Ngự Linh Sư Thiên tài

Ngự Linh Sư Thiên tài - Chương 55: Vong Linh hiện thế




edit: tuyền xù

Lạc Tây Á? Nghe thấy tên này, Phượng Vũ cũng không bất ngờ. Dù sao ngày nhập học đó, mình cũng từng tranh chấp với hắn. Hơn nữa sau đó Tiếu Ôi Ôi từng nói qua với nàng, Đồng gia đã ngầm ôm bắp đùi Tam điện hạ từ lâu. Chỉ là không ngờ, Lạc Tây Á sẽ hạ lệnh ám sát nàng.

—— Tài đức của Tam điện hạ này ương ngạnh phách lối và Đồng gia là cùng một dạng, xem ra thật là vật họp theo loài. Đối với những người vọng tưởng động mình, nếu không trả lại một phần đại lễ, chẳng phải quá hẹp hòi rồi sao?

Đồng Tân tự mãn cho rằng sau khi mang đại danh Lạc Tây Á ra, Phượng Vũ nhất định sẽ cả kinh thất sắc mà thả mình ra. Không ngờ, ánh mắt Phượng Vũ lóe lên chốc lát, lộ ra một nụ cười cực kỳ thân thiết: "Tìm Tam điện hạ thanh toán trước, hay là giải quyết nợ nần giữa chúng ta trước. Đồng thiếu gia, trên người ngươi chắc hẳn có phương tiện đưa tin đúng khống? Tự ngươi lấy ra, hay là ta thay ngươi lấy ra?"

"Ngươi ——" Đồng Tân hàng ngàn không ngờ tới nữ hài này ngay cả Lạc Tây Á cũng không để trong mắt, sắc mặt không khỏi trắng bệch: "Ta là người của Tam điện hạ! Ngươi dám động ta, chính là đối địch với Hoàng thất!"

"Vậy cũng phải xem ngươi còn mạng trở về báo tin hay không." Sắc mặt Phượng Vũ trầm xuống, hai mắt híp lại, phát ra ánh sáng nguy hiểm: "Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi còn sống rời đi sao?"

Cảm nhận được sát khí không muốn che giấu trên người nàng, và trào phúng rõ ràng trong mắt, lần đầu tiên trong đời Đồng Tân bắt đầu hối hận, vì sao lúc nãy lại xung phong nhận việc đảm đương thăm dò đằng trước. Nhớ lại lúc nãy còn dương dương đắc ý cho rằng có thể một lần hành động liền bắt giữ được Phượng Vũ, ý muốn sau này tranh công trước mặt Tam điện hạ, Đồng Tân hận không trở về thời điểm lúc nãy, hung hăng đánh mình một bạt tai.

Ý thức được Phượng Vũ tuyệt đối không thể chỉ tùy tiện nói một chút, tính mạng mình chỉ ở trong một ý niệm của nàng, Đồng Tân hoàn toàn bỏ qua tất cả tự tôn, tận lực cầu xin: "Đừng có giết ta, ta là nhi tử độc nhất của Đồng gia, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, bảo vật trong gia tộc tùy ngươi chọn —— không không không, muốn ta đưa toàn bộ tài phú cho ngươi đều được!"

Cúi đầu nhìn thiếu niên đã mềm nhũn thành một con côn trùng, Phượng Vũ buồn nôn. Nếu hắn thể hiện khí phách một chút, nói không chừng nàng còn có thể nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí thả hắn: "Ngươi thật đúng là hào phóng, nhưng ta chỉ muốn mạng của ngươi. Nếu ngươi muốn sống lâu hơn một lát, cũng để thủ hạ của ngươi nhanh tới đây!"

"Dạ dạ." Đồng Tân luôn miệng đáp ứng. Nghe Phượng Vũ để hắn gọi đám vệ binh tới đây, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ: nha đầu chết tiệt này có lẽ cho rằng mình chỉ dẫn theo khoảng hai ba người, thật ra hắn dẫn theo gần 20 vệ binh nghiêm chỉnh huấn luyện. Hơn nữa còn có Đồng Trì đã sắp lên cấp mãn cấp hạ cấp, cho dù chiến đấu có tiêu hao, cũng có thể bắt lấy nàng!

Giống như người chết đuối bắt được một khúc gỗ, vẻ mặt Đồng Tân đầy vui vẻ thả ra pháo hoa đưa tin. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua các nhánh cây, thắp sáng lên bầu trời đang càng ngày càng tối dần.

Thu hết vẻ mặt mừng thầm của hắn vào mắt, Phượng Vũ cũng không phá vỡ. Ma pháp Thủy Hệ ném qua, đông cứng hai chân Đồng Tân, nàng túm cổ áo của hắn, đi về hướng vừa mới rời đi.

Trong lòng Đồng Tân vốn đang tràn đầy vui vẻ chờ Đồng Trì và vệ binh tới cứu mình, đột nhiên có dự cảm chẳng lành: "Ta, chúng ta đi đâu?"

"Một chỗ thú vị."

Dựa vào mạng hắn không còn lâu nữa, Phượng Vũ tốt bụng trả lời.

Một chỗ khác trong Tê Long cốc.

"Thiếu gia!" Một vệ binh phụ trách ở phía sau vội vã chạy tới bẩm báo: "Thuộc hạ vừa bắt được một nữ nhân, nhìn cách ăn mặc của nàng không giống như người bình thường, xin hỏi nên xử trí như thế nào?"

Nữ nhân? Phần lớn là nữ quyến của người mạo hiểm vào cốc thôi. Đồng Trì đang định để hắn dẫn người tới kiểm tra, đã thấy trên bầu trời cách đó không xa bỗng nhiên nở ra một đóa hoa ngô đồng năm cánh màu xanh. Chính là dấu hiệu đưa tin của Đồng gia.

"Đồng Tân đắc thủ?" Hai mắt Đồng Trì sáng lên, còn đâu mà để ý tới nữ nhân gì đó. Tùy ý phân phó một tiếng: "Bỏ nàng vào bao bố mang theo trước đi." Triệu tập mọi người, chạy về hướng hoa nở rộ.

Lúc nhóm người Đồng Trì chạy tới nơi, ở phía chân trời ánh chiều tà cuối cùng quét xuống, đã nửa ẩn trong rang chiều. Mắt thấy, trời đã tối rồi.

Đồng Trì lại không chú ý tới những thứ này, thấy phía trước lộ ra hai bóng người mờ ảo, cho rằng Đồng Tân đang giao thủ với Phượng Vũ, liền sai người nhanh chóng đi qua trợ giúp. Lúc tất cả mọi người đều xông vào trong rừng, Đồng Trì mới phát hiện, nửa người Đồng Tân bị đóng băng, nằm thẳng trên mặt đất, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Mà Phượng Vũ êm đẹp đứng ở một bên, dáng vẻ nhàn nhã.

Thấy tình cảnh thắng bại đã phân, Đồng Trì nheo mắt, trong lòng xẹt qua một cơn bất an, lập tức kiềm chế lại, nói: "Phượng Vũ, thả biểu đệ ta ra, nếu không ta sẽ làm ngươi chết không toàn thây."

"Ta không thả hắn, không phải Lạc Tây Á cũng muốn ta chết như vậy sao?" Phượng Vũ thản nhiên nói, "Nếu cũng là chết, tại sao ta lại không kéo thêm một đệm lưng."

"Hừ! Ngươi đã biết Điện hạ muốn lấy cái mạng nhỏ của ngươi, còn không khoanh tay chịu trói! Chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với cả đế quốc sao?"

Nói lời này rất hiên ngang lẫm liệt, nếu là người không biết chuyện nghe được, chỉ sợ thật đúng là sẽ cho rằng Phượng Vũ là tội nhân tội ác tày trời. Nhưng rơi vào trong tai Phượng Vũ, chỉ làm nàng cảm thấy buồn cười: "Nếu hoàng gia muốn giết ta, sao không viết chiếu chỉ dáng bảng tuyên cáo thiên hạ? Lại chỉ dám ở vùng hoang dã lặng lẽ xuống tay? Cũng không biết Tam điện hạ thân ái của các ngươi, là kiêng kỵ hiệu trưởng, hay là tự biết mình đuối lý? Hay là ngày đó bị ta nói trúng tâm tư muốn làm phản của hắn, cho nên quyết tâm muốn diệt trừ ta?"

Một khi nghiêm túc, Phượng Vũ nói sắc bén đến mức ít có người bằng. Đồng Trì bị hỏi á khẩu không trả lời được, thẹn quá hoá giận nói: "Chết đến nơi rồi còn dám ngụy biện! Các huynh đệ lên cho ta! Ai giết chết nàng trước thì nhận được một nửa tiền thưởng!"

Từ xưa tới nay tiền tài động lòng người. Nghe vậy, đám vệ binh lập tức lấy vũ khí ra xông lên.

Thấy mọi người tấn công mình, Phượng Vũ không thèm để ý, cho đến khi nhìn thấy một vẹt ánh mặt trời cuối cùng hoàn toàn trầm xuống, mới thu hồi tầm mắt: "Chết đến nơi rồi chính là các ngươi mới đúng."

Lời còn chưa dứt, nàng đã dùng một chân đá Đồng Tân không thể động đậy về phía đám người đó. Mắt thấy thiếu gia Đồng gia không nhúc nhích bay về phía mình, đám vệ binh vội vàng luống cuống tay chân hạ vũ khí đang giơ lên cao xuống. Nhưng vẫn có mấy người không kịp ứng biến, chém vào Đồng Tân mấy đường, máu chảy đầm đìa.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, đen tối lập tức bao phủ khắp nơi. Trong cốc có ánh sáng xám mờ mờ cũng dần dần biến mất, khắp nơi tối đen như mực, không phân biệt bóng người.

Theo đen tối phủ xuống, Phượng Vũ nhạy bén cảm thấy, hình như xung quanh có gì đó bất thường, mang theo hơi lạnh thấu xương và mùi tanh hôi của bùn đất, chầm chậm lưu động đi lại.

Vệ binh chậm chạp lại không hề cảm nhận được, mắt thấy trời tối, vội vàng đánh lửa chiếu sáng. Một vệ binh tay chân nhanh nhẹn nhất, vừa mới thắp cây đuốc sáng lên, thấy sự vật trước mặt sau lập tức kêu thảm một tiếng: "Quỷ!"

Ánh lửa được đốt lên, đột nhiên thấy tất cả sự vật trong rừng, vô số bóng dáng như mộng như ảo, khuôn mặt của bọn nó không có ngoại lệ đều là một khuôn mặt lành lạnh trắng bệch, vốn nên có ngũ quan nhưng lại chỉ có mấy cái động lớn trống trơn.

"Giết, giết chết người rồi!" Sau mấy tiếng hét lên sợ hãi, một vệ binh can đảm nhất vung trường đao chém vào quỷ ảnh. Lưỡi đao dầy cộm nặng nề dùng sức đánh xuống, không hề trở ngại đâm vào trong cơ thể quỷ ảnh. Vệ binh kia chưa kịp vui mừng, đã thấy quỷ ảnh không bị ảnh hưởng chút nào, chậm rãi giơ cánh tay lên bóp chặt cổ hắn.

Hình dáng quỷ ảnh nhìn như hư vô, ngón tay cũng lạnh lẽo giống như huyền băng ngàn năm, sức lực lại lớn đến kinh người, đôi tay giống như kìm sắt bóp cổ vệ binh thật chặt. Vệ binh giãy giụa mấy cái, con ngươi liền tan rã, miệng mở lớn, hoàn toàn chết đi.

Nhìn thấy đồng bạn bị giết chết không hề có lực hoàn thủ, trong lòng mọi người phát lạnh, bất tri bất giác đã mất đi ý chí chiến đấu. Đối mặt với ma thú hung ác, bọn họ có thể đánh một trận, nhưng đối mặt với quỷ ảnh như có như không, lại nên chém giết thế nào?

Mắt thấy nhóm thuộc hạ hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, chính mình cũng rơi vào giữa trùng trùng lớp lớp quỷ ảnh, Đồng Trì vừa sợ vừa tức, như muốn hộc máu: "Phượng Vũ! Lăn ra đây!"

Trả lời hắn, là một đạo ma pháp đóng bang phát ra từ ngọn cây. Đồng Trì kinh sợ rối loạn né tránh không kịp, nửa người đều bị đóng băng, một đầu ngón tay cũng không động đậy được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vong Linh bay tới trước mặt hắn, vẫn dùng cách đó bóp chết hắn.

Không tới 20 phút, "vệ binh tinh nhuệ" từng được Đồng Tân ký thác kỳ vọng, tất cả đều bị Vong Linh giết chết.

Đám vong linh tìm kiếm chốc lát, thấy không còn vật sống, có hai Vong Linh kéo thi thể Đồng trì và Đồng Tân, đi vào chỗ sâu thật sâu trong rừng. Những Vong Linh khác chìm vào trong đất lần nữa, chờ đợi con mồi tiếp theo.

Chẳng biết lúc nào, ánh trăng đã lặng lẽ leo lên đầu cành. Ánh trăng như nước chiếu vào thi thể khắp nơi trên đất, làm người ta nổi da gà.

Ánh mắt Phượng Vũ khẽ động, đoán rằng khẳng định nhóm Vong Linh này không phải cố tình tụ tập ở đây, mà bị người thao túng, lập tức không khỏi nghi hoặc: "Bọn nó muốn mang con mồi cho ai?"