Ngự Hoạn

Chương 22: 1: Nàng còn muốn bảo hộ Tạ Vụ Hành




Editor: Chương này dài dằng dặc, gấp đôi các chương khác nên mình tách ra nhé.

Qua canh ba, Tạ Vụ Hành tắt bớt nến trong tẩm điện của Vụ Nguyệt, nhỏ nhẹ đóng cửa đi về phía dãy nhà sau.

Vài tiếng mèo kêu khe khẽ theo gió lọt vào tai hắn, Tạ Vụ Hành dừng bước, theo tiếng động nhìn về khoảng không tối tăm phía trước.

hắn đi dọc theo đường mòn một đoạn không xa thì nhìn thấy ở dưới tán cây chính là con mèo trắng nhỏ đã gặp lúc ban ngày.

Tạ Vụ Hành nhướng mày khẽ nói, "Không biết đường mà đi xa một chút, muốn chết đến vậy sao?"

Con mèo nhỏ kêu lên như đáp lại, tiếng kêu này có chút suy yếu.

Tạ Vụ Hành ngồi xổm trước mặt nó, "Có thể sống thì sống, không thể sống nữa thì chết, chỉ là đừng chạy đến đây, chướng mắt."

Mèo trắng tưởng hắn có ý tốt liền lê chân chạy lại, cọ cọ vào người hắn, Tạ Vụ Hành lùi lại mấy bước.

Hắn suy tư nghĩ ngợi một lát, xong liền kéo ống tay áo lên xem từng lớp băng trắng do tiểu công chúa buộc trên tay, nhìn xong mới nhặt hai nhánh cây khô dưới đất lên, cầm vào chân sau bị lệch của con mèo, không nói gì bẻ hai cái. Mèo trắng bị đau điên cuồng giãy dụa, đưa móng vuốt ra định cào hắn, Tạ Vụ Hành nhanh tay lẹ mắt tránh được.

Tròng mắt đen nhánh, Tạ Vụ Hành cầm gáy con mèo, quát khẽ: "Ngoan chút nào!"

Mèo trắng ngao ngao kêu, nó cũng cảm nhận được sự áp bức của người đối diện nên không dám giãy dụa nữa.

Tạ Vụ Hành xé một mảnh vải nhỏ trên áo, lại dùng hai nhánh cây khô cố định lại chân sau bị thương của mèo nhỏ.

"Ta sẽ không vô duyên vô cớ mà cứu ngươi đâu." Tạ Vụ Hành lấy trong tay áo ra ít bột phấn trắng, đổ vào lòng bàn tay xong đưa tới trước mặt con mèo.

Mèo trắng ngửi ngửi thăm dò một hồi mới bắt đầu li3m.

Tạ Vụ Hành chậm chạp phủi bột phấn còn thừa trong tay đi, mí mắt rũ xuống che đi một phần ánh sáng, làm cho sự thâm trầm trong con ngươi càng lộ rõ.

"Súc sinh à?" Tạ Vụ Hành đưa tay chạm lên khoé môi, từ cuống họng truyền ra một tiếng cười khẽ. Tay hắn bế mèo trắng lên, âm thanh càng lộ rõ vui vẻ, "Vậy để cho bọn chúng biết, súc sinh sẽ vì mình mà báo thù như thế nào!"

***

"Ah!!!!!!!!"

tiếng kêu thê lương thình lình vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch làm người nghe chấn kinh, tê dại cả da đầu.

Nội thị cung nữ trong Ngọc Thấu cung đều vì tiếng hét này mà bừng tỉnh, toàn bộ chạy về phía tiếng kêu trong nội diện, ai nấy cũng khẩn trương, không biết xảy ra chuyện gì.

Thanh âm từ phòng của Tứ công chúa truyền ra, Thanh Chỉ vội dẫn theo mấy cung nữ vọt vào, ánh nến lay động hắt từng cái bóng loang lổ trên cảnh vật, cửa sổ mở một nửa, chỉ thấy một cái bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua.

Tiêu Tịch Ninh đầu tóc rối bù, kinh hãi ngồi trên giường, một tay ôm mặt, máu tươi đỏ thắm tí tách theo kẽ ngón tay nàng chảy xuống nêm giường.

Thanh Chỉ giật mình, thân mình cũng chấn động, chạy vội tới, "Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Tiêu Tịch Ninh phát điên rồi, "Súc sinh! Tìm con súc sinh kia về đây cho ta! Đánh chết nó!"

*

Tin tức Tiêu Tịch Ninh bị mèo cào bị thương truyền đến tai Vụ Nguyệt thì chuyện cũng xảy ra được ba ngày rồi.

"Nghe nói là con mèo kia phát cuồng, nửa đêm chui vào Ngọc Thấu cung, cào bị thương mặt của Tứ công chúa, vết xước dài nhất bằng cả bàn tay lận."

Vụ Nguyệt nghe Lan ma ma miêu tả, bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, giật mình không nói nên lời.

Tiêu Tịch Ninh đánh gãy chân mèo trắng còn làm bỏng tay Tạ Vụ Hành, bị như vậy không hề đáng thương chút nào.

Nhưng dù sao mặt mũi cũng là mạng của nữ nhân, nếu thật sự để lại sẹo thì trừng phạt như vậy cũng nặng quá rồi.

Vụ Nguyệt nắm chặt tay, nhíu mày hỏi: "Có thể chữa khỏi không ạ?"

Chuyện này Lan ma ma cũng không rõ nên bà chỉ khe khẽ lắc đầu không nói gì.

Vụ Nguyệt gật gật, nếu có thể chữa khỏi thì tốt.

Lan ma ma thổn thức: "Hiện tại vẫn chưa tìm được con mèo kia, công chúa nếu nhìn thấy nó, nhớ cách xa một chút!"

May mắn chuyện lần này không liên luỵ đến trên đầu công chúa nhà mình, bằng không với tính cách ương ngạnh của tứ công chúa kia chỉ sợ sẽ không để yên.

Lan ma ma nhắc nhở thêm, "Công chúa cũng cố gắng tránh tiếp xúc cùng Tứ công chúa!"

"Ma ma yên tâm!" Hai lần gặp tỷ ta đều tan rã trong không vui, Vụ Nguyệt cũng đã âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, dù có gặp cũng sẽ đi đường vòng tránh xa.

*

Trời tối dần, Xuân Đào cố ý đợi thời điểm Tạ Vụ Hành cùng Lan ma ma không ở trong tẩm điện mới bưng canh cho Vụ Nguyệt.

Không ngờ mới đi được nửa hàng lang đã thấy Tạ Vụ Hành đứng trong đình. Nàng ta nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, sao lại gặp được hắn ở chỗ này chứ.

Nhìn thấy Tạ Vụ Hành vẫn đang vuốt v e tay mình, Xuân Đào nheo mắt nhìn kĩ, nhìn thấy rồi liền không thể tin được mà trợn trừng mắt, lông tơ trên người cũng dựng hết cả lên.

Hắn không xoa tay bình thường mà đang bóc vảy trên vết thương, vết bỏng mới kết vảy chưa được bao lâu giờ đây bị bóc da liền chảy máu, cứ như vậy lộ rõ dưới ánh trăng.

Xuân Đào cứng người, Tạ Vụ Hành đã nghiêng đầu nhìn nàng, ánh trăng chiếu lên người hắn, nửa khuôn mặt che khuất trong bóng tối, nửa khuôn mặt ngoài sáng càng

lộ rõ vẻ lạnh nhạt, vô cảm khiến nàng ta cả kinh.

Xuân Đào mắng chính mình không có tiền đồ, cất bước đi qua, "Ta đem canh cho công chúa."

"Đưa ta đi." Tạ Vụ Hành vươn tay

Xuân Đào không nhịn được nhìn kĩ mu bàn tay hắn, vết thương chưa khép miệng mơ hồ lộ ra tia máu, cũng không quá đáng sợ nhưng vấn đề là cảnh tượng hắn tự mình xé vết thương làm nàng kinh hãi.

Người này đúng là không bình thường.

Xuân Đào vốn định đi vào nhưng lúc này chỉ muốn chạy cho nhanh. Nàng ta đưa khay cho Tạ Vụ Hành xong liền chạy biến.

Tạ Vụ Hành nhìn theo, không tiếng động cười nhạo.

Xuân Đào vốn đã chạy đi nhưng quả thật lại lén trốn ở một góc, đợi Tạ Vụ Hành vào phòng liền nhìn theo hắn. Nàng ta thấy tiểu công chúa đang uống canh liền vội vàng bỏ bát xuống, khẩn trương kéo tay Tạ Vụ Hành ra nhìn kĩ vết thương, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Xuân Đào lúc này mới bừng tỉnh, hoá ra hắn muốn giả đáng thương trước mặt tiểu công chúa. Cũng quá ra vẻ rồi! Xuân Đào cắn chặt răng, trong lòng đầy ghét bỏ.

*

Tạ Vụ Hành như thường lệ trực trong phòng Vụ Nguyệt đến canh ba mới rời đi, khép cửa xong, hắn cất bước xuống bậc thềm đá nhưng không đi thẳng về dãy nhà sau mà vòng qua vườn hoa cạnh tẩm điện.

Gió đêm từng trận thổi qua tường viện rách nát, cuốn lên từng đợt lá khô.

Tạ Vụ Hành hướng về phía nam nhân đứng trong đình, chắp tay, "Phong bái kiến Thiên Hộ đại nhân."

"Ngày kia sẽ khởi hành đi Tây Sơn săn thú, nhiệm vụ mấu chốt của ngươi là đạt được tín nhiệm của Thái tử, cẩn thận không được bại lộ."

Dứt lời, nam nhân kia quay lại, ánh mắc sắc bén nhìn thẳng vào Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành trầm giọng đáp, "Vâng!"

Đối phương hài lòng gật đầu. Sau khi xác nhận lại kế hoạch, nam nhân kia liền rời đi trước, đợi thêm một lúc Tạ Vụ Hành cũng chuẩn bị ra khỏi đây.

"Meoo-"

Đột nhiên có một tiếng mèo kêu làm hắn dừng bước. Liếc mắt về phía chân tường đã thấy mèo trắng từ chỗ trốn nhanh chóng chạy đến, chân sau cuả nó không còn nhìn ra dấu vết bị thương, linh hoạt nhảy mấy cái bên chân Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành lãnh đạm nhìn nó, "Không cẩn thận trốn đi, nếu bị Tứ công chúa bắt lại thì sẽ lột da ngươi đấy."

Mèo trắng đi quanh hắn hai vòng xong kêu lên một tiếng như đáp lại.

Tạ Vụ Hành thờ ơ, tiếp tục cất bước.

đột nhiên gấu quần của hắn bị ngoạm lấy, Tạ Vụ Hành nhướng mày, ánh mắt lạnh hơn, "Đi xa một chút!"

Mèo trắng cố chấp không buông ra, toàn thân dùng sức, lêu kéo hắn về một hướng, như thể muốn hắn đi cùng.

Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn về con đường tối tăm phía trước, nói: "Tốt nhất là có việc cần không thì đừng trách ta."

*

Một hàng cấm quân đi tuần tra dọc theo bức tường dài, theo tiếng bước chân dần xa, Tạ Vụ Hành mới từ góc tối bước ra.

Phía trước là Ngọc Thấu cung, Tạ Vụ Hành liếc nhìn mèo trắng bên chân, con thú nhỏ vung vẩy cái đuôi, xoay người nhảy vào bụi cỏ.

Chính điện Ngọc Thấu cung thắp nến sáng ngời.

Tiêu Tịch Ninh ngồi trước bàn trang điểm, soi gương xem kĩ khuôn mặt của mình.

Thanh chỉ bưng chậu sứ rải đầy cánh hoa đứng hầu hạ ở một bên, từ khi mặt công chúa bị thương, tính tình vẫn luôn rất xấu.

Thanh Chỉ nhỏ giọng nói, "Cao liền sẹo mà Điện hạ đem tới quả là đồ tốt, bôi thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định sẽ không còn dấu vết gì."

Tiêu Tịch Ninh mặt mày ủ dột, đôi mắt nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt, "Một khoảng thời gian nữa... Ngày kia là phải tham gia săn bắn rồi, ta sao có mặt mũi gặp người khác chứ!"

Tiêu Tịch Ninh đập mạnh lên mặt bàn, Thanh Chỉ run lên, suýt nữa làm đổ chậu nước trong tay.

"Công chúa đừng nóng vội, điểm tô thêm chút son phấn, nhất định nhìn không ra."

Kỳ thật ba vết cào trên mặt Tiêu Tịch Ninh cũng đã bong vảy, ngoại trừ việc lớp da mới có màu khác với màu da vốn dĩ của nàng thì trông cũng không quá lộ liễu.

Tiêu Tịch Ninh vò khăn tay, "Súc sinh kia vẫn chưa tìm thấy sao?"

chờ nàng bắt được con súc sinh kia, nhất định phải chặt đứt tứ chi của nó, còn có Tiêu Vụ Nguyệt, cứ nghĩ đến là thấy trong lòng không thoải mái, nàng ta lúc nào cũng muốn đối nghịch với mình, hiện giờ nhất định rất đắc ý, lại còn cùng đi săn nữa chứ, Tiêu Tịch Ninh bực bội đến tận cổ chỉ chờ cơ hội phát ti3t.

"Bạch Khấu trở lại chưa?" Tiêu Tịch Ninh hỏi

Thanh Chỉ hướng về gian ngoài nhìn một lượt, liếc thấy bóng Bạch Khấu đang chạy đến gần liền vội nói, "Về rồi ạ!"

Tiêu Tịch Ninh xoay người, nhìn Bạch Khấu vừa vào phòng, hỏi, "Lấy được đồ rồi?"

Bạch Khấu thở hồng hộc, "Bẩm công chúa, lấy được rồi ạ!"

Thanh Chỉ không rõ hai người nói đồ gì, chỉ thấy Bạch Khấu cầm từ trong lồ ng ngực ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Tiêu Tịch Ninh.

Tiêu Tịch Ninh cầm bình sứ đảo quanh ngón tay, khoé miệng khẽ cười, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt nàng ta khiến cho ba vết sẹo dài trở nên có chút đáng sợ.

"Tiêu Vụ Nguyệt tưởng rằng có thể nhân chuyến đi săn này mà xoay người à."

Thanh Chỉ lập tức nhận ra trong cái bình sứ này không bình thường, nàng hốt hoảng kêu lên, "Công chúa..."

Từ công chúa vẫn luôn không thích Ngũ công chúa, sau khi mặt bị thương liền giận chó đánh mèo đổ hết tội lên đầu Vụ Nguyệt, Thanh Chỉ lo lắng nàng muốn làm điều gì đó không tốt.

Tiêu Tịch Ninh không để ý, cười duyên dáng nói, "Là công chúa mà lại thất tiết, làm mất hết mặt mũi của hoàng thất... ta xem ả ta còn có thể làm gì ta được nữa..."

"Công chúa, không được đâu ạ...!" Thanh Chỉ kinh hãi muốn can ngăn, Tiêu Tịch Ninh liền liếc xéo nàng ta.

"Câm mồm!"

Căn phòng liền khôi phục lại sự yên tĩnh.

Ngoài phòng, có một người giấu mình trong bóng tối đã nghe được toàn bộ, lạnh lùng nhìn cảnh tượng diễn ra bên trong.

Từ chỗ nấp, mắt Tạ Vụ Hành chợt loé, con ngươi đen nhánh mù mịt không rõ suy nghĩ gì, cả người vùi trong bóng tối toả ra từng cơn khí lạnh.

*

Một ngày nữa là ngày đi Tây Sơn, Lan ma ma vừa sửa soạn hành trang cho Vụ Nguyệt vừa dặn dò chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Lần này đi săn bắn sẽ kéo dài ba ngày, ngoại trừ Tạ Vụ Hành thì còn hai cung nữ là Xuân Đào và Hạ Hà cùng đi.

Không thể bồi Vụ Nguyệt, Lan ma ma đương nhiên không yên tâm, bà sợ sẽ xảy ra chuyện.

Lan ma ma nghiêm túc dặn dò Tạ Vụ Hành, "Ta không ở cạnh công chúa, ngươi làm việc lưu tâm một chút."

Tạ Vụ Hành còn đang nhìn về nơi khác như đang suy tư điều gì, một lát mới thu hồi ánh mắt đáp, "Ma ma yên tâm, ta nhất định bảo vệ công chúa thật tốt."

Vụ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi ở một bên, đôi mắt đen lúng liếng hết nhìn người này lại chuyển sang người kia, trong lòng nàng cũng rất khẩn trương nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, sợ ma ma càng không yên lòng.

Nàng nhẹ nhàng trấn an ma ma, "Ma ma cứ yên tâm đi, con đảm bảo không có chuyện gì."

Hơn nữa nàng còn muốn bảo hộ Tạ Vụ Hành.

Lan ma ma sao có thể vì câu an ủi của nàng mà yên tâm, bà buồn rầu tiếp tục sắp xếp đồ.

Vụ Nguyệt không biết phải nói gì nữa liền nhìn qua Tạ Vụ Hành.

Chú ý tới ánh mắt của tiểu công chúa, Tạ Vụ Hành không nhanh không chậm mặc kệ, "Ta đi đưa cơm cho Vân nương nương."

*

Từ tây gian trở về, Tạ Vụ Hành đi dọc hành lang về chính điện, càng tới gần hắn càng thả nhẹ bước chân.

Nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện, liền bất động nhìn qua cửa sổ vào trong.

"Đây đều là nô tỳ tự mình chuẩn bị, để công chúa ăn trên đường." Ở trong phòng Xuân Đào hai tay dâng lên một đ ĩa điểm tâm cười hì hì lấy lòng.

Vụ Nguyệt rũ mắt, lãnh đạm ừ một tiếng.

Xuân Đào chưa từ bỏ ý định, lại vội vàng muốn thể hiện, nói tiếp: "Công chúa xem còn muốn ăn gì, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị."

Vụ Nguyệt nâng mắt nhìn thoáng qua hộp đồ ăn bên cạnh, không nóng không lạnh nói, "Như vậy được rồi."

Mặc dù Vụ Nguyệt là người dễ dỗ nhưng hình ảnh Xuân Đào của quá khứ trong lòng nàng đã in đậm, cho nên nàng phải đề phòng nàng ta, có lấy lòng thế nào cũng vô dụng.

"Ngươi ra ngoài đi, giúp ta kêu Tạ Vụ Hành vào đây."

Thái độ lãnh đạm của Vụ Nguyệt làm Xuân Đào chỉ có thể gượng cười, nhưng nàng ta vẫn không cam lòng. Nếu nàng ta đã không được thoải mái vậy tên Tạ Vụ Hành hai mặt kia càng không được, dựa vào cái gì hắn có thể được công chúa tín nhiệm chứ.

"Vâng" Xuân Đào nhanh chóng đáp lời, lại như nhớ tới cái gì, giả bộ quan tâm nói tiếp, "Đúng rồi, nô tỳ thấy vết thương của Tạ Vụ Hành vẫn luôn không tốt lên, cũng không biết có phải hay không do hắn cứ cố tình bóc vảy ra."

Vụ Nguyệt vốn vì vết thương của hắn mãi không khỏi mà buồn rầu, nghe được lời nàng nói liền nhíu mày, "Bóc vảy?"

"Cũng không biết vì sao, vài lần như vậy nô tỳ nghĩ hắn muốn làm thương thế nặng thêm, đáng tiếc nô tỳ không hỏi được gì, hắn càng không nói, thái độ cũng lạnh lùng, làm nô tỳ không dám quản."

Xuân Đào vừa nhìn thần sắc của Vụ Nguyệt vừa nói, "Nô tỳ cũng không biết nguyên do, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ khiến công chúa lo lắng sao."

Tạ Vụ Hành nghe vậy liền bật cười khinh thường, con ngươi cong cong sáng ngời.

Ngu xuẩn.

Nếu hắn đã để cho nàng ta nhìn thấy, đương nhiên không sợ nàng ta nói ra.

Đôi mắt cười như không cười của hắn liếc nhìn Vụ Nguyệt đang ngưng trọng, hắn nghĩ tiểu công chúa đang hoài nghi, nhưng hắn có biện pháp khiến nàng hết nghi ngờ.

Tiểu công chúa rất dễ dỗ dành.

Xuân Đào thấy sắc mặt Vụ Nguyệt không tốt liền mừng thầm, không đợi nàng ta thêm mắm dặm muối, Vụ Nguyệt đã nói.

"Trên đời này làm gì có ai cố ý để mình bị thương nặng hơn, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân, không chừng là do miệng vết thương khó chịu." Vụ Nguyệt xị mặt, lông mày nhíu chặt có chút tức giận, nhưng nhiều hơn là lo lắng.

Tạ Vụ Hành vốn dĩ đang cười nhạo ở bên ngoài nghe được lời này liền bất ngờ, sâu trong con mắt đen láy lộ ra vài tia phức tạp.

Vụ Nguyệt nhớ lại những lần mình bị ngã rách da, miệng vết thương lên vảy sẽ rất ngứa, hơn nữa hắn còn bị bỏng nặng như vậy.

Quay đầu thấy Xuân Đào vẫn đứng đó, Vụ Nguyệt liền hỏi, "Ngươi còn đứng đây làm gì, mau gọi hắn tới đây."

Xuân Đào còn tưởng có thể làm công chúa nghi ngờ Tạ Vụ Hành, nhưng không ngờ công chúa lại hoàn toàn tín nhiệm hắn như vậy.

Chính là không nghĩ tới, công chúa rất để tâm đ ến người này.

Xuân Đào miễn cưỡng rời đi.

Vụ Nguyệt ở trong phòng chờ không bao lâu thì Tạ Vụ Hành bước vào. Nàng vội kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, cũng không nói gì mà lật tay hắn xem vết thương, cẩn thận kiểm tra một lần mới nói, "Xuân Đào nói ngươi thường bóc vảy vết thương ra à?"

Tạ Vụ Hành có thể lấy vô số lý do qua loa cho có nhưng cuối cùng ra miệng chỉ có một chữ, "Đúng!"

"Ngươi có biết làm như vậy sẽ khiến miệng vết thương bị viêm không?" Vụ Nguyệt nghiêm khắc nói.

Cánh môi nàng giật giật như muốn mắng hắn, nhưng lời nói ra đều mềm mại tựa an ủi, "Ta biết ngươi không thoải mái, có phải do miệng vết thương ngứa không? Nhưng ngươi phải kiên nhẫn, còn không sao mà khá lên được."

Ánh mắt Tạ Vụ Hành khoá chặt vào Vụ Nguyệt, tựa hồ muốn làm thủng một lỗ trên mặt nàng, tiểu công chúa còn thay hắn tìm một lý do rất tốt.

Thấy hắn không nói gì, Vụ Nguyệt cố ý hù doạ, "Còn có thể để lại sẹo đấy, tay ngươi đẹp như vậy, nếu có sẹo sẽ rất đáng tiếc."

"Ngươi nói xem có đúng không?"

Thanh âm Vụ Nguyệt ôn nhu dỗ hắn, "Nhịn một chút, được không?"

Tạ Vụ Hành mím môi, từ đêm qua đã có nhiều suy nghĩ hỗn loạn làm hắn phiền lòng, ngay tại thời khắc này liền đạt tới đỉnh, nhưng bị hắn cưỡng chế bình tĩnh lại.

Rốt cuộc hắn cũng đáp lại, lời nói vẫn lành lạnh như thế, không rõ tâm tư, "Công chúa đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Lần này đi săn thú có chuyện hắn buộc phải làm, chỉ là nghĩ chút biện pháp, bảo đảm không ảnh hưởng đến tiểu công chúa, không thể để nàng gặp chuyện gì.