Ngự Hoạn

Chương 86




Nửa tháng trời liên tục, ngoại trừ tin có tung tích Tiêu Phái thì những người được cử đi tra đều không thuận lợi bắt được hắn về.

Triệu Kinh Ngọc cùng Lục Bức Nghiễn ở trong phủ nghị sự, Lục Bức Nghiễn âm thanh nghiêm túc: "Không ngờ hắn lại bình tĩnh đến thế."

Bọn họ cố ý thả tin giả Điện hạ theo đường Hạp Dụ giang trốn thoát cùng Lưu Dụ tướng quân, ý đồ muốn bức Tạ Vụ Hành tự mình hỗn loạn, lại không ngờ đã nửa tháng trôi qua, hắn vẫn gió êm sóng lặng không hề có động tĩnh gì.

Lục Bức Nghiễn thong thả đi qua đi lại trong sảnh, bỗng nhiên dừng bước, hắn quay đầu nhìn Triệu Kinh Ngọc: "Không lẽ hắn đã nhìn thấu mưu đồ của chúng ta?"

Tuy hiện tại rất nhiều quan binh đều tập trung truy kích ở Hạp Dụ giang, nhưng các châu quận nơi khác cũng không hề buông lỏng cảnh giác.

Triệu Kinh Ngọc không cho là phải, trầm ổn nói: "Càng là người thông minh càng dễ nghi kỵ đề phòng, cũng càng dễ bị thông minh hại, lòng hắn hoài nghi tin này là giả thì lại càng tin tưởng có người thật sự che giấu Điện hạ."

Lục Bức Nghiễn nói: "Nếu không phải, kế hoạch của chúng ta sẽ không thực hiện được."

"Thư đưa đến chưa?" Triệu Kinh Ngọc ngắt lời hắn.

Lục Bức Nghiễn gật đầu, Điện hạ không đi Hạp Dụ giang mà ở lại Thanh Dương quận, Thanh Dương quận là quận lớn, người ngựa qua lại đông đúc, chỗ nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.

Mà kế hoạch của bọn họ chính là, dùng tin giả dẫn Tạ Vụ Hành xuất động, rồi để giặc cỏ hoành hành ở quận huyện tiếp giáp quận Thanh Dương, sau đó thượng tấu xin viện binh từ quận Thanh Dương, nhân lúc nơi này lỏng lẻo phòng thủ thì đưa Điện hạ rời đi.

Lục Bức Nghiễn nhíu mày trầm ngâm, xem ra Đại nhận chưa nói hết toàn bộ kế hoạch cho hắn.

Nếu hắn là Tạ Vụ Hành, ý thức được Hạp Dụ giang có vấn đề thì theo lý thường chưa chắc đã đi đúng theo suy nghĩ của bọn họ.

Lục Bức Nghiễn ngước mắt nhìn về phía Triệu Kinh Ngọc, "Muốn mê hoặc Tạ Vụ Hành phải làm từng bước."

"Đúng vậy." Triệu Kinh Ngọc ý vị thầm trường nhìn hắn, khuôn mặt trầm ổn lộ nét đa mưu túc trí, "Binh bất yếm trá*, chỉ cần hắn có nghi hoặc thì chúng ta có thể lợi dụng nghi hoặc của hắn."

Hai người không nói gì nữa tiếp tục trầm mặc.

Một lát sau, Thanh Phong gõ cửa bên ngoài xin vào, hắn ghé bên tai Lục Bức Nghiễn nói gì đó, Lục Bức Nghiễn nghe xong liền ngẩng đầu nhìn Triệu Kinh Ngọc, "Tạ Vụ Hành trúng kế rồi, hắn vừa hạ lệnh sẽ đích thân đi tuần tra dọc mấy quận huyện dọc Bắc Trực Lệ."

Triệu Kinh Ngạc vô cùng tự tin nói: "Đi tuần là giả, muốn bắt Điện hạ cùng những kẻ nội ứng với Điện hạ như chúng ta mới là thật."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Chiếu Nguyệt lâu.

Buổi chiều ánh mặt trời dần buông, người cũng dễ uể oải lười biếng, Vụ Nguyệt nằm tựa trên ghế mỹ nhân đọc thoại bản, dần dần ánh mắt nàng hơi trùng xuống, tiểu công chúa cọ mặt vào gối mềm, miệng nhỏ khẽ ngáp một cái, thình lình nghe thấy tiếng Lan ma ma đẩy cửa vào.

"Công chúa, Chưởng ấn đến." Lan ma ma cười nói.

Vụ Nguyệt lười biếng nhắm hờ hai mắt, mơ hồ thấy thân ảnh quen thuộc đứng ngoài cửa, nàng bĩu môi cố ý nói: "Không gặp."

Lan ma ma khó xử nhìn Tạ Vụ Hành.

Từ ngày hôm ấy, Tạ Vụ Hành đến vài lần rồi Công chúa vẫn luôn không cho hắn sắc mặt tốt, đại khái vẫn chưa tiếp nhận được thân phận hai người có thay đổi.

Lan ma ma chỉ đành nói: "Có lẽ Công chúa mệt mỏi, không bằng ngày khác Chưởng ấn lại đến."

Vụ Nguyệt nghe vậy khẽ mím môi, nhưng rồi cũng nhịn xuống, nàng quay người vào trong, bàn tay chống má mềm mại trắng mọn, giả vờ đã ngủ, mi mắt vẫn không khống chế được khẽ động, hoạt bát lại ngoan ngoãn.

Tạ Vụ Hành mỉm cười nói: "Vậy cứ để Công chúa ngủ đi."

Vụ Nguyệt nghe tiếng bước chân của hắn dần xa, thanh âm cũng nhỏ hơn, "Vốn dĩ ngày mai ta định xuất cung, định đến nói với Công chúa một tiếng."

Vụ Nguyệt nghe vậy thì không giả vờ được nữa, ngồi dậy nhìn theo bóng lưng hắn, cắn môi gọi: "Ngươi đứng lại!"

Tạ Vụ Hành nhếch mép, quay người: "Công chúa tỉnh rồi sao."

Ánh mắt hắn dịu dàng dừng trên khuôn mặt nàng, đôi mắt ngậm ý cười, nói từng câu từng chữ, không hiểu sao lại có cảm giác cô đơn, "Công chúa còn giận ta sao?"

Vụ Nguyệt lặng lẽ trừng hắn, còn không biết à,

Lan ma ma hiểu tính tình Vụ Nguyệt, cũng biết nàng dễ mềm lòng, hơn nữa nàng vẫn gọi Tạ Vụ Hành lại thì rõ ràng là không thật sự giận, chỉ muốn giữ mặt mũi thôi.

Bà đóng cửa đi đến bên cạnh Vụ Nguyệt, cố ý hạ một bậc thang, "Nên tức giận, Công chúa tức giận là đúng."

Vụ Nguyệt nghe liền cảm thấy có người chống lưng, hất cằm liếc Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành cũng gật đầu phụ hoạ: "Ma ma nói đúng." Lan ma ma nghe hắn nói vậy thì trong lòng cũng vui vẻ, hiện giờ hai người đều đã biết thân phận của nhau, Điện hạ đối với Công chúa vẫn còn cảm giác áy náy, bà nói tiếp: "Công chúa không cần lo lắng có gì thay đổi, Chưởng ấn vẫn sẽ đối xử tốt với người; ngài ấy được Tạ phu nhân nuôi dưỡng, người lại là do Tạ phu nhân sinh, ngài ấy hẳn là đối với Công chúa như muội muội ruột thịt."

Hai chữ muội muội này bất giác làm Vụ Nguyệt nhớ lại chuyện ngày hôm ấy, hai má nàng lập tức đỏ lên.

Tạ Vụ Hành thì lại giống như không có việc gì, đáp lời ma ma cười nói: "Phải, Công chúa hết giận thì liền gọi ta một tiếng ca ca đi, ta cũng vui vẻ coi Công chúa là muội muội."

Vụ Nguyệt mím môi, mắt nàng hận không thể trừng ra một lỗ thủng trên người Tạ Vụ Hành, ma ma không biết thì thôi nhưng hắn rõ ràng là cố ý.

Tiểu công chúa vừa giận vừa thẹn thùng, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định khiến cổ họng Tạ Vụ Hành ngứa ngáy, hắn nói tiếp: "Ca ca nhất định sẽ thương muội."

Vụ Nguyệt xác định, yêu thương trong miệng hắn rõ ràng không cùng một ý với Lan ma ma.

Hắn sẽ đè nàng thì có.

Hai má nàng càng nóng hơn, lông mi chớp động, trong mắt là từng gợn sóng lắc lư, xấu hổ nói không nên lời.

"Đúng vậy." Lan ma ma ở một bên tán thành phụ hoạ.

Lan ma ma vui vẻ như vậy nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống câu "Ai là muội muội của ngươi" vào trong bụng.

Vụ Nguyệt mấp máy môi, dù có thế nào cũng không gọi nổi, chỉ cảm thấy xấu hổ cực kì, cuối cùng nàng nhắm mắt lại ngập ngừng nói nhỏ: "Ca... ca ca..."

Hai tiếng mềm mại thổi qua bên tai, ánh mắt Tạ Vụ Hành bỗng chốc tối sầm lại, hắn bật cười thành tiếng.

Hắn chỉ cười thôi nhưng đủ khiến trái tim nàng đập loạn.

Bàn tay Tạ Vụ Hành giấu sau lưng chậm rãi nắm lại, hắn rất muốn ôm người trước mặt vào lòng mà yêu thương.

Tạ Vụ Hành nhìn về phía Lan ma ma, "Ma ma lui xuống trước đi, ta còn có việc muốn nói với Công chúa."

Chỉ cần hai người hoà hoả như ban đầu thì Lan ma ma cũng yên lòng, bà cười lui ra ngoài.

Cửa điện vừa khép lại, Vụ Nguyệt nhanh như chớp đứng dậy, đi vài bước đến trước mặt hắn, nàng giơ tay bóp lấy má Tạ Vụ Hành muốn đánh cái miệng hắn, hung hăng mắng: "Chàng nói linh tinh!"

Tạ Vụ Hành cầm lấy bàn tay nàng khẽ hôn, tay còn lại ôm vòng eo nhỏ nhắn, cười vô tội: "Câu nào là nói linh tinh, ta lớn hơn Công chúa mười ngày, Công chúa gọi ta là ca ca thì có gì không đúng."

Hắn cúi người kề sát bên tai nàng, nhỏ giọng hỏi: "Trong đầu Công chúa nghĩ gì thế, tức giận như vậy?"

Vụ Nguyệt đỏ hồng hai má, hắn biết rõ còn cố hỏi, nếu đã muốn làm ca ca như vậy thì được, cứ làm ca ca đi.

Nàng khiêu khích nhìn Tạ Vụ Hành: "Vậy chung thân đại sự sau này của ta, nhờ ca ca vất vả vả thu xếp rồi."

Tạ Vụ Hành cười, tiểu công chúa cũng biết giương răng nanh cắn người sao.

hắn nâng ngón tay vói vào trong miệng, thong thả miết qua hàm răng nàng, "Có thể."

Vụ Nguyệt không ngờ hắn lại đồng ý, theo bản năng liền cảm thấy không đúng; nàng muốn trốn tránh nhưng bàn tay sau thắt lưng đã nhanh chóng di chuyển lên gáy nàng.

Cùng lúc đó ngón tay còn ở trong miệng nàng kẹp lấy đầu lưỡi, suồng sã chơi đùa, đầu lưỡi nàng mềm mại, ngón tay hắn có vết chai thô ráp ma sát qua lại khiến Vụ Nguyệt không chịu được muốn trốn đi, nhưng miệng nàng bị hắn giữ, nước bọt ứa ra càng nhiều chẳng trốn được.

"Chỉ là... ca ca phải nếm thử trước, mới có thể biết người như nào mới thích hợp với tiểu tâm can của ta nhất." Tạ Vụ Hành kéo lưỡi nàng ra khỏi miệng sau đó cúi người xuống ngậm lấy.

Tạ Vụ Hành khuấy đảo cái lưỡi thơm tho của nàng, khi thì mút hôn, khi thì quấn quýt, gắn bó triền miên, giữa hai người chỉ còn tiếng nước khe khẽ.

Tạ Vụ Hành chậm rãi lùi lại một chút, nghẹn họng than thở: "Vẫn là cùng với ca ca thích hợp nhất."

Vụ Nguyệt bị hôn đến mức đầu váng mắt hoa, hai gò má nàng hồng rực, đuôi mắt ẩm ướt, nàng mấp máy môi cố gắng hít thở, đầu lưỡi tê dại khẽ chạm vào hàm răng, mỹ miều xinh đẹp.

Tạ Vụ Hành tiếp tục quấn lấy nàng, "Lưỡi của tâm can cũng cảm thấy như vậy."

Vụ Nguyệt mím chặt môi, không cho hắn nhìn, cảm giác xấu hổ cùng không cam lòng lần nào cũng bị biến thành tình ý mê loạn.


Nàng nâng bàn tay mềm mại, ngón tay nắm chặt vạt áo Tạ Vụ Hành, kéo hắn về phía mình, khó có được chủ động hôn lên khoé môi hắn, đôi mắt nàng lấp lánh, nhíu mày nói: "Ca ca còn chưa nếm thử nơi khác đâu."

Vụ Nguyệt chưa từng nói những lời như vậy, bàn tay níu lấy vạt áo hắn đã ra đầy mồ hôi, nàng gian nan hít một hơi mới nói tiếp: "Có lẽ, còn có chỗ không phù hợp."

Tiểu công chúa xinh đẹp, con ngươi ngập nước kiều diễm, lời lẽ này không hề thích hợp khi xuất hiện trên người nàng, lời nói trúc trắc như vậy đối với hắn mà nói, quả thực là xuân dược trí mạng.

Tạ Vụ Hành khoá chặt dáng vẻ từ thanh thuần đến kiều mỵ của nàng, hầu kết lên xuống, vội vã ôm lấy nàng.

Vụ Nguyệt lại nhắm chuẩn thời cơ đẩy hắn ra, trốn thoát khỏi vòng tay hắn, sửa miệng ngọt ngào kêu lên: "Ma ma..."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tiểu công chúa nhận lấy chén trà Lan ma ma đưa tới, uống từng ngụm nhỏ, chân nhỏ giấu trong làn váy dài vui vẻ lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vẻ mặt không thể tốt nổi của Tạ Vụ Hành, cười đắc ý.

Vui vẻ vậy sao.

Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa khẽ cong môi, hắn nào có sợ Lan ma ma biết, chỉ là thuận theo dỗ dành Công chúa thôi.

Hắn bưng chén trà lên uống một ngụm, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực, rồi mới nói tiếp: "Ngày mai ta sẽ xuất cung một thời gian, đi tuần tra mấy cái quận huyện."

Vụ Nguyệt hoảng hốt, vội buông chén trà trong tay xuống, nàng thế nào lại quên mất chuyện này: "Ngươi định đi bao lâu, bao giờ trở về?"

Từ chuyện ở hành cung, nàng đều sợ hãi mỗi lần phải rời xa hắn.

Tạ Vụ Hành còn muốn đùa nàng nhưng thấy sắc mặt tiểu công chúa tràn đầy lo lắng đành thôi, hắn nói thẳng: "Ta dự định dẫn Công chúa đi cùng."

Lan ma ma chần chừ, không tán thành nói: "Như vậy chỉ e là không tốt."

Bất luận là vì thân phận hay vì gì, nào có đạo lý Công chúa cùng hắn đi tuần tra, hơn nữa trong cung so với bên ngoài thì an toàn hơn nhiều.

Tạ Vụ Hành hỏi Vụ Nguyệt, "Công chúa nghĩ thế nào?"

Vụ Nguyệt hết nhìn trái lại nhìn phải, nàng muốn đi cùng Tạ Vụ Hành nhưng lại sợ Lan ma ma lo lắng, cuối cùng nói: "Ta nghe ma ma..."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm sau, Lục Bức Nghiễn đi từ Vũ Anh điện ra, trùng hợp gặp một hàng cấm quân mở đường đi qua, đi giữa hàng ngũ là xe ngựa của Tạ Vụ Hành, trước sau đều là người của Tây Đông hai xưởng.

Hắn dừng bước, nhìn dòng người đi xa dần, ánh mắt dần nghiêm túc lại.

Tạ Vụ Hành xuất cung rồi, hắn cũng phải chuẩn bị chạy tới Thanh Dương quận, trước khi đi, đột nhiên muốn gặp Vụ Nguyệt. Tạ Vụ Hành lần này chưa chắc đã toàn mạng trở về, đến lúc đó triều đình nhất định sẽ loạn, hắn cần nhắc nhở nàng, trước khi hắn về phải tự bảo vệ mình thật tốt.

Lục Bức Nghiễn chờ bên ngoài Chiếu Nguyệt lâu hồi lâu, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại thì thấy người ra là Lan ma ma.

"Công chúa đâu?" Lục Bức Nghiễn hỏi.

Lan ma ma áy náy nói: "Công chúa không khoẻ, không tiện gặp, Lục đại nhân có việc gì, cứ nói cho ta là được, ta sẽ chuyển lời."

Lục Bức Nghiễn nhìn vào bên trong, "Ta thật sự có chuyện muốn nói trực tiếp với Công chúa."

"Chuyện này..." Lan ma ma khó xử.

Lục Bức Nghiễn còn muốn nói thêm, Thanh Phong đã đi tới, ngữ điệu có ý thúc giục: "Đại nhân..."

Lục Bức Nghiễn hơi mím môi, dặn dò: "Làm phiền ma ma nói với Công chúa, nếu gặp chuyện gì phiền toán, sai người đến Lục phủ truyền lời là được."

Lan ma ma trong lòng hơi lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười đáp: "Ta nhớ rồi."

Lục Bức Nghiễn gật đầu, lại nhìn về Chiếu Nguyệt lâu lần nữa rồi mới nhanh chóng rời đi.

Lan ma ma nhìn hai người đi xa, nụ cười trên mặt chậm rãi nhạt đi, chỉ còn vẻ ưu tư.

Bà quay vào Chiếu Nguyệt lâu, trong điện có Thuận Ý, Tâm Đàn, Tâm Liên, mọi người đều ở đây, chỉ có Vụ Nguyệt là không thấy đâu...

*

Mà ở một nơi khác, đội ngũ đi khỏi Hoàng thành một đoạn, Tạ Vụ Hành lệnh dừng xe, Trọng Cửu hiểu ý bước xuống.

Bàn tay khớp xương rõ ràng thò từ trong mành xe ra, giọng nói lãnh đạm: "Lên đây."

Tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu đi bộ theo xe ngựa nghe vậy thì lộ ra thần sắc vui vẻ, lập tức vén áo trèo lên xe ngựa.

Cấm quân đi theo đằng sau lơ đãng nhìn một màn này, bọn họ thấy tiểu thái giám kia đẩy mành xe ra, sau đó không biết sống chết lao về phía Tể tướng ngồi bên trong.

Mành xe rơi xuống che khuất đi mọi sự bên trong đồng thời ngăn chặn tầm mắt cấm quân, chỉ thấy mi tâm bọn họ khẽ nhíu lại.

Bên trong xe ngựa, Tạ Vụ Hành giang hai tay đón lấy người, "Cẩn thận."

Tiểu thái giám cả người như không xương, mềm mại dựa vào lòng hắn, trong miệng than thở không ngừng: "Tạ Vụ Hành, ta đi mệt lắm..."

"Chàng xem, toàn là mồ hôi." Vừa nói tiểu thái giám vừa ngẩng mặt lên cho hắn xem, gương mặt vốn trắng trẻo phơi nắng đỏ ửng, trên trán từng tầng mồ hôi, mặt mày tinh xảo thanh tú, cũng không phải là tiểu thái giám nào đó, chỉ có tiểu công chúa Vụ Nguyệt.

Editor: Đủ 20 sao, up chương mới nha cả nhà, hí hí hí