống như một quả trứng chết , lại không nghĩ đến chỉ một buổi tối lại ấp ra được? Nhưng là, tựa hồ nhìn lại cũng không có bản lĩnh gì. Bởi vì trên người Tiểu Hắc Miêu không có một chút năng lượng dao động.

“Phải.” Mặc Hi xác nhận trả lời một tiếng, đôi mắt đã có chút mơ hồ nheo lại, linh hồn không khỏe khiến cô chỉ nói chuyện một chút liền mệt mỏi.

Chút động tác này làm sao mà Thiên Nhu không phát hiện được, từ từ đi vài bước, cười nói: “Hi, trước nghỉ ngơi đi, chị đi xử lý những chuyện khác.”

“Được, nếu là Lạc Nguyệt bọn họ đến tìm em thì giúp em ứng phó đi.” Mặc Hi nhàn nhạt cười nói, đôi mắt đã hoàn toàn nhắm lại, chuẩn bị tiến vào trạng thái không linh để tu luyện.

“Chị hiểu.” Thiên Nhu đáp ứng một tiếng, tựu đối với Hắc Ảnh bên cạnh nói một câu, hai người đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

“Cậu ở đây canh giữ, tôi đi xử lý chuyện khác.” Ở ngoài cửa, Thiên Nhu liền nói với Hắc Ảnh, Hắc Ảnh lo lắng cho Mặc Hi, sao cô lại không nhìn ra.

“Được.” Hắc Ảnh gật đầu, đứng ở bên cạnh cửa.

Thiên Nhu nhìn hắn một cái liền xoay người rời khỏi, có Hắc Ảnh canh giữ cô rất yên tâm, dù sao so với cô, Hắc Ảnh cũng an toàn hơn rất nhiều.

Bên trong phòng, Mặc Hi cũng đã tiến vào trạng thái không linh, đồng thời, Tiểu Hắc Miêu bên cạnh cô cũng toát lên vẻ kinh hỉ, nhảy lên ôm chặt cổ cô, ngồi ở đó, đồng dạng cũng nhắm mắt lại.

Ba ngày, lần này Mặc Hi bế quan liên tục ba ngày, trong ba ngày không ngừng tu luyện để cô khôi phục đồng thời cũng tăng trưởng tu vi, đồng dạng sau khi cô tu luyện, Thanh Dực cũng có thể cùng tu luyện. Thanh Dực chính là tên của Tiểu Hắc Miêu, nghe nó nói chính là tên trong ký ức của nó, cho nên Mặc Hi cũng chọn tôn trong nó.

Mặc Hi cũng hỏi nó không ít vấn đề, nhưng là lại không có nghe được chuyện cô muốn nghe.

Thanh Dực nói, ở trong trứng nó liền cảm giác được Mặc Hi thân thiết, chẳng qua là không có biện pháp hành động gì, bị một cổ cường lực áp chế, chính nó cũng không biết ở trong quả trứng bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy nguyên nhân chính là cảm giác được Mặc Hi.

Mới ra đời nó liền hiểu được rất nhiều chuyện, chính nó cũng không biết vì sao, dù sao biết chính là biết, chính là từ ký ức của nó, việc này hơi giống chuyện Hắc Ảnh truyền thừa.

Hơn nữa, còn nghe nó nói, trong ký ức nó là Thần thú, hơn nữa còn là một Thần Thú rất lợi hại, có bao nhiêu lợi hại cũng không rõ, nhưng dáng vẻ yếu ớt bây giờ là do năng lượng Mặc Hi chưa đủ, mà nó lại muốn chào đời sớm nên mới biến thành như vậy. Nhưng có thể thông qua tu luyện mà trưởng thành, chẳng qua bởi vì hình dạng quá yếu ớt, việc hấp thu năng lượng cũng bị hạn chế, chỉ có thể đi cạnh Mặc Hi gián tiếp thông qua cô cướp lấy năng lượng.

Đối với vấn đề của Mặc Hi, Thanh Dực cũng bày tỏ không rõ, kỳ thật chính nó cũng không hiểu vì sao sẽ thân cận với Mặc Hi, chỉ biết là hình như nó chờ Mặc Hi đến.

Hoàn toàn biết hết mọi thứ, nhưng chỗ mấu chốt lại toàn bộ không biết.

Kết quả như vậy khiến Mặc Hi hơi thất vọng, nhưng cũng không có đặc biệt truy cứu, dù sao chuyện này nhất thời biết rõ là không thể nào, đành từ từ tới, cô tin tưởng, sớm muộn gì có một ngày cô cũng sẽ biết được.

Còn có cái gọi là ý thức truyền âm, cũng là thông qua ý thức nói chuyện, lại không phải trực tiếp mở miệng nói.

Hôm nay, Mặc Hi đã hoàn toàn hồi phục dẫn Thanh Dực xuất hiện trước mặt mọi người, ba ngày cũng khiến cho đám người Lạc Nguyệt, An Diệc Kì lo lắng, dù sao chuyện như vậy cũng chưa phát sinh qua bao giờ, hơn nữa dù sao nhìn đến việc Mặc Hi đột nhiên quỷ dị như vậy cũng không khiến người khác an tâm được.

Thời gian ba ngày, nếu không phải Thiên Nhu và Hắc Ảnh ngăn cản, hơn nữa sợ quấy nhiễu đến Mặc Hi, bọn họ đã sớm xông vào. Nhưng hai người Lạc Nguyệt, An Diệc Kì vẫn ở tại nơi này, Phiêu Linh và Khố Lạp cũng đồng dạng ở lại đây, may mà phòng này không lớn nhưng cũng không coi là nhỏ, cho nên nhiều người như vậy vẫn ở được.

Mặc Hi xuất hiện mới có thể thả lỏng một hơi, tính đến nay, vì Mặc Hi mà tâm tình của họ từ trên xuống dưới vui vẻ không biết bao nhiêu.

Trong phòng khách, Mặc Hi ngồi trên sofa, những người khác cùng đồng dạng ngồi tại vị trí riêng của mình, Lạc Nguyệt ngồi cạnh Mặc Hi kêu lên: “Hi, những ngày này bạn thế nào?? Lo lắng chết người!! Ba ngày!! Ba ngày rồi cũng không bước ra ngoài!”

“Đúng vậy! Mặc Mặc! Có chuyện gì phải nói cho chúng ta !!” An Diệc Kì cũng lo lắng nói.

“Có phải do ngày hôm đó hay không, hôm đó tớ co hỏi ông nội, ông nói trạng thái như có thể là do tâm ma thể hiện ra.”

“Uy! Cậu đừng có miệng quạ đen!”

“A Hi! Tớ không phải nói bạn trúng tâm ma, chẳng qua là những ngày này bạn thế nào!”

Chỉ có lúc này, Lạc Nguyệt mới không thích tính toán với An Diệc Kì, dù sao Mặc Hi cũng vừa xuất hiện, mọi chuyện còn chưa biết rõ ràng.

Nhìn hai người, Mặc Hi nở nụ cười, mặc dù nhẹ, nhưng đôi mắt trong vắt sáng ngời , “Tớ không có chuyện gì, chẳng qua là ngày đó trở về cảm giác có chút đột phá, cho nên liền bế quan mà thôi.”

Nói như thế chỉ muốn khiến họ an tâm, hơn nữa bọn họ không biết chính xác thực lực của Mặc Hi là bao nhiêu, mà Mặc Hi cũng hoàn toàn có thể biểu hiện cường đại hơn so với bây giờ, cho nên lời nói dối này căn bản không sợ bị phát hiện.

“A! Bạn đột phá!?” Lạc Nguyệt lớn tiếng kêu lên, sau đó nói: “Trời ạ! Bạn thật sự khiến người ta ghen tỵ a! Bây giờ rốt cuộc bạn cấp bao nhiêu??” Mặc dù nói như vậy, nhưng đôi mắt nhìn Mặc Hi lại tràn đầy vui mừng, không có một chút ghen tỵ.

“Dừng lại! Cậu có thể so với thiên phú của Mặc Mặc được sao?” An Diệc Kì không buông tha một chút nào châm chọc cô. Trong lòng cũng đồng dạng giật mình, xem ra hắn còn phải cố gắng thêm mới được.

“An Diệc Kì! Cậu muốn bị đánh có phải không!?” Lạc Nguyệt trừng mắt, hướng về An Diệc Kì mắng một tiếng.

“Thế nào? Tớ nói chính là sự thật.” An Diệc Kì hừ lạnh một tiếng, đối với cô, hắn chính là không cho một chút sắc mặt tốt, ai bảo cô luôn dính lấy Mặc Mặc!! Còn thời thời khắc khắc trở ngại hắn.

“Xem ra không giáo huấn cậu một chút thì cậu sẽ không biết trời cao đất rộng, tay bà đây có không ít máu tanh !” Mẹ nó!! Nhóc này đúng là thiếu bị đánh mà!

“Hừ! Có bản lãnh thì cậu đến a!” Bà đây? Quả nhiên là phụ nữ thô tục! Không! Là con gái mới đúng.

“Mẹ kiếp! Cậu nghĩ tớ không dám có phải không?”

“Cậu chính là không dám!”

Một khi phát hiện Mặc Hi không có việc gì, hai người cũng yên tâm, tuỳ ý mà cãi nhau như bình thường.

Thật sự giống như một oan gia .

Mặc Hi nghĩ đến có chút buồn cười, nhìn hai người ầm ĩ trước mắt, mặc dù mỗi lần đều ầm ĩ như vậy, nhưng họ cũng không có chân chính đánh qua một lần.

【 Chủ nhân, bọn họ thật ầm ĩ. 】

Vốn nằm trong lòng Mặc Hi, Thanh Dực có chút bực mình lộ đầu ra, đồng thời trong đầu Mặc Hi cũng nghe được tiếng nó.

【 Ha ha, bọn họ là bạn của chị. 】 Mặc Hi cũng đồng dạng dùng ý thức nói với nó, đồng thời đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của kia.

“Wow! Một con mèo nhỏ thật đánh yêu a!” Ngay sau đó, Lạc Nguyệt cũng chú ý tới Thanh Dực, nhất thời vui vẻ đầy mặt, đưa tay muốn bắt lấy Thanh Dực.

“Rống!!” Chẳng qua là đối với hành động của Lạc Nguyệt, Thanh Dực lại rống to, mặc dù âm thanh non nớt không có chút uy lực, nhưng đôi mắt màu xanh đen lại hiện lên vẻ bạo ngược cùng với uy nghiêm lại khiến Lạc Nguyệt không thể cử động.

“Hừ!” Cái mũi nhỏ hướng lên không trung hừ ra một hơi, từ ký ức truyền thừa khiến Thanh Dực cũng bị ảnh hưởng, nó là Thần thú, là Thần thú vô cùng cường đại, trừ ra chủ nhân của mình, cho dù là Thần khác nó cũng không để ý, huống chi chỉ là một nhân loại nhỏ bé như Lạc Nguyệt. Hơn nữa, bây giờ đang ở trạng thái không tốt, nó cần ở bên cạnh Mặc Hi mới có thể nhanh chóng hấp thu năng lượng để nó không vô lực như thế này, làm sao có thể để Lạc Nguyệt chạm vào, huống chi là ôm.

Cùng đồng dạng có thể cảm nhận được Thanh Dực suy nghĩ, Mặc Hi tự nhiên hiểu được ý nghĩ của nó bây giờ, không có đường nào khác dùng ý thức nói với nó:【 Để cô ấy ôm một chút không được sao? 】

【 Không được, kiên quyết không được. 】 Có chút giống như trẻ con nháo.

“Hi? Nó?” Lạc Nguyệt nhìn Thanh Dực, muốn ôm lại không thể tâm tình rất là buồn bực, dù sao Thanh Dực nhìn cô rất có nhân tính hóa, lại hiện lên vẻ cảnh cáo cùng với ngạo mạn.

“Nó gọi là Thanh Dực, chính là quả trứng ngày hôm đó ấp ra được.” Mặc Hi ôm lấy Thanh Dực trong lòng, cười nhẹ nhàng ấm áp, đối với nó, luôn có chút cảm giác thân thiết không thể nói rõ được, không chỉ vì nó là khế ước thú của cô, dù sao giống như cảm giác cùng sinh ra, cho nên cô không coi nó là bạn chiến đấu bình thường, mà là xem nó như người thân của mình.

Mà Thanh Dực giống như có thể cảm giác được tình cảm của Mặc Hi, rất là hưởng thụ, híp mắt cọ cọ vào bàn tay của Mặc Hi.

Lạc Nguyệt bị bộ dạng đáng yêu của Thanh Dực doạ đến, chẳng qua lời Mặc Hi nói làm cô trong nháy mắt giật mình, cũng nhất thời quên mất khát vọng đối với Thanh Dực, kinh ngạc nói: “Nó chính là quả trứng giống như đá kia??”

【 Cái gì gọi là giống như đá, nói chuyện cẩn thận chút cho tôi!! 】

Thanh Dực đối với Lạc Nguyệt rống to một tiếng, chẳng qua là bây giờ nó không cách nào nói chuyện, trực tiếp bị người không để ý tới.

“Ha hả, Đúng vậy.” Mặc Hi sờ lên bộ lông của nó, đáp lời.

【 Chủ nhân. . . . . . 】

Thanh Dực ủy khuất, một đôi mắt to ngập nước. Đó là sỉ nhục của nó!! Nó cũng không muốn !!

Mà nó như vậy, nụ cười nơi khoé miệng Mặc Hi càng thêm rực rỡ.

Mặc Hi để ý thấy ánh mắt của mọi người nhìn Thanh Dực trong lòng cô, ai cũng không nghĩ đến quả trứng tưởng rằng đã chết ấy chỉ mới ở cạnh Mặc Hi vài ngày lại có thể ấp ra được, hơn nữa dáng vẻ lại giống như một con mèo, bộ dạng này không có một chút năng lượng dao động thật sự không nhìn thấy nó có bản lĩnh gì a.

Mà miệng mồm Lạc Nguyệt ngay thẳng nói ra lời này khiến Thanh Dực muốn nổi điên: “Chính là nó! Nhìn lại căn bản không giống như một Thần thú chút nào!! Hơn nữa cũng không có một chút năng lượng dao động nào, cản bản chỉlà một sủng vật mà thôi.”

Ông đây đương nhiên không phải là dị thú, mà là Thần thú cao quý cường đại, cái gì mà là sủng vật!! Có sủng vật nào lợi hại như vậy sao??

Nếu không phải bị Mặc Hi áp chế lấy không thể động đậy, nhưng đôi mắt xanh đen kia lại trừng chết Lạc Nguyệt, đôi mắt tràn ngập lửa giận ai cũng có thể nhìn ra được.

Mà có điểm này mọi người mới cảm giác được nó không giống bình thường, dù sao chỉ là một sủng vật nho nhỏ giống mèo căn bản là không thể nhân tính hoá như vậy, nó bây giờ rõ ràng hiểu rõ được bọn họ nói chuyện.

“Được rồi, không bàn bạc nữa.” Mặc Hi một câu nói đem đề tài này kết thúc, sau đó cười nói: “Nghe Thiên Nhu nói ba ngày này có người đến quấy nhiễu.”

Một lời này, Lạc Nguyệt nhất thời cứng người lại, mà chuyện về Thanh Dực cũng ném ra sau đầu, đắc ý cười nói: “Đúng! Còn không phải Bạch Ức kia, bị đánh một lần còn muốn đến báo thù, chẳng qua là bị tớ đuổi đi rồi!! Hắc hắc.”

Mọi người không nói gì nhìn cô, nhớ lại ngày đó cô là khi dễ Bạch Ức thế nào.

Về điểm này Mặc Hi cũng không để ý, có một số người không giáo huấn cô ta một chút, chỉ càng thêm bất lợi.

Mà ngay sau đó, Thiên Nhu đi tới, đối với mọi người cười nói: “Nên ăn cơm, mọi người nên đến nhà ăn rồi. ”

“A!! Ăn cơm! Được ạ! Em thích nhất là chị Nhu làm cơm!” Vẫn là Lạc Nguyệt đầu tiên kêu lên, ba ngày này ăn cơm Thiên Nhu nấu làm bọn họ ăn đến nỗi không muốn về.

“Ha hả.” Đối với hành động của Lạc Nguyệt, Thiên Nhu cũng cười nhẹ, chớp mắt nhìn về Mặc Hi.

“Được, đi thôi! Tất cả mọi người nên đi ăn cơm.” Mặc Hi cũng cười với cô một tiếng, đứng lên, đối với mọi người chào hỏi một tiếng.

“Được!” Mọi người đáp lời, liền cùng nhau vào nhà hàng, việc này đối với mọi người vô cùng quen thuộc, đều là trẻ con, tất cả cũng không cố kị hay câu thúc nào.