Trong phòng là một khoảng tĩnh lặng, tất cả tạp âm đều bị ngăn cách lại bên ngoài, chỉ có tiếng nấc nhẹ cùng hơi thở thô ráp hoà cùng một chỗ, triền miên lẫn nhau, không phân biệt rõ là của ai với ai.
Các giác quan đều trở nên nhạy cảm, trong đầu ý loạn tình mê khiến Vụ Nguyệt khó có thể suy nghĩ, nàng vô thức mở miệng, "Nếm... nếm thử một chút..."
Để nàng có thể chắc chắn.
Tạ Vụ Hành không cho nàng cơ hội nói nốt nửa câu sau, hơi thở dày đặc đập vào mặt, cánh môi trong nháy mắt bị phủ lên, hơi thở cùng nhiệt độ hai người giao hoà một chỗ, đồng thời run rẩy.
Trong đầu Vụ Nguyệt lập tức trở nên trống rỗng, từ xương sống đến đầu ngón chân đều run, cổ họng không kiềm chế được khẽ phát ra tiếng ngâm khe khẽ, nàng muốn hít thở, Tạ Vụ Hành đã mạnh mẽ chen vào môi nàng, cạy khớp hàm tiến vào thăm hỏi.
Không hề tuần tự theo từng bước, cũng không hề nhẹ nhàng, giống như dã thú ngủ đông đã lâu, hung mãnh nhanh chóng cắn coi mồi trong miệng.
Trong miệng nàng mềm mại bị hắn quét qua từng ngóc ngách, đầu lưỡi bị mút mạnh, Tạ Vụ Hành giống như muốn nuốt luôn cả tiểu công chúa của hắn vào bụng, làm Vụ Nguyệt hốt hoảng.
Nàng khẽ rụt đầu lưỡi lại, hắn tựa như đoán trước được, bàn tay vốn đặt ở thắt lưng di chuyển lên áp vào gáy nàng, không chỉ như vậy, tay còn lại của hắn mang theo lớp chai mỏng tuần tra qua lại trên cổ nàng, sau đó nắm lấy cằm bắt nàng ngẩng đầu, ngón tay dài chế trụ má nàng không cho phép quay đi.
Vụ Nguyệt không những không thể trốn mà ngay cả muốn ngậm miệng lại cũng không được, hắn hôn một cách tuỳ ý như muốn ăn nàng, nuốt nàng, để nàng tràn ngập hương vị của hắn.
Tiểu công chúa run rẩy, hắn như không nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng.
Dục vọng cùng lý trí cùng nhau đánh cờ trong đầu hắn, bất phân thắng bại, trong mắt Tạ Vụ Hành tràn đầy tơ máu, hơi thở thô trầm, hắn không buông bàn tay ở cằm nàng ra, chỉ hôn chậm lại, giống như đang an ủi, tinh tế liếm mút lưỡi nàng.
Tiểu công chúa thất kinh tựa hồ được trấn an. Cảm giác làm cho người ta khó có thể chống đỡ mạnh mẽ dâng lên, hoá thành từng hạt mưa rơi xuống đáy lòng nàng, nàng như quên đi sự kích động vừa rồi, môi lưỡi triền miên, cảm xúc theo từng mạch máu tiến thẳng vào tim.
Ánh mắt Vụ Nguyệt nhắm chặt, nước mắt không ngừng trào ra, nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm giác được toàn thân hư vô, trừ Tạ Vụ Hành, trừ nhiệt độ, hơi thở của hắn, sự xâm nhập của hắn... trừ hắn ra, nàng không cảm thấy gì cả.
Miệng nàng vì mở lớn mà trào ra một chút nước bọt, lại không kịp tốc độ của Tạ Vụ Hành, nàng cảm thấy khát, bản năng câu lấy lưỡi của hắn, chủ động dùng đầu lưỡi của mình đáp lại.
Trên thái dương Tạ Vụ Hành nổi đầy gân xanh, hầu kết lăn lộn, hô hấp tựa con thú gầm nhẹ.
Vụ Nguyệt ý thức được mình vừa làm gì, thần trí mê loạn khôi phục lại một chút thanh tỉnh, nàng không những không ghét mà còn chủ động...
Trong mắt Vụ Nguyệt tràn đầy mê man cùng luống cuống, đôi mắt vốn ẩm ướt nhanh chóng lại tràn đầy nước, nước mắt nàng từng dòng từng dòng chảy xuống, cũng không nhỏ giọng nức nở mà giống như chịu uỷ khuất lớn, khóc đến mức không kịp thở, vốn thân thể đã vô lực nay lại càng run hơn trong lòng Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành cảm giác không đúng, cố gắng kiềm chế lại buông nàng ra, dục vọng trong mắt dần lui.
Môi tiểu công chúa bị ma sát sưng lên, hai gò má mềm mại còn có dấu tay hắn, nước mắt giàn giụa làm Tạ Vụ Hành hoảng hốt, cẩn thận nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt, "Công chúa..."
"Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt vừa khóc vừa gọi tên hắn.
Tạ Vụ Hành cho là mình làm đau nàng, doạ nàng.
Vụ Nguyệt lại nức nở, nói từng chữ ngắt quãng, "Hình như... ta... thật sự thích ngươi... làm sao bây giờ... oa..."
Tạ Vụ Hành đang lau nước mắt cho nàng liền dừng lại, ánh mắt hắn khoá chặt Vụ Nguyệt, tiểu công chúa to gan nói muốn hôn môi, sau đó lại khóc, tràn đầy hoảng sợ hỏi thích hắn thì phải làm sao bây giờ.
Tạ Vụ Hành nghe thấy tiếng tim mình đập chấn động, trầm mặc rất lâu.
Bỗng nhiên hắn nhớ lại, lần đầu tiểu công chúa nói chuyện với mình, nàng khi đó tưởng hắn đã bị đánh chết, cũng sợ hãi khóc lóc, nhưng lại không trốn, còn can đảm lau mặt cho hắn.
Tạ Vụ Hành khẽ cong môi, cúi người ôm nàng vào lòng, giống như dỗ dành lại an ủi nói: "Thích? Không phải công chúa đang giúp nô tài giải trừ vọng niệm sao?"
Vụ Nguyệt ở trong lòng hắn sửng sốt, hắn nghĩ nàng vì hắn giải trừ vọng niệm, sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ, không chừng... không chừng chính nàng cũng bị hắn ảnh hưởng mà có vọng niệm.
"Thích là như thế nào?" Tạ Vụ Hành thay nàng vén tóc mai rối loạn ra sau mang tay, chậm rãi vuốt ve vành tai nàng, ngón tay hắn như đang miêu tả hình dáng tai người con gái trước mặt, "Giống như nô tài sao, mỗi ngày đều nghĩ tới Công chúa, không có khắc nào ngừng lại, nghĩ đến trái tim đều phát run."
Âm thanh không lạnh không nóng thì thầm bên tai Vụ Nguyệt, nhu tình nói: "Như vậy chính là thích thì... Nô tài đã thích Công chúa rồi từ lâu rồi..."
Vụ Nguyệt cảm thấy khó thở, trái tim nàng nhảy loạn trong lồng ngực, nàng không dám thừa nhận mình xấu hổ, càng ngăn không được lời nói của Tạ Vụ Hành, lại sợ chính mình không nghĩ ra biện pháp, ngược lại cũng kéo Tạ Vụ Hành vào hoàn cảnh không xong.
Vì thế, nàng hoảng hốt lắc đầu: "Không phải là thích."
"Không phải?" Tạ Vụ Hành cũng không vội, mắt hắn nhìn xuống môi nàng, ung dung nói: "Vậy Công chúa cũng có vọng niệm với nô tài sao, mới vừa rồi... Công chúa còn chủ động câu lấy lưỡi của nô tài..."
Vụ Nguyệt hai má càng hồng hơn, răng nàng cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác đau nhẹ không khiến nàng hết mặt đỏ tai hồng xấu hổ.
Vọng niệm so với thích vẫn tốt hơn, ít nhất còn có thể cứu, Vụ Nguyệt giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Vậy... ngươi còn vọng niệm không?"
Nếu như Tạ Vụ Hành có thể hết, vậy nàng cũng vậy.
Tạ Vụ Hành sao có thể không biết tiểu công chúa đang trốn tránh, nhưng sao có thể như ý nguyện của nàng, hắn nghiêng đầu giống như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như... có một chút hiệu quả."
"Nếu thân cận nhiều một chút, có lẽ sẽ hết triệt để." Ánh mắt khó lường liếc qua tiểu công chúa, từ ánh mắt hơi sáng lên của nàng cho đến cánh môi đỏ hồng chưa tiêu đi.
Nếu như có hai chuyện đều khó tiếp nhận đặt ở trước mặt, người ta đương nhiên sẽ chọn chuyện dễ dàng hơn. Tạ Vụ Hành mê hoặc: "Nô tài cũng có thể giúp Công chúa giải trừ vọng niệm."
Trái tim rối bời của Vụ Nguyệt treo trên không trung đã lâu, như có thể tìm được một cành cây níu lại, vì thế nàng gật đầu.
***
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Sau khi Tạ Vụ Hành rời đi, Lan ma ma mới vào tẩm điện, bà nhìn thấy thần sắc do dự của Công chúa lại hỏi: "Vừa rồi Công chúa lại cãi nhau với Chưởng ấn sao?"
Bà ở ngoài điện mơ hồ nghe thấy tiếng Công chúa khóc, nếu không phải đã biết người ở bên trong là Tạ Vụ Hành, bà đã sớm xông vào.
Vụ Nguyệt khẽ chớp mắt mấy lần, nâng tay muốn che mặt, nhớ lại mình đã chỉnh trang lại, Lan ma ma hẳn là không nhìn ra mới bỏ tay xuống. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không có gì."
Chống lại ánh mắt rõ ràng không tin của Lan ma ma, lại nói tiếp: "Con hơi tức giận chút thôi."
Trên mặt Lan ma ma liền hiện vẻ quả là thế, bất đắc dĩ nói: "Sao vừa mới hồi cung, hắn đã chọc công chúa rồi?"
Vụ Nguyệt lại lắc đầu, nàng đương nhiên không dám nói chính mình thích Tạ Vụ Hành, đồng thời còn ôm ý định để hắn giải trừ vọng niệm, hết thảy đều giấu vào trong bụng.
*
Sáng sớm hôm sau, Vụ Nguyệt đi ra từ trong cung Thái hậu, nhìn canh giờ hẳn là đã bãi triều, liền dẫn Thuận Ý cùng Tâm Đàn đến Dưỡng Tâm điện.
Bởi vì hôm qua trở lại cung đã là buổi tối, cho nên nàng chưa đến thỉnh an Nguyên Võ đế.
Dưỡng Tâm điện.
Cao Toàn Chiếu vào thông truyền xong liền đi đến bên người Vụ Nguyệt hành lễ: "Hoàng thượng mời Ngũ công chúa đi vào ạ."
Vụ Nguyệt khẽ gật đầu, cất bước vào trong.
Vừa bước qua cửa, còn chưa đi qua bình phong, Vụ Nguyệt đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh rất đậm cùng một thứ hương thơm quỷ dị tràn ngập trong điện.
Nàng đến Dưỡng Tâm điện số lần ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong trí nhớ chưa khi nào có mùi hương nồng như vậy, lại nhớ tới việc Nguyên Võ đế trầm mê luyện đan, ánh mắt Vụ Nguyệt khẽ thay đổi.
Vòng qua bình phong, liền thấy Nguyên Võ đế ngồi sau long án, ánh mắt nàng kinh ngạc, nàng xuất cung cũng chỉ khoảng hai tháng, tướng mạo Nguyên Võ đế lại thay đổi nhiều như vậy, thần sắc không phải kém, mà là, tuy rằng cả người hắn đều có vẻ mệt mỏi suy sụp, nhưng mắt hắn vẫn rất sáng, đồng tử co chặt lại, phảng phất vẫn có thần, nhưng lại khiến người khác cảm thấy quỷ dị, làm cho người đối diện không thoải mái.
Vụ Nguyệt hơi mím môi, "Nhi thần khấu kiến Phụ hoàng, Phụ hoàng vạn an."
Nguyên Võ đế nhìn nàng trong chốc lát, mỉm cười bảo nàng miễn lễ.
"Hôm qua nhi thần hồi cung thì đã muộn, cho nên chưa đến thỉnh an Phụ hoàng, xin Phụ hoàng đừng trách."
Nguyên Võ đế gật đầu khen ngợi: "Con cùng Hoàng tổ mẫu đi Pháp Hoa tự ở lâu như thế, cũng có lòng, Phụ hoàng sao có thể trách con."
Hắn vẫy tay gọi Vụ Nguyệt tiến lên trước, Vụ Nguyệt đi lên vài bước.
Nguyên Võ đế cảm thán: "Gần đây trẫm vẫn luôn nhớ tới mẫu phi con, đảo mắt con đã lớn như vậy rồi, sắp mười bảy rồi đúng không."
Vụ Nguyệt gật đầu: "Còn mấy tháng nữa là sẽ tròn mười bảy ạ."
"Cũng đến tuổi nên thành thân rồi." Nguyên Võ đế nói tiếp: "Đợi trẫm cùng Thái hậu thương nghị, sẽ chọn cho con một vị phò mã tốt."
Vụ Nguyệt bất giác nghĩ đến Tạ Vụ Hành, theo bản năng lắc đầu: "Nhi thần còn muốn bầu bạn bên cạnh Phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu, không muốn gả chồng."
Nguyên Võ đế nghe vậy như có điều suy nghĩ nhìn nàng: "Con có hiếu tâm, rất tốt."
Vụ Nguyệt chuẩn bị cáo lui, liền thấy Nguyên Võ đế đưa tay ấn lên thái dương, giống như đau đầu, trầm giọng phân phó, "Truyền Lâm mĩ nhân."
Cao Toàn Chiếu bận bịu đi vào, phía sau hắn còn có Tiêu Tịch Ninh.
Nàng ta liếc nhìn Vụ Nguyệt một cái, thấy Nguyên Võ đế đau đầu, đi lên phía trước nói, "Phụ hoàng đau đầu nên tìm thái y mới phải, Lâm mỹ nhân không phải là thái y, còn có đan dược này nữa, người đừng dùng,"
Nguyên Võ đế nhíu mày: "Chuyện của trẫm, đến lượt ngươi quản?"
Tiêu Tịch Ninh bị răn dạy căm giận cắn môi, hoàng huynh chết, Tứ hoàng huynh sợ tội tự vẫn, mẫu hậu cũng khoá mình trong cung, hiện tại Tam hoàng huynh không ở đây, Phụ hoàng lại cực kì trọng dụng Tạ Vụ Hành, nàng cảm giác hoàng cung này đã triệt để thay đổi rồi.
"Hoàng tỷ." Vụ Nguyệt vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, nàng siết chặt tay nhẹ giọng nói, "Ta nghe nói chuyện tìm đạo sư luyện đan từ ngày xưa đã có, chỉ là đều không đúng cách, mà Phụ hoàng vất vả lắm mới tìm được Huyền Thanh đại sư, người được coi như đã thành bán tiên, là cơ duyên trời ban, sao tỷ lại gây trở ngại chứ."
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!" Tiêu Tịch Ninh không khách khí giơ tay chỉ vào nàng.
Tu tiên luyện đan, tìm thuốc trường sinh, căn bản chính là lời nói vô văn cứ, nàng ta đang khuyên giải Phụ hoàng.
Tiêu Tịch Ninh còn định nói thêm, lại bị Nguyên Võ đế quát lớn: "Vụ Nguyệt còn hiểu chuyện hơn ngươi!"
"Còn không mau lui ra ngoài."
Tiêu Tịch Ninh hung hăng dậm chân, cắn môi cực kì không cam lòng nói: "Nhi thần cáo lui."
Vụ Nguyệt cũng cúi thấp người, "Vậy nhi thần không quấy rầy Phụ hoàng nữa."
Đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện, không khí trong lành bên ngoài thổi bay mùi hương khiến người khác hít thở không thông kia đi, Vụ Nguyệt hít một hơi thật sâu, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, lúc này nàng mới phát hiện trong tay toàn là mồ hôi.
Trở về Chiếu Nguyệt lâu, tiểu công chúa đến dưới tàng cây Lưu Tô, nàng cầm gáo múc nước tưới cây, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mẫu phi, con như vậy có tính là không nghe lời người không."
Nói xong lại lắc đầu, "Không tính..."
"Chỉ là còn có một chuyện..." ánh mắt nàng khẽ động, nhấn nhá từng chữ, ấp úng nói, "Chờ con giải quyết tốt, lại nói cho Mẫu phi nghe."
*
Đêm đầu hạ, tiếng ve kêu đã bắt đầu quấy nhiễu.
Vụ Nguyệt tắm rửa xong liền ngồi trước cửa sổ hứng gió đêm, nhìn có vẻ trầm tĩnh, tâm lại không an, nàng chú ý thấy có một thân ảnh quen thuộc đi từ trong đình đến, vội vàng đứng lên, chạy ra mở cửa.
Tạ Vụ Hành vừa đi đến hàng lang, còn chưa kịp mở miệng đã bị nàng kéo vào phòng.
Vụ Nguyệt thò đầu ra thăm dò trong đình viện yên tĩnh không bóng người, bảo đảm không có ai mới khép cửa lại, vừa quay đầu liềm đâm sầm vào lồng ngực Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành vòng tay qua sang lưng Vụ Nguyệt, dọc theo xương sống xuống tới hõm lưng, hưởng thụ cảm giác mềm mại của thân thể trong lòng. Thoải mái đến mức hắn khẽ run, môi mỏng hé mở, vô tội hỏi, "Công chúa lén lút như vậy làm gì?"