Ngự Hoạn

Chương 47: Cảm giác của người làm mẹ




Người cung nữ kia cúi thấp đầu quỳ trên mặt đấy, lòng nàng ta thấp thỏm, Ngũ công chúa hỏi nàng có nguyện ý đến hầu hạ bên người chưởng ấn hay không, nàng không do dự lập tức đồng ý, ở trong cung công nữ cùng thái giám kết làm đối thực cũng không ít, tuy rằng sẽ có những lời giễu cợt không hay, nhưng cũng coi như cũng có chỗ dựa, huống chi người này là chưởng ấn.

Không những quyền cao chức trọng mà còn là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu có thể làm đối thực của chưởng ấn, nàng ta ở trong cung có thể dựng thẳng sống lưng rồi.

Cung nữ cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, huống hồ chưởng ấn không giống những tên thái giám âm dương quái khí kia, bộ dáng hay khí chất đều không thua xa các thế gia công tử, thậm chí còn có phần hơn, gương mặt tuấn mỹ của hắn có thể mê hoặc người khác, khiến họ quên đi thân phận thái giám của hắn.

Cung nữ hơi xuất thần, phát hiện chưởng ấn đang nhìn mình, mắt nàng chạm với ánh mắt cười như không cười của hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm, mơ mộng trong lòng nàng thoáng chốc biến mất, nàng ta chỉ nghĩ đến cái lợi trước mặt, mà lại quên mất những lời đồn trong cung về chưởng ấn.

Nhất là những hình phạt tàn khốc nghe rợn cả người mà Tạ Vụ Hành nghĩ ra được sau khi ngồi lên vị trí Tây xưởng chưởng ấn.

Nếu chưởng ấn có điều gì không hài lòng...

Cung nữ vội vàng cúi thấp đầu, một góc áo màu xanh nhạt tiến đến gần, hô hấp của nàng ta run lên.

"Ngẩng đầu lên."

Cung nữ nuốt một ngụm nước bọt, nghe lời ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn vào mắt hắn.

Nàng cảm giác chưởng ấn xem mặt mình rất kĩ, ánh mắt sắc bén bức người.

"A~" Tạ Vụ Hành bỗng nhiên cười một tiếng, tiểu công chúa quả thật dựa theo "sở thích" của hắn mà tìm đến, con ngươi của hắn so với bóng đêm ngoài kia còn lạnh hơn, "Trở về nói với công chúa, ta không thích, để nàng tiếp tục tìm."

Ngữ điệu khó lường không phân biệt được vui buồn, nhưng lại khiến người khác áp lực không thôi.

Cung nữ đè lại trái tim đang đập loạn trong lồ ng ngực, trả lời: "Dạ."

Tạ Vụ Hành không hề nhìn nàng ta thêm lần nào, phất tay cho bọn họ lui ra ngoài. Đợi hắn đi vào một lúc rồi, thần kinh căng thẳng của nàng mới buông lỏng, trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Trọng Cửu nhìn chưởng ấn đã đi vào trong tẩm điẹn, nói với Thuận Ý đứng bên cạnh, "Còn không mau dẫn người về."

Thuận Ý có khổ nhưng không dám nói, "Thật sự chuyển lời về như vậy?"

Nếu công chúa tiếp tục tìm, chưởng ấn sẽ càng ngày càng không thoải mái hay sao.

Trọng Cửu nào biết chủ tử nghĩ gì, khoát tay ý bảo cứ làm theo là được.

Thuận Ý dẫn cung nữ kia rời đi, Trọng Cửu cũng tiến vào điện, Tạ Vụ Hành cúi đầu ngồi dựa vào ghế bành, ánh nến chiếu lên gương mặt vô cảm của hắn, cánh tay khẽ gác lên tay ghế, cổ tay hơi buông xuống, ngón tay dài run rẩy cực khẽ, gân xanh nổi lên chằng chịt, rõ ràng hắn đang kìm nén.

Nhất thời Trọng Cửu cũng không dám mở miệng.

"Cao Phụng Nghị đi đến đâu rồi?" Tạ Vụ Hành đột nhiên hỏi.

Trọng Cửu còn tưởng hắn sẽ hỏi công chúa. Hắn sửng sốt chớp mắt, thấy Tạ Vụ Hành nhìn mình, lập tức trả lời: "Dựa theo lộ trình, khoảng năm ngày nữa là sẽ đến Lộc Lâm quan."

Hôm trước vừa nhận được thư cầu cứu của ngoại tôn tử, hôm sau đã thấy tin báo tang, Cao Phụng Nghị tất nhiên cho rằng Tiêu Giác bị người khác hãm hại, hơn nữa hắn còn có suy nghĩ độc đoán, tự cho mình là công thần có công giúp Nguyên Võ đế soán ngôi, đương nhiên sẽ cho rằng cháu trai chết không minh bạch, lần này hắn thỉnh chỉ hồi kinh chính là muốn tạo áp lực đòi công đạo cho Tiêu Giác.

Hôm trước vừa đồng ý để hắn ôm, sau lưng đã tìm đối thực cho hắn, có phải hay không cũng nên đòi công chúa công đạo.

Tạ Vụ Hành cắn chặt lưỡi, gân xanh hai bên thái dương giật giật, so với lửa giận trong lòng thì hắn càng sợ hãi hơn, tiểu công chúa lại có thể đưa hắn cho người khác, chứng minh trong lòng nàng hắn không hề quan trọng.

Không hiểu cũng được, chỉ là hắn tự mình đa tình cũng được, đây rõ ràng là muốn vứt bỏ hắn.

Hắn biết tiểu công chúa có để ý hắn, nhưng cảm xúc này không giống với cảm xúc của hắn, hắn chỉ muốn có được nàng. Không sao hết, từ từ hắn sẽ chiếm hữu được nàng.

Tạ Vụ Hành siết chặt nắm tay, khắc chế sự bất an trong lòng, nếu lúc này hắn đến gặp công chúa e là sẽ không nhịn được nuốt nàng vào bụng, để công chúa không còn suy nghĩ muốn chia lìa hắn.

"Không được để Cao Phụng Nghị nhập thành." Tạ Vụ Hành bình tĩnh hạ lệnh, "Truyền lời, hoàng đế thịnh nộ, kiêng kị Cao gia, cố ý mượn chuyện lần này muốn tịch thu binh quyền của Cao gia."

Trọng Cửu lĩnh mệnh.

"Chờ giải quyết xong chuyện này..."

Tạ Vụ Hành nói một nửa, sau đó dừng lại, ánh nến le lói chiếu lên mặt hắn, ánh mắt sâu thẳm làm người khác không biết hắn đang suy tính điều gì.

Nhưng Trọng Cửu lại có một suy đoán, lời chưởng ấn không nói ra miệng kia, có phải là chờ giải quyết xong chuyện này sẽ giải quyết Ngũ công chúa không...

Tiểu công chúa cho rằng đưa một cung nữ tới là xong, lại còn đặc biệt suy nghĩ hắn thích cái gì, nếu nàng hiểu ra được thì tốt, không hiểu ra được thì cũng chỉ được để ý đến mình hắn, cần phải thời thời khắc khắc suy nghĩ đến hắn.

*

Vụ Nguyệt sai Thuận Ý đưa người đến Tuyên Minh các xong thì liền thấp thỏm, vừa lo lắng hắn cả nghĩ, lại sợ không vừa ý hắn, còn lo lắng không biết cung nữ kia có đối xử tốt với Tạ Vụ Hành hay không, nàng nghĩ mãi xong liền thấy phiền muộn.

Đối thực tuy nói chỉ là bầu bạn, nhưng cũng coi như đã thành người nhà, tương lai nàng thành thân, có phải cũng sẽ trở nên xa lạ với Tạ Vụ Hành không.

Nghĩ quá nhiều, thế cho nên cả đêm này Vụ Nguyệt ngủ không ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn mơ mơ hồ hồ, thấy Thuận Ý dẫn cung nữ đến trước mặt nàng, Vụ Nguyệt còn tưởng nàng chưa tỉnh giấc.

Không thuận lợi sao? Vụ Nguyệt tỉnh táo vội vàng hỏi, "Tại sao lại trở về?"

Thuận Ý xấu hổi cười cười, "Chưởng ấn trả về ạ."

Vụ Nguyệt còn đang suy nghĩ không biết nguyên nhân là gì, thì cung nữ kia đã đỏ mặt ngượng ngùng nói, "Chưởng ấn bảo nô tỳ nói với công chúa, hắn không thích nô tỳ như vậy."

Vụ Nguyệt nghe hiểu ý tứ của nàng, Tạ Vụ Hành không phải không cần đối thực, mà là thấy nàng ấy không thuận mắt, nàng nhìn về phía cung nữ kìa, mắt mũi gương mặt này đều là chiếu theo yêu cầu của hắn mà, nhìn kĩ chưa thế.

Vụ Nguyệt không nhịn được nhíu mày, bắt đầu soi mói.

Thấy trong mắt cung nữ kia lộ vẻ quẫn bách, Vụ Nguyệt vội vàng an ủi nàng, "Ta cảm thấy ngươi rất đẹp, là hắn không có mắt."

Cung nữ nào dám hùa theo lời nàng, "Không... không... là vấn đề của nô tỳ."

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng ta, Vụ Nguyệt cũng thấy áy náy, an ủi một lúc lâu, sau đó để Thuận Ý lấy cho nàng ta một nén bạc, cung nữ lúc này mới vui vẻ, nàng cũng thở phào một hơi.

Vụ Nguyệt có cảm giác hài tử nhà mình không hiểu chuyện, người làm mẹ như nàng phải đi thu dọn cục diện. ( =))))))))))))))))))

Tiểu công chúa quay đầu hỏi Thuận Ý, "Tạ Vụ Hành còn nói gì nữa không?"

Thuận Ý lắc đầu, vẻ mặt cảnh giác, sợ công chúa lại nói ra lời gì không nên, nhưng sự thật chứng minh, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

"Công chúa, theo nô tài thấy, chuyện là vẫn là nên bỏ đi thôi." Thuận Ý sắp khóc đến nơi.

"Không thể không tìm." Vụ Nguyệt nâng má thở dài, ánh mắt hơi đổi, lo lắng nói, "Ngươi nói xem, tương lai hắn không có ai bên cạnh chăm sóc, sao ta có thể yên tâm."

Bọn họ lại không thể ở cùng nhau một đời này, nhớ tới đây, trong lòng Vụ Nguyệt lại thấy có chút cô đơn, nhưng thôi, quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm cho Tạ Vụ Hành một đối thực.

Nàng nói với Thuận ý, "Ngươi biết nhiều tiểu cung nữ, giúp ta hỏi thăm xem, đồng ý thì đưa đến ta xem."

Trong lòng Thuận Ý đã khóc thành tiếng, hắn không biết phải làm sao mới tốt.

*

Cao Phụng Nghị không chịu buông vũ khí nhập thành, hắn cho quân dựng trại cách Lộc Lâm quan ba mươi dặm, giằng co rất nhiều ngày, liên tục dâng tấu thỉnh Nguyên Võ đế tra lại vụ án Thái Tử.

Trên Kim Loan điện, Nguyên Võ đế tức giận ném tấu chương, không kìm được rống to, "Cao Phụng Nghị muốn làm gì? Định tạo phản à?"

Có quan viên đứng ra nói, "Cao tướng quân trung thành, tận tâm, chỉ e là chưa thể tiếp nhận chuyện Tứ điện hạ qua đời, cho nên mới mong Hoàng thượng tra rõ."

"Hắn là muốn khuyên răn Phụ hoàng hay là đang uy hiếp!" Thanh âm Tiêu Phái không lớn nhưng ngôn từ lại sắc bén.

Không khí trên đại điện nhất thời trầm xuống.

Lại bộ thượng thư Triệu Kinh Ngọc lên tiếng, "Cao tướng quân không phải là người giận quá mất khôn, vi thần thiết nghĩ trước tiên nên phái người đi khuyên bảo."

Hắn nói xong mọi người cũng soi nổi đồng tình.

Tiêu Phái chắp tay, mặt mày ngưng trọng.

***

Trạch viện ngoại ô.

"Cao Phụng Nghị đúng là không biết tốt xấu." Tiêu Phái nắm chặt chén trà trong tay, thần sắc lạnh lẽo.

Tạ Vụ Hành đứng ở một bên, sắc mặt cũng không tốt, "Hắn kiên trì muốn tra xét lại như vậy, chẳng lẽ đã biết chuyện gì? Lỡ như..."

"Ngươi lo gì chứ."

Lời nói của Tạ Vụ Hành bị ngắt quãng giữa chừng, thanh âm Tiêu Phái lạnh lùng nói: "Người chết rồi, trừ phi ngươi làm không sạch sẽ, không thì không ai có thể tra ra."

Tạ Vụ Hành, "Thuộc hạ dám đảm bảo không để lại dấu vết."

"Vậy được rồi."

Thanh âm Tiêu Phái vừa dứt, có người từ bên ngoài chạy vào xin thỉnh an.

Ám vệ quỳ xuống đất, bẩm báo: "Bái kiến điện hạ, chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành hỏi hắn, "Chuyện gì?"

"Thuộc hạ đi theo Tào đại nhân đến Lộc Lâm quan, thám thính được chính miệng Cao tướng quân nói nhận được thư tay cầu cứu của Tứ hoàng tử, trong thư nói ngài ấy bị hãm hại, hiện giờ thư đang trong tay Tào đại nhân."

Tiêu Phái đưa mắt nhìn Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành cho người lui ra, thần sắc vội vàng, "Tào Ngu ngày mai sẽ hồi kinh, nếu Hoàng thương nhìn thấy phong thư này, nhất định sẽ sinh nghi."

"Ta sẽ xử lý." Tiêu Phái thản nhiên nói, "Tào Ngu cũng không phải người không biết thức thời."

"Nếu Cao Phụng Nghị đã không muốn vào kinh, vậy dứt khoát không cần vào nữa."

"Ý Điện hạ là..." Tạ Vụ Hành trầm ngâm nói, "Nếu Cao Phụng Nghị nhất quyết không nghe hiệu triệu thì chính là có lòng riêng, không bằng Điện hạ nhân cơ hội này, cướp lấy nhân thủ binh quyền trong tay Cao gia."

Tạ Vụ Hành nói đúng suy nghĩ của Tiêu Phái, trong mắt của hắn tính toán kế hoạch, "Không vội, đợi thời cơ, ta sẽ gia tăng sức ép."

Tạ Vụ Hành cúi đầu, len lén cười, "Hết thảy nghe theo sắp xếp của Điện hạ."

*

Đến khi Tạ Vụ Hành trở về Tuyên Minh các thì trăng đã lên đến ngọn cây, mấy ngày nay hắn đều về trễ, vì muốn xem tiểu công chúa có hay không lại đưa người đến cho hắn.

Tiến lên mấy bước thì gặp Thuận Ý đứng cạnh một cung nữ, Tạ Vụ Hành giật giật khoé miệng, ánh mắt sáng như trăng trở nên sâu thẳm.

Hắn đương nhiên muốn tiểu công chúa ngoan ngoãn hiểu ra nhưng xem ra không thể rồi.

Đầu tiên là giận dữ, Tạ Vụ Hành không xác định mấy ngày nay hắn cố gắng chịu đựng vì điều gì, có lẽ là đang tích góp, chờ một ngày góp đủ rồi sẽ làm nàng đến khóc thì thôi.

Giống như hiện tại, những suy nghĩ hỗn loạn đang kêu gào trong lồ ng ngực hắn, giục hắn đi tìm nàng, chiếm hữu nàng.

"Chưởng ấn, vẫn trả về sao ạ?" Thuận Ý nhắm mắt hỏi.

Thấy Tạ Vụ Hành không lên tiếng mà lại đi về phía Chiếu Nguyệt lâu, trong đầu Thuận Ý liền hiện lên hai chữ, xong đời.

Chưởng ấn không nhẫn được nữa rồi.

Thuận Ý nhớ lại, lúc hắn đi, công chúa còn đang chọn lựa cung nữ, giờ này chưởng ấn qua nhất định sẽ gặp. Hắn cuống quýt muốn ngăn cản, vừa đến trước mặt Tạ Vụ Hành đã bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua liền vội vàng cúi đầu tránh sang một bên.

*

Tạ Vụ Hành bước vào Chiếu Nguyệt lâu, lập tức đi thẳng về phía tẩm điện còn đang thắp nến.

Thuận Ý đi phía sau, trong lòng cầu thần bái Phật mong cung nữ kia đã đi rồi, nhưng khi vào đến hành lang, hắn nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, Thuận Ý chỉ cảm thấy tim mình đã chìm xuống đáy cốc.

Hắn theo bản năng liếc nhìn sắc mặt củ Tạ Vụ Hành.

"Còn không mau đi thông truyền."

Thuận Ý khẽ đáp ứng, da đầu hắn căng lên gõ cửa, "Công chúa."

Vụ Nguyệt nghe thấy thanh âm của Thuận Ý liền cho hắn vào.

Cửa bị mở ra, thấy Tạ Vụ Hành đứng ở đó, nàng sững sờ tại chỗ.

Cung nữ ngồi bên cạnh nàng vội vàng đứng dậy thỉnh an, "Bái kiến chưởng ấn."

Vừa rồi công chúa còn hỏi nàng có nguyện ý đi theo chưởng ấn hay không, sao người đã đến rồi.

Tạ Vụ Hành chưa liếc mắt nhìn nàng ta một lần nào, chỉ nhìn thẳng Vụ Nguyệt, khẽ cong môi, giả vờ như không hiểu, hỏi: "Công chúa đang làm gì vậy?"

Vụ Nguyệt không ngờ Tạ Vụ Hành sẽ đến.

Nàng nhìn Thuận Ý đứng ngoài cửa, đầu hắn cúi thấp đến nỗi chạm hẳn vào ngực, cũng không biết hắn chọn cung nữ như nào nàng lo lắng nên mới phải hỏi chuyện kĩ một chút. Kết quả lại bị Tạ Vụ Hành bắt gặp, vốn cũng không phải chuyện vụng trộm gì, Vụ Nguyệt còn nghĩ hắn đến vừa đúng lúc, vậy lập tức hỏi hắn cho rồi, nhưng đối diện với ánh mắt cười như không cười của hắn, trong lòng nàng không biết vì sao lại thấp thỏm, không nói nên lời.

Tạ Vụ Hành lúc này mới liếc qua cung nữ kia, "Ra ngoài!"

Cung nữ khẽ vâng rồi lui ra.

"Ơ..."

Vụ Nguyệt còn định nói gì đó, Tạ Vụ Hành đã thản nhiên tiếp tục: "Không phải công chúa muốn biết nô tài thích loại người như thế nào sao, nên nô tài đến, cẩn thận nói cho công chúa nghe."

Trong lúc Tạ Vụ Hành nói, Thuận Ý đã nhanh chóng đóng cửa lại, ánh nến trong phòng khẽ lay lắt, thân ảnh của hắn cũng lập loè theo.

Vụ Nguyệt giật mình ý thức được một chuyện, hắn tự xưng là nô tài. Trước đây nàng cho rằng mỗi lần Tạ Vụ Hành tự xưng là nô tài đều là do hắn có tâm sự, nhưng lần này nàng lại cảm nhận được một sự nguy hiểm khó hiểu.

Hắn bước tới gần, cái bóng dưới chân đã đến trước một bước, như nuốt chửng lấy nàng, đầu tiên là mũi giày, sau đó là làn váy, dần dần hướng lên phía trên.

Đợi đến khi tiểu công chúa phản ứng lại, Tạ Vụ Hành đã đứng cách nàng một khoảng không xa, hắn hơi cúi xuống, triệt để bao phủ lấy thân hình của nàng.

Trên người hắn tràn ngập hơi thở xâm lược, khiến Vụ Nguyệt cảm thấy hít thở không thông, nàng giơ tay khẽ đẩy lồ ng ngực của hắn, đầu ngón tay khẽ run. "Ngươi... ngươi cứ nói."

"Phải ôm mới nói được." Hai cánh tay yếu ớt của nàng bị nắm lấy, Tạ Vụ Hành khom lưng vòng tay qua đầu gối nàng, cong người ôm nàng lên.

Bỗng nhiên lơ lửng trên không trung, Vụ Nguyệt giật mình ôm chặt cổ hắn.

"Tạ Vụ Hành!" Nàng gọi thất thanh.

"Nô tài ở đây!" Tạ Vụ Hành ôm nàng ngồi xuống một bên.

Vụ Nguyệt nhìn thần sắc vẫn như thường của hắn, còn hô hấp của nàng thì đã rối loạn, nàng cảm thấy chỉ có nàng hoảng hốt.

Tiểu công chúa cố gắng bình ổn hô hấp, dặn chính mình phải bình tĩnh lại, "Ngươi nói đi." Thanh âm ra khỏi miệng đều mềm mại tận xương.

Tạ Vụ Hành cúi đầu, nhìn con ngươi run rẩy của tiểu công chúa, "Trước tiên, nô tài muốn hỏi một chút, tại sao công chúa lại muốn tìm đối thực cho nô tài?"

Vụ Nguyệt nhấp nhấp cánh môi khô khốc, "Ta muốn kiếm một người có thể làm bạn với ngươi."

Tạ Vụ Hành giống như rất hoang mang nhíu mày, "Tại sao thế, công chúa vẫn luôn là bạn của nô tài mà?"

Vụ Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Chúng ta đương nhiên là bạn thân rồi, nhưng mà... nhưng mà nếu ngươi có người tri kỉ bên cạnh, ta cũng có thể yên tâm."

Nhìn mà xem, tiểu công chúa không hề nghĩ đến ngươi.

Tạ Vụ Hành nghĩ vậy, bàn tay đặt ở thắt lưng nàng càng buộc chặt, bạn bè chó má gì chứ, ai thích đi mà làm!

"Công chúa thật là tốt~" Tạ Vụ Hành cúi đầu tới gần Vụ Nguyệt, giọng hắn khàn khàn giống như than thở.

Hô hấp của hắn phả vào mặt nàng, cảm giác ấm áp cuốn lấy vành tai, cảm giác mềm ngứa tận xương làm tai nàng nóng lên, sau đó đỏ ửng ngượng ngùng.

Vụ Nguyệt chưa bao giờ thấy khó chống đỡ như thế này, nàng muốn xuống khỏi đùi hắn, nhưng lại nghe hắn phiền não nói, "Những người công chúa đưa tới nô tài đều không thích."

Vụ Nguyệt không phát giác được ý tứ trong lời nói của hắn, hô hấp nàng vẫn còn hỗn loạn. "Vậy ngươi thích người như nào?"

Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dừng trên đôi mắt phiếm hồng, "Mắt sáng như ánh trăng."

Lông mi Vụ Nguyệt run rẩy, nàng cảm giác được ánh mắt hắn đang du tẩu trên gương mặt nàng, nơi nào bị hắn tuần tra qua liền không nhịn được run lên.

"Da trắng nõn nà."

"Môi đỏ như son."

Bốn chữ cuối cùng giống như đang thì thầm, Vụ Nguyệt không biết vì sao tim nàng đập như trống dồn, cằm nàng bị một bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy, Tạ Vụ Hành dán lên mặt nàng, ánh mắt nhìn sang một bên, "Công chúa cảm thấy giống ai?"

Vụ Nguyệt cứng đời theo bản năng nhìn theo ánh mắt hắn, hoá ra nàng đã bị Tạ Vụ Hành ôm đến trước gương đồng từ khi nào, ánh mắt hắn bị một tầng sương mù dày đặc xuyên qua tấm gương nhìn thẳng vào nàng.

Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa trợn tròn mắt trong gương, thân thể mềm mại cứng đờ, vừa chạm vào là có thể gãy, trong tai hắn là hô hấp rối loạn, đôi môi hồng hào mím chặt lại, nàng đang cố gắng trấn an chính mình nhưng càng nghe hắn nói lại càng run rẩy, bộ dáng này hắn chưa thấy bao giờ.

"Ngươi... ngươi chỉ là ỷ lại vào ta... coi ta như người nhà... đúng vậy... là người nhà."

lời nói của nàng ngắt quãng, cố gắng tìm một lý do an ủi chính mình, đúng vậy, hắn thích nàng là bình thường, là người nhà nên quan tâm nhau là bình thường...

"Nhưng mà..." Tạ Vụ Hành nghiêng đầu, giống như đang suy tư, "Nô tài nói cảm xúc không bình thường lần trước ngày càng nghiêm trọng, chỉ muốn ôm công chúa, hít hà hương vị của công chúa, cho dù là dư vị dính trên môi công chúa cũng muốn nếm thử."

"Tạ... Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt thất thanh kêu lên, môi nàng hé mở.

Trong gương, Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm môi của nàng, giống như cực kì đói khát...

P/s: Sang tuần mình đi mổ mắt, nên có thể sẽ chậm ra chương một vài ngày nhé~~~