Vụ Nguyệt uể oải ngồi ở hành lang, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, không thấy người nàng muốn gặp liền cúi đầu xuống.
Lông mi dài rậm rủ xuống, môi cũng hơi chu lên, trong lòng vừa mất mát vừa bất an.
Không biết là do tiểu thái giám kia quên lời hứa của hai người, hay lại bị bắt nạt, bị đánh tới nỗi không thể đến.
Tạ Vụ Hành đứng ở góc ngoặt trên hành lang, hắn vẫn cho rằng sẽ không nhìn thấy Vụ Nguyệt, trên đời làm gì có ai ngốc đến mức đợi ở đây chứ.
Nhưng cách đó không xa, thân ảnh nhỏ xinh kia lại ngồi đó, mỗi lần ngẩng đầu ánh mắt đều hiện sự chờ mong, không thấy sẽ lần nữa ủ rũ cúi đầu, lặp đi lặp lại như thế.
Nàng thật sự đợi hắn từ buổi trưa đến bây giờ.
Tạ Vụ Hành thật sự không ngờ trên đời có người ngốc như vậy.
Môi hắn bất giác nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng bước chân, Vụ Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt loé lên tia sáng, Tạ Vụ Hành giật mình nhìn nàng.
"Ngươi đến rồi."
Ngay thời khắc thấy hắn, vẻ uể oải trên mặt Vụ Nguyệt đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự vui vẻ.
Vụ Nguyệt ngắm kĩ người vửa đến, thấy trên mặt hắn không có vết thương, cũng không giống người bị đánh, nàng có chút bực tức, xụ mặt hỏi, "Vì sao muộn như vậy ngươi mới tới."
Nàng chờ hắn sốt ruột gần chết. Tạ Vụ Hành nhìn khuôn mặt giận dỗi của nàng, nhẹ nhàng giải thích, "Thái giám tổng quản dạy quy củ, ta làm không tốt, nên bị phạt quỳ."
Vụ Nguyệt hơi nhíu mày, chớp mắt lộ rõ sự lo lắng, "Quỳ đến bây giờ luôn sao?"
"Ừ" Tạ Vụ Hành gật đầu.
Hắn dù bị bắt nạt vẫn luôn yên lặng chịu đựng, Vụ Nguyệt nhìn hắn so với động vật nhỏ cũng đáng thương như vậy.
Nàng biểu hiện quá rõ ràng, Tạ Vụ Hành từ cặp mắt kia đọc được mấy chữ thương tiếc.
"Ngươi đói lắm rồi đúng không, mau ăn đi." Vụ Nguyệt cúi đầu mở lồng cơm, lấy đồ ăn ra.
Tạ Vụ Hành nhìn theo tay nàng, thấy một nửa cái bánh bao, một nửa miếng đậu phụ, một nửa chén cháo ngô.
Hắn biết nàng đáng thương, nhưng không nghĩ lại đáng thương đến mức này, mấy thứ này đều toàn là đồ bỏ không đáng chút tiền. Nàng vậy mà thật sự đem toàn bộ những gì mình có đều chia nửa cho hắn.
Nàng có tốt không? Quá tốt, nhưng hắn không tin trên đời này sẽ có người vô duyên vô cớ tốt như vậy.
Dù có, cũng sẽ không đến lượt hắn.
Nàng nhất định biết gì đó hoặc là người do ai đó phái tới.
Vụ Nguyệt dịch người sang một bên, nhường chỗ cho hắn, "Mau ngồi xuống ăn đi"
Mặc dù hoài nghi nhưng Tạ Vụ Hành vẫn ngồi xuống.
Rốt cuộc nàng cũng cho hắn một nửa những gì nàng có, hắn cũng không nhẫn tâm như vậy.
Vụ Nguyệt thấy hắn ngoan ngoãn ăn hết, trong lòng vui vẻ, nàng cầm lồng cơm đứng lên, "Ta phải đi rồi"
Tạ Vụ Hành ngồi tại chỗ, hơi ngẩng đầu nhìn nàng.
Vụ Nguyệt nhún chân, đến trước mặt hắn, lông mi chớp nhẹ, cười khanh khách nói, "Ngày mai ta lại chờ ngươi ở đây nhé."
***
Mấy ngày liên tiếp, Vụ Nguyệt đều sẽ để lại một nửa đồ ăn khi dùng bữa, một hai lần ma ma không để tâm, nhưng nhiều dần lên, bà liền cảm thấy không đúng.
"Công chúa mấy ngày nay đều chỉ ăn rất ít, sao lại để lại nhiều thức ăn vậy?" Lan ma ma lo lắng hỏi.
Vụ Nguyệt đang bẻ dở bánh bao, ngón tay nàng bất giấc cứng đờ, nhanh nhẹn trả lời, "Ta để lại một nửa, lát nữa mang đến tây viện, ăn cùng Vân nương nương."
Lại sợ Vân ma ma không tin, nàng hít một hơn, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói, "Như vậy vừa có thể cùng ăn với ma ma vừa có thể cùng ăn với nương nương."
Vụ Nguyệt nghiêng đầu cười, "Ma ma nói ta có thông minh không?"
Lan ma ma bị nàng chọc cười, "Công chúa muốn đến tây viện thì cứ đi, không cần cùng ăn với ta."
Vụ Nguyệt thấy Lan ma ma không nghi ngờ, trong lòng có chút thấp thỏm, nhỏ giọng, "Vâng".
Nàng cầm một nửa số đồ ăn, lại gặp khó khăn khác, như vậy không thể đến chỗ Vân nương nương được rồi, thôi cứ đi gặp Tạ Vụ Hành trước.
***
Mở ra lồng đồ ăn, nhìn đến các món đều còn nguyên, Tạ Vụ Hành không hiểu nhìn Vụ Nguyệt.
"Hôm nay chúng ta cùng ăn." Vụ Nguyệt nói, đem bánh bao bẻ nửa, đưa cho hắn.
Bẻ bánh bao đến là thuần thục.
Tạ Vụ Hành nhận đồ ăn, so với mọi khi có chút khác, bánh bao vẫn còn độ ấm cùng mùi hương tự nhiên của Vụ Nguyệt.
Tạ Vụ Hành đưa bánh bao lên miệng, cắn một miếng, cẩn thận nhai nuốt, dáng vẻ thong thả hơn trước rất nhiều.
"Ta vẫn chưa biết tên ngươi." Tạ Vụ Hành đột nhiên hỏi.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tạ Vụ Hành quay sang nhìn người bên cạnh, biểu cảm thiếu nữ đầy do dự.
Vụ Nguyệt vẫn luôn không hỏi tên của tiểu thái giám, bởi nàng sợ hắn sẽ hỏi lại nàng, nếu hắn biết nàng là công chúa, nhất định sẽ giễu cợt nàng nghèo túng lại không được sủng ái.
Có lẽ hắn còn giống các cung nữ, thái giám khác, không muốn dây dưa với nàng.
Ngoại trừ ma ma cùng Vân nương nương, đã lâu lắm rồi không ai cùng nàng nói chuyện.
Vụ Nguyệt giả vờ như không nghe thấy hắn hỏi, lấy tay gõ nhẹ lên trán, "A, ta quên mất, trong cung còn có việc, ta đi về trước."
Tạ Vụ Hành cười, tự nhiên nghĩ tới, làm gì có cung nữ nào như nàng, có thể có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đến gặp hắn.
Vụ Nguyệt vội vàng chạy khỏi hành lang, bộ dáng chột dạ vẫn còn đầy trên mặt. Tạ Vụ Hành nhìn hướng Vụ Nguyệt chạy đi, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Hắn không ngừng nghĩ, rốt cuộc nàng đang che giấu điều gì.
Vụ Nguyệt đi thẳng về Trường Hàn cung, ngay lúc nàng bước qua cửa cung, ở chỗ ngoặt có một người chậm rãi đi ra.
Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn biển tên cung. Hoá ra nàng là cung nữ hầu hạ ở đây, Trường Hàn Cung cũng giống như lãnh cung, không có nhiều việc, như vậy cũng có thể hiểu.
***
Hôm sau, Vụ Nguyệt lại cầm theo lồng cơm đến hành lang kia, vừa đi nàng vừa nghĩ sẽ nói như nào với tiểu thái giám. Nàng sẽ nói nàng là cung nữ, dù sao nhìn bộ dạng nàng cũng không ai hoài nghi.
Đi xuyên qua núi giả, trên hành lang đã có một người đứng chờ, bộ quần áo màu xanh trên người cũng không che được dáng người mảnh khảnh, đầu hắn hơi cúi, yên lặng hoà vào cảnh vật xung quanh.
Vụ Nguyệt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn đến sớm, mọi khi đều là nàng chờ hắn.
Nàng đi lên hành lang, Tạ Vụ Hành cũng xoay người lại.
"Ngươi đợi lâu rồi sao?" Vụ Nguyệt hỏi.
Tạ Vụ Hành lắc đầu, "Không lâu"
Hai người lại giống như hôm qua, cùng nhau chia sẻ đồ ăn.
Vụ Nguyệt vẫn nhớ tiểu thái giám muốn hỏi tên của nàng, kết quả cứ mải ăn, cũng không thấy hắn hỏi lại, nên nàng cũng không chủ động nói.
Nàng không ngốc như vậy.
***
Đêm đó đột nhiên có một trận mưa rất lớn, xua đi cái khô nóng của mùa hạ, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh.
Vụ Nguyệt đẩy cửa đi ra ngoài, gió bên ngoài đột nhiên thổi đến đánh úp nàng, tiểu công chúa nhịn không được rùng mình.
Nàng đi qua sân viện, bỗng nghe thấy từ tây phòng truyền đến tiếng ho khan.
"Khụ khụ... Khụ khụ..."
Liên tiếp không ngừng.
Vụ Nguyệt nhíu màu, chạy bước nhỏ qua đó.
"Vân nương nương." Đẩy cửa ra, Vụ Nguyệt nhẹ giọng gọi người trong phòng.
Trong phòng tối tăn, một hồi lâu nàng mới thấy rõ Vân Hề Nhu đang nằm trên giường, nàng bước nhanh đến trước giường.
Nhìn Vân Hề Nhu nhắm chặt mắt, chân mày nhíu chặt đầy vẻ thống khổ, trên mặt đỏ rực một cách bất thường, Vụ Nguyệt hoảng sợ, cuống quít ngồi xổm xuống, "Vân nương nương, người làm sao vậy, Vân nương nương, người tỉnh lại đi."
Vụ Nguyệt không ngừng gọi Vân nương nương, thật cẩn thận lay vai nàng, nhưng người trên giường không phản ứng lại nàng.
Vụ Nguyệt đỏ mắt, tay chân đều run rẩy, sờ lên trán mà giật mình, nóng quá.
Vân nương nương vốn đã yếu ớt, nhất định trận mưa đêm qua làm nàng nhiễm lạnh.
Vụ Nguyệt vội chạy đến bàn lấy nước.
"Vân nương nương, người uống chút nước đã."
Vụ Nguyệt đem nàng nâng dậy, nhưng Vân Hề Nhu đã sớm bất tỉnh, nàng cứ r3n rỉ không ngừng.
Vụ Nguyệt gấp gáp không biết nên làm gì, thái y, đúng rồi phải tìm thái y.
Nàng vội vàng lảo đảo chạy ra ngoài cửa cung, nói với cung nữ canh giữ ở của, "Mau đi tìm thái y."
Cung nữ vẫn bất động, chỉ hướng trong cung nhìn một cái, "Không biết công chúa bị làm sao mà muốn mời thái y."
"Là Vân nương nương", Vụ Nguyệt nóng nảy nói, "Nương nương bị phong hàn."
Cung nữ chậm rì rì đáp lời, "Công chúa thứ lỗi, nô tỳ có nhiệm vụ canh giữ ở đây, không cho Vân nương nương ra ngoài, chuyện khác nô tỳ không quản được."
"Ngươi!" Vụ Nguyệt cắn chặt hàm răng, lồ ng ngực phập phồng tức giận.
"Ta tự đi!"
Tiểu công chúa nâng váy, tự mình chạy đến Thái Y Viện.
Đã là buổi trưa, Tạ Vụ Hành tránh đi tai mắt ở viện thái giám, lặng lẽ đến núi giả, đột nhiên trước mặt có một thân ảnh chạy ngang qua.
Tạ Vụ Hành dừng bước nhìn lại, thiếu nữ có khuôn mặt trắng như tuyết đang tràn đầy hoảng loạn, vội vàng chạy đi, thậm chí còn không nhìn thấy hắn.
Tạ Vụ Hành khẽ nhăn mày.
***
Vụ Nguyệt chạy đến Thái Y Viện, nói thế nào cũng không ai chịu đến khám cho Vân nương nương.
Tiểu công chúa nước mắt lưng tròng, hai hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn quần cường không khóc, "Ta là công chúa, ta ra lệnh cho các người không được sao?"
Làm gì có ai coi công chúa lãnh cung ra gì.
"Công chúa thứ lỗi, chúng thần không dám tự ý hành động." Thái y không có một chút cung kính nào, chỉ hờ hững đáp lại.
Vân nương nương còn đang bất tỉnh, nàng nhất định phải có thuốc, Vụ Nguyệt vội vàng nói: "Vậy các ngươi coi như ta bị bệnh, ta muốn uống thuốc."
Thái y vẫn bày ra bộ dạng như vậy, "Vậy công chúa để vi thần bắt mạch, nếu bệnh thật, vi thần tất sẽ chữa trị."
Rõ ràng là cố ý làm khó nàng, Vụ Nguyệt nắm chặt tay, mắt đỏ bừng trừng hắn, nhưng nàng cũng không có cách nào.
Vụ Nguyệt xoay người rời đi, hai tiểu thái giám bốc thuốc nhìn theo nàng, lạnh lùng cười chê, "Công chúa sao, ta chưa từng thấy công chúa nào như vậy."
"Công chúa?" Tạ Vụ Hành ở chỗ nấp tiến lại gần hỏi hai tiểu thái giám, "Nàng là công chúa?"
Tiểu thái giám quay lại thấy hắn, cũng không kiêng dè nói: "Là công chúa sống ở lãnh cung, chỉ có nàng ta mới nghĩ mình còn là công chúa."
Nàng là công chúa.
Khí tức quanh người Tạ Vụ Hành ngày càng lạnh, mắt hắn như đóng băng lại. Hắn nhìn Vụ Nguyệt vội vàng chạy ở đằng trước cho đến khi nàng khuất bóng.
Thật lâu sau, hắn cười khẽ nói, "Nàng thế mà lại là công chúa."